Chương 157
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2826 chữ
- 2020-05-09 06:56:03
Số từ: 2821
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đương khi nàng chạy tới, Đằng Thanh Sơn đã đi!
Muốn cùng Thanh Hồ đảo huyết chiến?
Gia Cát Thanh sợ hãi. Nàng sợ sẽ không còn có thể nhìn thấy được Đằng Thanh Sơn nữa. Nhìn Hắc Giáp quân ầm ầm kịch liệt rời đi, Gia Cát Thanh cũng chẳng để ý người khác mà hô lớn: "Đằng đại ca, ta chờ ngươi trở về"!
Một cô nương trẻ tuổi ở nơi đông người mà hô lớn "Ta chờ ngươi trở về", điều đó phải cần dùng khí lớn nhường nào. Và nó cũng chứng tỏ, cô gái đó đã yêu người con trai kia tha thiết.
"Thanh Thanh." Gia Cát Nguyên Hồng đi tới, nhìn nữ nhi, không khỏi thầm than.
"Cha." Gia Cát Thanh thoáng chốc liền nhào vào trong lòng phụ thân, tâm tình bi thương vốn không Kìm được liền òa khóc. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Gia Cát Thanh thích một người. Đương khi chứng kiến Đằng Thanh Sơn dẫn đầu đại quân rời đi, Gia Cát Thanh thật sự rất sợ hãi, Sợ hãi sẽ chứng kiến người khác mang thi thể Đằng Thanh Sơn trở về!
"Đừng khóc, Thanh Sơn sẽ trở về." Gia Cát Nguyên Hồng an ủi nói.
Gia Cát Thanh ngước đầu nhìn phụ thân.
"Ta đã phái Yên trưởng lão đi cùng Đằng Thanh Sơn. Hắn là Tiên thiên kim đan cao thủ, Thanh Sơn hắn cũng đã đạt tới Tiên thiên, bảo vệ tính mạng hẳn là không có vấn đề." Gia Cát Nguyên Hồng nói.
"Thanh Hồ đảo, sẽ không có Tiên thiên kim đan cao thủ?" Gia Cát Thanh lo lắng nói.
"Có. Bất quá, Thanh Hồ đảo đồng thời đối phó hai đại tông phái, hơn nữa còn có không ít cao thủ ở lại Thanh Hồ đảo trấn giữ, đợt công kích thứ nhất nhằm vào Diên Giang thành hẳn sẽ không quá nhiều." Gia Cát Nguyên Hồng nói. "Tông phái khó có khả năng cam đoan Đằng Thanh Sơn sẽ không bị thương. Nhưng muốn trở thành cao thủ, người nào không từng phải trải qua sinh tử tôi luyện. Có trải qua ma luyện sinh tử, mới có thể đạt đến đỉnh cao!"
Cho dù là Gia Cát Nguyên Hồng thời còn trai trẻ hay bất cứ cao thủ nào khác, cơ hồ việc luôn luôn phải đối mặt với lằn ranh sinh tử là điều mà bất cứ ai cũng phải trải qua.
Nếu không, thiên phú cho dù tốt nếu không trải qua sinh tử chiến đấu, thì cũng vẫn chỉ là thiên phú mà thôi, không thể lột xác để bước lên đỉnh cao.
"Ca. Biểu ca. Các ngươi nhất định phải trở về!" Thanh Vũ nhìn Hắc Giáp quân nhân mã đang ở phía xa xa hướng Bắc, cắn môi, thầm cầu khấn. Bình thường nang tuy có chút tùy tiện, nhưng trên thực tế nàng từ nhỏ lớn lên dưới sự quan tâm chăm sóc của Đằng Thanh Sơn. Ở trong lòng nàng, những người quan trọng nhất chính là cha mẹ cùng ca ca Đằng Thanh Sơn (sắp tới có thêm Gia Cát Vân).
