• 60

Chương 4: Sự Khởi Đầu


Vừa ném điện thoại qua một bên Hạo Thiên lại nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Minh Hữu, muốn trút bực do bị á khẩu vừa rồi trước Á Lâm:

- Wẩy!

- Fk you! Chuyện là như nào? Giải thích cho lão tử?

Vừa nghe giọng Minh Hữu, Hạo Thiên lại tức giận mắng
chuyện này mà không liên quan đến hắn mới là lạ
.

- Hả? Chuyện gì vậy? Ta có biết gì đâu à!

- Không biết hả? Tại sao Á Lâm lại có số của ta? Đừng nói là ta cho à? Ngươi không biết… Hừ.!

Nghe giọng nói nghiêm túc phủ nhận của Minh Hữu, Hạo Thiên như bị chọc tức điên,
đã làm còn giả như không biết gì, thật đúng là mặt dày như tường thành
.

- Đừng nóng! Tại tao thấy mày học giỏi quá nên nghĩ chắc suốt ngày ở nhà ôn luyện nhàm chán… nên mới cho Á Lâm số của mày đó chứ! Hắc hắc!

- Khốn kiếp! Muốn làm cũng phải nói với ta một tiếng chứ,…. Ài.. xém chết, khỏi cưa kiết gì nữa!

Nghe giọng cười vô sỉ của Minh Hữu thì Hạo Thiên đã minh bạch
thằng khốn này là muốn ép lão tử xuất thủ đây mà… hắc hắc… cứ chờ đi ép ta à? Xem ta ăn tươi em họ của ngươi thế nào! Hắc hắc hắc!
, minh bạch hành động của Minh Hữu, trong nội tâm Hạo Thiên lại nổi lên một suy nghĩ đầy hạ lưu, vô sỉ.

- Giờ thì biết rồi đó! Ráng thực hiện đi ta sẽ cố gắn giúp đỡ ngươi.

- Tút tút …


khốn thật, chưa nói xong mà tắt máy rồi!.. aaaaa! Fk! quên mất
nhớ được điều gì Hạo Thiên lại nhấc điện thoai gọi cho Minh Hữu.

- Khốn nạn! Sáng mai đưa tiền cho ta đấy, nàng hẹn chiều mai đi ăn!

- Ồh! Nhanh thế à? Mà nhà ngươi đi ăn sao lại là ta trả? Hắc hắc!

Thì ra khi Á Lâm xin số của Hạo Thiên cũng đã nói với Minh Hữu là mời Hạo Thiên đi ăn để giải đáp những thắc mắc của mình về bài thi vừa qua,
phải công nhận lão Hạo này hay thật, nói qua kì thi sẽ thực hiện thì ra là lợi dụng việc này
Minh Hữu thầm suy nghĩ, phải biết Á Lâm là hoa khôi của trường cũng là học sinh tiêu biểu của khối những năm liền.

Đương nhiên cũng có lý do của nó nàng mới có thể là học sinh tiêu biểu được, nên dùng thành tích học tập để công kích là bước đầu tiên, cũng là cách hữu hiệu nhất để chinh phục người khác trong thế giới học đường. Dùng thiên phú của Hạo Thiên đương nhiên
một kiếm định thiên hạ
, huống chi lại là người ham học như Á Lâm.

- Ok! Vậy thôi ngày mai ta không đi là được chứ gì!.. ài.. có lòng mà không có sức ngươi cũng đừng trách ta!...ài…

Giọng nói Hạo Thiên nghiêm túc, lời nói thành khẩn nhưng mang theo mọt vẻ u buồn,
hữu tâm vô lực
thở dài. Nhưng bộ dáng của Hạo Thiên thì như đang trêu ngươi nghĩ
để xem ngươi có chịu xì tiền ra không?


- Được rồi sáng mai đưa ngươi, được chưa… khốn thật!

