• 1,880

Chương 197: "lôi Điện Thần Ưng"


Số từ: 2352
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Con đường phía dưới tửu lâu không ít người đi đường cũng bàn tán.
"Nghe thanh âm hẳn là từ phương Bắc truyền đến. Hơn nữa chắc là cách xa khoảng hơn mười dặm." Mã Cẩm Khiếu nói. Đằng Thanh Sơn nhìn hắn một cái: "Sáu giác quan của Mã Cẩm Khiếu rất nhạy bén, không ngờ có thể phân biệt rõ ràng vậy, trong Hậu thiên cường giả là cực kỳ hiếm thấy a."
Bình thường tiếng nổ mạnh nếu ở quá xa, như vậy khi truyền lại sẽ sinh ra rất nhiều tiếng vang làm cho người ta khó phân biệt được phương hướng.
Bất quá thanh âm kia từ trên cao truyền đến, tiếng vang không nhiều lắm. Mã Cẩm Khiếu lúc này mới phân biệt được rõ ràng.
"Hơn mười dặm về phía Bắc?" Một tiếng hô kinh ngạc: "Đó không phải là Tiêu Dao Sơn sao?"
"Tiêu Dao Sơn ở bên ngoài thành cách chúng ta quả thực là hơn mười dặm. Nhưng đó là sào huyệt của Tiêu Dao Cung a. Có người dám vỗ mông cụ già a ("dám vuốt râu hùm" có lẽ hay hơn a - A Nhậu), dám đi trêu Tiêu Dao Cung?" Lão Trương kinh hô. Mã Cẩm Khiếu nghe vậy ánh mắt nheo lại, lạnh giọng cười nói: "Tiêu Dao Cung là một trong bát đại tông phái của Cửu Châu đại địa. Kiểm soát cả mấy triệu người. Võ giả trong quân đội gần trăm vạn, tinh anh quân đội "Thần Vệ Quân" cũng có tám vạn người! Ai dám gây sự với bọn họ."
Đằng Thanh Sơn lại có cảm giác...
Cách nói của Mã Cẩm Khiếu không thích hợp lắm.
"Tiêu Dao Cung, không biết ai làm nhưng vừa rồi tiếng nổ kia cũng thật mạnh." Lão Trương không hiểu lắc đầu.
Đằng Thanh Sơn trong lòng nghi ngờ: "Tiếng nổ mạnh như vậy Tiên Thiên Kim Đan cường giả cũng không thể làm được. Trừ phi là ngàn vạn người đồng thời cùng xuất thủ mới có thể phát ra thanh âm lớn đến như vậy. Hoặc có một trường hợp khác là... Hư cảnh cường giả đã gây ra thanh thế như thế" Đằng Thanh Sơn rất rõ sự đáng sợ của Hư cảnh cường giả.
"Mặc kệ chúng đi, chúng ta ăn trước rồi uống rượu." Lão Trương cười nói.
Mấy người lại quay lại bàn. Chỉ có Tiểu Hạ trong lòng đầy hiếu kỳ, ghé mắt vào cửa sổ nhìn mọi thứ bên ngoài.
Bỗng nhiên.
Cửa phòng mở ra, tiểu nhị bưng một cái nồi mầu vàng nóng hầm hập, bốc khói nghi ngút đưa đến.
"Trương lão gia. Mời tới đây. Đồ ăn đều mang lên cả rồi, mọi người còn muốn gọi gì thêm không?" Tiểu nhị cung kính nói.
Lão Trương nhíu mày nói: "Tiểu nhị, ta hỏi ngươi tiếng nổ mạnh vừa rồi là chuyện gì vậy? Tiếng nổ từ rất xa, nhưng ở đây cũng cảm thấy chấn động."
"Trương lão gia. Chắc là người đi buôn bán mới vừa quay về quận thành rồi?" Tiểu nhị cười rộ lên.
"Đúng." Lão Trương kinh ngạc nói."Ngươi biết không?"
