Chương 224: Thân Phận Chân Chính
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2653 chữ
- 2020-05-09 06:56:36
Số từ: 2648
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Vô luận là dung mạo, hay là ánh mắt cùng với khí chất đều giống như vậy! Cùng với người vợ "Tiểu Miêu" ở kiếp trước của mình giống nhau như đúc. Nếu nói năm đó hắn cứu Lý là vì dung mạo của nàng rất giống với người vợ quá cố của mình, thì nữ tử ở trước mắt cùng Tiểu Miêu khi trưởng thành gần như hoàn toàn giống nhau!
Nặng nhất là khí chất!
Tiểu Miêu cùng với Đằng Thanh Sơn giống nhau, đều là sát thủ, đã trải qua sự tôi luyện trong địa ngục. Trong chiến đấu sinh tử, cô gái Lý kia không có khí chất như Tiểu Miêu. Nhưng là... nữ tử này lại có khí chất rất giống với Tiểu Miêu.
Trong khí chất đồng dạng có một cỗ lạnh như băng.
"Ngươi là... Tiểu?" Thanh Sơn có chút kinh nghi không dám xác định, nói.
Nữ tử vạch khăn che mặt khi nghe được lời này của Đằng Thanh Sơn, trên mặt nhất thời lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng: "Ca, thật là ngươi!?" Nữ tử này đúng là người năm đó đã được Đằng Thanh Sơn cứu, Lý! Vừa rồi nàng thấy trong tay Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi Thương, nên có chút hoài nghi thân phận người ở trước mắt.
Vả lại bởi vì đang ở trên đại thảo nguyên, nên Đằng Thanh Sơn không nghĩ ai có thể nhận ra hắn. Hơn nữa, trên đại thảo nguyên này cũng đã không thuộc phạm vi thế lực của Cửu Châu, vì thế cũng không ai đuổi bắt hắn. Cũng phải nói thêm, thực lực của Đằng Thanh Sơn đã đề cao lên rất nhiều. Cho dù Tiên Thiên Kim Đan cường giả nghĩ muốn đối phó hắn, Đằng Thanh Sơn cũng không sợ!
Hơn nữa, nửa năm ở đại thảo nguyên một mình khổ tu, lấy thiên địa làm giường, tự nhiên khiến hắn có chút lôi thôi.
Quần áo rách nát, râu cũng dài ra, khuôn mặt hóa trang cũng không thể một lần mà duy trì được một năm rưỡi. Thời gian dài, hóa trang đã gần như không còn.
Kỳ thật, nếu là thân nhân đến, tuyệt đối có thể liếc mắt một cái là nhận ra Đằng Thanh Sơn lúc này.
Bất quá... nếu không phải người quen thuộc với hắn, cũng không thể nào nhận ra được. Dù sao, Đằng Thanh Sơn thể trạng đã thay đổi. Cuộc sống trên thảo nguyên đã làm làn da hắn biến thành ngăm đen, bề ngoài lại trông như một tên ăn mày, râu tóc để dài, ai có thể dễ dàng nhận ra?
Nhưng Lý vẫn nhớ Đằng Thanh Sơn. Dung mạo của hắn, nàng nhớ rất rõ ràng.
Giờ phút này, khi Đằng Thanh Sơn râu ria lổm chổm, nhưng nàng lại ngờ ngợ đó chính là vị thanh niên có khuôn mặt thanh tú ngày xưa, Đằng Thanh Sơn! Lại thêm một cây Luân Hồi Thương kia.
Cho nên, nàng liền cởi bỏ cái khăn che mặt!
Nếu là người khác, khi chứng kiến dung mạo của nàng, nhiều nhất là thấy đó chỉ là một nữ tử xa lạ xinh đẹp mà thôi. Nhưng nếu thật sự là Đằng Thanh Sơn, sẽ nhận ra nàng.
"Ngươi có thể nhận ra ta?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc sờ sờ chòm râu trên mặt mình, không nghĩ tại sao lại bị nàng nhận ra. Bỗng nhiên, hắn chứng kiến Luân Hồi Thương ở trong tay, cười nói: "Tiểu, nguyên lai là thanh Luân Hồi Thương này đã tiết lộ ra thân phận của ta."
Đằng Thanh Sơn cởi gói đồ trên người xuống, mở thùng ra, đem Luân Hồi Thương bỏ lại vào bên trong chiếc thùng.
