Chương 133
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2797 chữ
- 2020-05-09 06:55:56
Số từ: 2792
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Giang Ninh quận thành. Bên ngoài phía bắc đại môn Quy Nguyên tông, một nam thanh niên tử nắm trong tay dây cương của một Thanh tông mã, người mặc trường bào màu màu xanh, tóc dài tùy ý bù xù, có vẻ không kiềm chế được. Phía sau đeo gói đồ, bên hông đeo một thanh trường đao.
"Tốt lắm, không nên tiễn nữa! Khoảng nửa tháng nữa, ca sẽ trở lại." Đằng Thanh Sơn cười cười, nhảy lên ngựa.
"Ca, trên đường nhớ cẩn thận."
Đằng Thanh Vũ, Đằng Thanh Hổ hai người đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn rời đi, một lần này Đằng Thanh Sơn đi ra ngoài làm việc, thời gian không dài. Cũng không nói cho bao nhiêu người.
Đát! Đát! Đát!
Thanh tông mã chạy như bay ở trên quan đạo, bắn tung tóe lên trên quan đạo nước bùn lầy.
"Hiện tại hơi thay đổi một chút. Phỏng chừng dọc theo đường đi, người có thể nhận ra ta, hẳn cũng không có mấy người." Đằng Thanh Sơn nhìn một chút trường đao bên hông. Trên con đường này, Đằng Thanh Sơn không muốn gặp phải phiền phức. "Đằng Thanh Sơn" ba chữ này, ở trên đất Cửu Châu, đặc biệt tại Dương Châu, danh khí rất lớn!
Cho nên, Luân Hồi thương tháo rời thành hai đoạn đặt ở trong bọc, thanh đao bên hông Đằng Thanh Sơn chính là một thanh Ẩm Huyết đao.
Thanh Ẩm Huyết đao này, là lúc đầu áp bức đại đương gia của một bang phái mà có được. (xem lại CHƯƠNG 43 của ĐỆ TAM THIÊN)
"Rất nhiều người có thể đã nghe qua tên của ta, nhưng chính thức gặp qua ta, dù sao cũng rất ít! Chính là tại Hỏa Diệm sơn, chỉ có ít người chứng kiến được ta. Mà hiện tại, tóc dài xõa ra, sửa đổi lại chiến đao, khí chất hơi biến hóa một chút, người có thể nhận ra ta, sợ là lại càng ít!" Đằng Thanh Sơn trên mặt nở một nụ cười nhẹ.
Thân phận hiện tại của hắn, là Tần Lang!
Đao khách "Tần Lang".
Một đao khách ngang ngạnh phóng túng, tiêu sái, tung hoành thiên hạ.
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, ngửi mùi bùn đất tâm tình vui vẻ: "Lấý thực lực của ta khi dùng đao, dù không thể là Địa Bảng cao thủ, nhưng cũng có thể liệt danh vào Tiềm Long Bảng." Đao pháp của Đằng Thanh Sơn, chỉ có một chữ: Sát! (đúng với phong cách khi còn ở thế giới cũ của Đằng Thanh Sơn, phong cách của một sát thủ, phải máu lạnh)
Năm đó ở trong tổ chức sát thủ, chủy thủ, phi đao, đoản đao các loại binh khí, Đằng Thanh Sơn cũng đều đã học qua.
Thủ đoạn của sát thủ, là phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!
Đằng Thanh Sơn không có thủ đoạn gì huyền diệu, nó cũng chỉ có ba từ: nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Lấy nhãn lực của Đằng Thanh Sơn, tốc độ phản ứng cùng với sự khống chế lực đạo cực kì chuẩn xác, khi chém ra một đao, uy lực cũng sẽ rất đáng sợ. Đương nhiên, uy lực cũng tùy theo việc Đằng Thanh Sơn sử dụng lực đạo mạnh yếu có liên quan. Nếu như sử dụng hơn hai mươi vạn cân cự lực, chỉ cần đơn giản bổ mạnh, sợ cũng có thể dễ dàng bổ vỡ một căn phòng.
"Chu quả a chu quả. Năng lương nóng cháy này, so với hắc hỏa linh căn thì thế nào chứ?" Đằng Thanh Sơn ngồi ở trên ngựa trong lòng cảm thán.
Tìm kiếm chu quả!
Tại sao muốn ăn "Chu quả", mà không phải là ăn "Tử băng tâm", Đằng Thanh Sơn khi đối mặt sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng, cũng chưa nói lời nói thật.
Ăn chu quả, cùng Liệt Hỏa ngũ thức không quan hệ!