"Đương nhiên biết! Lúc này, trong quận thành chúng ta chỉ sợ không ai không biết việc này." Tiểu nhị ánh mắt sáng lên có chút hưng phấn. Lão Trương lập tức đưa một chiếc ghế qua: "Ngồi xuống, nói cho ta nghe một chút đi. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Còn những người khác mọi người cũng đều vểnh tai lên cẩn thận nghe.
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn tiểu nhị.
"Nhắc tới tiếng nổ mạnh thì phải nói tới nửa tháng trước!" Tiểu nhị liền nói: "Hôm đó, vào khoảng giữa trưa. Ta đang vội tiếp đón khách nhân đột nhiên cũng oanh một tiếng giống như hôm nay làm cả tửu lâu hơi chấn động. Khi đó chúng ta vì bận làm ăn cũng không có để ý. Ta còn tưởng rằng một vài nơi chung quanh nổ mạnh."
"Nhưng tới buổi tối, ta cùng với những người quen nói chuyện mới biết được khoảng giữa trưa hôm đó một tiếng nổ mạnh truyền đến khắp nơi trong quận thành! Ta lúc ấy đã nghĩ toàn bộ mọi người trong quận thành đều nghe được. Đây là cái gì mới gây ra tiếng nổ mạnh như vậy?"
"Về sau, từ Tiêu Dao Sơn bên kia truyền tới, dưới chân núi Tiêu Dao Sơn có một nhóm người miền núi tận mắt thấy... Một luồng lôi điện tối thiểu to bằng eo người bổ vào Tiêu Dao Sơn!"
Đằng Thanh Sơn nghe vậy thất kinh. Đám lão Trương đều kinh hô đứng cả dậy. Bất quá Đằng Thanh Sơn đối với cái gọi là "to bằng eo người" không tin tưởng lắm.
Lôi điện ở xa.
Nếu cảm giác to bằng eo người thì trên thực tế phỏng chừng còn lớn hơn.
"Tiêu Dao Cung đắc tội với ông trời. Ông trời mới đánh họ?" Lão Trương kinh hô.
"Lôi điện đánh? Nha. Nhiều lôi điện a. Chúng ta ở xa như vậy cũng nghe được." Hắc Tử cũng sợ hãi than. Tiểu hài tử Đàm Hạ bên cạnh lại mở to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu nhị liền nói: "Trương lão gia, các ngươi nghe ta nói tiếp a! Sau lần đó nổ mạnh đó khoảng mười ngày! Lại là thời điểm giữa trưa "Oanh " một tiếng. Lúc này đây... người miền núi dưới chân Tiêu Dao Sơn có không ít người nhìn thấy. Có một số người nhìn thấy lôi điện rất to ở trên núi. Tiêu Dao Cung bị chết không ít người. Nhưng có người chứng kiến... Thả ra lôi điện là một con quái vật đáng sợ. Các ngươi có biết là quái vật gì không?"
Đằng Thanh Sơn mấy người đều nhìn chằm chằm tên tiểu nhị này.
Tiểu nhị lúc này mới ý chậm rãi nói: "Quái vật này là một con thần ưng" "Thần ưng!"
Đám người lão Trương nghe xong trợn tròn mắt. Thần ưng phun ra lôi điện?
Đằng Thanh Sơn lại biết điều kỳ quái này. Trong thiên hạ yêu thú rất nhiều, có thể phun lửa, có thể phun hàn khí, có thể phun ra chất độc. Yêu thú có thể phóng lôi điện bằng miệng cũng có, nhưng uy lực không kinh khủng như vậy.
"Căn cứ lời nói của người chứng kiến, đầu thần ưng ở cực cao, rất cao trên mây mù còn có thể nhìn bằng mắt thường. Nó phỏng chừng... nếu thần ưng hạ xuống ít nhất còn to hơn một căn nhà lớn!" Tiểu nhị sợ hãi than. "Lại nói, Thần ưng này to hơn căn nhà lớn, miệng còn có thể phun lôi điện lớn như vậy. Có phải quái vật hay không?" Tiểu nhị nói cực kỳ hưng phấn.
