• 1,905

Chương 1:Quyển 1: Thiên Lang -- Chương 1: Đằng Thanh Sơn


Số từ: 4882
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Tiết tấu thanh nhạc nhu hoà giống như dòng thuỷ lưu nhẹ nhàng du dương len lỏi vào tâm tư mọi người. Trong tầng thứ hai của trà lâu khách nhân cũng không tính là nhiều, ước chừng chỉ có hơn mười người đang ngồi tụm năm tụm ba, đều rất tự giác nhỏ giọng đàm luận đề tài riêng của mình. Đột nhiên từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân khiến cho không ít khách nhân không tự chủ được mà đảo mắt liếc qua một cái.
Một nữ tử mặc quần jean, áo polo màu trắng tóc buộc đuôi xam đang cùng với một thiếu phụ tóc ngắn lộ tai ra ngoài mặc thường phục màu tím, vóc người cao thon thả mà sóng vai đi tới.
Cả phòng uống trà không ít người nhãn tình sáng lên!
"Nhìn hai mỹ nữ kia kìa ! Đặc biệt là cái nàng mặc bộ đồ mầu tím kia. Hắc hắc, ta học đại học ở Tô Châu bốn năm, bây giờ trở về không nghĩ tới là An Nghi huyện thành của chúng ta lại có một đại mỹ nữ như vậy. Thật sự là thục nữ a, còn cái nàng đi bên cạnh kia mặc dù vẫn còn hơi non nớt một chút nhưng cũng thanh thuần tịnh lệ a."
"Hầu tử, mỹ nữ cho dù có đẹp thì cũng là của người khác, đừng nằm mơ nữa."
"Hắc hắc, ca đừng đả kích ta đi mà, hảo, Được rồi cái nàng dáng cao thon thả, để tóc ngắn hở tai kia là ai vậy? Ta sống đã hơn hai mươi năm nay trong số các nữ nhân mà ta đã biết qua thì nàng tuyệt đối xếp hạng ba người đứng đầu. Từ ngũ quan cho đến khí chất... đều thật sự khiến cho người ta động lòng a."
"Hầu tử, ta nói cho ngươi hay là mỹ nữ kia tên gọi "Lâm Thanh", là một cái đại nhân vật, bối cảnh rất thâm sâu, cái xe Land Rover trị giá hai triệu mà hai ngày trước chúng ta thấy chính là của nàng (the landrover car valued at 2000000 we saw two days ago is hers ).
Chỉ tính riêng tại huyện An Nghi này thì nàng sơ qua đã có một tòa tửu điếm, hai tòa trà lâu. Mà chút cơ ngơi đó ở chúng ta huyện thành chúng ta cũng chỉ là một tiểu bộ phân sản nghiệp của người ta thôi."
"Lợi hại như vậy sao?" Gã thanh niên có biệt hiệu "Hầu tử" không khỏi trố mắt cứng miệng.
An nghi huyện thành căn bản chỉ là một cái huyện thành bình thường thuộc tỉnh Giang tô mà thôi, chiếc xe Land Rover trị giá những hai triệu tại một cái tiểu huyện thành quả thật là rất chói mắt.
"Lâm tiểu thư, phòng của ngươi chúng ta chuẩn bị, xin mời theo ta." Phục vụ viên của trà lâu trên tầng thứ hai lập tức đi đến tiếp đón.
Không ít ánh mắt đổ theo hai vị mỹ nữ đang đi theo phục vụ viên, mà bước vào căn phòng đã được đặt trước (room with reservation), cửa phòng nhanh chóng được khép lại.
Bên trong căn phòng đã được đặt trước.
Tùy ý rót một chút trà rồi người phục vụ lập tức lui đi.
"Lâm tỷ, mấy ngày hôm nay ngươi đều đến chỗ này, hơn nữa lại chỉ chọn mỗi căn phòng này. Hắc hắc, cái Tư Mã Chiêu chi tâm của ngươi đến người qua đường cũng biết à nha" Thiếu nữ bện tóc đuôi xam cười đồng thời liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài cửa sổ phía đối diện chính là một cái nhi đồng phúc lợi viện (teenager orphanage)
Trên khoảng đất trống phía trước nhi đồng phúc lợi viện đang có một ít công tác viên đang chơi đùa với bọn trẻ.
"Cái tên tiểu ny tử ngươi (thiếu nữ trẻ tinh nghịch), Lâm Thanh không khỏi cười mắng một tiếng (tiếu mạ nhất thanh), nhưng mắt vẫn nhìn qua cửa sổ, hướng về bên kia phía phúc lợi viên mà nhìn tới, ánh mắt tìm tòi trong chốc lát, tựa hồ như bởi không phát hiện ra mục tiêu mà có chút tiếc nuối.
"Quái, trên chỗ đất trống của phúc lợi viên sao lại không thấy bóng dáng của Đằng Thanh Sơn nhỉ, hắn hôm nay thế nào lại không tới? Hắn không biết là Lâm tỷ của chúng ta đang ở chỗ này mà đau khổ chờ đợi hắn hay sao?" Cô gái tóc đuôi xam cố ý làm ra vẻ cảm thán một câu.
"A mẫn! Thôi đi, đừng ở chỗ này mà quậy phá đảo điên nữa." Lâm Thanh khẽ cười một tiếng.
Cô gái có mái tóc đuôi xam tên "Tiểu Mẫn" gật đầu, lập tức nghi hoặc nói:
"Lâm tỷ, ta rốt cục có cảm giác là gã Đằng Thanh Sơn này rất thần bí a. Lần đầu hắn đã trợ giúp chúng ta tại Đại Hưng An Lĩnh Tự, rồi lần sau khi Lâm Thanh tỷ gặp nạn, gã Đằng Thanh Sơn này đã cõng cái đại hoạt nhân ngươi mà đi gần hai mươi dặm sơn đạo a. Là đường sơn đạo đó, thể lực của tên Đằng Thanh Sơn này thật là đáng sợ." (Đại hoạt nhân: người còn sống nhưng li bì hôn mê bất tỉnh)
"Hắn quả thật rất thần bí." Lâm Thanh cũng gật đầu.
Lâm Thanh vẫn còn nhớ rõ lần đầu khi mới làm quen với Đằng Thanh Sơn. Lần đó khi Lâm Thanh và đám bằng hữu cùng sở thích đã đi tới vùng đông bắc, Đại Hưng An Lĩnh để du lịch mạo hiểm. Là nhóm đã nhiều năm kinh nghiệm, đám người Lâm Thanh không lựa chọn lộ trình an toàn bằng đường bộ mà khu du lịch đã cung cấp mà lần ấy bọn họ đã thuê thôn dân địa phương dẫn đường mà tiến vào vài khu vực hoang vắng cực ít người qua lại để đi du lịch mạo hiểm.
Nào ai ngờ là sơn lâm hoang vắng hiếm có dấu người lại hấp dẫn động lòng người đến vậy. Lâm Thanh bị cuốn hút bởi một loài chim, cũng vì mải quay chụp con chích điểu này mà đã lơ đễnh để rồi bị tách rời khỏi đội ngũ. Khi Lâm Thanh bừng tỉnh lại thì không thể tìm được đội ngũ.
Bên trong sơn lâm hoang vu thì điện thoại di động không có tín hiệu, căn bản là không có cách nào liên lạc với đội ngũ. Dưới tình huống như thế này thì đúng là hô thiên, thiên không ứng, hô địa, địa mất linh (nhờ trời không được, nhờ đất cũng chẳng xong), Lâm Thanh chỉ có thể cắn răng một mình tự trở về, ai ngờ được là giữa đường lại gặp phải tên thợ săn trộm của Đại Hưng An Lĩnh, tên này nhìn thấy trang phục của Lâm Thanh thì đoán được vài phần.
