Chương 47. Khiêu khích một chút, chạm đến là ngừng (5)
-
Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương
- Lee太白 - Lee Thái Bạch
- 1684 chữ
- 2019-12-21 05:01:20
Hai người các ngươi dừng tay cho ta!
Tạ giáo ngự vội vàng dẫn người chạy tới, nếu còn không tới, đình viện sẽ bị hai người này phá hủy.
Hắn vốn đang thoải mái nghiên cứu thư pháp, đang viết đến chỗ thư sướng thì tin tức có người đánh nhau truyền đến.
Hai nhà Vương Tạ là thế gia mấy đời nối tiếp, con cháu đích tôn càng được truyền võ học trong nhà, hàng năm đều có khảo thí. Trong nhà quả thật không ai không biết đánh.
Ban đầu không để chuyện này trong lòng, vẫn chậm rãi viết xong hai chữ cuối cùng mới đi. Nhất là một câu ‘Mong rằng núi xanh mãi’ linh động thanh lệ, khoan thai uyển chuyển, như hoa nở trong xoáy mực, khá có phong thái đại gia.
Tạ đại gia hài lòng để bút xuống, theo các học sinh tới đình viện, nhưng nhìn qua.
Mẹ ơi mau cứu hỏa! ! !
Trở thành câu đầu tiên mà Tạ đại gia buột miệng thốt lên.
Về cơ bản, đình viện đã trong trạng thái nửa hủy. Vườn hoa bị phá huỷ hơn phân nửa đương nhiên không đáng kể, ngay cả hồ nước nóc nhà cũng bị đánh sập không ít. Dọa cho Tạ giáo ngự phát ra tiếng kêu không ra gì nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời.
Đỡ a đỡ a, ai nói hai người bọn hắn đấu võ, các ngươi đi đỡ cột nhà a! ! Hành lang sắp sập, đi mau! ! ! Này, hai người các ngươi còn không ngừng tay!
Một câu vừa ra, mấy truy tiên sinh mà Tạ giáo ngự mang đến lập tức tiến lên tách hai người ra.
Những nam tử áo đen danh xưng ‘Truy tiên sinh’ này không phải tiên sinh dạy bảo học sinh, mà là cao thủ trong Nho môn, chuyên trách giữ gìn trật tự trị an của học cung. Phần lớn học sinh của học cung đều là tuổi trẻ khí thịnh, đọc sách thánh hiền cũng khó tránh khỏi tranh đấu, lúc đấy phải dựa vào những truy tiên sinh võ nghệ phi phàm này. Dù sao cũng vừa vặn giải quyết không ít vấn đề nghề nghiệp cho Nho môn, coi như một chút xíu tư tâm của Hoàng tổng giáo ngự. Những truy tiên sinh này không phải đèn đã cạn dầu, nhìn chuẩn khe hở xen vào giữa hai người, thành công tách bọn hắn ra.
Đường Dịch dứt khoát dừng tay lại, phi thường phong khinh vân đạm.
Trái lại đối diện, Huân Phong hòa thượng đang bị bảy tám người khống chế, phun một ngụm máu xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu, suýt nữa thoát ra.
Trở lại a! Không đánh chính là tôn tử! Ngươi tới đây cho ta!
Không nhìn người đối diện gào thét, Đường Dịch nhận lấy khăn mặt được người bên cạnh đưa tới, đầu tiên ngâm trong chậu nước, sau đó tỉ mỉ lau đi vết máu và vết bẩn trên mặt.
Rốt cuộc là sao!
Tạ giáo ngự khống chế xong thế cục, đi vào giữa hai người, bắt đầu chất vấn.
Các ngươi coi nơi này là nơi nào? Vô lễ đến cực điểm! Vì sao đánh nhau, không đúng, vì sao phá hủy lầu!
Ở đây cần lặp lại một lần.
Trải qua trùng điệp rèn luyện, Đường Dịch sớm đã không phải Ngô hạ A Mông ngày xưa, đã dần dần trở thành một nhân vật có thể một mình chống đỡ một phương.