Hắn là một tiểu nhị địa vị thấp. Ở trước mặt một đám phú thương tùy ý nói một phen, sau này cũng có cốn để ba hoa.
"Một đầu Thần ưng. Tại sao lại chỉ bổ vào Tiêu Dao Cung?" Lão Trương kinh ngạc.
"Lão Trương. Ta xem Tiêu Dao Cung khẳng định là làm chuyện xấu. Nên ông trời phái Thần ưng này xuống dùng lôi điện bổ họ vài cái." Hắc Tử hắc hắc cười nói. Nhóm này là thương nhân bình thường đối với yêu thú biết rất ít. Chỉ biết chuyện này có liên quan đến quái thú.
Nhưng là miệng có thể phun lôi điện. Tiêu Dao Cung. Bọn họ căn bản nhưng không cách nào tưởng tượng.
"Kì quái." Lão Trương nói thầm: "Tiêu Dao Cung là một trong bát đại tông phái, cao thủ nhiều như mây, còn có Tiên Thiên cường giả rất mạnh. Đám Tiên Thiên cường giả này như thế nào không đi giết Thần ưng kia? Chẳng lẽ bọn họ mặc cho thần ưng bổ vào Tiêu Dao Cung?"
Người thường chỉ biết "Tiên thiên." Trong truyền thuyết là vũ giả lợi hại nhất. Nghĩ rằng Tiên Thiên cường giả cũng có thể đối phó với yêu thú kia.
Nhưng Đằng Thanh Sơn lại rõ ràng...
Yêu thú có thể bổ ra lôi điện uy lực như thế sợ là có thể sánh với con giao long thứ hai có long trảo, long tu dài rất đáng sợ mà mình nhìn thấy trong Bích Hàn Đàm.
"Lão gia. Ta nghe nói Tiêu Dao Cung bị kia Thần ưng thả ra lôi điện đánh chết rất nhiều người. Khiến toàn bộ Tiêu Dao Cung không ít nhân mã đều chuyển tới bên trong quận thành Hổ Dược Quận chúng ta." Tiểu nhị nói: "Không ít người tận mắt chứng kiến rất nhiều nhân mã của Tiêu Dao Sơn tiến vào trong quận thành chúng ta. May mắn bọn họ dời đi mau, nếu không a... Hôm nay Thần ưng phóng lôi điện còn đánh chết nhiều người hơn nữa a, đây là lần thứ ba rồi."
Lão Trương bọn họ nghe cũng hưng phấn không thôi.
Bát đại tông phái. Đó là sự tồn tại cao cao tại thượng. Có thể chứng kiến tông phái này bị như vậy, người thường trong lòng cũng rất hưng phấn.
"Trong Tiêu Dao Cung chắc chắn có Hư cảnh cường giả." Đằng Thanh Sơn ước lượng: "Nhưng hư cảnh cường giả kia lại không có đi giết Thần ưng kia. Thần ưng từ bắt đầu đến bây giờ đã ba lần phun lội điện công kích Tiêu Dao Cung! Rất rõ ràng... Hư cảnh cường giả Tiêu Dao Cung hoặc là không đối phó được thần ưng, Hoặc là không có bản lãnh giết chết!"
"Yêu thú cấp bậc Hư cảnh trí tuệ rất cao. Thần ưng này vì lý do gì thả lôi điện oanh kích Tiêu Dao Cung?" Trong lòng Đằng Thanh Sơn khó hiểu.
Theo Đằng Thanh Sơn biết...
Đối với yêu thú trong thư tịch có ghi lại. Hư cảnh cấp bậc yêu thú được tôn xưng là thần thú! Trên toàn bộ Cửu Châu đại địa, danh khí lớn nhất chính là tứ đại thần thú cũng chính là bốn yêu thú cấp bậc hư cảnh. Bốn đầu thần thú này phân biệt ở bốn nơi Nhung Châu, Vũ Châu, Ung châu, đại thảo nguyên phía bắc Tần Lĩnh!