Tuy nói như vậy nhưng đây là sự thật, nếu Minh Hữu không tài trợ thì Hạo Thiên cũng bó tay, tiền trợ cấp của thị Ủy chỉ đủ để chi tiêu hằng ngày thôi, chỉ có nguồn tiền để Hạo Thiên hoang phí là khoản thưởng thành tích học kì thôi, mà mới thi làm gì có tiền tới tay ngay được. Điều này thì Minh Hữu cũng biết nên đã chuẩn bị trước!

- Ài… đừng trách ta chứ ta cũng cực khổ lắm chứ!.. ăn uống trong nhà hàng cao cấp cũng phiền phức lắm… ài… đồ ăn thì ngon, được cái… giá cũng đắt…. hắc hắc! tút tút….

Hạo Thiên giọng điệu nghiêm túc giải thích, lại thở dài cảm thán. Nhưng pha lẫn trong đó là từ từ khiêu khích, sau đó phá lên cười không đợi Minh Hữu kịp phản ứng đã tắt máy.

- Fk….. ài! Mong quyết định của mình là đúng!

Sau khi tức giận vì bị khiêu khích, Minh Hữu lại cảm thán,
mong rằng hai đứa bây sẽ không làm anh thất vọng… ách! Tật già, tật già…
.

---------

Chiều ngày hôm sau, Kính Thực Lâu nhà hàng được xếp top ba ở Nam Kinh, được đặt ở vị trí gần bờ Trường Giang nên phong cảnh rất đẹp, rất nổi tiếng.
Hạo Thiên hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen đều là hàng cao cấp, còn có một bộ vest armani do thị Ủy tặng để tham gia những buổi tiệc quan trọng. Nếu không phải chỉ mới gần 17 tuổi chắc hôm nay Hạo Thiên đã mặc vest rồi.

Đứng trước nhà hàng nổi tiếng này nội tâm Hạo Thiên dao động
đúng là người giàu có khác, mình lâu lắm mới có dịp đến những nơi này, mà chỉ có người của thị Ủy có dịp mới mời mình đi, còn con gái người ta chỉ là hẹn ăn cơm bình thường thôi. Ài… sao tự nhiên thấy mất hứng vậy…
vẻ mặt buồn bã, chậm rãi suy nghĩ, rồi lại buồn bã lắc đầu, rồi lại cười nhưng trên nụ cười ấy là một đôi mắt long lanh óng ánh, những giọt nước mắt sắp rơi.

Nội tâm bi ai nghĩ đến bản thân, thân phận của mình, Hạo Thiên cất bước, nhưng không đi vào mà quay người, đi dạo men theo bờ Trường Giang
một ngày nào đó mình sẽ không như thế này nữa, nhưng mà… bây giờ không phải lúc
.

Hạo Thiên bước đi mà trong nội tâm suy nghĩ loạn lạc, biết bội tín là không tốt nhưng nỗi buồn về thân phận lại thúc giục Hạo Thiên muốn thả lỏng cơ thể, tâm hồn mình, tìm về bản thân.

Nhưng Hạo Thiên không biết những hành động cử chỉ của mình từ lúc đứng trước cổng Kính Thực Lâu đến lúc quay người, đi ven theo bờ Trường Giang đã bị Á Lâm nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng hối hận, hối hận chồng chất
tại sao mình lại sơ ý như vậy được chứ? Sao mình lại để anh ấy thấy được sự khác nhau của mình với anh ấy. Mình không muốn thế, mình không cố ý
. Nội tâm cuồn cuộn
Hạo Thiên em xin lỗi!
thế nhưng vẫn không dám nói.

Thế là ven bờ Trường Giang một Nam, một Nữ, người thẩn thờ đi trước, người lẳng lặng theo sau. Đến một bãi cỏ trên bờ sông, Hạo Thiên ngồi xuống, cầm một viên đá ném ra sông lại bình tĩnh, nghiêm túc nhưng mang theo một nỗi buồn không thể nói:

- Xin lỗi em! Anh biết anh đã thất hứa với em.

Á Lâm từ phía sau cũng chậm rãi đi tới, từ từ ngồi xuống bên cạnh Hạo Thiên nhưng không nói gì.
Hai bóng người cứ lẳng lặng ngồi yên bên bờ Trường Giang, nhìn nước đẩy bèo trôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới.