• 1,406

Chương 417 + 418


Số từ: 2946
Chương 417: Đối mặt
Lý Thiên Vũ cười đùa với mọi người mấy câu, dẫn Chu Tiểu Vân ngồi xuống một bên sô pha, mở cặp lồng giữ nhiệt. Oa, một mùi thơm nồng đậm đập vào mặt.
Anh cười, mắt híp thành đường chỉ, cầm thìa uống một ngụm, thỏa mãn nói:
Thực sự rất ngon, bên ngoài sao so sánh được!

Chu Tiểu Vân hé miệng cười:
Vậy anh ăn nhiều một chút! Đây là cháo em đặc biệt nấu cho anh, cũng là một phần tấm lòng của em đấy!
Những lời này Lý Thiên Vũ thích nghe, vui vẻ uống mấy thìa.
Mấy đồng nghiệp thấy hai người tình chàng ý thiếp đâu còn tâm trạng làm việc, đều vây quanh qua đây.
Anh chàng tóc ngắn, ban nãy nói đầu tiên, bảo:
Thiên Vũ, cậu ăn cái gì thơm thế! Bọn tớ bụng đói kêu vang, ngửi mùi thơm thế kia ai chịu nổi!
Rõ ràng là ngửi mùi cháo thơm mà đến.
Lý Thiên Vũ cười mắng:
Một lúc nữa đồ ăn bên ngoài được mang đến, cậu chờ ăn đi. Đây là bữa tối tình yêu của tớ, không ai được cướp.
Đây là đồ Chu Tiểu Vân tự mang đến cho anh, sao có thể để người khác ăn!
Lời Lý Thiên Vũ nói bị mọi người pha trò một phen. Chu Tiểu Vân tự nhiên thành tiêu điểm của mọi người. Cô mỉm cười, thản nhiên đối diện với ánh mắt tò mò của họ.
Mẫn Dung cắn cắn môi, sắc mặt có chút khó coi. Có điều, cô ta không phải nữ sinh mới ra trường đời, gặp trường hợp này không đến nỗi chịu đả kích không gượng dậy nổi. Trái lại cười nói:
Bây giờ, còn có cô gái ở nhà nấu cơm à, đúng là ngạc nhiên.

Giọng điệu cố gắng bình tĩnh, nhưng ở đây ai chẳng biết Mẫn Dung thích Lý Thiên Vũ đã lâu. Họ biết ngay Mẫn Dung mất kiên nhẫn.
Ngẫm lại cũng đúng, biết Lý Thiên Vũ có bạn gái là một chuyện, xuất hiện trước mặt mọi người lại là một chuyện khác. Nhìn Lý Thiên Vũ và bạn gái thân mật ân ái, sao Mẫn Dung có thể không bị kích thích?
Lý Thiên Vũ tự nhiên nghe ra ý trong lời nói không tốt, sắc mặt hơi lạnh lùng:
Tay nghề của Tiểu Vân rất tốt, bình thường tôi rất thích ăn cơm cô ấy nấu.
Anh thẳng thắng thừa nhận mình và Chu Tiểu Vân sống chung.
Chu Tiểu Vân mỉm cười không lên tiếng, lúc này cô chẳng cần nói gì. Chỉ cần ngồi bên cạnh Lý Thiên Vũ là được, trông đi, anh ra mặt hộ cô, cảm giác này thật tốt. Phụ nữ, không nhất định mồm mép phải khéo léo biết nói chuyện, nhưng nhất định phải học được lúc nào ngậm miệng.
Hiển nhiên, Mẫn Dung không phải kiểu phụ nữ thông minh. Có lẽ vì Chu Tiểu Vân xuất hiện quá đột nhiên, nên cô ta trở tay không kịp, mới luống cuống như vậy.
Mẫn Dung nghe Lý Thiên Vũ nói xong, vẫn chưa từ bỏ ý định:
Cô không cần đi làm à? Sao có thời gian nấu cơm?

