Chương 21
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2760 chữ
- 2020-05-09 06:54:54
Số từ: 2755
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Vân Long này chính là ngoại công của Đằng Thanh Sơn, hắn cũng là người có địa vị cao nhất Đằng gia trang, tương tự, hắn cũng là người làm nghề thợ rèn đầu tiên của Đằng gia trang. Nói là nghề thợ rèn, chứ thực chất kỹ thuật chế tạo binh khí của Đằng gia được tổ tiên truyền lại cao hơn một bậc so với một số thợ rèn binh khí trong thành.
Hắn thu mười đệ tử, trong đó ưu tú nhất có thể tính là phụ thân của Đằng Thanh Sơn: Đằng Vĩnh Phàm. Đằng Vân Long tuổi đã cao, hiện giờ Đằng Vĩnh Phàm hoàn toàn thừa kế trí tuệ của hắn, trở thành một người thợ rèn của cả Đằng gia trang. Nếu trở thành thợ rèn giỏi nhất trong trang, sẽ không có gì bất ngờ nếu như Đằng Vĩnh Phàm sẽ được thừa kế vị trí tộc trưởng. Bởi vì ở Đằng gia trang, bình thường có ba nghề chính là săn thú, trồng trọt, chế tạo binh khí, mà săn thú cùng trồng trọt kiếm được quá ít tiền, còn luyện chế được một thanh binh khí tốt liền có thể thu được rất nhiều tiền, có thể giúp cho Đằng gia trở nên giàu có, hơn nữa tất cả binh khí ở Đằng gia trang đều do các thợ rèn luyện chế ra. Nghề thợ rèn có thể giúp Đằng gia trang trở nên giàu có, có thể khiến cho các nam nhân ở Đằng gia trang có những vũ khí sắc bén, cho nên nghề thợ rèn trong thôn có địa vị cực kì cao.
Thợ rèn số một, không có bất ngờ gì, nếu không phải là tộc trưởng thì cũng là người thừa kế tộc trưởng.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm hơn nửa thời gian trong ngày đều ở trong chỗ lò rèn, mà mẫu thân Viên Lan cũng suốt ngày bận nhiều việc, vì thế Đằng Thanh Sơn thường xuyên phải ở nhà một mình, mà Đằng Thanh Sơn cũng vui vẻ với điều đó, đóng cánh cửa trên sân lại là có thể yên tâm rèn luyện.
"Xuy -"
Chân trái như cái lưỡi cày sắt từng cước xuất ra, chân phải cùng quyền phải cơ hồ đồng thời đánh ra. Hình Ý Tam Thức, đơn giản nhất mà cũng là sâu xa nhất, vì ba thức này là gốc rễ của Hình Ý, ngay cả Tông sư Hình Ý quyền cũng luyện tập không ngừng.
Mà mỗi quyền mỗi cước của Đằng Thanh Sơn hiện giờ tuyệt đối là Tông sư ý cảnh, nếu cẩn thận đến gần Đằng Thanh Sơn, đều có thể nghe được những âm thanh rất nhỏ, đây là âm thanh được sinh ra khi gân cốt bên trong cơ thể dịch chuyển, gân cốt cùng kêu.
"Hô! Hô! Hấp!"
Phối hợp ba thể thức, hô hấp khi thì ngắn gọn, khi thì thong thả, trong ngực giống như có một cái ống bễ, ẩn chứa một cỗ quy luật kì dị. Luyện tập liền trong hai canh giờ liền thu thế lại.
"Hoàn cảnh ở cổ đại quả thực thích hợp cho người luyện võ."
Đằng Thanh Sơn trong lòng như có sóng biển vỗ, ầm ầm rung động:" Ta tu luyện Hình Ý quyền, trong vòng thời gian một năm ngắn ngủi, thế nhưng nội kình trong người so với khi ta ở tiền thế (kiếp trước) đạt tới đỉnh phong còn hùng hậu hơn nhiều. Cũng khó trách lại có cái loại bí kíp "Thiên Nhai Hành" như vậy."
Thực sự được sinh ra ở thời cổ đại, Đằng Thanh Sơn mới hiểu được là không phải "Thiên Nhai Hành" tiêu hao quá nhiều nội kình mà là ở tiền thế nội kình của hắn quá ít.
