• 1,470

Chương 409 + 410


Số từ: 2851
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 409: Hào phóng
Sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân dậy sớm, thuận tiện gọi cả Nhị Nha dậy.
Nhị Nha không tình nguyện nói:
Chị, hồi trước sáng nào em cũng dậy sớm đi học, giờ đã nghỉ hè. Chị để em ngủ thêm đi!

Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc rồi nói:
Được rồi, chị và anh Hai đi tìm phòng, em ở nhà đừng đi đâu, buổi trưa anh chị sẽ về dẫn em đi ăn cơm. Em dậy mà không có việc gì làm thì lên mạng nhé.

Nhị Nha hoan hô một tiếng, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Tiểu Bảo và Lý Thiên Vũ đều đã rời giường.
Tiểu Bảo làm bữa sáng đơn giản, làm cô than thở. Vẫn là Tiểu Bảo tốt, biết làm bữa sáng, không biết sau này cô gái nào có phúc có bạn trai như thằng bé!
Sau khi nghe cô nói, Lý Thiên Vũ lập tức tỏ thái độ:
Đợi anh rảnh nhất định đi học một khóa dạy nấu ăn.

Chu Tiểu Vân liếc anh một cái, nói dễ nghe hơn hát, câu này cô đã nghe anh nói không dưới mười lần, mà chưa thấy anh có hành động cụ thể. Anh nói suông thôi, không biết có ngày nào đó không.
Ăn sáng xong, Lý Thiên Vũ đi làm.
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo xuất phát đi tìm quanh đó.
Vùng này cách nội thành hơi xa, được cái có xe buýt, giao thông tương đối dễ dàng. Tiền thuê phòng rẻ hơn trong nội thành.
Tìm kiếm mù quáng không manh mối, không biết nên tìm từ đâu. Hai người đến văn phòng môi giới, xem xét hồi lâu, chọn được hai nơi đều phù hợp với yêu cầu cơ bản.
Chưa kịp xem phòng, đã gần đến buổi trưa. Hai người về dẫn Nhị Nha ra ngoài, ăn cơm xong, ba người cùng đi xem hai nơi đó.
Trong đó một chỗ là một phòng một phòng khách, tiền thuê rẻ hơn một chút.
Một chỗ khác là hai phòng một phòng khách, tiền thuê tất nhiên đắt hơn, thế nhưng rất gần chỗ Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ, đi bộ mất khoảng năm phút. Chu Tiểu Vân ưng chỗ này.
Tiểu Bảo gật gật đầu nói:
Chọn chỗ này đi, chưa nói đến gần chỗ chị, lại có hai phòng, về sau có thể để một phòng cho anh cả lúc nghỉ đến ở.
Đắt một chút cũng được!
Chu Tiểu Vân cười nói:
Coi như em và anh cả cùng thuê, dù sao anh ấy bây giờ là phú ông, không quan tâm chút tiền trinh đó. Em đừng khách sáo với anh ấy.

Đại Bảo không chỉ có tiền lương cao tiền thưởng cao, mấu chốt là anh không có chỗ để tiêu tiền, cả ngày ở đội điền kinh đãi này, đội bao ăn bao ở, nhận bao nhiêu tiền, tiết kiệm bằng đó.
Hai năm qua, ngoài gửi tiền về nhà, số tiền trong tay anh khá lớn, có lẽ đủ mua nhà. Biết nội tình, Chu Tiểu Vân mới nói đùa như vậy.
Tiểu Bảo nghĩ cũng đúng. Anh mới ra xã hội, tiền lương lúc đầu nhất định sẽ không cao. Dứt khoát coi như thuê chung phòng với anh cả, chị Lưu Lộ đến mình không ở đó. Bình thường, xem như mình trông phòng hộ anh ấy.
Tiểu Bảo cười hì hì. Chu Tiểu Vân giơ ngón tay cái, Tiểu Bảo còn lợi hại hơn cô.
Giao tiền đặt cọc xong, Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo và Nhị Nha ba người quét dọn qua.
Chu Tiểu Vân nhìn tổng thể căn phòng, yên lặng tính toán cần mua thêm những đồ gì.
Nhìn thời gian đại khái gần tới giờ ăn tối, Chu Tiểu Vân gọi cho Đại Bảo.
Đại Bảo nghe được Chu Tiểu Vân nói đã thuê phòng cho mình và Lưu Lộ ở thì cực kì hài lòng, căn bản không chú ý tiền thuê nhà anh trả:
Tiểu Vân, em và Tiểu Kiệt vất vả một chút, xem trong phòng thiếu cái gì em mua hộ anh. Tiền này anh chi hết, phòng của Tiểu Kiệt cũng do anh bao, anh là anh cả đương nhiên do anh lo.