Đến Chu Tiểu Vân cũng muốn thở dài thay cô ta. Câu này chỉ bộc lộ bản thân không có tu dưỡng, từ bao giờ chuyện của người khác đến phiên người ngoài như cô ta chỉ trỏ?
Những lời này của Mẫn Dung càng làm cho Lý Thiên Vũ thêm không thoải mái:
Tiểu Vân nhà tôi hiện đang học nghiên cứu sinh ở đại học N, còn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp. Hồi đầu, cô ấy thi nghiên cứu sinh chi phí chung, học ngành nghiên cứu văn học cổ. Bình thường đi học không quá bận, chỉ là cô ấy thích nấu cơm cho tôi ăn. Tôi nghĩ, bây giờ cô gái tốt như vậy thật sự quá ít. Tôi đang cố gắng rước cô ấy về nhà!

Mẫn Dung dám cả gan nói ra, chẳng lẽ cho rằng Chu Tiểu Vân là một cô gái thất nghiệp, nhàn rỗi, chỉ biết nấu ăn? Hừ!
Người bên cạnh nhìn ra sắc mặt Lý Thiên Vũ khó coi, vội vã hòa giải nói:
Thiên Vũ, cậu có phúc thật đó! Bạn gái tốt mà tới hôm nay mới cho bọn tớ gặp. Cái này là cậu không đúng, phạt cậu đêm nay mời bọn tớ đi quán bar uống một chén, thế nào?

Lý Thiên Vũ cười đồng ý, không thèm ngó Mẫn Dung sắc mặt khó coi một lần.
Mẫn Dung ngồi trên sô pha liếc nhìn cô gái từ đầu đến cuối im lặng, cực kỳ không cam lòng.
Cô gái văn văn tĩnh tĩnh, thanh tú kia lại là nghiên cứu sinh chi phí chung? Điều này đại biểu cái gì, Mẫn Dung tự nhiên rõ ràng, chí ít chứng tỏ Chu Tiểu Vân là một cô gái rất thông minh, thành tích xuất sắc. Cô gái này còn am hiểu bếp núc? Nét mặt Mẫn Dung càng thêm khó coi.
Cô ta và Lý Thiên Vũ vào công ty cùng năm, rất có cảm tình với Lý Thiên Vũ cao ráo, anh tuấn, làm việc cẩn thận, xử sự lễ phép. Tất nhiên con gái không thể bày tỏ trước, Mẫn Dung vẫn mong mỏi Lý Thiên Vũ phát hiện ra tình cảm của cô. Không ngờ, không lâu sau cô ta biết Lý Thiên Vũ có bạn gái – chính là lần Chu Tiểu Vân gọi điện cho anh mà cô ta trả lời hộ.
Mẫn Dung từng thất vọng một thời gian. Chẳng qua cô ta không cam lòng, vẫn ôm tình cảm với Lý Thiên Vũ. Nghĩ thầm Lý Thiên Vũ có bạn gái thì sao, đầu năm nay kết hôn còn ly hôn cơ mà! Người yêu chia tay càng nhiều hơn. Cùng lắm thì, cô ta chờ là được.
Thế nhưng, đợi một ngày lại một ngày, Lý Thiên Vũ căn bản không hề tỏ thái độ. Mẫn Dung trong sáng ngoài tối cố ý bộc lộ mình có tình cảm với anh, muốn xem anh có phản ứng gì. Đáng tiếc, anh giả câm giả điếc, không có chút phản ứng. Hôm nay, anh còn dẫn bạn gái đến đây…
Đúng lúc này, người giao hàng đến. Mọi người đi ăn cơm, Mẫn Dung cũng đi theo.
Cục diện xấu hổ tạm thời giải trừ.
Chu Tiểu Vân giả vờ như không có chuyện gì, hỏi:
Thiên Vũ, cháo dễ uống không?