"Đằng đại ca, đó chính là Khai Sơn Thần Phủ?" Lý kinh ngạc nhìn chiếc búa trong rương của hắn, hỏi.
Thanh Sơn gật đầu, lại đem gói đồ buộc vào sau lưng.
Lý trong ánh mắt có ý cười: "Đằng đại ca, kỳ thật ngươi không cần đem Luân Hồi Thương giấu đi...Trên đại thảo nguyên, cũng sẽ không có người nào đuổi giết ngươi. Cho dù là có người nói ngươi là Đằng Thanh Sơn, ngươi cũng sẽ không có việc gì."
"Làm cho người ta biết luôn." Đằng Thanh Sơn cười nói.
Tiểu cô nương đã nhận ra thân phận của mình, nhưng Đằng Thanh Sơn thật ra không thèm để ý. Lúc trước lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiểu, Đằng Thanh Sơn tương đối quan tâm tới nàng... Có lẽ là bởi vì dung mạo của nàng giống hệt thê tử ở kiếp trước, mới khiến Đằng Thanh Sơn hành động như vậy.
Bất quá, không quản thế nào, nhưng Đằng Thanh Sơn phải thừa nhận... Khi đối mặt Tiểu, lòng mình chỉ có niềm vui.
"Hơn nửa năm nay, nàng đã có chút thành tựu nội kình, hơn nữa lúc đó nàng mới mười ba tuổi, đúng là giai đoạn tốt nhất để phát triển thân thể. Nội kình hùng hậu, năng lượng sung túc, làm thân thể cũng lớn rất nhanh, so với lúc trước đã cao hơn nửa cái đầu." Đằng Thanh Sơn thầm than.
Đúng lúc này...
"Rống ~~" Ở bên cạnh truyền đến một tiếng hô lớn.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại. Chỉ thấy, con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú tựa như một tòa núi nhỏ kia đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.
"Chậc chậc, sao vậy? Thấy ta thu hồi Luân Hồi Thương nên muốn động thủ?" Đằng Thanh Sơn cười cười, nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú ở trước mắt. "Nếu không phải nể mặt mũi Lý, hôm nay ta đã thu thập ngươi!" Đằng Thanh Sơn nắm chặt nắm tay.
Trong mắt hắn lóe ra lưu quang.
"Rống ~~ rống ~~" Lý cũng hô vài tiếng với con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lúc này mới không hé răng nữa.
"Cố ý làm bộ như muốn chiến đấu với ta, nhưng đột nhiên lại chạy trốn!"
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú kia: "Ta lúc này mới hiểu được, nó cố ý muốn kéo dài thời gian, chờ ngươi tới cứu nó."
Lý nhìn nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nói: "Hồng Đồng rất dã tính, không quá nghe lời. Nó không giống như đại hắc cùng đại bạch, bọn chúng rất nghe lời ."
"Đại hắc, đại bạch?" Đằng Thanh Sơn nở nụ cười: "Năng lực đặt tên của ngươi rất mạnh."
Lý nghe xong, mặt không khỏi có chút hồng: "Đằng đại ca đừng giễu cợt ta."
Nhìn thấy Lý mặt đỏ lên, Đằng Thanh Sơn tựa hồ chứng kiến hình ảnh của Tiểu Miêu khi làm nũng với mình, trong lòng tự nhiên sinh ra một tia nhu tình.
"Đằng đại ca?" Lý thấy ánh mắt của Đằng Thanh Sơn có vẻ hơi khác lạ.
Tiểu Miêu là ở người vợ ở kiếp trước của hắn, nhưng lúc này... Tiểu Miêu dường như đang đứng ở trước mặt, làm Đằng Thanh Sơn không tự chủ được gợi lên một cỗ tình cảm thân thuộc từ sâu trong nội tâm.
"Tiểu, ngươi thu phục ba con Yêu Thú này sao?" Đằng Thanh Sơn lập tức chuyển đề tài.
Đối mặt Tiểu, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể tự nói với mình:"Nàng là Tiểu, không phải Tiểu Miêu."
Lý nhíu nhíu chiếc mũi, cười nói: "Đương nhiên với chút thực lực của ta thì không thể làm được, sẽ bị móng vuốt của bọn họ trực tiếp xé thành những mảnh nhỏ. Kỳ thật lại nói tiếp... nhưng nói như thế nào bây giờ..."