Hoang sơn dã địa, Lâm Thanh lại xinh đẹp như vậy. Khi nhìn thấy Lâm Thanh đơn độc giữa núi rừng, đám thợ săn đã lâu không có nữ nhân này, hóc môn giống đực đột mhiên bị kích thích mạnh. Bọn chúng cả đám không hề do dự mà lập tức động thủ. Còn Lâm Thanh tính tình cương liệt, liền liều mạng phản kháng.
Bất quá, một cái phụ nữ đánh với năm tên nam nhân, như thế nào có thể đánh lại?
Lâm Thanh tự nhiên là bị thương, mắt thấy chính mình sẽ bị vũ nhục, trong lúc Lâm Thanh sắp tuyệt vọng thì Đằng Thanh Sơn một thân một mình xông xáo giữa Đại Hưng An đã xuất hiện, Đằng Thanh Sơn xuất thủ như thiểm điện, Lâm Thanh đang bị thương còn chưa kịp thấy rõ thì năm tên đại hán đã bị ngã xuống đất mà hôn mê.
"Hừ..." Nhớ lại chuyện lúc đầu, Lâm Thanh không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lại là hiện lên nét tiếu ý.
"Tên Đằng Thanh Sơn này lúc ấy còn định để cho ta một thân một mình trở về, may mà hắn cũng không tàn nhẫn đến như vậy. Cuối cùng liền cõng ta trở về" Trong đầu Lâm Thanh tái hiện lên một màn tràng cảnh: ở trên lưng Đằng Thanh Sơn giống như con thuyền nhỏ trở về bến cảng, bất chấp sơn đạo gập ghềnh như thế nào thì Lâm Thanh trong lòng cũng đều cảm thấy bình lặng.
Đằng Thanh Sơn cõng Lâm Thanh trên lưng đi đủ hai mươi dặm đường sơn đạo. Người bình thường mà đi hai mươi dặm sơn đạo đã là mệt mỏi quá sức chứ đừng nói là cõng một người trên vai, hơn nữa lại còn là ở Đại Hưng An cái nơi hoang vu hiểm trở đến mức không người qua lại này, e rằng ngay cả bộ đội đặc chủng cũng không làm nổi.
Sau khi chia tay với gã thanh niên thần bí "Đằng Thanh Sơn", Lâm Thanh vốn tưởng rằng khó có thể gặp lại hắn, ai ngờ tại An nghi huyện này thì đã gặp lại rồi.
"Đằng Thanh Sơn..." Lâm Thanh vẫn đắm chìm trong nỗi nhớ nhung.
"Di, Lâm tỷ, Đằng Thanh Sơn xuất hiện rồi Kìa"
Thanh âm của cô gái tóc đuôi xam làm có tênTiểu Mẫn khiến cho Lâm Thanh bừng tỉnh lại, không khỏi quay đầu, theo hướng cửa sổ nhìn lại.
Ở đối diện của sổ là Phúc lợi viện, tên đầy đủ là "Hoa hân nhi đồng phúc lợi viện".
Lâm Thanh và Tiểu Mẫn nhìn xuyên qua cửa số tới bãi đất trống của Phúc lợi viện. Lúc này, có một thanh niên tóc ngắn, đeo kính, ăn mặc giản dị đang bê một cái chậu lớn đựng đầy táo đi tới chỗ đất trống.
"Oa, quả táo!"
"Ăn táo đi "
"Mau xếp hàng, ăn táo "
"Đừng có lộn xộn, ngươi ra phía sau ta. Xếp thành hàng."
Đám tiểu hài tử đang đùa giỡn lập tức vây quanh lại, đồng thời rất tự giác xếp thành hai cái tiểu đội.
Hoa hân nhi đồng phúc lợi viện mỗi buổi trưa đều cho đám cô nhi một đĩa bánh kem, còn buổi chiều thì là hoa quả. Đám cô nhi này bình thường không có nhiều đồ ăn cho nên hoa quả buổi chiều đặc biệt hấp dẫn bọn chúng.
"Cám ơn Đằng thúc thúc."
Đám hài tử đáng yêu sau khi lấy được một quả táo hồng đều nhu thuận hô lên một tiếng. Thanh niên tóc ngắn nghe xong, trên mặt không khỏi tươi cười, tay không ngừng phát hoa quả.