"Nội kình nhiều cũng có cái đáng lo của nội kình nhiều"
Đằng Thanh Sơn rất buồn phiền, bởi vì giờ hắn mới có bốn tuổi, kinh mạch trong cơ thể cơ bản chưa được đả thông, hơn nữa Đằng Thanh Sơn căn bản không dám dùng nội kình mạnh mẽ đả thông kinh mạch, bởi vì như vậy có thể khiến cho "Kinh mạch hỗn tạp chất" (chất bẩn trong kinh mạch) tích tụ ở các kinh mạch, chi mạch, làm cho về sau không có khả năng đả thông kinh mạch. Chẳng lẽ vì lợi ích trước mắt lại cắt đứt tiền đồ phía sau? Đằng Thanh Sơn không cho phép mình làm như vậy.
"Bất quá nội kình nhiều cũng có thể giúp ta thoải mái cường hóa thân thể."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, Nội gia quyền chia làm ba tầng, kì thực mỗi tầng đều là đề cao thân thể. Tầng thứ nhất đơn giản chỉ là khiến cho lực lượng trong cơ thể đạt tới cực hạn, tầng thứ hai tu luyện sinh ra nội kình, dùng nội kình để kích thích những tầng sâu trong cơ thể, khiến cho cơ thể, xương cốt hấp thu năng lượng của nội kình, khiến cho thân thể một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như Đằng Thanh Sơn lúc trước kia có thể trúng viên đạn của "Thần Thương Thủ" Tôn Trạch mà không chết chính là vì lực lượng trong cơ thể đã đạt được đến tầng rất đáng sợ rồi. Tầng thứ ba, sau khi đạt tới cảnh giới Tông sư, liền có thể khiến cho cực hạn của con người tăng thêm nữa, khiến cho thân thể tiếp tục mạnh mẽ hơn. Dù sao trong xã hội hiện đại đó, thiên địa linh khí rất thưa thớt, nội kình trong cơ thể cũng ít, vì thế lấy việc cường hóa cơ thể làm chủ yếu.
"Hiện tại ta nhiều nội kình mà không dùng được, vậy cứ dựa theo tầng thứ hai, kích thích thân thể, gân cốt, cường hóa cơ thể đi vậy."
Đằng Thanh Sơn vốn là Tông sư, đương nhiên biết nên làm như thế nào, nội kình liền tốt hơn so với nước thuốc, khiến cho cơ thể gân cốt tựa như thực vật hấp thu nước, dần dần lớn mạnh lên. Điều này khiến cho cơ thể, gân cốt đã bị kích thích, phương pháp hấp thu nội kình chính là bí pháp của Nội gia quyền, cũng là phương pháp trân quý nhất.
Ở thế giới kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, trong một ngàn năm, vô số nhân vật thiên tài tung hoành người sau nối tiếp người trước, vô số thế hệ lớn theo đuổi mới dần hoàn thiện, mới có thể sáng tạo ra một loại quyền thuật Nội gia quyền không thể lường hết được này.
"Ân, có lẽ mẹ cũng sắp trở về rồi."
Đằng Thanh Sơn mở cánh cửa bước ra sân, sau đó khóa bên trên lại, trực tiếp hướng đến Luyện võ trường của Đằng gia trang. Luyện võ trường của Đằng gia trang chính là địa phương huyên náo nhất ở Đằng gia trang này.
"Hắc !" "Hát!" Các âm thanh quát hỗn độn, còn có cả âm thanh những tiếng nói chuyện thỉnh thoảng truyền đến, Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa thấy, trên cả Luyện võ trường có một ít thanh niên và một ít thiếu niên nhỏ tuổi, hoặc đang lăn cầu sắt, hoặc đang bê đá khối, hoặc luyện thương thuật. Trừ sáng sớm mỗi ngày có tộc trưởng hướng dẫn các hán tử luyện tập thân thể, còn những khoảng thời gian khác, trên Luyện võ trường đều là mọi người tự động luyện tập.
Ở trên sân luyện võ còn có một ít nữ tử đang giặt quần áo, phơi quần áo, những nữ tử này một bên làm việc, một bên xem các nam nhân này luyện tập.
"Thanh Sơn đến đây." Có vài nữ tử cười đùa chào Đằng Thanh Sơn.
"Thẩm nương hảo a." Đằng Thanh Sơn cũng lễ phép đáp lại.
"Đứa nhỏ Thanh Sơn này thực là thông minh, không gây chuyện chút nào, mới bốn tuổi A Lan đã yên tâm để Thanh Sơn một mình tự trông."