Trên quan đạo bên ngoài quận thành quận Giang Ninh, ba nghìn Hắc Giáp quân đang nhanh chóng hướng phương nam đi tới, mà Đằng Thanh Sơn, Bàng Sơn, Yên trưởng lão ba người đều đang cưỡi Hắc yểm mã thoải mái chạy phía trước đại quân. Hắc yểm mã là một trong tam đại long mã, trong tông phái chỉ có tứ đại thống lĩnh, chấp pháp trưởng lão và tông chủ mới có thể cưỡi.
"Thanh Sơn, Thanh Thanh nàng đối với ngươi thật là có ý tứ a. Có thể làm cho một tiểu cô nương có tri thức, hiểu lễ nghĩa ở nơi đông người mà hô lớn: "Chờ ngươi trở về" là điều rất khó a." Bên cạnh Bàng Sơn cười nói, "Ngươi cũng đừng phụ lòng Thanh Thanh."
Đằng Thanh Sơn chỉ cười cười, không nói gì.
Mới vừa rồi khi nghe Thanh cô nương hô lên, trong nháy mắt đó Đằng Thanh Sơn đích xác đã thật sự rung động. Khi quay đầu chứng kiến trong đôi mắt Gia Cát Thanh hiện ra vẻ hoảng sợ, lo lắng cùng nước mắt lưng tròng, đáy lòng Đằng Thanh Sơn như bị một thứ gì đó làm thắt lại, làm trái tim vốn băng giá của Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn tan ra.
"Sư thúc, Yên trưởng lão, hai người các ngươi đối với Ngân Giao Quân của Thanh Hồ đảo hiểu rõ chứ?" Đằng Thanh Sơn nói.
Ngân bào Yên trưởng lão thanh âm khàn khàn vang lên: "Ngân Giao quân kia, Hắc Giáp quân của chúng ta còn có thể chiến đấu được... Nhưng là, quân đội cường đại nhất của Thanh Hồ Đảo cũng không phải là Ngân Giao quân, mà là Kim Lân Vệ! Đội ngũ Kim Lân Vệ này hoàn toàn do nhất lưu võ giả tạo thành, đó là đội ngũ tinh anh nhất."
"Kim Lân Vệ?" Đằng Thanh Sơn thất kinh.
Đội ngũ hoàn toàn là nhất lưu võ giả? Trong sáu nghìn Hắc Giáp quân sĩ, nhất lưu võ giả chỉ sợ cũng chỉ có hơn trăm người.
Bàng Sơn ở bên cạnh cũng trịnh trọng nói: "Thanh Hồ đảo nắm giữ chín quận, cao thủ đương nhiên phải nhiều. Kim Lân Vệ tổng cộng có khoảng hai ngàn người, là chi quân đội đáng sợ nhất của Thanh Hồ đảo. Một khi toàn bộ Kim Lân Vệ được phái ra... hoàn toàn có thể đem sáu nghìn Hắc Giáp quân của Quy Nguyên tông ta, toàn bộ giết sạch."
"Hai ngàn?" Đằng Thanh Sơn hít vào một ngụm lượng khí.
Khó trách lúc ở trong đại điện, cao tầng Quy Nguyên tông lại lo lắng đến mức như vậy, chênh lệch giữa hai tông phái thật sự quá lớn.
"Kim Lân Vệ khẳng định có một bộ phận lớn phải lưu lại sào huyệt Thanh Hồ đảo để canh giữ, số quân được điều đi chinh chiến hẳn cũng sẽ không nhiều lắm." Yên trưởng lão nói.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
"Sư thúc, Yên trưởng lão." Đằng Thanh Sơn mở miệng.
"Ân?" Hai người nhìn về phía hắn.