Bên trong trà phòng đã được đặt sẵn, Lâm Thanh và Tiểu Mẫn cùng nhìn qua cửa sổ xem thanh niên đó phát hoa quả.
"Lâm tỷ, ngươi xem Đằng Thanh Sơn kia cười rất vui vẻ, xem ra thì hắn rất thích tiểu hài tử" Tiểu Mẫn cảm thán nói.
"Hắn rất thích tiểu hài tử, nếu không sẽ không đến phúc lợi viện này mà làm công miễn phí" Ánh mắt Lâm Thanh hoàn toàn ngưng tụ tại trên người gã thanh niên tóc ngắn Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn đối đãi với cô nhi chân thành hoàn toàn hấp dẫn nàng.
"Tiểu Mẫn ta đột nhiên nghĩ tới một việc phải làm".
"Là việc gì?" Tiếu Mẫn nhãn tình sáng lên.
Lâm Thanh cảm thán một tiếng: "Hoa hân lão thái thái, một thân một mình mà duy trì cái phúc lợi viện này đã gần ba mươi năm, rất đáng khâm phục... Ta đang định quyên một khoản tiền cỡ một trăm vạn. Như vậy đi, ngươi hãy qua gặp người của phúc lợi viện một chút."
Hoa Hân lão thái thái đã hơn tám mươi tuổi, là phúc lợi viện viện trưởng.
"Đây chính là chuyện tốt." Tiếu Mẫn mừng rỡ.
Giờ phút này, thanh niên tóc ngắn "Đằng Thanh Sơn" cũng đang không ngừng phát táo, đại bộ phận hài tử đều đã có phần, bắt đầu há to mồm mà ăn.
"Nhỏ như vậy" một hài đồng mái tóc hơi quăn thoáng nhìn quả táo trong tay, rồi lại nhìn quả táo trong tay người khác, phát hiện quả của mình là nhỏ nhất. Phúc lợi viện đi mua táo, đương nhiên khó có thể chọn quả nào cũng giống quả nào, cho nên táo bọn nhỏ được phát cũng không thể giống nhau.
Bất quá là tiểu hài tử vừa mới rồi lại hơi tị nạnh, cứ như thể là nhỏ hơn một chút là có hại với mình vậy.
"Ca, quả của ta nhỏ nhất, quả của ngươi lại lớn hơn của ta, lớn hơn những hai phần" Hài đồng tóc quăn nói chuyện với một hài tử cường tráng ở bên cạnh.
"Ân, ta hôm nay bụng không được tốt lắm, to như vậy ta ăn cũng không nổi, vậy ngươi đổi lại với ta đi" Nghe hài đồng cường tráng nói, cặp mắt đen láy của hài đồng tóc quăn sáng lên:
"Là thật ư?"
Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng ánh mắt của hắn lại đặt lên trên quả táo lớn trên tay ca ca hắn.
"Cái này còn phải giả?" Hài đồng cường tráng cười, liền cầm lấy quả táo trong tay đệ đệ mình, rồi chìa quả táo trong tay mình ra.
Lúc này Đằng Thanh Sơn đã phát xong táo, vừa vặn trông thấy cảnh này.
"Hai huynh đệ này..." Mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên mờ ảo đi, trong đầu hiện lên một tràng cảnh đã cực kì lâu trước đó...
Đó là một đêm ba mươi thật lâu trước kia...
Bên ngoài hoa tuyết tung bay, tiếng pháo không ngừng vang lên, ở bên trong một khu nhà trống trải, môt đám nhỏ cũng đang hoan hô vây quanh một vị nãi nãi chừng sáu mươi tuổi.
"Tất cả mọi người đều có, từng người từng người một" Vị lão nãi nãi tóc hoa râm hiền lành nhìn từng đứa hài tử một, hướng mỗi đứa phát cho ba cái kẹo sữa lớn. Ở vào cái thời kì xa xưa, cái thời đói nghèo đó, tại lễ mừng năm mới mà có được kẹo sữa thì có thể xem là không tồi.
