• 1,880

Chương 154


Số từ: 2314
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Du thuyền ở đây thật là nhiều!" Đằng Thanh Sơn cảm khái nói.
"Tất nhiên là thế rồi! Nhưng ca ca cả ngày chỉ ôm cây Luân Hồi thương, làm sao hiểu được thế nào là phong tình?" Thanh Vũ có vẻ cảm khái nói. Nhìn thấy xa xa có hai bóng người quen thuộc, lập tức giơ tay vẫy vẫy "Mau tới đây, ở bên này!"
Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái, nhận thấy từ xa đi tới đúng là Gia Cát huynh muội.
"Thanh Sơn đại ca hẳn là lần đầu đi chơi đêm ở kênh đào này." Gia Cát Vân cười nói "Đi, chúng ta đi tới bến tàu." Bốn người cùng hướng bến tàu đi tới, tại đó một hoa thuyền đang đậu chờ khách. Gia Cát vân hô to "Vương bá, thuyền của bá chúng ta tối nay bao hết."
"Được rồi." người chèo thuyền tóc điểm bạc cười đáp.
Bốn người Đằng Thanh Sơn cùng nhau lên thuyền.
"Ồ!" Đằng Thanh Sơn vừa vào trong liền thấy giữa thuyền là một lối đi nhỏ, hai bên khoang thuyền đều có bình phong ngăn cách, chia làm bốn khu vực. Bình thường thì bốn khu này đủ để cho bốn đôi tình nhân cùng nhau thưởng thức cảnh đêm.
"Ca ca, người cùng với Tiểu Thanh qua bên kia đi, phải chiếu cố Tiểu Thanh cho thật cẩn thận đó nha." Thanh Vũ cười nói, rồi nàng lập tức cùng Gia Cát Vân đi tới bên kia một bức bình phong kéo xuống, Đằng Thanh Sơn cùng Thanh cô nương căn bản là không thể nhìn thấy bọn họ được. Đồng dạng bọn Thanh Vũ hai người cũng không thể nhìn thấy Đằng Thanh Sơn cùng Tiểu Thanh.
Người chèo thuyền ở bên ngoài khoang thuyền có bình phong che chắn cũng không nhìn được vào bên trong. "Quả là chỗ hẹn hò tốt." Đằng Thanh Sơn không khỏi cười khổ "Biện pháp này phỏng chừng là Thanh Vũ bọn chúng hai người nghĩ ra."
"Đằng đại ca, chúng ta ngồi xuống nào." Thanh cô nương rất dũng cảm ngồi xuống trước, nếu là đôi tình nhân gắn bó bình thường là ngồi sát vào nhau tâm tình,
Nhưng Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh hiện tại còn chưa tới mức đó, hâi người bọn họ ngồi đối diện nhau cách một cái bàn. Trên bàn đặt hoa quả, bánh ngọt và một ít đồ ăn vặt, một bên vách treo một hoa đăng màu hồng.
Tiếng nước sông chảy ào ào bên mạn thuyền. Tiểu Thanh ngồi đó dưới ánh sáng của ngọn hoa đăng màu hồng, im lặng ngồi ngắm dòng sông tự như tiên nữ giáng trần, hư ảo như mộng như thật vậy.
"Phong cảnh thật đẹp." Đằng Thanh Sơn khen, đồng thời tay đẩy đĩa bánh ngọt tới trước mặt Thanh cô nương "Tiểu Thanh, ăn chút gì đi."
Thanh cô nương dạ một tiếng, khẽ cầm lấy một miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Hiển nhiên trước mặt Đằng Thanh Sơn nàng có chút xấu hổ, xấu hổ mặt liền đỏ lên.
"Đằng đại ca, ngày mai trên đại điện cha sẽ chính thức công khai thông báo cho mọi người huynh sẽ làm chấp pháp trưởng lão, vậy sau này huynh còn tiếp tục làm đệ nhất thống lĩnh nữa không?" Thanh cô nương mở miệng nói, dù sao thời gian đi chơi đêm ở kênh dào không phải là ngắn, chẳng lẽ cứ xấu hổ mãi sao?
"Theo như lời sư phụ thì tạm thời trước mắt cứ như thế đã." Đằng Thanh Sơn nói. "Làm thống lĩnh Hắc Giáp quân cũng không phải là nhàn hạ," Tiểu Thanh cảm thán nói "Vãn là làm chấp pháp trưởng lão thoải mái, địa vị cao cả, hơn nữa bình thường căn bản là không cũng không có việc gì."
Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, sau khi đạt tới Tiên thiên mới được coi là chấp pháp trưởng lão. Nhưng tiên thiên cường giả cũng phân chia Hư đan, Thực đan Kim đan ba cấp độ. Quy Nguyên tông dĩ nhiên sẽ không làm cho chấp pháp trưởng lão bận rộn, chậm trẽ việc tu luyện. Dù sao trụ cột của một môn phái chính là vài Tiên thiên cường giả này. Dựa vào bọn họ Quy Nguyên tông mới có thể đảm bảo được địa vị.
"Ồ, nhìn xem, kia hình như là Đằng thống lĩnh."