Lý Thiên Vũ gật gật đầu, lại húp một ngụm lớn. Trong lòng cuối cùng cũng hiểu rõ mấy phần ý định chuyến đi này của cô.
Anh hiểu cô quá rõ, tất nhiên biết cô không phải kiểu người thích làm chuyện vô bổ. Như vậy, mục đích tối nay tới không chỉ đơn giản là đưa cơm. Liên tưởng đến thái độ của Mẫn Dung, anh nhạy cảm đoán được ý định thực sự của cô.
Trong lòng Lý Thiên Vũ thầm đắc ý. Xem ra, Tiểu Vân vẫn rất để ý đến mình, đặc biệt đến công ty
giải quyết
tình địch! Hì hì, anh thích!
Người gây sự có gì tốt? Phụ nữ thông minh nên giống Tiểu Vân, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ cần dịu dàng ngồi xuống bên cạnh mình là được, lập tức chèn ép Mẫn Dung miệng lưỡi bén nhọn kia. Ha ha!
Lý Thiên Vũ đang suy nghĩ nhìn Chu Tiểu Vân một cái, phát hiện cô cười rất thoải mái. Anh vô cùng thân thiết nhéo mũi cô:
Cái gì mà hài lòng thế? Tiểu thư!

Chu Tiểu Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười.
Bị Lý Thiên Vũ đoán ra là chuyện trong dự liệu. Anh sắp thành con giun trong bụng cô. Cô không định gạt anh mà muốn cho anh biết, bây giờ anh là người đàn ông của cô, tốt nhất anh không nên trêu chọc cô gái khác, phải tránh họ thật xa.
Chu Tiểu Vân để Lý Thiên Vũ đi làm việc, còn mình ngồi ở sô pha lật tạp chí. Dù sao đã đến, đương nhiên phải về cùng nhau.
Tối nay, cảm xúc Lý Thiên Vũ rõ ràng tăng vọt, không chuyên tâm làm việc, thường nhìn về phía bạn gái. Bị đồng sự trêu mấy câu, anh không thèm để ý chút nào, nhún vai, không hề cảm thấy mất mặt.
Chương 418: Đấu khẩu
Sau khi xong việc, Lý Thiên Vũ tuân thủ lời hứa dẫn mọi người đi bar. Chu Tiểu Vân tự nhiên cũng đi theo.
Mẫn Dung điều chỉnh tâm trạng một chút, giả vờ không sao đi cùng. Trên đường đi, cô ta cố ý nói chuyện với Lý Thiên Vũ. Vì có quan hệ đồng nghiệp, anh không thể bỏ mặc Mẫn Dung, đành ứng phó mấy câu.
Ánh mắt Mẫn Dung quét qua Lý Thiên Vũ liếc về phía Chu Tiểu Vân bên cạnh, mang theo một chút khiêu khích. Nghĩ thầm tôi không phải người dễ dàng buông tay!
Chu Tiểu Vân vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, trong lòng lại hạ quyết tâm đêm nay phải giải quyết xong vị
Tình địch
này! Chị gái à, đàn ông tốt rất nhiều! Với điều kiện của chị không lo không tìm được, đàn ông của tôi, chị đừng hòng cướp!
Cuối cùng cô đã cảm nhận được tâm trạng của Lý Thiên Vũ đối với Phương Nam. Không liên quan đến uy hiếp hay không uy hiếp, chỉ biết có một người tồn tại như vậy đã là chuyện khó chịu đựng. Người trong tim mình từng giờ từng phút bị người khác mơ ước, có ai chịu nổi tư vị này?
Tới quán bar, mọi người gọi rượu.
Lý Thiên Vũ cầm cốc của mình, thấp giọng hỏi:
Tiểu Vân, em muốn uống gì không?

Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc, nói:
Không uống rượu, cho em ít nước trái cây!
Bên cạnh còn có người nhìn chằm chằm, không phải là thời điểm thích hợp uống rượu.
Mẫn Dung vừa vặn tương phản, rót một chén uống cạn, thấy Chu Tiểu Vân cười mà không cười nói:
Thực sự là nữ sinh ngây thơ a, còn uống nước trái cây.
Ngụ ý rất rõ ràng, giễu cợt cô quá non, đến quán bar mà uống nước trái cây.
Chu Tiểu Vân mỉm cười nói:
Đúng vậy, tuổi tôi nhỏ hơn anh chị một chút, không quen uống rượu. Nhưng mà xin khuyên Mẫn tiểu thư một câu, phụ nữ đi đâu nên uống ít rượu thì hơn. Uống nhiều quá rất dễ luống cuống, khó tránh khỏi để lại ấn tượng không tốt.