Mà thực ra là bởi vì Hắc hỏa linh căn. Từ sau khi ăn hắc hỏa linh căn, kết hợp với luyện tập Hổ Hình Thông Thần thuật, Đằng Thanh Sơn phát hiện toàn thân nóng lên, bên ngoài thân da dẻ lại càng mơ hồ có màu đỏ sậm, thân thể cơ nhục, da dẻ tựa hồ trở nên càng thêm cứng cỏi. Rất hiển nhiên là do... Hắc hỏa linh căn ẩn chứa đặc tính hỏa.
"Nếu ăn hắc hỏa linh căn, tự nhiên, ta chỉ có thể ăn Chu quả." Đằng Thanh Sơn cảm thán nói, "Bắc Hải a... Chỉ có thể sau này tìm cơ hội đi."
Đối với những chỗ hoang dã như Bắc Hải này, Đằng Thanh Sơn cũng rất tò mò.
Thay đổi thành một đao khách xông xáo thiên hạ, ngang ngạnh phóng túng, Đằng Thanh Sơn dọc theo đường đi tâm tình cũng thoải mái vô cùng.
Có khi, gặp phải cường đạo, thổ phỉ, liền trực tiếp giết, nhằm luyện đao pháp!
Có khi, trực tiếp ở trong núi rừng hoang dã qua đêm, làm thịt dã thú cùng thực vật.
Có khi, ở trong tửu lâu đụng tới một ít võ giả, cũng sẽ vui thích uống hai chén, giao hảo giao hữu.
Tóm lại, Đằng Thanh Sơn dọc theo đường đi qua vô cùng thích ý, rất buông lỏng. Lấy thực lực hiện giờ của hắn, một mình xông xáo thiên hạ là không vấn đề. Ai trêu chọc hắn, hẳn kẻ đó thấy sống chán rồi, muốn được lên trời làm bạn với thần tiên (làm bạn với cái quan tài).
Dương Châu, quận Võ An cảnh nội.
Bụi đất bay lên, ba con chiến mã chạy như bay, khi tới một nơi có ba lối rẽ.
Luật luật ~~~~
Chiến mã hí lên. Đều ngừng lại.
"Tần Lang huynh! Chúng ta chia tay ở nơi này đi! Ta cùng nhị đệ còn muốn chạy tới Viêm Châu. Chờ sau này Tần lang huynh tới Viêm Châu, tới Mãnh Hổ bảo của ta, chúng ta ba người lại hảo hảo uống một trận." Một tráng hán dáng người cường tráng, mặc áo khoác ngắn, ngực trần cười vang nói.
"Ha ha... Mãnh hổ huynh, các ngươi hai huynh đệ nên chuẩn bị thêm chút rượu a!" Đằng Thanh Sơn cũng cười nói.
"Nhất định, huynh đệ chúng ta xin cáo từ. Tần Lang huynh, sau này còn gặp lại!" Hai gã tráng hán đều chắp tay, cười nói.
"Sau này còn gặp lại!" Đằng Thanh Sơn cũng cười chắp tay.
"Giá!" "Giá!"
Hai gã tráng hán này ngay lập tức cưỡi kỵ mã, dọc theo đường rẽ về phía Tây chạy đi.
"Tung hoành thiên hạ, chung quanh kết giao bằng hữu, đích xác có tư vị." Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh tông mã, tiếp tục hướng phương nam chạy đi. Rời Giang Ninh quận thành đã năm ngày, Đằng Thanh Sơn cũng đã chạy gần ngàn dặm đường. Kì thật là Đằng Thanh Sơn chính mình không vội, một đường vừa đi vừa hảo hảo cảm thụ đất Cửu Châu này phong tục, nhân tình có gì đặc sắc.
Hai người vừa rồi, là hai vị thủ lĩnh của một bang phái có thế lực trong đất Viêm Châu thuộc Cửu Châu: "Mãnh Hổ bảo".
Đằng Thanh Sơn ở trong tửu lâu, thấy có người bá đạo khi dễ người khác, liền ra tay giáo huấn.
Hiện ra thực lực, khiến cho hai người kia chú ý, liền có ý kết giao. Đằng Thanh Sơn cùng Mãnh Hổ huynh đệ hai người, cũng đồng hành hai ngày. Dù bản thân Đằng Thanh Sơn, hay là hai người kia, đều là võ giả lợi hại. Hơn nữa, họ đều có chung một đặc điểm là rất là hào sảng. Ba người đi chung một đường, đều rất tiêu sái thống khoái.
Đang lúc Đằng Thanh Sơn nhàn nhã cưỡi ngựa, tiến lên ở trên quan đạo.
Đột nhiên -
Đát! Đát! Đát!
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mang theo hai đạo kình phong từ bên cạnh Đằng Thanh Sơn sượt thoáng qua, liền chạy như bay qua phía trước Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua, liền thấy trên hai con ngựa kia, nhìn bóng lưng dĩ nhiên đều là nữ nhân! Trong đó, một người hẳn là một phụ nữ đã trưởng thành (hay nói cách khác là đã lập gia thất). Mà một người khác, là một thiếu nữ, hình thể rõ ràng yếu ớt hơn.
"Cưỡi nhanh như vậy?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc: "Các nàng cưỡi, chỉ là Hoàng tông mã thôi. Nhanh như vậy, Hoàng tông mã phải mệt chết đi được a."
Ba! Ba!
Tiếng quất ngựa chốc chốc vang lên. Hai con Hoàng tông mã ra sức chạy như bay, đang cưỡi ngựa cô gái kia còn hướng phía sau liếc mắt một cái, sau đó lập tức quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn đáy lòng đột ngột run lên.
"Cô gái kia..." Đằng Thanh Sơn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái kia. Mới vừa rồi đối phương quay đầu lại thoáng nhìn, Đằng Thanh Sơn liền khiếp sợ phát hiện. Cô gái đó khi quay mặt, cùng thê tử Tiểu Miêu ở kiếp trước của mình rất giống nhau.
"Tiểu Miêu?" Tâm tình vốn đang thoải mái, khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, liền lập tức biến mất. Đằng Thanh Sơn đột ngột thúc vào bụng ngựa.
"Giá!"
Thanh tông mã lập tức gia tốc. Dưới sự khống chế của Đằng Thanh Sơn. Thanh tông mã liền tập tức như bay đuổi theo hai người nọ.
"Không biết, cô gái kia khi nhìn chính diện là như thế nào!" Quay mặt có thể giống, nhưng khi nhìn chính diện hoàn toàn có thể có khác biệt cực lớn. Đây là chuyện rất thông thường.
Trong tâm linh Đằng Thanh Sơn, Tiểu Miêu vốn là người phụ nữ không ai có thể thay thế được. Nhìn thấy khuôn mặt đó, Đằng Thanh Sơn không do duej lập tức đuổi theo. Kiếp trước kiếp này, dù đã tận lực muốn quên đi, nhưng phần ái niệm sinh tử đó, như thế nào dễ dàng như vậy là có thể dứt bỏ? Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn bóng lưng thiếu nữ phía xa xa, ánh mắt mang theo ánh sang kì lạ.
Kỵ mã chạy như bay chính là hai mẹ con. Các nàng trên mặt đều vô cùng bẩn , tóc lộn xộn. Mà cô gái kia nước mắt lại đang không ngừng chảy xuống.
"Đừng khóc!" Mẫu thân của cô liền nói.
"Mẹ, cha đã chết, nhà không có, chúng ta làm sao bây giờ? Đám giặc kia là ai?" Cô gái kia cắn môi, trên mặt tràn đầy vệt nước mắt. Nàng không quên được, tràng cảnh những máu là máu, cùng thi thể thân nhân, người hầu dần dần ngã xuống. Nơi mà nàng đã sinh sống vài chục năm, giờ không còn!
Người mẫu thân con mắt cũng hồng hồng: "Chúng ta trốn nhanh, đám giặc kia hẳn là không phát hiện. Chờ chúng ta tới Võ An quận thành, ngân phiếu trên người cũng đủ cho chúng ta sống qua ngày. Hảo hảo sống qua ngày đi, đừng nghĩ sẽ báo thù đám giặc kia. Hai chúng ta là nữ nhân, thù không cách nào báo được, ta thầm nghĩ ngươi sau này hảo hảo cùng ta sống qua ngày."
Cô gái kia chảy nước mắt, gật đầu.
"Còn có ba mươi dặm, sẽ tới Võ An quận thành." Mẫu thân cô an ủi.
Vèo! Một cây tên đột ngột mạnh mẽ xuyên thấu qua lồng ngực người phụ nhân, trên mũi tên kia vẫn tràn đầy máu tươi. Phụ nhân trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, thiếu nữ trợn to con mắt nhìn lồng ngực mẫu thân cắm mũi tên máu, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh! Nàng liền giật mạnh dây cương.
"Mẹ..." Thanh âm thê lương từ trong cổ họng thiếu nữ phát ra, thậm chí còn hô đến lạc giọng.
"Ha ha, hai phụ nữ sao cũng dám tung hoành thiên hạ..." Tiếng cười to vang lên, chỉ thấy phía sau bên đường bụi cỏ đột ngột thoát ra hơn mười tên cường đạo.
Phụ nhân cả người vô lực ngã xuống ngựa, ngã nhào đến trên mặt đất, con mắt nhìn chằm chằm nữ nhi của mình. Miệng không ngừng chạy ra từng cỗ máu tươi: "Nhanh, chạy mau!" Gian nan nói ra ba chữ, phụ nhân sau đó liền không còn có tiếng động.