"Ta hiện tại lo lắng nhất là một chuyện." Đằng Thanh Sơn trầm giọng nói: "Thanh Hồ đảo phái ra quân đội, có thể sẽ do Kim Lân vệ làm tiên phong, trước một bước đánh đến Diên Giang thành. Lấy tốc độ của Kim Lân Vệ, sợ rằng so với Hắc Giáp quân hành quân phải nhanh hơn. Nếu quả thật như vậy, thành vệ đội có thể ngăn trụ Kim Lân vệ?"
Bàng Sơn, Yên trưởng lão hai người cũng đều lo lắng.
Diên Giang thành thành vệ đội, là thành được canh giữ nhiều nhất trong chín đại quận thành của Giang Ninh, nhưng quân số cũng vẻn vẹn chỉ có một vạn người. Một vạn thành vệ quân này thân thể có lực lượng năm trăm cân cũng coi như là không tồi rồi.
"Cho dù chỉ có mấy trăm Kim Lân Vệ, sợ là cũng có thể nhanh chóng mở ra lỗ hổng, chém giết thủ vệ, phá vỡ Diên Giang thành." Bàng Sơn nói.
"Yên trưởng lão, nếu không thì hai người chúng ta chạy tới Diên Giang thành trước." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ngươi và ta?" Yên trưởng lão nghe xong, hơi chút trầm tư, liền gật đầu: "Hảo, có hai chúng ta cùng một vạn thành vệ quân bảo vệ, chỉ cần Kim Lân vệ không nhiều lắm sẽ không có gì đáng lo." Yên trưởng lão chính là Tiên thiên kim đan cường giả. Một khi hắn cùng Đằng Thanh Sơn đồng thời tới đó, sẽ chẳng khác hai cột trụ của tòa thành. Nếu như thật sự chậm rãi giết, một mình Yên trưởng lão cũng có thể giết chết mấy trăm Kim Lân Vệ!
"Sư thúc, Hắc Giáp quân này giao lại cho ngươi, chúng ta đi trước." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ân, các ngươi nhớ cẩn thận." Bàng Sơn gật đầu nói.
"Giá!" "Giá!".
Đằng Thanh Sơn cùng Yên trưởng lão nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, hai con Hắc yểm mã tốc độ lập tức tăng lên.
Hô! Hô!
Hai đạo bóng đen chợt lóe, chỉ sau một lần hô hấp đã cách xa chỗ cũ gần trăm trượng, trên mặt tuyết còn lưu lại dấu chân ngựa rất rõ ràng.
Hắc yểm mã là một trong tam đại long mã của thiên hạ (hai con còn lại thì tác giả chưa nói ra nên dịch giả cũng chịu), có thể ngày đi năm nghìn dặm, tốc độ đủ hiểu nhanh như thế nào.
Đát! Đát! Đát!
Tiếng vó ngựa dồn dập, từng con thần tuấn chiến mã chạy như bay ở trên quan đạo, bắn lên không ít tuyết đọng. Trên người mỗi chiến sĩ cưỡi con chiến mã này là một tầng áo giáp do nhiều mảnh lân phiến màu đen ghép lại, chỉ ở chỗ nối vai giáp, cánh tay mới có các đường kẻ sọc màu kim sắc. Loại áo giáp này, cách chế tạo so với trọng giáp của Quy Nguyên tông phức tạp hơn nhiều, hao phí kim tiền, cùng công nghệ cũng càng thêm kinh người.
Đương nhiên, các chỗ nối đều được bảo hộ rất chắc chắn.
"Khoảng cách Diên Giang thành chỉ còn lại có ba mươi dặm." Cưỡi chiến mã chạy như bay ở ngay phía trước là một lão giả tóc hoa râm hai bên thái dương, mặc một chiến giáp màu vàng nhạt. Cặp mắt sắc bén của lão giả này nhìn phương Bắc phía xa, nói: "Hồ trưởng lão, ta xem Quy Nguyên tông kia sợ còn không biết Thanh Hồ đảo chúng ta tới đây..."
Ở phía sau hắn, là một trung niên nhân mặc một bộ trường bào màu xám. Trung niên nhân này lạnh nhạt nói: "Chúng ta lấy tốc độ nhanh nhất phải chiếm được Diên Giang thành, đại quân ở phía sau sẽ rất nhanh đuổi kịp tới đây. Một khi chiếm được Diên Giang thành, sau này quân đội của chúng ta sẽ có thể tiến vào Giang Ninh quận thành. Lúc đó nắm chắc chín phần có thể tiêu diệt Quy Nguyên tông."
"Hồ trưởng lão, ta không hiểu, đảo chủ hắn như thế nào lại cẩn thận như vậy đối với Quy Nguyên tông? Lại từng bước một đánh chiếm Diên Giang Thành, từng bước một thận trọng như vậy? Lúc trước khi đối phó với Thiết Y môn, chỉ cần nhiều cao thủ hội tụ, đại quân vây lại, Thiết Y Môn liền bị tiêu diệt. Theo ta thấy, Quy Nguyên tông và Thiết Y môn giống nhau, chỉ cần tập trung đại quân thì có thể tiêu diệt, vậy tại sao cứ phải từ từ từng bước một?" Lão già tóc hoa râm hai bên thái dương kia nói.
"Hừ, Thiết trưởng lão, ngươi đừng xem thường Gia Cát Nguyên Hồng! Xem thường Gia Cát Nguyên Hồng, hậu quả sẽ rất đáng sợ."
Trung niên nhân kia nói tiếp: "Không bàn chuyện này nữa, tất cả nghe lệnh: Chờ khi còn cách năm dặm, phải xuống ngựa, thi triển khinh công đi tới gần.".
Tiếng vó ngựa chấn động, sẽ dễ dàng bị đối phương phát hiện.
Mùa đông, trên bầu trời màn đên buông xuống vô cùng sớm.
Trên tường thành Diên Giang thành, có khá nhiều thủ vệ đứng canh, không những thế còn có rất nhiều chiến sĩ qua lại tuần tra, bầu không khí cực kì ngưng trọng. Kì thật sáng sớm hôm nay, Diên Giang thành thành chủ, thành vệ đội đội trưởng truyền ra mệnh lệnh, bảo bọn họ đóng cửa thành, cẩn thận đề phòng nhân mã của Thanh Hồ đảo rất có thể sẽ kéo tới.
Nguyên việc này là do không lâu trước đây Quy Nguyên tông truyền đạt một mệnh lệnh. Bên trong đó viết, nhân mã Thanh Hồ đảo bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới đây.
"Mọi người cố gắng chịu đựng thêm một lúc. Đợi đến ban đêm, khi Hắc Giáp quân tới thì mọi người có thể thoải mái." Một hán tử gầy gò mặc áo giáp màu đen, đi qua đi lại trên tường thành, phía sau hắn vẫn đi theo mấy binh vệ tinh anh.
Sắc trời một mảng hôn ám, may là có tuyết đọng, binh vệ cũng có thể thấy rõ phía xa.
"Có địch nhân!" Một tiếng hô to đột ngột vang lên.
Trên tường thành, tất cả các binh vệ bị dọa đến mức run rẩy, một đám trợn to con mắt nhìn về phía dưới thành. "Làm sao?" Thành vệ đội đại đội trưởng liền từ trên tường thành nhìn xuống. Khi nhìn xuống, mặt không khỏi biến sắc, đột ngột rống lên: "Cung tiễn thủ, chuẩn bị!!!".
Chỉ thấy xa xa phía dưới, từng đạo bóng đen đang nhanh chóng tới gần thành.
Những người này, trên áo giáp không ngờ đều bao bọc một tầng vải trắng, toàn thân từ mũ giáp đến chân, toàn bộ đều bap phủ trong vải trắng. Ở trên mặt tuyết, những chiến sĩ này dường như hòa cùng với băng tuyết, rất khó bị phát hiện.
