• 1,470

Chương 78: “Quán nước” của Chu Tiểu Vân (2)


Số từ: 1261
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Mùa hè trời nóng nực, chợ mở sớm dọn sớm. Chưa đến tám giờ, các quầy hàng đã dọn gần đủ, chợ bắt đầu có người đến mua bán.Chu Quốc Cường chào mọi người, tìm chỗ dừng xe ba bánh. Chỗ này ông thường xuyên dọn hàng, khách tìm đến đã quen. Chỉ một lúc sau đã có người đến mua thịt. Gương mặt tươi cười của ông khiến người mua thoải mái, thỉnh thoảng ông đưa ít xương ống cho khách quen về nhà hầm canh uống. Tuy xương không thịt không đáng mấy đồng nhưng không ai ghét đồ miễn phí cả. Khách mua hàng đều vui vẻ.
Chu Tiểu Vân ở cạnh nhìn trộm cười rộ lên, không nhìn ra cha cũng biết cách buôn bán! Chu Quốc Cường giúp cô nhấc đồ trên xe xuống, để xuống chỗ gần ông. Bày quán cùng một chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ông không yên tâm về con gái mới tám tuổi, mặc dù con gái chững chạc hơn bạn bè đồng trang lứa nhưng trong mắt cha mẹ con cái mãi mãi bé bỏng.
Chu Tiểu Vân không phản đối, có ba ở bên cạnh cũng có chỗ dựa. Không sợ có người uống chùa, năm phân tiền một cốc chắc không có ai tiếc chút tiền xu ấy. Nhưng có người lớn ở cạnh vẫn yên tâm hơn chứ?
Bàn vuông nhỏ được kê ra. Trên mặt bàn kê bốn cái cốc nhựa. Chu Tiểu Vân trang bị đầy đủ cả muôi, bình rót, vì vệ sinh cô còn cố ý mua mấy đĩa lót nhựa hình vuông kê dưới cốc. Trước bàn bày bảng hiệu đêm qua cô viết: Uống ngon không đắt, năm phân một cốc. Tám chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, đẹp hơn chữ năm ngoái viết cho ba.
Nhìn từ xa rất bắt mắt, Chu Quốc Cường nhìn thấy, cười thầm không biết Chu Tiểu Vân nghĩ đâu ra lắm chiêu trò như vậy. Ông nhớ năm ngoái mới bắt đầu bán thịt lợn Chu Tiểu Vân cũng viết bảng hiệu:
Thịt lợn tốt nhất, giá thấp nhất
, khiến không ít người chú ý. Giờ con bé lại lặp lại trò cũ.
Chu Tiểu Vân cảm thấy suy nghĩ của mình rất linh hoạt, đây không phải là quảng cáo sao? Bảng hiệu này sẽ khiến mọi người chú ý.
Mang đến hai cái ghế Chu Tiểu Vân ngồi một cái, một cái đưa cho ba ngồi. Hai cha con nói chuyện vui vẻ.
Mùa hè thịt lợn bán tương đối chậm, thông thường một mình Chu Quốc Cường đi là được. Dần dần Triệu Ngọc Trân ở nhà không đi cùng nữa, ông cảm thấy hơi lạc lõng, không có ai nói chuyện. Nay có con gái ở bên cạnh náo nhiệt hơn nhiều. Ông nghĩ nếu bán nước không được nhiều, ông bỏ tiền đưa cho con cũng được.