Những nữ tử xung quanh cười tán thưởng, Thanh Sơn ở Đằng gia trang ngoại trừ nổi danh là "Ăn khỏe" mà còn một điều nổi danh nữa là "Nhu thuận từ bé". Trẻ con thường rất hay gây phiền toái, mọi người đều biết nuôi một đứa trẻ rất vất vả.
Nhưng Đằng Thanh Sơn lại rất ngoan ngoãn, không làm cha mẹ hắn lo lắng một chút nào.
"Mẹ." Đằng Thanh Sơn đi tới, Viên Lan đang ngồi trên sân Luyện võ trường, trong ngực ôm một đứa trẻ con, đứa trẻ này chính là muội muội của Đằng Thanh Sơn, mới sinh được ba tháng, tên là "Thanh Vũ".
"Thanh Sơn, nhìn biểu ca của ngươi ở bên kia." Viên Lan cười nói.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên cao gần sáu thước, đang không ngừng nâng lên hạ xuống một tảng đá lớn, tảng đá kia ít nhất cung phải một trăm cân. Tảng đá một trăm cân mà có thể dùng tay nâng lên hạ xuống không ngừng như vậy, chứng tỏ lực cánh tay rất mạnh, rất dẻo dai.
"Thế giới này, thiên địa linh khí sung túc, tố chất thân thể của người bình thường ở đây so với người bình thường ở thể giới kiếp trước của ta mạnh hơn đến hai ba lần."
Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm khái.
"Biểu ca Thanh Hổ của ngươi, lúc năm ngoái đã có thể giơ cự thạch ba trăm cân. Chín tuổi đã giơ được cự thạch ba trăm cân, có thể nói chính là hảo hán trẻ số một của Đằng gia trang chúng ta."
Viên Lan cảm khái nói, Đằng Thanh Sơn "Vâng!" một tiếng. Đằng Thanh Hổ chín tuổi, thân cao sáu thước, chiều dài ở thế giới này một thước tương đương khoảng hai mươi lăm phân (centimet), nói cách khác Đằng Thanh Hổ thân cao một mét năm, dựa theo tình hình ở thế giới này, một thiếu niên chín tuổi có thể giơ vật nặng khoảng bảy tám mươi cân là chuyện bình thường.
Giơ lên được một trăm cân, lớn lên chắc hẳn là một hảo hán, nếu chín tuổi có thể giơ được ba trăm cân, sao không thể gọi là "Thiên phú dị bẩm" được.
Mẫu thân Viên Lan nói Đằng Thanh Hổ tương lai chính là hảo hán số một của Đằng gia trang, cũng không phải là quá mơ hồ.
"Biểu ca hắn có thể giơ được cự thạch ba trăm cân, nếu có thể theo ta học tập nội gia quyền, thành tựu sẽ không thể hạn lượng được."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, điều kiện luyện tập Nội gia quyền vô cùng khó khăn, ngay như xã hội lúc trước hầu hết mọi người chỉ luyện tập ngoại gia, còn như trong một ít môn phái nhỏ, chẳng hạn như Thần Thâu môn, thậm chí suy tàn đến mức một người luyện ra nội kình cũng không có, dù sao từ ngoại vào nội vô cùng gian nan.
Luyện thành được nội kình, vạn người mới có một, mà đạt tới cảnh giới Tông sư chỉ sợ một triệu người mới có một, tư chất yêu cầu cao thế nào có thể tưởng tượng ra.
Biểu ca Đằng Thanh Hổ tư chất quả nhiên không tồi, "Đáng tiếc ta hiện tại cũng chỉ là một đứa nhỏ, lời nói ra liệu có ai tin không? Hơn nữa hiện tại cũng không thể công khai, hậu quả nếu bị lộ..."
Đằng Thanh Sơn cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
"Này, Thanh Sơn." Lúc này âm thanh từ xa xa truyền đến, chỉ thấy Đằng Thanh Hổ ở xa buông cự thạch xuống, nửa người ở trên cởi trần tràn đầy mồ hôi, hắn cười cười đi tới. Thanh Sơn, mỗi ngày ngươi đều ở ngốc trong nhà làm gì? Đến Luyện võ trường này nhiều một chút, tuổi của ngươi tuy còn nhỏ tuy không thể luyện được lực lượng, nhưng ở nhà buồn cũng không tốt." Một tiểu hài tử ngồi buồn ở nhà như ông già, tính cách sẽ trở nên hướng nội, chính xác không tốt chút nào.