"Nói từ đầu!" Đằng Thanh Sơn đối với cô bé Lý đã trở thành cô nhi này, vẫn rất quan tâm.
Lý gật gật đầu, ngoan ngoãn thuật lại.
"Năm đó, khi Đằng đại ca đi Man Hoang, lúc ta ở trong thành đã gặp được sư phụ! Khi đó sư phụ đã nói, ta là một thiên tài luyện võ. Nàng cho ta uống một ly "Tuyết Liên chi thủy", làm kinh mạch của ta gần như toàn bộ được đả thông. Không chỉ vậy, nó còn khiến cho ta có một nguồn nội kình hùng hậu."
"Tuyết Liên chi thủy?" Đằng Thanh Sơn vẫn chưa nghe nói qua có thiên tài địa bảo như vậy. Lúc trước hắn còn tưởng rằng đó là "Ngọc tinh chi tủy."
Lý tiếp tục nói: "Sau đó, sư phụ dẫn ta đi bắt hết tất cả những kẻ cắp đã tàn sát gia đình ta..." Ánh mắt của Lý lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Ta đã tự tay giết chết toàn bộ bọn họ!"
Đằng Thanh Sơn kinh dị nhìn Lý.
Giết người?
Tuy nói thì có thể thoải mái như vậy, nhưng sự thật lại khác hoàn toàn. Khi lần đầu tiên giết người, nó sẽ đi theo ảm ảnh bạn một thời gian rất dài. Mà một cô nương yếu đuối như Lý, trong quá khứ khẳng định là chưa từng giết người. Lần đầu tiên giết người, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nàng sau này!
"Tiểu, không sợ hãi sao? Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Có chút. Lúc ấy ta rất sợ hãi, đêm ngủ còn năm mơ thấy ác mộng." Lý lập tức lắc đầu: "Bất quá, ta sớm nghĩ họ đều là những kẻ cùng hung cực ác! Đương nhiên đáng chết!"
Thanh Sơn âm thầm thở dài. Một tiểu cô nương khi còn nhỏ đã chứng kiến cả nhà bị giết, sau lại tự tay giết sạch đám hung thủ đó. Loại chấn động ảnh hưởng này, tuyệt đối không kém bao nhiêu so với địa ngục huấn luyện của sát thủ.
Khó trách hiện giờ, khí chất của Lý cũng trở nên có chút lạnh như băng.
Khí chất, nói đến mờ ảo, trên thực tế cùng kinh nghiệm, lịch duyệt, tâm tính có liên quan với nhau!
...
Đằng Thanh Sơn cùng với Lý ngồi trên cỏ, ba con Yêu Thú cấp bậc Tiên Thiên Kim Đan đều đứng ở một bên. Đặc biệt, con Hồng Đồng Tuyết Sư thú thỉnh thoảng lại hung hăng liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Sau khi trở về cùng với sư phụ, ta liền chăm chú tu luyện trường tiên pháp!"
Đằng Thanh Sơn cũng chú ý tới, ở bên hông áo lông màu tím của Lý, trên đai lưng trên bện một cây trường tiên màu xanh biếc.
Bỗng nhiên Đằng Thanh Sơn tỉnh ngộ...
Nam nhân nhìn phần eo của nữ nhân là một việc rất thất lễ, hắn lập tức ngẩng đầu lên.
Lý mặt vẫn ửng đỏ, nói tiếp: "Bất quá, tin tức Đằng đại ca ngươi gặp chuyện không may thiên hạ đều biết, ta cũng rất lo lắng." Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn nghe nàng nói vậy, không khỏi mỉm cười. Ít nhất, cô gái nhỏ này cũng không coi mình là người xấu.
Lý bất đắc dĩ nói: "Ta rất muốn giúp Đằng đại ca, nhưng ta lại căn bản không biết đại ca đang ở đâu. Lúc đó, ta thấy sư bá nói..."Đằng đại ca của ngươi dịch dung thuật cực cao, không ai có thể tìm được hắn." Ta lúc ấy cũng tin lời của sư bá, nên rất chăm chỉ tu luyện tiên pháp, và cùng với sư bá học "Thú ngữ."
"Thú ngữ?"
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn Lý: "Sư bá của ngươi là Thú Vương Ô Hầu?"
