Chương 182: Mạnh Mẽ Liên Thủ
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2603 chữ
- 2020-05-09 06:56:15
Số từ: 2598
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Dựa theo bản ghi chép của Vạn Tượng Môn, Ô Hầu này vô môn vô phái(không có môn phái).
Từ nhỏ hắn sinh hoạt ở nông thôn, biên cảnh của Viêm Châu. Bởi vì quê quán gần Man Hoang, cho nên Ô Hầu từ nhỏ đã thích tiến vào Man Hoang... vì vậy, rèn luyện nên một bản lĩnh kỳ lạ. Nghe đồn, Thú Vương Ô Hầu có năng lực trao đổi, nói chuyện cùng phi cầm tẩu thú, cùng các loại động vật khác.
Hơn nữa, tuyệt kỹ Thú Vương Quyền cũng là do hắn tự nghĩ ra.
"Dựa vào sức một người, có lẽ có thể có được một ít nội kình bí tịch. Nhưng, có thể tự nghĩ ra Thú Vương quyền, lại có thể bài danh đệ nhất Thiên bảng hơn ba mươi năm, bất cứ người nào cũng không thể rung chuyển, Ô Hầu này tuyệt đối là nhân vật rất giỏi." Đằng Thanh Sơn theo thanh niên áo bào trắng Lưu Tú đi tới phía bên cạnh, thầm nghĩ.
"Tần Lang huynh, vị này chính là Ô Hầu lão Đại." Lưu Tú nói.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn dã nhân phóng túng, cương ngạnh cưới trên Hắc Vân Báo trước mặt...... Thật đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vào tướng mạo a. Dã nhân này, không ngờ là người trong truyền thuyết bài danh Thiên Bảng đệ nhất, "Thú Vương Ô Hầu".
"Tần Lang ra mắt Ô Hầu đại ca." Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.
"Ha ha, chúng ta trước đã từng gặp qua một lần rồi đúng không?" Ô Hầu khóe miệng nổi lên vẻ mỉm cười.
Đằng Thanh Sơn nao nao, liền gật đầu.
"Ha ha... Tốt lắm. Ngươi đã đến rồi, chúng ta cộng lại, cũng có sáu vị Tiên Thiên cường giả." Ô Hầu cười nhạt chỉ nơi không xa: "Bên kia, nữ tử mặc áo xanh lục gọi là Thủy Phi! Lão dầu tóc bạc, gọi là Chung Ly Lâm. Tên ngủ ở trên cành cây bên kia, là huynh đệ của ta, "Bách Lý Hoành". Trước mắt chính là Lưu Tú, ngươi cũng đã biết."
Đằng Thanh Sơn nhìn qua. Thiếu phụ áo lục Thủy Phi cùng lão già tóc bạc Chung Ly Lâm đều cười cười, ra hiệu một chút. Mà thanh niên ở trên cảnh cây cũng tùy ý khoát tay, sau đó tiếp tục ngủ.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được, từ bề ngoài rất khó khăn để phán đoán tuổi của một người.
Nhưng là...
Có thể xác định một chút - nếu một Tiên Thiên cường giả có dung mạo thanh niên... Đại biểu người này không phải thực lực rất mạnh, mà chính là thiên phú rất tốt! Dù sao, rất nhiều người đến độ tuổi trung niên(40-50 tuổi), thậm chí là độ tuổi lão niên(trên 60 tuổi) mới đột phá, đạt tới Tiên Thiên. Mà ba mươi, bốn mươi tuổi đã đạt tới Tiên Thiên, tiền đồ sau này sẽ rất lớn.
"Chúng ta có sáu vị Tiên Thiên." Đằng Thanh Sơn ánh mắt nhìn về phía nhân mã các tông phái kia. Từ trang phục có thể nhận ra: Xạ Nhật Thần sơn có năm vị Tiên Thiên cường giả, Tiêu Dao cung có sáu vị, Tuyết Ưng giáo năm vị. Còn có... chín người mặt trường bào màu đen, mang mặt nạ kim sắc, từ bọn họ thậm chí còn không thể phân biệt đâu là nam, đâu là nữ.
"Doanh thị gia tộc, tới chín vị Tiên Thiên cường giả?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, sợ hãi nói.
Lưu Tú ở bên cạnh cười nói: "Doanh thị gia tộc là thế lực chỉ đứng sau Ma Ni Tự, cao thủ nhiều như mây. Ở Ung Châu có thực lực thâm căn cố đế, xung quanh ba nghìn dặm Tần Lĩnh có không ít người muốn ra nhập Doanh thị gia tộc. Năm đó, Tần Lĩnh Thiên Đế vì Doanh thị gia tộc đã lưu lại không ít bí tịch, bồi dưỡng ra rất nhiều cao thủ. Bọn họ phái chín tên hắc y chấp pháp đến, chỉ là việc cỏn con."
Đằng Thanh Sơn gật đầu, đáy lòng thầm than.
Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Ca tổ sư, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch bốn vị cường giả đều đã đạt tới đỉnh phong. Bọn họ đối với sự lý giải về võ đạo, đã đạt tới cảnh giới viên mãn. Một đạo thông, vạn đạo đều thông. Chỉ cần tiện tay là có thể sáng tạo ra các loại phương pháp tu luyện tinh diệu, có kỹ xảo, có trụ cột.
Có đại lượng điển tịch, là có thể tùy người có tài năng đến đâu mà chỉ dạy những thứ phù hợp.
Cho nên, Ma Ni tự, Vũ Hoàng môn, Doanh thị gia tộc là ba tông môn hùng mạnh nhất trong bát đại tông phái, Tiên Thiên cường giả số lượng cũng càng thêm kinh người. Bất quá, Tần Lĩnh Thiên Đế, Vũ Hoàng đem tinh lực tốn hao nhiều vào việc thống nhất thiên hạ, an dân trị quốc, không giống Thích Ca tổ sư tốn hao vào môn phái. Cho nên... Vũ Hoàng môn, Doanh thị gia tộc đều kém hơn một bậc so với Ma Ni Tự.
Về phần Thi Kiếm Tiên "Lý Thái Bạch", đó là tiêu dao đi khắp thiên hạ, căn bản không lập tông phái, không thống nhất thiên hạ, tự do tự tại cả đời.
Đằng Thanh Sơn một đám Tiên Thiên cường giả nhàn nhã đợi, nhưng người của Thanh Hồ đảo trong lòng lại không yên.
Hô ~~ hô ~~~.
Gió lạnh thổi qua, quân sĩ tuần tra ở xung quanh mặc dù hơi run rẩy, nhưng cũng không dám phát ra thanh âm, chỉ sợ khiến cho mười hai vị Tiên Thiên cường giả nổi giận.
"Người đến càng lúc càng nhiều." Triệu Đan Trần một đôi mày kiếm xoắn cùng một chỗ: "Đảo chủ, nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này, mặt khác có không ít tông phái liên thủ với nhau, nhiều Tiên Thiên cường giả như vậy, chúng ta cứng rắn kháng cự không được a." Trước nếu chỉ có mười sáu vị Tiên Thiên cường giả, bọn họ Thanh Hồ đảo còn dám cứng rắn một lần. Nhưng nếu như đối phương Tiên Thiên cường giả quá nhiều, vậy có thể phiền toái.
Các Tiên Thiên cường giả khác trầm mặc, một đám phiền não vô cùng.
"Các Tiên Thiên cường giả được cái đại tông phái phái tới, chỉ sợ đều là Tiên Thiên thật đan! Còn có chút ít Tiên Thiên kim đan cường giả. Một đám người này tụ tập cùng một chỗ... không có biện pháp khác."
Cổ Ung lạnh nhạt hô: "Thế Hữu."
"Cha." Cổ Thế Hữu ở nơi không xa liền chạy tới.
"Ngươi mang một ít binh lính, trước dùng sắt thép phong bế động không đáy. Sau, lại dùng bùn đất phong bế kín đáo. Phải từ bên ngoài, nhìn không ra...... Cuối cùng, đem chăn trải sàn đặt ở trên bùn đất này." Cổ Ung phân phó nói. Mỗi một quân sĩ trong quân trướng đều có chăn trải sàn, chính là dùng để ngủ. Ban đầu, quân trướng chính là bao lại động không đáy.
Mà hiện tại, Cổ Ung lại muốn đem quân trướng ở đây giống với quân trướng ở nơi khác.
Đều có chăn trải sàn, đều có cái bàn.
Duy nhất phân biệt, chính là chăn trải sàn nằm ở động khẩu.
"Vâng, thưa cha." Cổ Thế Hữu liền nói, nhanh chóng đi hô hào.