Những câu rất mềm mại nhưng đều giấu kim.
Nhỏ tuổi? Đó là ám chỉ Mẫn Dung lớn tuổi, không trẻ đẹp bằng cô.
Uống ít rượu? Ý nói phái nữ uống rượu sẽ khiến người ta có cảm giác thô lỗ.
Mẫn Dung sửng sốt, không ngờ Chu Tiểu Vân nhìn như nhu nhược lại nói ra những lời trong bông có kim. Nhìn như nhẹ nhàng, ngẫm nghĩ kĩ, trong lời có ý a!
Cánh đàn ông ngồi với nhau khó tránh khỏi khoác lác, căn bản không ai chú ý đến hai cô gái
giao chiến
.
Lý Thiên Vũ liên tục nhìn sang bên này, bị đồng nghiệp cười nói:
Được rồi, đừng nhìn nữa, bạn gái cậu vẫn ngồi đó! Nào nào, chúng ta cạn ly.

Lý Thiên Vũ nghĩ cũng đúng, dù sao đông người ở đây. Mẫn Dung có thể nói gì với Chu Tiểu Vân? Hơn nữa, cô ấy không dễ bị người khác bắt nạt. Anh thả lỏng uống rượu với các đồng nghiệp, mấy người vui vẻ cụng ly.
Mẫn Dung liếc nhìn Lý Thiên Vũ, cố ý nói những chuyện về anh ở chỗ làm việc:
Thiên Vũ vào công ty rất được quản lý bọn tôi thưởng thức, tăng tiền lương mấy lần, còn làm tổ trưởng. Gần đây, anh ấy có thể được cất nhắc lên làm quản lý ngành. Trẻ tuổi như anh ấy lại thăng tiến nhanh là chuyện cực kì hiếm thấy trong công ty. Ở công ty có rất nhiều nữ đồng nghiệp có ý với anh ấy!

Trong đó bao gồm cả chị! Chu Tiểu Vân nhìn Mẫn Dung, nghĩ thầm không thể khinh thường cô gái này. Cô ta biết dùng ưu thế làm cùng để đả kích mình.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Việc này Thiên Vũ thường kể với tôi, dù sao vẫn phải cảm ơn chị luôn quan tâm đến anh ấy.

Mẫn Dung tự làm mất mặt.
Im lặng một hồi, Chu Tiểu Vân nhàn nhã uống nước trái cây của mình.
Mẫn Dung lại nói:
Đàn ông ưu tú như Thiên Vũ, hẳn là cần một cô gái tốt ở bên cạnh, tốt nhất phải có tài năng trợ giúp anh ấy trong sự nghiệp. Như vậy, sau này anh ấy mới có thể phát triển tốt hơn.

Chu Tiểu Vân cười lạnh trong lòng, nói như vậy có phần quá không coi ai ra gì. Cô ta thật sự cho rằng tính cô rất tốt, mặc người xoa nắn chắc? Hừ! Dám nói bậy trước mặt cô. Quá đáng giận!
Đã như vậy, cô không cần khách khí.
— -
Nụ cười Chu Tiểu Vân chợt tắt nói:
Mẫn tiểu thư, không phải người chị nói là chính mình chứ!

