Chương 69: Nợ Bạc
-
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không
- Tín Dụng Tạp
- 3115 chữ
- 2020-01-30 10:00:26
Convert: Ngocquynh520
Edit: Nguyễn Thị Quyền
Beta: Cá Mập
Nguồn: diendanlequydon
Thái phi vừa trở lại kinh thành, Liêm Thân Vương và Vương phi cùng tới Nam Bình Quận Vương phủ thỉnh an Thái phi. Thái phi cũng có vài năm không gặp Liêm Thân Vương hôm nay thấy tóc hắn rất nhiều hoa râm có chút đau lòng lôi kéo Liêm Thân Vương ngồi bên chân, Liêm Thân Vương thỉnh an xong nói
Giờ mẫu thân hồi kinh, liền về Liêm Thân Vương phủ bảo dưỡng tuổi thọ đi, cũng để cho nhi tử tận hiếu với mẫu thân
Thái phi nghe hơi chần chờ trong chốc lát, xưa nay Nam Bình Quận Vương phong lưu phóng đãng không gò bó, nếu mình ở bên cạnh hắn còn cố kị không quá mức càn rỡ, chỉ sợ mình đi Liêm Thân Vương phủ, Nam Bình Quận Vương càng không kiêng kị. Liêm Thân Vương thấy trên mặt thái phi có chút do dự, liền đỡ thái phi còn quỳ xuống nói
Mẫu thân ở Giang Nam nhiều năm dưỡng bệnh, nhi tử không thể ở bên cạnh tận hiếu là lỗi lầm lớn. Bây giờ mẫu thân hồi kinh, nếu nhi tử không sáng chiều phụng dưỡng mẫu thân không phải là làm cho người ta thóa mọa là không có hiếu đạo sao? Mẫu thân xem như đau lòng nhi tử mà bàn hồi Thân Vương phủ đi
Thái phi thở dài đỡ Liêm Thân Vương dậy
Ngươi cũng thật nóng lòng, ta chỉ là đang suy nghĩ khi nào trở về thì tốt. Nếu như vậy, trước tiên ta cho người mang đồ qua trước, đệ đệ ngươi ngày mai lạy bài vị tổ tong đợi lạy xong từ đường hắn đưa ta sang
Liêm Thân Vương nghe vậy vội dập đầu rồi đứng dậy ngồi xuống, Nam Bình Quận Vương phi đã sớm kêu người bày rượu tịch. Nam Bình Quận Vương sai người mời Liêm Thân Vương ra ngoài hai huynh đệ gặp nhau cười nói chắp tay đi tiền thính uống rượu. Trong nhà bày một bàn khác, Liêm Thân Vương phi và Quận Vương phi hai người hầu hạ thái phi dùng cơm.
Thái phi kêu hai nàng nói
Trong nhà không có người ngoài, hai người cũng ngồi xuống đi, mẫu tử chúng ta trò chuyện
Nam Bình Quận Vương phi gắp mấy đũa thức ăn cho thái phi, lại châm rượu, rồi mới cùng Liêm Thân Vương phi một phải một trái ngồi xuống.
Thái phi thấy trên mặt Nam Bình Quận Vương phi còn mang vẻ mệt mỏi nên đau lòng nói
Đợi ăn cơm xong ngươi cũng không cần để ý Vương gia nhà ngươi chính mình đi nghỉ một lát thân thể ngươi từ nhỏ đến giờ đều không tốt, mỗi ngày lại sinh những cơn giận không đâu kia với hắn, vài năm như vậy đều chịu đựng nhiều như vậy. Ta nói, về sau ngươi không cần quản hắn làm gì, rãnh rỗi đi phật đượng tụng kinh niệm phật so với cái gì đều tốt hơn
Nam Bình Quận Vương phi đành gật đầu nói phải, thái phi lại thở dài nói
Ngày mai ta về Thân Vương phủ ở, nếu ngươi buồn bực thì qua bên kia tìm ta nói chuyện
Liêm Thân Vương phi nghe vậy cười nói
Suốt ngày ta đều luôn nói sợ buồn bực, đệ muội nếu có thời gian rãnh rỗi mỗi ngày qua bên kia một lát. Huống gì hai phủ cách nhau không xa Thái phi đến bên kia ở đệ muội về sau qua bên đó nhiều một chút, không nên cứ ở nhà buồn bực
Xưa nay Nam Bình Quận Vương phi cũng không phải là người tranh cường háo thắng thích nổi bật, mặc dù thái phi ở Quận Vương phủ thì mỗi ngày đều sáng chiều phụng dưỡng, mỗi lần phục vụ bà bà đều xin chỉ thị của thái phi. Thái phi đau lòng nhất là con dâu có thể quát Nam Bình Quận Vương, vì vậy Quận Vương phi nghe thấy thái phi về Thân Vương phủ thật không bỏ được. Nhưng chuyện này cũng không đến phiên nàng mổ miệng nghị luận nên đành thở dài.