Quân sĩ bắt đầu làm việc.
"Đảo chủ, ý của ngươi là?" Mười một Tiên Thiên cường giả nhìn về phía Cổ Ung.
"Không có biện pháp khác, chỉ có thể kéo dài!" Cổ Ung cười nhạt, nói: "Ta cũng không tin, bọn họ mấy chục người có thể tìm tới động khẩu động không đáy. Bọn họ mấy chục người đến đây, đều nằm trong vòng giám thị của đại quân chúng ta. Đợi được đến đêm, chúng ta chờ thời điểm thích hợp, lại lặng lẽ tiến vào trong lòng đất, khiến thần không biết quỷ không hay."
Cổ Ung đích thật là không có biện pháp khác. Biện pháp này khả năng thành công không lớn, nhưng vẫn cao hơn các biện pháp khác rất nhiều.
Dù sao đại quân doanh có mấy vạn người, đối phương lại chỉ có mấy chục người, căn bản là không thể biết hướng đi của đám người Cổ Ung.
...
"Ô Hầu huynh đệ, chúng ta đã ba mươi năm rồi không gặp." Thanh âm thô cuồng vang lên, một đại hán trên đàu buộc mấy chục bím tóc, trên đầu hắn là một cái mũ sắt hình tròn, người mặc lân giáp cười cười đi tới.
"Không sai biệt lắm ba mươi ba năm. Vu Mã, Hồng Thiên thành các ngươi lần này tới có sáu gã tướng quân a." Ô Hầu vuốt vuốt cái mũi: "Hơn nữa, các ngươi đã có thể có ba mươi bảy tên Tiên Thiên cường giả."
"Ha ha, chỉ một mình ngươi có thể đánh được với sáu người chúng ta a." Vu Mã vừa cười vừa nói.
Đằng Thanh Sơn tựa vào gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần mà nghỉ ngơi. Nhưng những tiếng nói chuyện xung quanh, Đằng Thanh Sơn đều nghe rất rõ ràng.
"Một người đánh được với sáu người?" Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, lời này là sự thật! Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Mà Thú vương Ô Hầu có thể bài danh đệ nhấtThiên bảng hơn ba mươi năm, có thể thấy được thực lực của hắn là không cần phải bàn cãi. Bình thường Tiên Thiên kim đan cường giả, chỉ sợ là phải ba bốn người mới có thể đánh với hắn.
Mà Hồng Thiên thành sáu vị Tiên Thiên, có thể có hai người Tiên Thiên kim đan đã không tồi rồi. Hai người tiên thiên kim đan, bốn người tiên thiên thật đan cộng lại, cũng chỉ miễn cưỡng có thể so sánh với Ô Hầu.
"Có thể vượt qua sư phụ mà bài danh đệ nhất Thiên Bảng, không biết hắn mạnh như thế nào." Đằng Thanh Sơn rõ ràng, trong ba mươi bảy Tiên Thiên cường giả ở đây, đại đa số đều là Tiên Thiên thật đan, chỉ có số ít là Tiên Thiên kim đan.
Mà thực lực của chính mình, hơn nữa lực lượng của thân thể... niễn cưỡng có thể tính là một Tiên Thiên thật đan!
Lúc đầu cùng Đặng Canh đánh một trận, đều không thể thắng.
Mặc dù từng giết chết Thanh Hồ đảo Liên trưởng lão, nhưng đó là ở dưới tình huống đánh lén trong đêm tối. Chân thật thực lực, Đằng Thanh Sơn cùng Liên trưởng lão kì thật khác biệt không lớn.
"Ở giữa nhóm người này, ta xem như nhân vật đứng gần cuối." Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh.
Bất quá, một thanh phi đao của hắn đã làm không ít cường giả ở đây nhìn hắn bằng con mắt khác. Tất cả mọi người đều nhớ kĩ cái tên Tần Lang này. Một ám khí cường giả như vậy, mọi người ai cũng không muốn đắc tội. Bởi vì... ám khí cường giả một khi muốn đánh lén, sẽ trở nên phi thường đáng sợ.
Chỉ trong chốc lát...
Tiếng sột soạt vang lên.
"Các hòa thượng Ma Ni Tự tới." Tất cả Tiên Thiên cường giả ở đây đều nhìn qua. Chỉ thấy một đám hòa thượng mặc tăng bào màu hồng tím, trên tay mỗi người đều cầm thiết côn màu hồng tím, bước nhanh tới.