"Chính là Đằng thống lĩnh."
"Đối diện... Ồ là nữ nhi của tông chủ Thanh cô nương sao?"
Lúc này có hai cái du thuyền lần lượt đi qua, mấy nhóm nam nữ trẻ tuổi ngồi trên đó đều nhận ra Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh.
"Sư muội, các ngươi cũng đừng có suy nghĩ lung tung nữa, Đằng thống lĩnh đã có Thanh cô nương rồi."
"Sư ca, các tỷ muội chúng ta có muốn mơ tưởng cũng chỉ là mộng giữa ban ngày thôi. Đằng thống lĩnh tài ba hơn người, Thanh cô nương cũng là dung mạo như tiên nữ, bọn họ hai người là trời sinh một đôi rồi, trước ta cũng không biết chuyện hai người bọn họ, cũng không thấy trong tông có lời đồn đại gì, không ngờ hôm nay lại bắt gặp ở đây."
Tiếng bàn tán kia vì hai thuyền ở cách xa nhau nên chỉ nghe tháy tiếng mà không nhìn thấy mặt. Thanh cô nương nghe xong hai bên tai đều đỏ bừng. Đằng Thanh Sơn thấy Thanh cô nương như vậy thầm nhủ "Tiểu cô nương đúng là da mặt mỏng." Hoa đăng mờ ảo, một tiểu mỹ nữ thẹn thùng ngồi đó, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi hiu hiu cùng nước chảy thì không còn âm thanh gì khác, không khí như vậy có chút mập mờ.
Khoang thuyền bên cạnh một đôi nam nữ Gia Cát Vân cùng Thanh Vũ lại đang cười trộm. "Tiểu Vân, có nghe người khác nói gì không, hắc hắc... chờ cho chuyện giữa ca ca ta và Tiểu Thanh truyền khắp toàn bộ Quy Nguyên tông, đến lúc đó..." Thanh Vũ cười một cách tinh quái ánh mắt lóe lên nghịch ngợm.
"Cho dù hai người không có chuyện gì, tin này mà truyền ra tình hình cũng sẽ thay đổi, huống chi muội muội ta quả thực là thích ca ca nàng, hơn nũa muội muội ta tìm bên trong Giang Ninh quận thành sợ là không có ai có thể xinh đẹp hơn... Đương nhiên Thanh Vũ nàng cũng xinh đẹp giống như muội muội ta vậy." Gia Cát Vân liền nói.
"Hừ!" Thanh Vũ Lúc này mới vừa lòng yêu kiều hừ một tiếng.
Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp thực ra cũng không ít, nhưng giống Gia Cát Thanh khí chất như Thiên Sơn Tuyết Liên rất là đặc biệt. Lần đầu tiên gặp Gia Cát Thanh Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng có chút chấn động, Đằng Thanh Hổ còn nhìn đến ngây người.
Ái mộ Gia cát Thanh là chuyện bình thường, như Bạch Kỳ đô thống bọn họ có ai là không theo đuổi Gia Cát Thanh. Nhưng tuyệt đại đa số người trước mặt Gia Cát Thanh đều cảm thấy xấu hổ khí chất không bằng, như Đằng Thanh Hổ tuy có ái mộ nhưng cũng biết chênh lệch quá lớn. Không thích Gia Cát Thanh mới là bất bình thường.
Du thuyền chậm rãi theo kênh đào tiến tới, một lúc lâu sau, mọi người bình thường đều bắt đầu đi ngủ, nhiệt độ không khí hạ xuống rất nhiều, tại kênh dào gió đem lạnh lẽo thổi.
Từng đợt gió đêm thổi qua, Thanh cô nương bị gió thổi thân thể không khỏi run lên,sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn một chút, thân thể nàng từ nhỏ tố chất cũng đã không tốt.
"Biết ban đêm trời lạnh hơn mà không chịu mặc thêm quần áo." Đằng Thanh Sơn cởi áo bào màu xanh ra khoác vào cho Gia Cát Thanh, chiếc áo này đúng là y phục Thanh cô nương lúc trước tặng cho Đằng Thanh Sơn, bên trong là tuyết tàm ti, tuy rằng rất nhẹ nhưng giữ ấm rất tốt.
Gia Cát Thanh mặc áo vào, cảm nhận được áo bào ấm hơn bình thường. "Đây là hơi ấm của Đằng đại ca a."
Gia Cát Thanh cắn môi nhìn Đằng Thanh Sơn, cho dù gió lạnh gào thét nhung Đằng Thanh Sơn đều không có chút cảm giác, năm đó Bích Hàn đàm Đằng Thanh Sơn còn dám xuống, chút gió này tính là gì.
Sau một hồi, tiếng người chèo thuyền vang lên "phía trước là bờ rồi."
Thanh Vũ cùng Gia Cát Vân đứng dậy, vừa lúc nhình thấy Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh, không khỏi nở một nụ cười.
"Ca ca, y phục của ca ca sao đều ở trên người của Tiểu Thanh vậy." Thanh Vũ cố ý nói.