Cái gọi là danh sư xuất cao đồ, dưới sự huấn luyện của vị minh sư nào đó, có lẽ võ công của Đường Dịch không có tiến bộ mang tính đột phá như Thẩm Y Nhân, nhưng sự thành thục của tâm trí thì rất rõ ràng.
Một mực ghi nhớ lời đại ca dạy, nếu là địch nhân, thì phải một bước đúng lúc.
Đường Dịch buông khăn mặt xuống, thong thả ung dung nói ra câu đầu tiên:
Hắn ra tay trước.
Huân Phong muốn cắn chết tên hỗn đản không biết xấu hổ này!
Ngươi lại nói hươu nói vượn! Ngươi tới đây cho ta! !
Huân Phong, ngươi làm như vậy, còn giống người xuất gia không.
Tạ giáo ngự đau lòng nhức óc, vẫn không quên quay đầu lại hỏi Đường Dịch một câu:
Đúng là hắn ra tay trước?
Đường Dịch thành thật gật gật đầu.
Họ Đường! ! Cẩu nương dưỡng nhà ngươi!
Im ngay! Động thủ trước còn dám mắng người? Lát nữa ta sẽ viết một lá thư cho Hàn Sơn tự, mời tăng hoàng lão nhân gia người giáo huấn ngươi một phen. Đỡ đi gặp tổng giáo ngự!
Ngươi tên là Đường Dịch? Ngươi đi xử lý vết thương trước, lát nữa trở lại.
Ngươi nhớ đấy! Sớm muộn ta cũng tính toán rõ ràng với ngươi! !
Đường Dịch nhìn Huân Phong hòa thượng bị bảy tám người đỡ đi, yên tĩnh đợi bọn hắn đi xa, mới yên lặng cảm thán.
Hai nhà Nho Thích bất hòa a......
Tống Ly và Tống Âu song song nhập tọa, im lặng một hồi.
Một hồi lâu Tống Ly mới lên tiếng.
Mấy tháng trước đại huynh về thăm, khi đó ta lại không ở nhà, chưa kịp chào hỏi.
Huynh đệ mình nói những lời này làm gì.
Tống Âu hơi luống cuống chân tay, không phải xuất phát từ sự kinh hỉ do em ruột bất ngờ đến, mà như gặp phải khách nhân tôn quý không biết chiêu đãi thế nào. Muốn chiêu đãi, lại không chuẩn bị chu đáo, từ đó không có chỗ hạ thủ.
Nhị đệ đến kinh thành, sao không nói trước với ta? Muốn ở đây bao lâu? Có chỗ ở không, đại ca thu xếp cho ngươi. Trong kinh thành, đại ca cũng coi như nửa cái địa đầu xà.
Tống Ly từ tốn nói:
Tạm thời đã ở Đại Nhậm học cung.
Đúng thế, đúng thế, nhị đệ có chủ kiến xưa nay.
Tống Âu nhìn mặt bàn, tận lực che giấu sự khẩn trương, nở nụ cười khô khốc.
Trước khi lên đường, ba ba có nói gì không?
Tống Ly không có gì để nói. Người xử sự linh hoạt như hắn, lại chưa bao giờ nói dối người nhà.
Nhưng sự im lặng này, lại như dao đâm vào tim Tống Âu.
Hắn lập tức vung vẩy hai tay, cười ha ha nói.
Không sao không sao. Ba ba trăm công nghìn việc, không nói gì cũng là bình thường. Ha ha ha.
Tống Ly không đành lòng nói chuyện thương tâm này. Nếu phụ thân không nhẫn tâm, cuộc sống ở Dương Châu của trưởng tử Tống gia tiểu công gia sẽ như thế nào, chỉ sợ không cần nhiều lời. Sao có thể luân lạc tới kinh thành, trông như thăng quan, thật ra không khác đi đày.