Đối với tông phái được coi là đứng đầu trong bát đạt tông phái này, bất cứ tông phái nào đều vọng tưởng thay thế! Nhưng không một tông phái nào có thể làm được.
Đây là Ma Ni Tự!
"Mười hai vị Tiên Thiên cường giả?" Đằng Thanh Sơn thầm giật mình. Đệ nhất đại tông phái chỉ tùy tiện là có thể phái ra mười hai vị Tiên Thiên cường giả. Thú VƯơng Ô Hầu ở bên cạnh vốn đang tươi cười, khi nhìn thấy mấy hòa thượng này liền trở nên lạnh lùng, nói: "Ma Ni tự tam đường lục viện "Tử côn đường thập nhị la hán", xem ra Ma Ni tự đối với Vũ Hoàng bảo tàng cũng là tình thế bắt buộc."
Trong Phật Tông, chức vị La Hán cũng tương đương cấp độ Tiên Thiên.
Trong mười hai tăng nhân kia, một vị lão hòa thượng mày dài cười nhạt, nói: "Xạ Nhật Thần sơn năm vị, Tiêu Dao cung sáu vị, Tuyết Ưng giáo năm vị, Hồng Thiên thành sáu vị, Doanh thị gia tộc chín vị, Ô Hầu huynh có sáu vị, hơn nữa Ma Ni tự ta có mười hai vị, tổng cộng là bốn mươi chín vị. Bảy báy bốn chín... nhưng thật ra là số đẹp. Các vị, Vũ Hoàng cung ở Vũ Châu, nếu so với Yên Châu, U Châu, Ung Châu gần hơn. Nhưng bọn họ bây giờ còn không tới, ta xem... chúng ta đừng chờ bọn hắn, trực tiếp đi tìm Thanh Hồ đảo Cổ Ung, mang nhóm chúng ta đi Vũ Hoàng cung thôi."
Nói chuyện bình thản, nhưng lại hàm chứa khí phách không thể kháng nghị.
Đây là Ma Ni Tự!
Các tăng nhân Ma Ni Tự mặc dù rất ít rời Nhung Châu, Lương Châu nhị châu, nhưng một khi hành tẩu thiên hạ, bọn họ nỏi danh là cường thế.
"Ân, Vũ Hoàng môn đến bây giờ còn không có đến, chúng ta là không cần đợi." Tiêu Dao cung một đám người cũng đều đứng dậy.
"Mười hai côn tăng Ma Ni Tự xem ra là muốn độc chiếm Vũ Hoàng bảo tàng a."
Một người dáng cao lớn, ở trong chín tên chấp pháp của Doanh thị gia tộc hừ lanh một tiếng, nói.
"Chín vị hắc y chấp pháp, hẳn là am hiểu "Cửu cửu thương trận" đi." Lão hòa thượng mày dài cười nhạt nói.
Đằng Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn mà âm thầm lắc đầu, Ma Ni tự, Doanh thị gia tộc... Còn chưa tranh đoạt Vũ Hoàng bảo tàng, hai phương này đã lờ mờ đối lập . Bất quá cũng khó trách... trong mắt Ma Ni Tự, Doanh thị gia tộc không cho rằng, một Thanh Hổ đảo lại có can đảm dám trái ý bọn họ.
"Đi, xuất phát!"
Thú vương Ô Hầu cao giọng quát, dẫn đầu đi trước, Chung Ly Lâm, Đằng Thanh Sơn, Lưu Tú năm vị Tiên Thiên cường giả cũng đi theo hắn. Theo sau, Xạ Nhật Thần sơn, Hồng Thiên thành và nhiều tông phái khác cũng đều xuất phát. Ma Ni tự, Doanh thị gia tộc cũng không chậm, cùng nhau tiến về phía đại quân Thanh Hồ đảo.
Phi cầm tẩu thú: chim bay, thú vật biết chạy(cầm là bay, tẩu là chạy-dịch hết ra hơi quai quái, nên mình để nguyên cho hay).
Thông: hiểu rõ.
Quân trướng: cái lều của quân sĩ.
Chăn trải sàn: chú ý một chút, chăn trải sàn ở đây chính là do rơm rạ bện thành chứ không phải là chăn như ngày nay đâu a.
--------------------------------