Thái phi thấy Quận Vương phi chỉ cúi đầu không nói không khỏi thở dài
Ngươi xưa nay buồn bực chuyện gì đều là miệng như hồ lô, đi theo ta mới tốt hơn một chút mỗi ngày cũng có nói có cười. Vậy khi ta đi chẳng phải là ngươi suốt ngày buồn bực gạt lệ vì đứa không có tiền đồ này rồi
Liêm Thân Vương phi thấy thái phi và Quận Vương phi đều cầm khăn lau lệ vội nói
Có câu vốn không nên nói, thái phi nghe cũng đừng đánh miệng ta
Thái phi nói
Hôm nay chỉ có ba mẹ con chúng ta, sợ cái gì? Chỉ cần nói là được, ta không trách ngươi
Liêm Thân Vương phi nói
Nhi tức đành đánh bạo nói vậy, mặc dù Quận Vương gia nhà chúng ta làm việc đúng mực nhưng nữ sắc có hơi quá. Ngày nay hắn cũng không còn trẻ đệ muội cũng nên khuyên nhủ hắn thường xuyên, không nên để thân thể hắn hư hỏng. Nếu hắn không nghe ngươi khuyên mỗi ngày ngươi cũng không cần hờn dỗi với hắn, xem như vì mặt mũi của Sĩ Hành
Vì bên cạnh có thái phi Quận Vương phi không dám hùa theo câu chuyện của Thân Vương phi đành miễn cưỡng cười nói
Dù trong phủ có cơ thiếp đông đảo, đại quan tới lui không ngừng cũng may hắn chỉ cưới một mình ta nhiều năm như vậy cũng chưa nạp một trắc phi nào. Mặc dù hắn có nhiều điều không tốt chỉ vào điểm tốt này ta cũng nên vừa lòng. Huống gì ta còn có Sĩ Hành
Thái phi gật đầu nói
Sĩ Hành là một đứa bé ngoan, nói chuyện làm việc đều thấy bóng dáng gia gia hắn, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn thấy có tính cách
Liêm Thân Vương cười nói
Ta nghe nói đã định cho hắn tam cô nương của Cố đại nhân mới nhậm chức Kinh Triệu phủ doãn. Hai tháng trước Cố lão thái thái bệnh ta liền lấy mấy chi nhân sâm đưa Cao mama đem tới Cố phủ. Cao mama trở về nói với ta vừa đúng lúc thấy tam cô nương hầu hạ tổ mẫu nàng uống thuốc, tận tâm tận lực. Còn nói bộ dáng tính tình cô nương kia cực tốt, thấy túi thơm trên người nàng cũng làm rất tinh xảo chắc là đứa bé khéo tay
Thái phi gật đầu cười nói
Nữ tử Giang Nam là khéo tay nhất, vừa biết đi sẽ học châm tuyến, thêu hà bao túi thơm đều là dùng công phu. Nha đầu Cố gia vừa có linh khí dĩ nhiên may vá không kém. Nha đầu kai cũng xem như ta nhìn từ nhỏ cho đến lớn, lúc nàng còn bé mặc dù có táo bạo một chút nói chuyện làm việc cũng không kém. Vừa bảy tám tuổi tính tình đã trầm ổn, đối đãi người khác cũng thân thiết, nói chuyện làm việc tiến lùi vừa đúng thật giống như tiểu thư xuất thân từ danh môn
Liêm Thân Vương phi cười nói
Vào được mắt thái phi tất nhiên là tốt rồi nhưng ta chưa được thấy. Trước đó vài ngày ta muốn nàng vào vương phủ chơi ai ngờ tổ mẫu nàng bị bệnh
Thái phi nghe có chút không vui
Ngươi không biết đúng mực như thế từ lúc nào, nàng đã định thân sao còn chạy loạn khắp nơi được, ngươi mời nàng đi Vương phủ làm khách nếu để người ta nghe không biết nói như thế nào đâu
Liêm Thân Vương phi vội nói
Là con suy tính không chu toàn. Ngày đó nghe Cao mama nói cô nương Cố gia rất tốt trong lòng muốn nhìn một chút cháu dâu tương lai đoan trang xinh đẹp như thế nào lại quên mất quy củ
Thái phi cười nói
Gấp làm gì, chờ thành thân rồi ngươi còn sợ không thấy được?