Mẫn Dung mở to hai mắt, không dám tin Chu Tiểu Vân nói trắng ra!
Chu Tiểu Vân không nhìn vẻ mặt Mẫn Dung kinh ngạc, không nhanh không chậm nói:
Tôi và Thiên Vũ hiện nay tình cảm rất tốt, gia đình hai bên đã gặp mặt. Nói cách khác, chúng ta lấy kết hôn làm tiền đề qua lại. Vì thế, nếu Mẫn tiểu thư có ý định với Thiên Vũ, sợ rằng phải thất vọng rồi. Tôi nghĩ, anh ấy không thể yêu ai khác ngoài tôi. Tôi cũng không cho bất kỳ cô gái này có cơ hội này. Nếu không có gì bất ngờ, sang năm chúng tôi định kết hôn. Đến lúc đó, nhất định mời chị đến dự, rất hân hạnh được đón tiếp!

Mẫn Dung á khẩu, trên mặt như bị tát một cái, vô cùng khó coi.
Chu Tiểu Vân không hề hối hận về lời mình nói. Bình thường tính tình cô ôn hòa, nhưng không có nghĩa cô không có một mặt khác. Với loại phụ nữ này, mình có ôn hòa chính là xin lỗi bản thân!
Mẫn Dung chỉ cảm thấy mình thất bại thảm hại. Người ta ân ân ái ái, ngọt ngào như mật, anh tình em nguyện, sắp kết hôn, bản thân đơn phương một phía tính làm gì?
Nhìn lại Lý Thiên Vũ, ánh mắt thường thường rơi xuống người Chu Tiểu Vân, từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn cô lấy một lần. Trong mắt anh, ngoại trừ Chu Tiểu Vân, không có ai khác.
Ban nãy sao mình lại nói thế? Tự rước lấy nhục! Mẫn Dung không chờ nổi nữa, vội vã nói với đồng nghiệp
Xin lỗi, tôi không thoải mái, về trước
rồi bỏ đi.
Cánh đàn ông hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra. Anh chàng đầu đinh kia vẫn thích Mẫn Dung, thấy Mẫn Dung tinh thần sa sút, vội vàng đuổi theo.
Lý Thiên Vũ liếc nhìn Chu Tiểu Vân, trong lòng có sổ. Xem ra, chắc chắn Mẫn Dung và Tiểu Vân nói gì đó! Chỉ là không ngờ Tiểu Vân dịu dàng, ít nói có thể làm Mẫn Dung nhanh mồm nhanh miệng tức chạy mất!
Trong lòng anh thầm đắc ý, không hề có chút đồng tình với Mẫn Dung. Tiểu Vân giống như một đấu sĩ, đuổi tình địch đi. Hì hì!
Lý Thiên Vũ mải nghĩ, cảm thấy đây mới là tình yêu thật sự của mình. Trong tình yêu cần gì phong độ? Phải giữ người mình yêu sâu đậm thật chặt! Ùm, sau này gặp tên nào có ý với Tiểu Vân, anh cũng giải quyết như thế.
Thiếu đi hai người, những người khác không còn tâm trạng ngồi tiếp. Sau khi Lý Thiên Vũ thanh toán, ai về nhà nấy.
Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân đến tận cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, hiếu kỳ hỏi cô đã nói gì với Mẫn Dung. Chu Tiểu Vân kể lại tỉ mỉ tình huống lúc đó cho anh nghe.
Lý Thiên Vũ không nghe thấy cái khác, chỉ nghe câu ở giữa đã hài lòng hô:
Tiểu Vân, thực sự em định sang năm hai ta kết hôn sao?

Sang năm, không phải là Chu Tiểu Vân tốt nghiệp nghiên cứu sinh à?
Tốt nghiệp rồi kết hôn, chẳng phải còn có nửa năm nữa? Sớm hơn một năm với thời điểm Chu Tiểu Vân định ra: hai mươi lăm tuổi lấy chồng.
Nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ rất vui sướng. Chu Tiểu Vân cười, không trả lời.
Lý Thiên Vũ dại gái, cười nói:
Đi, chúng ta lên giường thảo luận vấn đề này đi!

Chu Tiểu Vân đỏ mặt, cấu anh.
Lý Thiên Vũ kêu đau một tiếng, sau đó ôm lấy cô.
Dưới đây tỉnh lược mấy ngàn chữ……
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.