"Cám ơn nãi nãi."
Cả đám hài tử hoan hô, kích động mà tiếp nhận kẹo sữa. Bọn chúng cả một năm rưỡi qua đều không biết đến hương vị của kẹo sữa, như thế nào có thể nhẫn nại được đây. Cả đám đều vui vẻ kích động ăn và nói.
"Ca" một hài đồng mặc chiếc áo bông cũ nát vá chằng vá chịt mím môi nhìn đại mình nói :
"Làm sao vậy Thanh Hà?" Bên cạnh một hài đồng thân cao cao hơn một chút cũng ăn mặc đơn giản như vậy nghi hoặc nhìn qua.
"Ta... kẹo sữa của ta đã ăn xong rồi. Ăn ngon quá... lúc nãy nhoáng cái ta đã ăn hết"
Vừa nói hài đồng có tên Thanh Hà này vừa nhìn những hài tử khác đang chậm rãi mà ăn, miệng không khỏi ứa ra nước miếng. Hài đồng cao cao cúi đầu nhìn hai cây kẹo sữa trong tay.
"Ân, Thanh Hà, cầm lấy ăn đi" Hài từ cao hơn một chút nói.
"Ca, ngươi không ăn?" Thanh hà có chút do dự.
"Răng ta đau"
Hài tử cao hơn một chút nói:
"Vừa mới ăn một cây đã cảm thấy khó chịu, cho ngươi đi. Được rồi, mà nhớ là ăn đường thì đừng có cắn, ăn như ngươi thì người ta còn chưa ăn hết ba cây, ngươi đã ăn hết cả ba cây rồi."
"Ta biết, ca, ca đối với ta tốt nhất" Thanh Hà này cười hì hì :
"Nhưng mà hai cây này, ta và ca mỗi người một cây đi "
Hài tử cao hơn một chút hơi cúi đầu nhìn một chút, dù sao hắn cũng chỉ là hài tử, không nhịn được bị kẹo bơ sữa hấp dẫn, liền nói:
"Được, chúng ta mỗi nguời một cây"
"Mỗi người một cây" Đằng Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Thanh Hà, hai mươi năm, đã hai mươi năm rồi"
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão nãi nãi đầu đầy tóc bạc, đang được một người phụ nữ dìu đi tới.
"Viện trưởng nãi nãi!"
"Viện trưởng nãi nãi hảo!"
Một đoàn cô nhi lập tức hô lên, vị bạch phát nãi nãi cao hứng cười tươi như hoa.
"Viện trưởng nãi nãi."
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra, vị viện trưởng nãi nãi trước mắt này tựa hồ so với khi chiếu cố hắn và đệ đệ thì vẫn không có nhiều thay đổi.
"Hai mươi hai năm, nãi nãi người năm nay cũng đã tám mươi ba tuổi."
Đằng Thanh Sơn kích động đến mức thân thể thoáng phát run. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn liền thu liễm tâm tình kích động mà khôi phục bình tĩnh.
"Viện trưởng, tiểu tử này là Đằng Thanh Sơn, là hắn chủ động tới giúp chúng ta miễn phí đã sáu ngày, hắn phi thường cần mẫn, là một tiểu tử thông minh" Người phụ nữ đó cười nói.
"Nga, Đằng Thanh Sơn" vị nãi nãi tóc bạc đầy đầu đã qua tuổi tám mươi cười dài nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, ngươi chiếu cố viện trưởng một chút, ta tới phòng ăn chuẩn bị bữa cơm cho bọn nhỏ" Người phụ nữ lại cười nói.
"Yên tâm đi, Lưu di" Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Viện trưởng, ta đi trước" Người phụ nữ đó nói với viện trưởng một tiếng, Đằng Thanh Sơn rất tự nhiên tiến đến trợ giúp viện trưởng nãi nãi. Vị lão thái thái này nhìn qua Đằng Thanh Sơn cười hiền lành:
"Thanh Sơn ngươi năm nay hai mươi ba tuổi đi, ta đã xem qua lý lịch của ngươi".