Tống nhị lang vỗ trường đao bên hông, cười một tiếng hào hùng với huynh trưởng.
Người sống một đời, chung quy có rất nhiều chuyện không như ý. Chỉ cần ghi nhớ chuyện do người làm, đại huynh đừng nản chí. Cho dù ở kinh thành, ai không biết tổng đốc Lục Phiến môn là đại huynh nhà ta.
Tống Âu miễn cưỡng cười một tiếng, coi như cảm ơn lòng tốt của huynh đệ.
Tống Ly biết tính cách đại ca, cũng không khuyên nữa, chuyển đề tài nói.
Đại huynh, ta thấy chỗ này môn đình sạch sẽ, đủ loại hoa cỏ, rất khác mấy năm trước. Nhưng quét dọn nhà ở không giống phong cách của đại huynh, chẳng lẽ chị dâu chăm sóc đại huynh?
Tống Âu lắc đầu cười khổ:
Nào có chuyện đó. Y Nhân suốt ngày lưu luyến quan nha và hiện trường vụ án, cho dù có lòng cũng không rảnh. Đây là em vợ ta Thẩm Cuồng xử lý. Tâm tư hắn tinh tế, tay cũng khéo léo, mới quản lý nơi đây không tệ.
Nhưng không phải Y Nhân không tốt với ta, nơi đây là tổ phòng của Thẩm gia nàng. Năm đó dinh thự của phụ thân nàng bị thiêu huỷ, nơi này là chỗ ở của tổ phụ nàng ngày xưa, cũng nhường lại cho ta. Nói thật, tỷ đệ Thẩm thị không tệ với ta.
Tống Ly thấy hắn thổ lộ chân tình, nhấp một ngụm trà, không khỏi mỉm cười.
Nhưng từ khi một ôn thần xông vào cửa! Ta chưa từng có ngày sống dễ chịu.
Tống Ly bị tiếng rống bất ngờ này dọa cho suýt phun một ngụm trà ra ngoài.
Ôn thần?
Chính là tên thổ phỉ tới từ Đại La sơn Minh Phi Chân. Sau khi hắn tới, Y Nhân suốt ngày dính với hắn, thờ ơ lãnh đạm với ta. Ngay cả hoàng thượng cũng bởi vì xuất thân mà xem trọng hắn, hừ, cái thá gì.
Tống Ly cẩn thận suy nghĩ lời này.
Đại La sơn di thế độc lập, trong lịch sử gần như không có chuyện kết minh. Năm đó, thái tổ hoàng đế hợp tác với Thần Châu đại hiệp, cũng bởi vì Thần Châu đại hiệp sớm đã bôn ba vì thiên hạ, bản thân không phải đối tượng có thể lôi kéo.
Truyền nhân nổi danh của Đại La sơn thế hệ này có Hồng Cửu, Liên Truy Nguyệt. Minh Phi Chân này...... Chưa từng nghe a.
Tống Ly đột nhiên nói.
Đại La sơn đã giấu giếm một người như vậy, nói không chừng là có mưu đồ.
Nhị đệ cũng nghĩ vậy? Vi huynh kể cho ngươi, vi huynh và Long Tại Thiên kia cũng nghĩ thế. Đều muốn......
Tống Ly nhấc tay ngắt lời hắn.
Không có chứng cứ mà phỏng đoán lung tung thì chỉ tự loạn trận cước.
Tống Âu cúi đầu xuống, vẽ vòng tròn trên bàn.
Tống Ly lại nói:
Nhưng bất kể thế nào, đại huynh đã bị người ức hiếp, đương nhiên huynh đệ không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Tống Âu thoáng chốc phấn chấn, dương dương đắc ý:
Đúng vậy đúng vậy! !
Tống Ly biết rõ tính nết huynh trưởng, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lần này tới kinh thành, vốn là càng loạn càng tốt.
Tống Ly nở một nụ cười nguy hiểm.
Không bằng, khai đao với người này.