Đương khi Diên Giang thành binh Lýnh phát hiện thì những người đó chỉ còn cách tường thành năm mươi trượng.
"Sát!".
Một tiếng hét to từ trong các chiến sĩ toàn thân bao phủ một màu trắng vang lên. Nhất thời, tất cả chiến sĩ đó tốc độ đột nhiên tăng vọt, không còn cần phải để ý ẩn giấu thân hình.
Hô! Hô! Hô!
Một đám phảng phất thoăn thoắt như những con báo, mỗi một bước đi là hai ba trượng, như tia chớp nhằm phía Diên Giang thành.
"Cao thủ, đều là cao thủ." Thành vệ đội đại đội trưởng Ngô Hạo vừa nhìn tốc độ của các chiến sí đó, không khỏi sợ ngây người, lập tức trợn to con mắt quát: "Bắn! Bắn cho ta!!!" Trên đầu tường thành, các binh vệ thủ thành dương cung, bắn về phía các chiến sĩ đang vọt tới tường thành.
Hưu! Hưu! Hưu!
Tên ùn ùn như châu chấu bao trùm bắn tới!
Vèo! Vèo!
Một loạt thanh âm liên tiếp vang lên. Trên người những chiến sĩ nọ, những mảnh vải bị tên bắn làm rớt xuống, lộ ra bên trong một bộ áo giáp màu đen. Tên của các binh vệ này, căn bản không thể gây thương tổn được bọn họ.
Thành vệ đội đại đội trưởng Ngô Hạo vừa nhìn địch nhân lộ ra áo giáp, sắc mặt đại biến, hét: "Kim Lân Vệ!" Bất quá, các binh vệ bình thường cũng không biết đến cái tên này.
"Nước sôi, dầu nóng, mau!" Ngô Hạo rống lên.
Chỉ thấy các Kim Lân Vệ kia nhanh chóng vọt tới chân tường thành. Bất quá, tường thành cao tới mười trượng, là độ cao mà nhất lưu võ giả không thể nhảy qua. Chỉ thấy không ít Kim Lân vệ đột ngột đạp nứt mặt đất, nhảy lên cao bốn năm trượng, rồi sau đó đột ngột dùng chủy thủ cắm vào trong tường thành, cả người treo trên tường thành.
Trong nháy mắt, mười mấy tên Kim Lân vệ treo người trên tường thành. Sau liền mượn lực, lại nhảy lên.
"Đổ!!!" Ngô Hạo đại đội trưởng dữ tợn quát.
"Hô!" Nước sôi, dầu sôi trực tiếp từ phía trên đổ xuống, dầu mỡ này nhưng là len lỏi khắp mọi nơi. Áo giáp này cho dù phòng ngự có tốt mấy, cũng không phòng nổi nước sôi, dầu sôi a.
"A!""A!" Không ít Kim Lân vệ liền nhảy ra né tránh. Có một số bị bỏng, nhưng đều chỉ là vết thương nhẹ.
"Lửa!" Đại đội trưởng Ngô Hạo lại rống lên.
Không ít cây đuốc từ đầu tường thành ném xuống. Phía dưới thành đã sớm đầy dầu sôi, khi cây đuốc thoàng chạm vào, dưới tường thành nhất thời một ngọn lửa lớn bốc cháy lên, trên vách tường cũng có lửa. Hiển nhiên, bọn họ hy vọng mượn lửa ngăn trở các Kim Lân vệ này. Đáng tiếc, Thanh Hồ đảo đệ nhất tinh binh Kim Lân Vệ không phải dễ dàng ngăn trở như vậy.
--------------------------------
(). Quan đạo: đường cái.
(). Ngày đi năm nghìn dặm: 1 dặm = 1,6km. Cái này vốn chỉ là ngoài lề nhưng dịch giả mạn phép nói một chút, tốc độ của con ngựa này là 333,33km/h (ngang với tốc độ max của xe đua F1).
--------------------------------