"Đúng, ta vừa mới tốt nghiệp đại học" Đằng Thanh Sơn nói.
"Nhìn Thanh Sơn ngươi dáng người thanh mảnh, rõ ràng là không có trải qua cuộc sống nặng nhọc. Mấy ngày hôm nay ở đây có cảm thấy khổ cực không?" Viện trưởng nãi nãi vừa cười vừa nói.
"Không, ta còn cảm thấy cao hứng là khác" Đằng Thanh Sơn dìu viện trưởng, mỉm cười nói
Viện trưởng nãi nãi cảm thán nói:
"Thật sự mà nói, Thanh Sơn, thấy ngươi, ta cảm thấy rất thân thiết. Không nhịn được mà nhớ tới một hài tử chừng tám tuổi trước kia đã ở tại cô nhi viện này, thời đó cô nhi viện này điều kiện rất khó khăn, ta cùng đại nữ nhi chiếu cố bọn nhỏ. Khi đó, trong đám hài tử của cô nhi viện có một đôi thân huynh đệ một tên Thanh Sơn, một tên Thanh Hà, tên này là do ta đặt cho bọn chúng. Ngươi cũng tên là Thanh Sơn... thật đúng là duyên phận "
Đằng Thanh Sơn trong lòng run lên, nhưng cuối cùng lại gật đầu:
"Ân, là duyên phận".
"Bất quá, Thanh Sơn đã có người thu dưỡng, rời cô nhi viện cũng đã được hai mươi hai năm. Đến nay cũng đã hai mươi chín, lớn tuổi hơn ngươi một chút. Nói không chừng, nó bây giờ cũng đã kết hôn rồi"
Viện trưởng nãi nãi cảm thán nói:
"Đây là một hài tử cực kì nhu thuận. Cũng không biết bây giờ nó thế nào rồi, ta thân thể ngày càng kém đi, nếu có thể gặp lại đứa nhỏ Thanh Sơn này một lần thì thật tốt"
Đằng Thanh Sơn trong lòng không nhịn được run lên:
"Tin tưởng viện trưởng nãi nãi người nhất định sẽ đạt được ý nguyện"
Thanh Sơn, Thanh Hà một đôi huynh đệ sinh ra không lâu đã được người ta đặt ở cửa cô nhi viện. Lúc đó vị viện trưởng Hoa Hân này cũng mới mở cô nhi viện. Thanh Sơn, Thanh Hà hai người có thể nói là một nhóm cô nhi sớm nhất. Hơn nữa viện trưởng Hoa Hân khổ công chăm sóc hai người rất kỹ, đương nhiên tình cảm cũng rất sâu đậm.
Lâm Thanh và Tiểu Mẫn cùng nhìn Đằng Thanh Sơn trong phúc lợi viện, Thanh Sơn trước là nói chuyện cùng viện trưởng rồi sau đó là chơi đùa cùng bọn nhỏ. Từ đầu tới cuối không hề có một gì miễn cưỡng cả, bọn nhỏ này hiển nhiên cũng rất thich vị Đằng thúc thúc này. Thanh sơn đằng sau đó đưa bọn nhỏ đi ăn cơm chiều.
"Lâm tỷ, hắn đi ra" Tiểu Mẫn cười nói.
Thấy Thanh Sơn từ cửa cô nhi viện đi ra, Lâm Thanh lập tức từ bên trong cửa sổ hô to:
"Đằng Thanh Sơn"
Đằng Thanh Sơn lúc này mới ngẩng đầu.
"Lên đây ngồi một chút" Lâm Thanh vừa cười vừa nói, nàng rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn nhất định là đã ăn cơm tối tại phòng ăn, bởi vì... nàng mấy hôm trước đã mời hắn mấy lần, hắn cũng chỉ hai lần tới nói chuyện với nàng một chút mà thôi.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu:
"Không được, ta hôm nay còn có chút việc, sau này có thời gian thì gặp nhau lúc khác đi "
"Như vậy cũng tốt" Lâm Thanh có chút thất vọng, gượng cười nói.