"Cảm ơn biểu ca." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Chà, Thanh Vũ, Tiểu Thanh Vũ." Đằng Thanh Hổ đi đến bên đứa trẻ, hi hi cười đùa.
"Này Thanh Hổ, người ngươi toàn mồ hôi, đừng đến gần người Thanh Vũ, mau mau đi tắm rửa một chút, mặc quần áo vào." Viên Lan không khỏi khiển trách.
"Trưa nay đệ ăn cơm với ta nhé, ngày hôm qua một huynh đệ đi săn thú đưa tới một con gà hoang, ta đã làm sạch sẽ rồi, đang để ở trong bếp."
"Hay lắm."
Đằng Thanh Hổ cười cười chạy tới một chỗ không xa, cầm lấy gáo hồ lô múc nước dội lên người bắt đầu tắm rửa, sau đó cầm một cái khăn lau qua loa trên người một chút rồi mặc quần áo vào.
Đằng Thanh Sơn rất thích biểu ca, trong số những nam nhân của Đằng gia trang là người rất có hào khí, hơn nữa đối với mình cùng muội muội Thanh Vũ cũng không tồi.
"Hả?"
Lỗ tai Đằng Thanh Sơn thoáng động, tu tập nội gia quyền, lục thức của Đằng Thanh Sơn cực kì linh mẫn, hắn đã nghe được từ xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh ồn ào, dần dần âm thanh trở nên lớn hơn, ngay sau đó ba người phụ nữ đỡ một người nam tử đầu đầy máu, bước nhanh lại đây, trong đó có một người phụ nữ hô to:
"Người mau tới đây, đưa Đại Hầu về nhà hắn."
"Xảy ra chuyện gì?" Cửa lớn của Đằng gia trang mở ra, lập tức không ít người lao ra, cả Luyện võ trường trở nên ồn ào, hỗn loạn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"Viên Lan ôm lấy đứa trẻ con trong ngực, đứng thẳng lên.
"Nam nhân đội thứ nhất và thứ hai ở lại bảo vệ trong trang, những người còn lại cầm theo vũ khí, đi theo ta."
Một tiếng hét lớn từ của trang vang lên, Đằng Thanh Sơn lập tức nhận ra đó chính là người dạy thương cho tất cả mọi người ở Đằng gia trang - Đại sư phó Đằng Vĩnh Tương. Đại sư phó lệnh một tiếng, nhất thời cả Luyện võ đường trở thành một mảnh huyên náo, tin tức truyền đi rất nhanh.
"Là bọn người bên ngoài theo chúng ta đi làm về đây, con mẹ chúng nó, giết hết bọn chúng."
Đằng Thanh Hổ cũng cầm lấy một cây trường thương, quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, có đi hay không?" Đằng Thanh Sơn liền từ trên mặt đất tùy ý nhặt một viên đá khá lớn.
"Ngươi chuẩn bị dùng đá để ném người?" Đằng Thanh Hổ không khỏi cười khổ, "Tảng đá nhỏ như vậy, lại với khí lực của ngươi, vô dụng thôi."
"Đi thôi biểu ca, mẫu thân ta đã đưa muội muội trở về rồi, nếu mẹ ta đến sẽ không đồng ý cho ta đi đâu."
Đằng Thanh Sơn không giải thích nhiều, phần lớn kinh mạch trong cơ thể hắn chưa được đả thông, chỉ là
"Kinh mạch hỗn tạp chất" trong người một đứa trẻ con rất ít, hơn nữa kinh mạch hai tay được luyện rất tốt. Lúc trước Đằng Thanh Sơn khi lần đầu tiên có được một tia nội kình, liền dùng bàn tay đánh xuyên vào mặt đất, khi đó kinh mạch hai tay hắn liền được đả thông.
Sử dụng nội kình, dùng thủ pháp ném phi đao để ném đá, khi truyền nội kình vào trong viên đá thì uy lực không thể kém hơn so với viên đạn là bao nhiêu. Đương nhiên khí lực cơ thể của Đằng Thanh Sơn vẫn còn nhỏ, cũng chỉ có thể dựa vào nội kình.
"Đi thôi, yên tâm, biểu ca sẽ bảo hộ cho ngươi." Đằng Thanh Hổ tràn đầy tự tin, cầm một thanh trường thương rồi mang theo Đằng Thanh Sơn đi theo nhóm người ngựa lớn phía trước, vọt ra ngoài.
--------------------------------