"Mẹ, mẹ." Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch.
"Tiểu cô nương lớn lên cũng không tệ lắm đi. Bất quá, chứng kiến huynh đệ chúng ta, không ngờ bị dọa đến mức dừng ngựa lại. Ha ha, hiện tại muốn chạy trốn, cũng đã chậm." Hơn mười tên cường đạo đã vây quanh lại, trong đó có năm tên đạo tặc đều có cung tên. Gần như thế, bọn họ không lo lắng thiếu nữ sẽ chạy trốn.
Thiếu nữ nhìn hơn mười tên cường đạo.
Trong đầu nhưng lại hiện ra cơn ác mộng đầy những máu tươi và thi thể, quay đầu nhìn mẫu thân.
"Tiểu cô nương, nếu cô bồi tiếp huynh đệ chúng ta, làm cho chúng ta vui vẻ, huynh đệ chúng ta có thể tạm tha mạng nhỏ của ngươi a." Đám cường đạo cười vây lại. Một tiểu cô nương yếu ớt, trong mắt bọn họ không có một điểm uy hiếp.
Thiếu nữ nhìn hơn mười tên đạo tặc này trong lòng cực hận. Nhưng là, nàng không có năng lực phản kháng.
"Ác tặc..." Thiếu nữ đột ngột rút ra một thanh chủy thủ hộ thân. Ư
"U. Nghĩ muốn phản kháng?" Đám cường đạo kia cười.
Hô!
"Cha, mẹ, nữ nhi đến với các người." Thiếu nữ đột ngột đâm vào bụng mình. Dù đã cận kề cái chết, nàng cũng không nguyện bị bọn cường đạo thổ phỉ này vũ nhục.
Thương!
Trủy thủ trong tay thiếu rời khỏi tay, đồng thời một đạo ảo ảnh trực tiếp chui vào trong đám cường đạo. Chỉ nghe "Vèo" "Vèo", máu tươi bắn tung, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
"Đại nhân. Tha mạng!" "Tha mạng a."
Đám cường đạo kia hoảng sợ muốn trốn. Nhưng chỉ vẻn vẹn thời gian hai lần hô hấp, tất cả cường đạo toàn bộ liền ngã xuống. Yết hầu mỗi tên đều xuất hiện một đạo vết thương.
Thương!
Đằng Thanh Sơn đem Ẩm Huyết đao cắm vào vỏ đao, xoay người nhìn thiếu nữ sắc mặt tái xanh, trong lòng thầm hận: "Còn chậm một chút! Ta phản ứng nếu nhanh hơn một chút, nếu cẩn thận chú ý chung quanh cảnh giới, mẹ nàng sẽ không phải chết!" Đằng Thanh Sơn vốn dán mắt vào phía sau hai mẹ con đại khái hơn mười trượng. Bởi vì kỵ mã, tiếng vó ngựa dồn dập đã che giấu một ít động tĩnh rất nhỏ, làm Đằng Thanh Sơn không phát hiện ra bọn cường đạo.
Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn tinh thần có chút hoảng hốt. Cường đạo ẩn giấu chỉ cách hơn mười trượng, Đằng Thanh Sơn lại không hề phát hiện.
Kì thật có tiếng vó ngựa dồn dập, cho dù là Đằng Thanh Sơn muốn phát hiện cường đạo ẩn núp ở nơi nào, cũng phải tập trung tinh thần dò xét.
Sau khi đối phương bắn tên, trong nháy mắt bắn thủng ngực mẫu thân của cô gái, lấy thời gian phản ứng của Đằng Thanh Sơn, hơn nữa hắn cách hai mẹ con quá xa, căn bản không thể cứu.
"Giống như..." Đằng Thanh Sơn nhìn thiếu nữ này.
Thiếu nữ, cùng Tiểu Miêu năm đó, không ngờ lại giống nhau như đúc!
"Ô ô ~~~~"
Thiếu nữ nhìn một chút Đằng Thanh Sơn, rồi sau đó chạy đến thi thể mẫu thân nàng, thương tâm thống khổ khóc lớn.
--------------------------------
(). Giao hảo giao hữu: kết thành hữu nghị, ý đơn giản là chỉ kết bạn.
(). Cường tráng: cao lớn.
(). Phong tục: những thứ đã có lâu đời, tạo thành thói quen, nề nếp sống của một xã, quận, thành thị hay một đất nước.
(). Hào sảng: tự do,phóng khoáng. Cái này thông thường để chỉ những người có tính tình rất thoải mái.
(). Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng. Ở đây chính là mẹ của cô gái.
--------------------------------