"Tốt lắm, lên bờ đi thôi." Đằng Thanh Sơn cũng đứng dậy, tại không khí trên du thuyền, lại cô nam quả nữ, Đằng Thanh Sơn thừa nhận loại không khí ám muội này cùng với thiếu nữ như thiên tiên trươc mặt đích xác có thể làm mềm lòng người, ở dố một thời thần Đằng Thanh Sơn còn chua có cảm giác gì, nhưng thời gian trôi qua chưa chắc...
Gia Cát Thanh cũng đứng dậy cùng một chỗ với Đằng Thanh Sơn "Đằng đại ca, y phục của huynh...?"
"Muội cứ mặc về, để lần sau mang lại cho ta cũng được." Đằng Thanh Sơn nói.
"Vâng." Gia Cát Thanh gật đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười, bên canh Thanh Vũ cùng Gia Cát Vân hai người thấy thê không khỏi nhìn nhau cười. Buổi tối hôm nay thu hoạch không tệ à.
Trong lúc không ít thanh niên nam nữ trẻ tuổi Quy Nguyên tông vô ưu vô lự dạo chơi bên bờ sông, thì người nắm quyền cao nhất tại Giang Ninh quận lại cau mày.
Đêm tối, trong thư phòng, ngọn nến chập chờn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, Gia Cát Nguyên Hồng ngồi trước bàn cau mày. "Tình huống đã nghiêm trọng đến vậy rồi." rồi nhìn chằm chằm vào mật tín trên bàn.
Trung niên mặc áo bào màu tro đứng ở trước bàn, gật đầu nói: "Tông chủ, một thời gian trước đây, nhân mã Quy Nguyên tông ta ẩn núp tại Từ Dương quận và Thiên Nam quận đã phát hiện ra chút động tĩnh. Đến hôm nay các thành trì trong hai quận đó đã bắt đầu chém giết, chết không ít người rồi."
Dương Châu có mười ba quận, trong đó chín quận thuộc về Thanh Hồ Đảo thống trị, một quận thuộc về Thiết Y môn, còn lại hai quạn Từ Dương và Thiên Nam không có ai quản lý đều ở trong tình trạng hỗn loạn, chém giết thường xuyên xảy ra. Nhưng dù hỗn loạn thế nào trong cùng một ngày cả hai quận này đều phát sinh chuyện chém giết điên cuồng thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.
"Có đúng là Thanh Hồ đảo không?" Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.
"Không xác định được, theo như điều tra chớp nhoáng của chúng ta, những kẻ động thủ có đủ mọi loại thân phận như bang hội, tông phái nhỏ..." Trung niên nhân mặc áo bào màu tro nói "Bất qúa kết hợp từ nhiều nguồn tin tức rất hiển nhiên đây là một hành động thống nhất, tốc độ phát triển nhanh kinh người, ngoài Thanh Hồ đảo ra, thuộc hạ không nghĩ ra thế lực nào có được thực lực này nữa."
Gia Cát Nguyên Hồng ánh mắt nhìn xa xa về phía nam "Thanh Hồ đảo chuẩn bị đã lâu lắm rồi, không động thì thôi, một khi động thì..."
Đệ nhất tông phái ở Dương Châu là Thanh Hồ đảo. Thanh Hổ đảo thống trị chín quận, không ngày nào là không nghĩ tới tiêu diệt Quy Nguyên tông, Thiết Y môn thống nhất Dương Châu. Nhưng Thanh Hồ đảo cũng phải lo lắng, một khi thật sự chém giết, Thanh Hồ đảo cho dù có thể tiêu diệt Quy Nguyên tông, Thiết Y môn thì nguyên khí cũng đại thương.
Nguyên khí đại thương thì Thanh Hồ đảo có tư cách để bảo vệ toàn bộ Dương Châu sao. Một trong bát đại tông phái Tiêu Dao cung tọa trấn Thanh Châu chẳng lẽ lại không có ý làm hoàng tước rình đằng sau ư?
"Thanh Hồ đảo đã ẩn nhẫn như vậy nhiều năm." Gia Cát Nguyên Hồng nói "Một khi động thủ thì tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Rất có thể bởi vậy mà ngọn lửa Chiến tranh sẽ lan khắp Dương Châu."
Trung niên nhân áo bao tro biểu tình cũng trở lên nghiêm túc. Cứ nghĩ đến quái vật Thanh Hồ đảo này Quy Nguyên tông không quản là ai đều không thể thấy thoải mái.
Người ta chiếm giữ chín quận, nhân mã vượt xa Quy Nguyên tông, Thiết Y môn.
"Báo cho các đệ tử ở bên trong địa phận Từ Dương quận, Thiên Nam quận cẩn thận điều tra, một khi có phát hiện trọng yếu phải lập tức đưa đến tay ta." Gia Cát Nguyên Hồng ra lệnh.
"Vâng." Trung niên nhân áo bào tro lui xuống.
Trong thư phòng bây giờ chỉ còn lại Gia Cát Nguyên Hồng, họ Gia Cát xuyên thấu qua cửa sổ ngắm bầu trời đêm, ánh mắt mờ ảo không biết nghĩ cái gì, đứng bất động ở đó cho tới sáng hôm sau
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.