Chương 1808: Ai đang nói dối?
-
Cuồng Thám
- Khoáng Hải Vong Hồ
- 1437 chữ
- 2022-02-19 08:34:09
Lúc này, thông qua máy thăm dò sinh mạng cùng với máy dò xét tàng hình, Triệu Ngọc đã quan sát được quang cảnh bên ngoài, 8có rất nhiều tín hiệu đang chạy về phía phòng họp, bao vây nơi này chật như nêm cối.
Triệu Ngọc mau chóng giấu Đa3n Long xuống sàn, sau đó mở điện thoại di động của mình, lấy máy nghe trộm mini trong điện thoại di động ra, dán vào tron9g túi áo của Đan Long.
Máy nghe trộm mini này là công cụ chuyên dùng được chuẩn bị riêng cho đặc công, sau khi lắ6p đặt, có thể trực tiếp thông qua phần mềm trong điện thoại di động để tiến hành nghe lén.
Thế là Triệu Ngọc nhấn vào thiết bị cải trang tàng hình, biến mình thành Đan Long, sau đó giơ súng lục lên, bắn hai phát súng về phía trần nhà! Đoàng...
Đoàng...
Tiếng súng nổ vang, ngoài cửa bất ngờ truyền đến tiếng động, hiển nhiên bọn họ đã bị dọa một phen.
Hồng hộc...
Hồng hộc...
Tô Khôn tuổi đã cao, vừa nãy phải chạy học tốc khiến ông ta thở hồng hộc, có khi còn thở không ra hơi.
Nhanh hộ tống đại biểu rời khỏi tòa nhà! Nhanh lên!
Vậy..
Một cảnh sát đặc nhiệm cao cấp nói:
Chúng ta không thể đi thang máy, đi bằng thang bộ đi!
Rõ!
Sau khi ra lệnh, các cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng hộ tống Triệu Ngọc chạy về phía bậc thang.
Giờ phút này, trên bậc thang đã có rất nhiều người hoảng sợ chạy qua, các cảnh sát đặc nhiệm lập tức phân ra một đội, ngăn đám đông lại.
Bởi vì đám đông kích động, hai bên còn xảy ra xô đẩy, các cảnh sát đặc nhiệm bất đắc dĩ phải bắn chỉ thiên mới có thể dọa lui được đám người.
Sau khi sắp đặt hoàn t5ất, Triệu Ngọc lại dùng máy biến đổi âm thanh tàng hình để sửa giọng mình thành giọng Đan Long, sau đó nhét Đan Long xuống dưới mặt bàn, đồng thời kéo bàn che lại.
Lúc này, Triệu Ngọc định sử dụng một thiết bị cải trang nữa, khiến Đan Long mang bề ngoài của hắn, đổi cả mặt nữa.
Thế nhưng mà sau khi nghĩ lại, hắn vẫn không dám làm vậy.
Bởi vì hắn lo lắng lỡ như kẻ địch muốn diệt khẩu, vừa nhìn thấy Đan Long trong dáng vẻ của mình rồi nổ súng bắn chết ông ta, thể thì gần như đã trái với ý nguyện của mình rồi.
Triệu Ngọc làm việc luôn luôn ân oán rõ ràng, người phạm phải tội thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha! Người không liên quan thì hắn cũng tuyệt đối không muốn liên lụy.
Có điều, mặc dù Triệu Ngọc không thay đổi Đan Long, nhưng hắn vẫn nắm chắc rằng trước khi bị người ta phát hiện ra, kế hoạch của hắn có thể đã hoàn thành thuận lợi rồi.
Vào lúc này, Tô Khôn vẫn còn đang thở hổn hển, đứng sánh vai với Triệu Ngọc, chờ lấy được xe chuyên dụng.
Ừm...
Triệu Ngọc muốn thăm dò ông ta, cho nên đã lén kéo ông ta một cái, nói với ông ta:
Thư ký trưởng, vừa rồi...
vừa rồi tôi vẫn chưa nói gì cả!
Nói xong, hắn còn nhìn Tô Khôn với ánh mắt phức tạp.
Tốc độ của các cảnh sát đặc nhiệm cực nhanh, chẳng mấy chốc là Triệu Ngọc đã được hộ tống xuống bãi đậu xe dưới hầm.
Tiến vào bãi đỗ xe, bọn họ nhanh chóng tản ra, có một tiểu đội nhanh chóng chạy về hướng nào đó của bãi đỗ xe để lấy xe chuyên dụng của Đan Long.
Một nhóm người khác thì ở nguyên tại chỗ, bảo vệ Triệu Ngọc.
Thực ra, Triệu Ngọc cũng không biết ánh mắt này của mình có ý gì, nhưng hắn cảm thấy nếu như mình đã là một con rồi thì tất nhiên phải tỏ ra hơi yếu thể một chút đúng không? Nhưng mà, điều khiến Triệu Ngọc vô cùng nghi ngờ đột nhiên xảy ra.