Oa, thật rộng rãi! Tiểu Bảo ở bên cạnh mặt mày rạng rỡ. Có anh trai như vậy quá tốt.
Nhị Nha đoạt lấy điện thoại:
Anh cả, em đang ở cùng chị và anh Hai! Chừng nào anh có thời gian chơi với em!

Đại Bảo nghe là giọng Nhị Nha, cười nói:
Được, ngày mai anh bớt thời gian đến gặp em, thuận tiện dẫn em đi mua di động. Không phải em sắp học đại học à? Coi như anh cả tặng quà chúc mừng em!

Nhị Nha mừng không kể xiết:
Cám ơn anh cả, anh cả vạn tuế!

Thật thu hoạch bất giờ a! Không cần cô xin, anh đã chủ động nói muốn mua quà, còn là di động đắt đỏ, anh cả quá tốt! Ở trong cảm nhận Nhị Nha, địa vị của Đại Bảo nhanh chóng bay cao vạn trượng!
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện đều cười.
Đảm bảo ngày mai Đại Bảo đến khẳng định không chỉ mua di động cho Nhị Nha! Với tính cách khôn lỏi, ranh mãnh của Nhị Nha, không biết sẽ bắt ví tiền Đại Bảo chảy máu bao nhiêu.
Đại Bảo giữ lời, trưa hôm sau quả thật đúng giờ xuất hiện trước mặt ba anh em. Bốn người lần đầu tiên đoàn tụ ở thành phố N.
Nhị Nha kéo tay Đại Bảo lắc lắc, liên tục gọi
Anh cả
!
Đại Bảo cười nói:
Được được được, em đừng lắc nữa, cánh tay anh sắp bị em lắc văng ra rồi. Chúng ta xuất phát, ăn cơm trước, sau đó anh và em đi mua đồ.

Chu Tiểu Vân lo lắng Đại Bảo không đi được lâu, Đại Bảo giải thích:
Không sao, chiều nay anh rảnh. Bọn anh vừa tham gia một cuộc thi quan trọng, theo lý khoảng thời gian này tương đối nhẹ nhàng. Hai ngày nữa, Lưu Lộ đến ở đây, anh sẽ xin huấn luyện viên nghỉ mấy ngày ở bên cô ấy.

Bốn anh em cười cười nói nói tới trung tâm thành phố N, đi thẳng tới quầy di động trong bách hóa.
Một lúc sau, Nhị Nha hoa cả mắt, nhìn cái này cũng tốt, nhìn cái kia cũng thích.
Chu Tiểu Vân chọn thay Nhị Nha một cái:
Tiểu Nguyệt, chị thấy em mua cái này đi. Nó của thương hiệu lớn, dùng bền, hơn nữa kiểu dáng rất đẹp.

Trong lòng Nhị Nha thích, nét mặt lại do dự nói:
Nhưng mà, giá hình như đắt quá!
Còn nhìn về phía Đại Bảo.
Đại Bảo cười mắng:
Sao phải nhìn anh, em thích anh sẽ bỏ tiền mua cho em, chẳng lẽ anh tiếc chút tiền ấy à?

Điều này cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, tính tình Đại Bảo không hề keo kiệt, nhất là đối với các em đều rất hào phóng. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, đây là một trong những đức tính tốt của anh ấy.
Mua điện thoại xong, vòng vo qua quầy bán quần áo.
Nhị Nha
lẩm bẩm
nói:
Em chỉ mang theo hai bộ, sợ thiếu đồ.

Đại Bảo coi tiền như rác, lập tức nói tiếp:
Vậy lại mua thêm hai bộ.

Nhị Nha vui vẻ, đi thử quần áo.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Anh cả, anh đừng chiều Nhị Nha quá.

Đại Bảo nói không sao cả:
Con bé thích thì mua, được rồi, Tiểu Vân, em có nhìn trúng bộ nào không, anh mua cho.

Chu Tiểu Vân cười, đúng là cô có thích một cái T-shirt.
Đại Bảo hùng hồn xuất chi, làm cho Nhị Nha thắng lợi trở về. Ngay cả Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cũng có
thu hoạch
!
Đại Bảo chợt thấy một chiếc váy liền áo, màu trắng, chất vải rất đặc biệt, bóng loáng còn hơi co giãn. Anh tưởng tượng xa xôi, nếu Lưu Lộ mặc cái này sẽ đẹp cỡ nào…
Chương 410: Có người hài lòng, có người phiền não
Chu Tiểu Vân nhìn theo ánh mắt Đại Bảo, nhất thời hiểu ra:
Anh, váy này rất đẹp, Lưu Lộ mặc sẽ rất xinh.

Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân nói thế, bảo cô mặc thử thay Lưu Lộ. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ cao xấp xỉ nhau, vóc người cũng tương đương, cô thử hộ cô ấy không thành vấn đề.
Chu Tiểu Vân mặc xong soi gương, cảm thấy váy này cực kì tốt, làm nổi bật khí chất người mặc.
Đại Bảo hài lòng nói:
Mua! Đến lúc đó, nếu Lưu Lộ không thích thì tặng cho em.