Nói xong quay đầu nói với Quận Vương phi
Đợi mùa thu sang năm tam cô nương Cố gia cập kê liền chọn ngày tốt làm hôn sự đi
Nam Bình Quận Vương phi vội đứng lên đáp, Liêm Thân Vương phi ngạc nhiên nói
Sao gấp như thế? Người ta vất vả nuôi được cô nương tốt như thế có khi còn muốn giữ ở nhà hai năm đấy, huống chi Sĩ Hành cũng không lớn
Thái phi nói
Sĩ Hành cưới thê tử cho người quản hắn cũng không thể chơi bời giống như phụ thân hắn
Liêm Thân Vương phi cười nói
Vương gia nhà chúng ta nói Quận Vương gia có tài nhưng không có chí vào con đường này thôi
Thái phi nghe cũng không nói nữa, mẹ chồng nàng dâu ba người ăn cơm lại nói chút chuyện lặt vặt, Liêm Thân Vương phi thấy thái phi có chút mệt mỏi liền cùng Nam Bình Quận Vương phi hầu hạ nàng ngủ, mới sai người đi mời Liêm Thân Vương cùng đi về Thân Vương phủ.
Sĩ Hành và Nguyên Thu mặc dù cùng ở kinh thành nhưng dù sao cũng đã định thân không thể giống như trước tùy ý gặp mặt. Nguyên Thu cũng biết sau định thân tùy ý gặp mặt sẽ xem như chuyện chẳng lành chỉ thỉnh thoảng nhờ Cố Sơn mang chút bánh trái tự tay mình làm đến cho Sĩ Hành. Sĩ Hành nghe nói mỗi ngày Nguyên Thu đều ở trong nhà thêu đồ cưới liền lo lắng ánh mắt nàng sẽ mệt mỏi chạy chung quanh tìm cái gì có thể sáng mắt cho người mang đến cho nàng. Còn đưa cho Cố Sơn mấy thứ châu báu mình âm thầm sưu tầm mang cho Nguyên Thu để cho nàng thêu đồ cưới.
Tôn thị thấy Nguyên Thu sang năm xuất giá, hôn sự của Mỹ Ngọc cũng đã có chỗ nhưng Bảo Châu lại chưa tìm được nhà thích hợp trong lòng âm thầm nóng nảy. Bảo Châu chỉ mới mười ba tuổi, trễ thêm hai năm nữa đính hôn cũng không gấp, nhưng Tôn thị lại cứ muốn cùng tam phòng phân cao thấp. Nàng thấy Mỹ Ngọc chỉ hơn Bảo Châu hai tháng đã định thân rồi trong lòng có chút không phục liền khắp nơi tìm nhà thích hợp hỏi thăm.