Lâm Thanh và Tiểu Mẫn đưa mắt nhìn Thanh Sơn đi .
"Lâm tỷ, Đằng Thanh Sơn này thật đúng là không cấp cho người khác chút thể diện. Đại mỹ nữ Lâm tỷ ngươi mời mà hắn cũng không có đáp ứng" Tiểu Mẫn nói.
"Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn tối thôi" Lâm Thanh, Tiểu Mẫn cùng đứng dậy mà rời phòng.
Sân trong của một nông gia tại An Nghi huyện thành. Trong viện trống trải, Đằng Thanh Sơn không đeo kính, khi đeo kính thì Thanh Sơn trông ôn hòa khiêm tốn, lúc bỏ ra thì lại có vẻ trầm ổn kiên nghị.
Lúc này Đằng Thanh Sơn xích loã nửa thân trên, đang đứng tấn Hình ý tam thể thức, hóp ngực cong lưng, thủ chưởng tạo thành hình hổ trảo, gan bàn chân (sole of the foot) rướn lên như đang đi trên bùn đất. Đằng Thanh Sơn cả người đứng đó khiến cho người ta cái cảm giác là một tòa cao sơn đứng trấn vậy, vô luận là đi tới, nghiêng người, bổ quyền đều khiến cho người ta trên tinh thần đều có một cái cảm giác là không thể rung chuyển được.
"Hô!"
"Hô!"
Kình phong trong không khí truyền đến.
Còn khi thu liễm thì tĩnh như một tòa chung đỉnh.
Tả cước như thiết lê canh địa (chân trái như chiếc cày sắt dựng trụ), hữu cước đột nhiên đạp ra, hữu quyền thuận thế xuất ra, toàn thân như một cây cung cong đến cực hạn, còn hữu quyền thì giống như lợi tiễn băng xạ.
"Phốc!"
Một cỗ khí bạo vang lên, trong sân thậm chí còn sản sanh ra một cỗ kình phong. Hình Ý Tam Thể thức, chuyển thành một loại ngũ hành quyền: "Băng quyền" như lưu thủy hành vân không hề có chút miễn cưỡng, uy lực cực lớn đến mức sinh ra khí bạo. Nếu như những người học tập võ thuật trong xã hội mà nhìn thấy một màn này thì chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm (mục trừng khẩu ngốc).
Chỉ thấy trong sân cả người Đằng Thanh Sơn bắt đầu chuyển động như chớp (thiểm điện chuyển đằng na), từ Hình Ý Tam Thể thức là gốc mà chuyển về Ngũ hành quyền, rõ ràng là Đằng Thanh Sơn pháo quyền trong ngũ hành quyền là có thành tựu cao nhất.
Hô !
Thân hình vừa chuyển, Đằng Thanh Sơn liền trở về dự bị thức trong Hình Ý Tam Thể thức, chậm rãi thở ra một hơi.
Tâm tĩnh tựa thuỷ, như mặt hồ không một tia sóng gợn, tự nhiên cảm ứng được các tình huống toàn thân, lớn thì lục phủ ngũ tạng, nhỏ thì toàn thân cơ nhục, da bì lông mao. Bất quá khoảng cách so với bình cảnh "Nội thị trong truyền thuyết thì còn kém xa".
"Mặc dù chỉ là kém một bước tối hậu, nhưng một bước này lại như một cái hố trời khó có thể vượt qua, nếu như tại sinh thời mà có thể bước vào cảnh giới tông sư thì có chết cũng không hối tiếc." Đằng Thanh Sơn không nhịn được mà cảm thán một câu.
Hướng văn nói có chết cũng không tiếc!
Hình ý quyền là một trong tam đại nội gia quyền thuật, cũng có một số ít nhân vật trong lịch sử đạt tới cảnh giới tông sư nhưng mà tại xã hội hiện đại đạt tới cảnh giới tông sư thật sự là quá ít.