Chu Tiểu Vân nghe vậy cười nói:
Anh, chỉ cần là đồ anh tặng, làm gì có chuyện Lưu Lộ không thích.
Người mình yêu tặng quà, chẳng ai không thích cả.
Đại Bảo vui vẻ bọc lại, chuẩn bị chờ Lưu Lộ tới cho cô một bất ngờ.
Chu Tiểu Vân dẫn anh đến xem phòng, Đại Bảo rất hài lòng. Còn thiếu ga giường, chăn đệm, cô định đi mua ở siêu thị gần đó. Đại Bảo đi theo phụ trách trả tiền và xách đồ. Tối hôm đó, gần như Chu Tiểu Vân đã sắp xếp thỏa đáng, Tiểu Bảo chuyển đến ngay lập tức.
Chu Tiểu Vân nói đùa:
Đợi Lưu Lộ đến, em ở tạm nhà chị, ngủ chung với Lý Thiên Vũ.
Đừng ở bên cạnh làm bóng đèn, số lần Đại Bảo và Lưu Lộ gặp nhau ít ỏi, sao anh nỡ nhẫn tâm quấy rầy hai người? Tiểu Bảo gật đầu.
Sau khi Nhị Nha shopping về vẫn vui vẻ hát nho nhỏ, cực kì hài lòng. Cô lấy di động ra nghịch, bấm loạn xạ.

Chị, sau này em có thể gọi điện và gửi tin nhắn cho anh chị rồi!
Nhị Nha hưng phấn nói.
Thấy em gái hớn hở, Chu Tiểu Vân bị lây tâm trạng của cô, nói chuyện với Nhị Nha một lúc.
Sau khi Lý Thiên Vũ về, anh nhìn thấy cảnh chị em hòa thuận.
Nhị Nha thấy Lý Thiên Vũ thì chào
anh rể
, khiến Lý Thiên Vũ cười toe toét. Anh nghĩ thầm cô em vợ này thật đáng yêu!
Chu Tiểu Vân cười thầm, xem ra Nhị Nha lại sắp
móc túi
Lý Thiên Vũ một khoản kha khá! Quên đi, đừng nhắc anh ấy, dù sao Nhị Nha mà đã có ý định bắt ai đó chảy máu, từ xưa đến nay chưa từng thất bại.
Nhị Nha cười nói:
Anh rể, nghe nói anh đi làm ở công ty lớn, tiền lương một tháng cao lắm ạ!

Lý Thiên Vũ ngẫm nghĩ một chút:
Còn xem so sánh với ai, nếu so với quản lý cùng cấp bậc thì tạm thời lương anh thấp hơn một ít. Có điều, lương của anh đã cao hơn nhiều nhân viên bình thường ở công ty.
Nếu không, anh vất vả sớm tối vì cái gì, chẳng phải vì tiền lương cao sao.
Nhị Nha nghe thế trong lòng thả lỏng. Cô cũng có lương tâm — cô tự cho là vậy, tối thiểu phải xem điều kiện kinh tế của người ta như thế nào mới dám mở miệng xin! Ha ha!
Nhị Nha vòng tới vòng lui rốt cuộc nhắc tới đề tài chính:
Anh rể, năm nay em lên đại học. Anh cả hôm nay mua di động cho em đấy!

Ám chỉ rõ ràng như thế, nếu Lý Thiên Vũ không nghe hiểu mới là lạ.
Lý Thiên Vũ cười nói:
Hôm nay là thứ tư, đợi cuối tuần anh nghỉ sẽ dẫn em đi. Nhìn trúng cái gì, anh rể mua cho em, coi như anh tặng quà chúc mừng em.
Đúng là không khách sáo, cư nhiên tự xưng là
Anh rể
.
Nhị Nha không ngờ dễ dàng như vậy đã đạt được mục đích, cười híp mắt như trăng rằm.
Có ngọn đèn nhỏ Nhị Nha ở đây, Lý Thiên Vũ không có cơ hội thân thiết với Chu Tiểu Vân. Vì không để Nhị Nha học theo thói xấu, cô kiên quyết cấm Lý Thiên Vũ nhích lại gần trong phạm vi nửa thước (11.5 cm).
Lý Thiên Vũ thầm than số mình khổ! Đại Bảo và Lưu Lộ đã đính hôn, ngoài thiếu tờ giấy hôn thú, không khác gì kết hôn. Đôi vợ chồng son Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan càng ngọt ngào như mật.
Tại sao anh yêu sớm nhất lại có tiến triển chậm nhất hả? Aizz!
Lưu Lộ vừa được nghỉ là ngồi xe đến ngay, thấy Chu Tiểu Vân chuẩn bị xong xuôi chỗ ở cho mình, cô luôn miệng nói
Cám ơn
.
Hai mắt Chu Tiểu Vân mở to, lém lỉnh nói:
Cậu sắp thành chị dâu tớ rồi, còn khách sáo làm gì?