Quán
nước của Chu Tiểu Vân sau chín giờ bắt đầu bận rộn.
Trời nóng nực người dễ ra mồ hôi, người đi chợ dần cảm thấy khát. Thấy có quán nước liền chạy tới hỏi giá, ngó chủ quán là một cô bé mới tám, chín tuổi ai cũng thấy thú vị, thường xuyên bỏ năm phân uống một cốc.
Chu Tiểu Vân trước đó chuẩn bị sẵn một hộp gỗ nhỏ để tiền lẻ, không cần thắc mắc, tất nhiên là xin từ chỗ bác Cả. Chu Quốc Phú đang bận làm bàn lớn, nghe cô xin một cái hộp gỗ cũng không hỏi xin làm gì, hai ba phát đinh đóng phập phập xong một cái đưa cho cô. Dù sao gỗ có sẵn, không mất tiền.
Chu Tiểu Vân trái thu năm phân phải thu năm phân, hộp gỗ nhỏ rất nhanh đầy hơn nửa.
Không đến mười rưỡi, chỗ nước trong thùng bán hết sạch. Có lẽ phải bán được ba, bốn mươi cốc, ước lượng hộp tiền, chắc hơn một nguyên, gần hai nguyên đấy.
Chu Tiểu Vân cười toe cười toét, chuẩn bị về nhà sẽ đổ tiền ra đếm.
Chu Quốc Cường hôm nay không mang nhiều thịt lợn cũng bán gần hết. Ông không ngờ con gái buôn bán khá tốt. Trông bộ dạng con bé nhanh mồm nhanh miệng đon đả mời khách, ông cảm thấy rất tự hào.
Thấy con vui vẻ thu dọn đồ, Chu Quốc Cường vội sang đỡ, thuận tiện hỏi:
Bán được bao nhiêu hả con?

Chu Tiểu Vân cười híp mắt thành một đường chỉ:
Chắc gần hai nguyên ạ!

Chu Quốc Cường kinh ngạc, vốn tưởng rằng năm phân tiền một cốc rẻ quá không lãi lời nhiều, không ngờ mới hơn một tiếng đã bán được hai nguyên. Nếu mang thêm một thùng nước thì…
Cha và con gái đồng tâm, Chu Tiểu Vân nghĩ giống cha:
Cha ơi, hôm nay là ngày đầu tiên bán hàng, con chưa hiểu rõ tình huống lắm. Lần sau con phải mang thêm nhiều nước hơn. Cha xem kìa, đằng sau còn nhiều người muốn uống nước mà không có!

Đúng là một cô bé tham tiền, y hệt Nhị Nha, Chu Tiểu Vân không nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình. Mắt cười đến độ không nhìn thấy đâu nữa, mười phần con buôn ham làm giàu. Nhưng, Chu Quốc Cường thấy con gái lúc này vô cùng đáng yêu, bật cười.
Chu Tiểu Vân như làm ảo thuật biến ra từ một cốc nước từ trong thùng đưa cho Chu Quốc Cường:
Cha ơi, chắc cha khát lắm rồi, con đặc biệt để dành một cốc cho cha.

Lời vỗ mông ngựa khiến Chu Quốc Cường mát lòng mát dạ, ông hơi khát thật. Cầm lấy cốc, uống hết một hơi, Chu Quốc Cường cảm thấy nước hơi ngọt, vô tình nói một câu:
Nếu có nước chè uống thì tốt.

Một câu nói thức tỉnh Chu Tiểu Vân!
Chu Tiểu Vân kích động vỗ đùi, đúng rồi, sao cô không nghĩ ra nhỉ? Làm thêm một thùng nước chè, có thể bán giá cao hơn, lại có thêm lựa chọn.
Trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng tiền ào ào đổ tới:
Cha, cám ơn cha gợi ý cho con một ý kiến rất hay.
Cô cao hứng ôm chầm lấy cha.
Chu Quốc Cường ngơ ngác, ông có nói gì đâu? Hình như vừa này mình vô tình nói ra gì đó thì phải.
Nói là làm, Chu Tiểu Vân lập tức đến hàng bán chè gần đó mua mấy lạng chè hoa nhài rẻ nhất.
Về đến nhà Chu Tiểu Vân đối mặt với câu hỏi của mẹ rất tự đắc:
Mẹ, đã bán hết sạch. Được gần hai nguyên ạ, nhưng mà, con cầm một nguyên đi mua chè, chuẩn bị phiên chợ sau bán hai loại nước.

Triệu Ngọc Trân nhìn chồng, Chu Quốc Cường gật đầu ý bảo con gái nói đều là sự thật.
Chu Tiểu Vân chủ động xin:
Mẹ, con muốn nghỉ hè này đi bán hàng tiết kiệm tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông. Con thấy cứ tập mãi đàn của thầy Phương cũng không phải ý hay, dù sao cũng phải có một cái của riêng mình. Con không muốn xin tiền ba mẹ, con muốn dựa vào chính mình mua một cái.

Thấy lời hứa chắc nịch của con gái, Triệu Ngọc Trân im lặng, vốn dĩ định bảo con đưa một phần tiền lãi cũng nuốt xuống không nói ra nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.