Ngô thị biết được lòng của Tôn thị, mỗi ngày cố ý khoe khoang trước mặt nàng lại đem danh sách đồ cưới chuẩn bị cho nữ nhi đưa cho Tôn thị xem, chỉ quần áo vật dùng đã viết vài trang giấy, Tôn thị xem thấy trên có viết: áo lông chồn hai cái, áo da gấm thiên mã một cái, áo da dê một cái, tương gấm da dê, áo da chồn trắng một cái…đạo lăng 100 cái, phưởng du 100 cái…
Tôn thị cố nén đến khi thấy cuối cùng lại cười lăn, giơ lên tờ giấy nói với Ngô thị
Ngay cả hoàng đế gả con gái cũng không nhiều thứ la liệt như ngươi, ngươi không nhìn một chút nhà ngươi quan mấy phẩm có của cải gì cũng dám viết lên nhiều như vậy. Nếu những thứ này là đồ cưới của Nguyên Thu cho dù hơi quá thì ta cũng phục. Nếu là Mỹ Ngọc nhà ngươi liền vội mà cất đi chớ có làm mất mặt
Ngô thị nghe mặt không khỏi đỏ lên, giương cổ mắng
Ta viết là việc của ta ăn nhập gì tới ngươi, nhanh trả danh sách cho ta
Tôn thị làm sao chịu đưa cho nàng cầm danh sách một đường tới phòng lớn đúng lúc Lý thị và lão thái thái đang nói chuyện, thấy Tôn thị vội xông tới cũng bị dọa giật mình, lão thái thái mắng vào mặt Tôn thị
Có giặc đuổi ngươi? Một chút cũng không hiểu quy củ
Lão thái thái mắng xong Tôn thị, chỉ thấy Ngô thị miệng thì chửi chân thì chạy vào, nhất thời sượng mặt không thể không ở trước mặt của Lý thị mắng Ngô thị vài câu. Ngô thị, Tôn thị hai người tiến lên thỉnh an nhận lỗi, Tôn thị mới nói
Vừa rồi tam đệ muội đưa danh sách đồ cưới của Mỹ Ngọc cho ta xem, ta thấy có vài thứ không phải phẩm cấp của tam lão gia có thể sử dụng, ta nói đệ muội vài câu nàng lại không nghe. Ta sợ nàng phá hư quy củ dẫn tai họa tới cửa liền lấy danh sách đến cho lão thái thái xem
Lão thái thái có chút nhát gan sợ phiền phức vừa nghe có thể gây chuyện tới cửa vội cầm danh sách xem chỉ thấy bên trong viết nhiều danh mục có vài cái còn chưa nghe thấy qua, liền đưa Lý thị xem
Ngươi nhìn xem có dùng được không?
Lý thị nhận lấy xem từ trên xuống trong lòng âm thầm giật mình Ngô thị có nhiều của cải. Tôn thị ở một bên hả hê nói
Dạng gì cấp bậc sẽ xứng dạng đồ gì, nếu vượt cấp mất chức là nhỏ ném mạng mới là việc lớn
Lão thái thái nghe cảm thấy hốt hoảng vội hỏi Lý thị
Nhà lão nhị nói thật không?
Lý thị vội đứng dậy nói
Thưa lão thái thái, nhị đệ muội nói quả thật không giả. Đồ cưới của tam đệ muội có chút quá, ta dùng chuẩn bị cho Nguyên Thu cũng không dám dùng nhiều đồ như vậy, huống chi Mỹ Ngọc là tái giá lại gả cho con thứ
Ngô thị thẹn quá thành giận
Tái giá thì thế nào? Con thứ thì lại làm sao? Cho dù là con thứ cũng là con thứ của Hầu phủ. Ta chỉ có một nữ nhi như vậy, nhiều hồi môn cho nàng thì như thế nào? Tội gì các ngươi một người hai người nói
Tôn thị cười lạnh nói
Không biết đồ cưới này của ngươi là tiền công hay tiền riêng chi?