Mặt Lưu Lộ đỏ lên, không phản bác.
Chu Tiểu Vân giao chìa khóa cho Lưu Lộ, nói với cô:
Phòng này tớ thuê hộ anh cả, sau này nếu như cậu đến sẽ ngủ ở đây. Tổng cộng có hai phòng, một phòng của Chí Kiệt.

Tiểu Bảo quy quy củ củ gọi:
Chị dậu
, Lưu Lộ càng xấu hổ hơn.
Đại Bảo nghe tin Lưu Lộ đến, tim sắp bay lên. Anh xin phép huấn luyện viên cho nghỉ dài hạn một tuần. Khi Lưu Lộ và Đại Bảo gặp nhau, mấy chị em nhà họ Chu đều thức thời lảng tránh.
Đại Bảo ôm Lưu Lộ thân thiết một hồi, vội vàng lấy chiếc váy mình mua cho cô ra như hiến vật quý:
Lưu Lộ, lần trước anh đi dạo phố với em gái, có mua một chiếc váy tặng em, em mặc thử xem!

Lưu Lộ có chút kinh ngạc, nhiều hơn là cảm động.
Thật ra Đại Bảo là người đàn ông rất thẳng thắn, không có tâm kế. Cách anh yêu trực tiếp mãnh liệt, toàn tâm toàn ý. Lưu Lộ nhất thời cảm động, nói không nên lời.
Đợi cô thay bộ đồ mới đi ra, mắt Đại Bảo tỏa sáng. Lưu Lộ tập múa nhiều năm, cả khí chất lẫn dáng người đều tốt. Chiếc váy này cô mặc vào thật sự rất xinh đẹp. Đại Bảo trái cọ phải xát không chịu để Lưu Lộ ra ngoài, nói mình mệt mỏi cần
nghỉ ngơi

Mãi đến ngày hôm sau, Chu Tiểu Vân mới gặp hai người.
Trong lòng Chu Tiểu Vân tựa như gương sáng, tất nhiên không trêu Lưu Lộ. Cô ngắm nghía Lưu Lộ từ trên xuống dưới mấy lần, hết lời khen:
Lưu Lộ, ánh mắt anh tớ quá đỉnh. Cậu mặc chiếc váy này rất đẹp!

Lưu Lộ cười hạnh phúc.
Lưu Lộ ở đây một tuần, mãi cho đến khi ngày nghỉ của Đại Bảo kết thúc mới lưu luyến không rời trở về thị trấn. Còn Nhị Nha thì không chịu đi, ở đây được ăn được chơi. Lại có cả chị, anh rể, anh trai, chị dâu luân phiên mua quà cho cô, cuộc sống hạnh phúc này cô không muốn kết thúc!
Chu Tiểu Vân khéo léo khuyên nhủ cả buổi:
Một mình em về thì chị không yên tâm, em nên đi cùng với Lưu Lộ! Khi nào có phiếu điểm biết đỗ trường nào, em nhất định phải gọi điện thoại báo cho chị biết. Trước khi khai giảng, em có thể đến đây ở mấy hôm!

Rốt cuộc Nhị Nha không tình nguyện lắm theo Lưu Lộ trở về.
Tiểu Bảo cũng bắt đầu đi làm, chính thức chuyển đến căn phòng kia. Anh cực kì thoải mái, một mình anh ở trong căn phòng rộng lớn. Tiền thuê nhà hằng tháng do Đại Bảo trả, còn có việc gì hạnh phúc hơn việc này không?
Ưu điểm lớn nhất là cách chỗ chị cực kỳ gần. Sau khi tan tầm, anh đi bộ mấy phút đã đến phòng chị. Hễ rảnh là anh lại sang ăn cơm chùa. Mấy năm rồi không được ăn cơm chị nấu, đúng là hoài niệm a!
Đối với Tiểu Bảo đến, Chu Tiểu Vân tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Bình thường một tuần bảy ngày, đại khái ba đến bốn ngày trời Lý Thiên Vũ đều tăng ca. Chu Tiểu Vân cứ một mình lẻ loi ăn tối, giờ có thêm Tiểu Bảo ăn cùng cô.
Chu Tiểu Vân hài lòng, nhưng có người mất hứng.
Lý Thiên Vũ ai oán than: Vì sao trường kỳ mọc ra một bóng đèn hả? Anh lại không thể ôm ôm ấp ấp Chu Tiểu Vân trước mặt Tiểu Bảo!
Số anh thật khổ a!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.