"Đúng, hắn là sư bá của ta." Lý gật đầu.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn nhất thời nổi lên một cơn sóng gió động trời. Trong truyền thuyết, Thú Vương Ô Hầu vốn không hề có sư phụ. Nhưng là... Ô Hầu không ngờ lại có sư muội! Nếu vậy, hắn sao có thể không có sư thừa!?
Lý lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Sư bá hắn đương nhiên là có sư phụ, cũng chính là sư tổ của ta a! Đây chính là một đại bí mật, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Đằng đại ca... ngươi ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài. Nếu để cho người khác biết, ta sẽ rất thảm."
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
"Ta lúc ấy cùng với sư bá học Thú ngữ. Học Thú ngữ cần phải có thiên phú, rất nhiều người cả đời cũng đều không hiểu, nhưng...ta lại học rất nhanh. Ngắn ngủn một tháng, ta đã học xong ngôn ngữ của loài điêu (hay điểu hoặc chính xác ra chính là đại bàng)! Sư bá phi thường kinh hỉ, nói ta là người duy nhất hắn gặp qua có thiên phú học Thú ngữ." Lý lộ ra vẻ tươi cười.
"Sư bá chỉ có một đệ tử! Bởi vì học Thú ngữ đối với người khác mà nói, tựa hồ thật sự là phi thường khó. Sư bá đã hơn một trăm tuổi mà chỉ có một đệ tử, cũng chính là Vạn sư huynh của ta."
"Bất quá, ta mới học Thú ngữ được hai tháng mà đã giỏi hơn hắn nhiều. Hắn đã học mười mấy năm, nhưng lại không bằng được ta chỉ học vài tháng." Lý tự tin nói.
"Một thời gian sau, ta được sư bá phân phó một nhiệm vụ. Đó là, trên đường từ Cửu Châu đi tới thảo nguyên ta phải chiếu cố tốt ba con Yêu Thú cấp bậc Tiên Thiên Kim Đan này. Thứ hai, là muốn ta dùng mọi biện pháp thuần hóa ra một tộc đàn Yêu Thú, làm chúng nó nghe hiểu tiếng người!" Lý nói: "Giống như Tuyết Ưng Giáo, hay Xạ Nhật Thần Sơn vậy. Dù sao, một tông phái không có khả năng mỗi một cao thủ đều hiểu Thú ngữ. Cho nên, chỉ có thuần hóa Yêu Thú, làm chúng nó hiểu ngôn ngữ của loài người chúng ta thì các cao thủ của tông phái mới có thể dễ dàng khống chế chúng nó."
"Nhưng, muốn làm cho bọn chúng nghe hiểu tiếng người là chuyện rất khó, ngay cả sư bá cũng làm không được... Bất quá, sư bá nói thiên phú về Thú ngữ của ta còn hơn nhiều so với hắn."
Lý cười cười: "Cho nên, ta liền nhàn nhã chu du khắp đại thảo nguyên."
Đằng Thanh Sơn khiếp sợ không thôi.
Làm cho Yêu Thú nghe hiểu tiếng người? Chuyện này so với học Thú ngữ còn khó hơn gấp trăm lần.
"Có người!" Đằng Thanh Sơn sáu giác quan mẫn cảm, quay đầu về phía Tây nhìn lại.
Ở trên đại tháo nguyên mênh mông bát ngát, chỉ thấy một đạo bóng dáng đỏ như máu, từ phía xa xa nhanh chóng vọt tới.
"Huyết Long Mã - Xích Phong Thú?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày lại. "Luật luật ~~" Xích Phong Thú chợt dừng lại, Đằng Thanh Sơn thấy ở trên lưng nó có một người. Đó là một nam nử béo tóc ngắn, mặc một bộ trường bào màu tím, đội mặt nạ màu vàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, sau đó chăm chú nhìn hắn!
Trường tiên: roi
Dịch nguyên văn từ câu: "Ít nhất, cô gái nhỏ này cũng không đem mình vào trong cống rãnh." "Trong cống rãnh" ở đây theo ý mình chính là nghĩ xấu. Ai có ý hay hơn xin vô nhà mình, mình sẽ lập tức sửa ngay.
Sư thừa: môn phái.
Huyết Long Mã - Xích Phong Thú là 1. Huyết Long Mã có cái tên khác là Xích Phong Thú, anh em đừng nhầm đây là 2 loài khác nhau.
--------------------------------