Sau khi thấy Triệu Ngọc có ánh mắt ấy, sắc mặt của thư ký trưởng Tô Khôn kia bỗng dưng thay đổi, gương mặt ông ta run rẩy, ánh mắt hoảng sợ, nhanh chóng cúi đầu nói với Triệu Ngọc.
Thật, thật sự xin lỗi đại biểu.
Tô Khôn bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra:
Lần này là do tôi thất trách, tôi đã không làm tốt mọi chuyện! Bọn...
Thế nhưng sau khi nhìn rõ tướng mạo hắn thì lại nhanh chóng hạ họng súng xuống, ai cũng rất kinh ngạc.
Ủa? Đại...
Đại biểu Đan Long...
Triệu Ngọc nhìn ông ta một cái, trong đầu lại nghĩ đến bước tiếp theo.
Kế hoạch của hắn là nhằm vào thư ký trưởng Tô Khôn này, nếu như Đan Long đã là một con rối thì Tô Khôn tất nhiên biết rõ mọi chuyện, cho nên Triệu Ngọc dự định chờ một lúc nữa, lợi dụng thân phận Đan Long để dẫn lão già này ra ngoài trói lại, sau đó thẩm vấn một phen.
Cho nên, hiện giờ hắn đang nghĩ đến chuyện khi ra đường cao tốc, hắn nên làm thế nào để loại bỏ những tên cảnh sát đặc nhiệm kia, bắt cóc Tô Khôn? Hồng hộc, hồng hộc...
Những cảnh sát đặc nhiệm khác thừa cơ vây quanh Triệu Ngọc tiến vào cầu thang bộ, nhanh chóng chạy xuống lầu dưới.
Trên đường chạy, Triệu Ngọc lo lắng bên phòng họp bị lộ tẩy, cho nên lặng lẽ sử dụng một thiết bị chặn tín hiệu.
Như vậy thì cho dù có người phát hiện ra Đan Long thì cũng không thể truyền tin tức cho những người này.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc bỏ chiếc bàn ngăn tại cửa ra, đầu tiên là mặc một chiếc áo chống đạn tàng hình, sau đó mới mở cửa, chạy thật nhanh ra ngoài.
Mặc dù hắn đã biến thành Đan Long, nhưng hắn vẫn lo lắng có người sẽ giết Đan Long để diệt khẩu, cho nên hắn đã sử dụng một chiếc áo chống đạn.
Có điều, nỗi lo lắng của hắn hiển nhiên có chút dư thừa, khi hắn bỗng nhiên lao ra khỏi phòng họp, các nhân viên cảnh sát phía ngoài đúng là giật nảy mình, đều chĩa súng vào hắn.
Sau đó, bọn họ cùng nhau chạy về phía thang máy.
Đại biểu, đại biểu..
Tô Khôn vội vàng hỏi:
Vậy...
Tên lưu manh kia đâu? Rốt cuộc hắn là ai vậy?
Bị tôi đánh bại rồi, tôi cũng không biết hắn là ai!
Triệu Ngọc đơn giản trả lời một câu, sau đó hô:
Nhanh cho tất cả mọi người rút lui, bom kia có thể làm nổ cả tòa nhà đó!
Hả?
Thư ký trưởng Tô Khôn bỗng nhiên kinh hãi, nhanh chóng nói với các cảnh sát đặc nhiệm:
Nhanh...
Sao lại thế.
Đại...
Thư ký trưởng Tô Khôn thấy thế, vội vàng nghênh đón lớn tiếng hỏi:
Ngài không sao chứ? Tên tội phạm kia đâu?
Nhanh! Nhanh...
Triệu Ngọc nhanh chóng chạy về phía Tô Khôn, sau đó phát điên mà rống to với mọi người:
Chạy mau! Bên trong có bom! Chạy mau! Bom sắp nổ rồi!
Rầm rầm...
Nghe thấy lời ấy, trong hành lang lập tức như ong vỡ tổ, những cảnh sát đặc nhiệm vũ trang vốn định xông vào xem xét tình huống đều bị dọa đến mức lùi chân lại!
Mau lên! Rời khỏi nơi này ngay! Bom sắp nổ tung rồi, chạy mau...
Triệu Ngọc thả chậm bước chân, tiếp tục châm ngòi thổi gió, mà lúc này đây, Tô Khôn cùng một đám cảnh sát đặc nhiệm đã chạy tới bên cạnh hắn, các cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng tạo thành vòng tròn bảo vệ Triệu ngọc.
Còn có người mặc cho hắn một áo chống đạn thật dày...
Bọn chúng tới quá bất ngờ, xin...
xin ngài tha thứ, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp đền bù...
Van xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa...
Hả!? Bỗng nhiên, qua vẻ mặt sợ hãi của Tô Khôn, Triệu Ngọc có thể thấy được ông ta thật sự sợ hãi! Cái này...
Là chuyện gì vậy? Nếu như mình chỉ là một con rối, vậy thì tại sao Tô Khôn lại bị dọa đến thế này? Việc này...
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc bỗng dưng nổi máu nóng cuồn cuộn, cảm thấy bên tai có quạ đen bay qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.