Danh khí của tứ đại thần thú phỏng chừng một vài cao thủ của các đại tông phái đều biết.
Những người bình thường sống ở chung quanh chỗ trú của tứ đại thần thú chỉ sợ đều biết đến bốn đầu thần thú này.
Trong thiên hạ, yêu thú cấp bậc hư cảnh có lẽ không chỉ có bốn! Nhưng hung tính cực mạnh phỏng chừng chính là bốn đầu thần thú này. Nguyên nhân chính là tứ đại thần thú này có lực công kích rất mạnh, lại thường xuyên công kích con người. Thậm chí còn chiếm cứ một vùng, cực kỳ cuồng ngạo lại giết chóc vô số... Cho nên danh khí mới thật lớn.
Mà rất nhiều yêu thú cấp bậc hư cảnh ẩn nấp tại các nơi ngược lại yên lặng vô danh. Như Kim Sắc Long Quy!
Còn trong Man Hoang khẳng định có yêu thú cấp bậc hư cảnh.
Nhưng trong Man Hoang không có người biết.
Giống Kim Sắc Long Quy ở Đại Duyên Sơn, như "Tử Tích" Giao long tồn tại từ rất lâu đều là cam nguyện ẩn dấu khiến con người chung quanh không biết sự tồn tại của bọn chúng.
Yêu thú cấp bậc hư cảnh đều có trí tuệ.
Có yêu thú khinh thường không muốn cùng với nhân loại tiếp xúc, một lòng lĩnh ngộ thiên đạo. Muốn phá bỏ những rằng buộc của yêu thú trở thành một chí cao cường giả.
Cũng có yêu lại thích trêu đùa nhân loại.
Thậm chí!
Từ góc độ của yêu thú mà nói, yêu thú ăn thịt người cũng giống với người ăn dã thú.
"Tứ đại thần thú không có thần ưng! Không nghĩ tới, ngoại trừ tứ đại thần thú còn có một con thần ưng có thể thả ra lôi điện thích công kích nhân loại." Thanh Sơn thầm nghĩ: "Ta trước đây cũng gặp qua Kim Sắc Long Quy. Trong thông đạo dưới đáy Bích Hàn Đàm cũng nhìn thấy giao long sừng phân thành hai cái, long tu, long trảo rất dài... Hai yêu thú này cũng có thể đều là hư cảnh yêu thú. cộng lại, ta đã biết được bảy hư cảnh yêu thú!"
"Xem ra, hư cảnh yêu thú tứ đại thần thú công khai hiện thân chỉ là một phần nhỏ trong hư cảnh yêu thú. Trên toàn bộ Cửu Châu đại địa chỉ sợ còn ẩn núp không ít yêu thú đáng sợ!"
Đằng Thanh Sơn thầm than không thôi.
"Cũng đúng. Yêu thú chủng loại nhiều hơn, thiên phú cao cũng hơn rất nhiều. Hơn nữa tuổi thọ dài. Hư cảnh yêu thú còn sống số lượng đuổi kịp và vượt qua hư cảnh cường giả của nhân loại cũng không kỳ quái."
Nếu không có Vũ Hoàng bảo tàng lần này mở ra. Chỉ sợ bình thường không ai muốn đến Đại Duyên Sơn. Không ngờ có hai hư cảnh yêu thú đáng sợ khiến người của các đại tông phái tổn thất rất lớn. Thanh Hồ Đảo một lần chết hơn vạn quân sĩ Ngân Giao Quân.
"Không biết... trên Cửu Châu đại địa rốt cuộc còn ẩn núp bao nhiêu yêu thú cường đại. Có lẽ lần lữ trình này của ta cũng có thể đụng phải mấy con." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.
Sự kiện Lôi Điện Thần Ưng làm cho người ta sợ hãi thức không ngừng. Cơm nước xong xuôi, đám người Đằng Thanh Sơn Mã Cẩm Khiếu cùng lão Trương, Hắc Tử rời khỏi tửu lâu, mang theo ngựa cùng hàng hóa tìm chỗ nghỉ ngơi.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.