Ngô thị nghe vậy cứng lại nhỏ giọng trả lời
Đồ cưới tất nhiên là từ tiền công chi ra
Tôn thị nói
Nếu tiền công ra, chỉ sợ đem tất cả tiền công ra làm trang cho Mỹ Ngọc nhà ngươi cũng không đủ. Đừng quên còn có hai cô nương Nguyên Thu và Bảo Châu nữa đấy. Bảo Châu nhà chúng ta còn chưa đính hôn trước không cần nói. Nguyên Thu là dòng chính nữ quan viên tam phẩm lại gả chính là thế tử Nam Bình Quận Vương phủ, đồ cưới này có thể nghèo nàn sao? Mà Mỹ Ngọc nhà các ngươi chỉ là tái giá còn dám rêu rao như vậy không sợ người ta cười cho thúi mũi
Ngô thị vừa muốn cãi lại, Tôn thị ngắt lời nàng nói
Lão thái thái không phải ta nói, hôm nay tam đệ muội càng ngày càng không đúng mực tiếp tục như vậy nữa có ngày gây họa cho phủ
Lý thị tiếp lời
Giờ lão gia nhà chúng ta đã được thăng làm Kinh Triệu phủ doãn, làm quan dưới chân thiên tử nói chuyện làm việc cũng phải đúng mực không dám nói lỗi một câu đi nhầm một bước. Tam đệ muội tính tình bộc trực, lúc trước thì không sao nhưng hôm nay lại thấy nàng càng không có quy củ. Hôm nay quan viên lui tới trong nhà cũng nhiều, nếu đắc tội một hai người chỉ sợ nhà chúng ta không chịu nổi
Lão thái thái nghe lời này có ý tứ quản gia liền trầm mặt, Lý thị làm như không nhìn thấy tiếp tục nói
Đại lão gia nay đã là quan lớn có nhà riêng, ta và lão gia nhà chúng ta thương nghị phòng lớn chúng ta sẽ chuyển đến chỗ dành cho quan viên này, đại lão gia đi nha môn cũng dễ
Lão thái thái nghe không nói gì, Ngô thị vừa muốn mở miệng liền nghe nha hoàn tam phòng đi vào nói
Tam lão gia bị người đánh, nói cái gì thiếu một ngàn lượng bạc. Tam lão gia cho người gọi tam phu nhân vội đưa bạc cho người ta
Ngô thị nghe vậy vội đứng lên nói
Là ai đánh? Thật không ngờ lớn mật như vậy dám đánh mệnh quan triều đình? Tam lão gia nói thế nào? Làm gì thiếu nhiều bạc như vậy?
Nha hoàn kia trả lời
Tam lão gia nói chính là thiếu bạc ngày đó đem tam cô nương cho phép Vương gia
Lý thị phủi áo đứng lên quắc mắt quát
Nguyên Thu nhà chúng ta là hứa cho Nam Bình Quận Vương phủ, lại hứa cho Vương gia ở nơi nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Ngô thị nào dám nói, ánh mắt né tránh không dám nhìn Lý thị nói quanh co không biết. Lý thị hừ lạnh nói
Ta nhìn trên mặt một nhà không so đo với ngươi, hôm nay ngươi nói cho rõ ràng, nếu không cũng đừng trách đại tẩu ta không nể mặt
Lão thái thái một bên nghe cũng hồ đồ cũng hỏi Ngô thị
Rốt cuộc là cầm bạc nhà ai?
Ngô thị thấy che giấu không được chỉ đành nói
Chính là điệt tiệt tôn của Phụ Quốc Công lão thái quân, ngày đó lão thái quân cũng đề cập đến đứa bé kia, lão thái thái còn nói là hứa cho Nguyên Thu
Lão thái thái nghe mới hiểu được chuyện gì đen mặt mắng
Ngày đó không phải đại tẩu ngươi một nhà trở về không phải đã nói Nguyên Thu cho phép người ta, chuyện này đương nhiên là thôi tại sao ngươi còn đi lấy bạc
Ngô thị thấp đầu khiếp vía nói
Đã lấy trước. Sau lại ta đưa bạc cho tam lão gia trả lại không biết sao hôm nay lại đòi bạc
Lão thái thái đành mắng Ngô thị
Còn không nhanh đem đồ không tiến bộ của nhà ngươi tới hỏi một chút
Lý thị cười lạnh nói
Tam lão gia nếu không nói rõ ràng ta nhất định không theo