"Mặt đất này không rắn chắc, căn bản là không thể thi triển toàn lực".
Đằng Thanh Sơn quan sát một chút, trên cái sân xi măng này đã có một khe nứt. Mà đấy là Đằng Thanh Sơn còn chưa có thi triển toàn lực, chỉ đơn thuần là tình huống luyện tập, nếu là cường giả đại chiến sợ là xi măng (cement) đã vỡ văng tung tóe.
Sau đó, Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi, mắt quan sát mũi, mũi quan sát tâm, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy, tâm tĩnh như nước lặng, tinh thần cực kì buông lỏng.
Tĩnh lặng đến mức thanh âm máu huyết lưu chuyển trong huyết quản cũng đều có thể nghe được.
Thời gian chậm rãi trôi, đã tới lúc đêm khuya.
Đằng Thanh Sơn vẫn như trước khoanh chân mà tĩnh tọa trong sân. Lúc này bên ngoài viện, trên con đường đất vùng nông thôn, một gã nam tử gày gò toàn thân mặc đồ đen khẽ cúi xuống vào trong cổ áo (micro):
"Hôi Ưng, ta đã tới chỗ mà mục tiêu nghi ngờ đang ở đó" sau đó hắn thoáng tĩnh tâm lại.
Âm thầm lặng lẽ tới gần, cước bộ nhẹ nhàng không phát ra một tia thanh âm. Hai tay lặng yên đặt lên tường, muời ngón tay thoáng dùng sức, một trảo chống giữ, cả người thoáng như con báo nhảy vào, hay tay hai chân cùng chạm đất một lượt, phát ra thanh âm cực khẽ.
Hắc y nam tử lập tức nhìn xung quanh, đột nhiên hắn phát hiện là ở giữa đình viện mơ hồ có một bóng nhân ảnh đang khoanh chân ngồi thì không khỏi sợ đến giật mình.
"Các ngươi vẫn còn đuổi tới" Người ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở mắt.
"Chạy!" Hắc y nam tử biến sắc, không có chút nào do dự.
Hắc y nam tử rất hiểu được, nếu như đánh lén, ám sát, hắn có lẽ còn có hy vọng, nhưng hiện tại đối phương đã phát hiện ra hắn, theo tin tức tình báo giới thiệu thì hắn căn bản là không có một tia hy vọng.
Vù! Hắc y nam tử lui nhanh, lập tức lộn một vòng muốn trở ra sân.
Oanh!
Trong mắt hắc y nam tử, người đang tĩnh tọa bóng dáng đột nhiên bạo khởi, bùn đất trước mặt đột nhiên chấn động, một cái khe nứt mở ra, thân ảnh nọ giống như lão hổ bạo nộ, trong nháy mắt vượt qua bảy tám thước mà đánh tới. Hắc y nam tử đang hoảng sợ còn chưa kịp lấy ra vũ khí của mình.
"Vèo!" Hắc y nam tử chỉ cảm thấy yết hầu một trận đau nhức.
"Ôi... ôi"
Hắc y nam tử còn muốn nói nhưng không phát ra thanh âm, lập tức đầu lâu vô lực hạ xuống, đã chết đi.
Đằng Thanh Sơn xé rách tay áo nam tử, máu tươi chảy trên cánh tay hắn, trên cánh tay hiện ra một loại hình xăm được mã hóa hết sức phức tạp. Với mục lực kinh người của Thanh Sơn, dù chỉ dưới một tia nguyệt quang yếu ớt nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Thanh Sơn hơi đổi:
"Vì ta, bọn họ quả nhiên đã trả một cái giá lớn như vậy mà thỉnh người của tổ chức "Hắc ám chi thủ" truy tìm tông tích ta"
"Hành tung đã bại lộ, xem ra không thể tiếp tục lưu lại An Nghi huyện thành này nữa rồi"
Đằng Thanh Sơn lập tức quay vào trong phòng, thay đổi bộ quần áo, khoác chiếc ba lô lên lưng, trong đêm tối mà lặng lẽ rời khỏi An Nghi huyện thành.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.