Chương 247: Thiết Diệp Đảo*
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2494 chữ
- 2020-05-09 06:56:47
Số từ: 2489
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Lý nháy mắt mấy cái, hỏi: "Ý tứ của Đằng đại ca là chúng ta nhận điều kiện của Lôi kình vương kia sao?".
"Nhận được!" Đằng Thanh Sơn sờ sờ cằm, khẽ cười nói: "Chạy tới Bắc Hải đại lục, một đường phiêu bạt, ngoại trừ tu luyện ra, chúng ta cũng phải tìm một vài chuyện có ý nghĩa để làm! Hơn nữa, một đảo nhỏ thần bí nằm ở hướng Tây bắc sao? Ta lúc này cũng có chút hứng thú. Lôi kình vương còn tặng thêm lễ vật, sao lại không làm chứ?".
Lý cũng cười. Lúc này mới quay đầu, cầm lấy lan can đầu thuyền, phát ra từng đạo tiếng hô.
"Rống ~~" Con Lôi kình vương khổng lồ phát ra tiếng hô vui mừng rung trời.
Nhất thời, tất cả nhóm lôi kình trong nước ở khu vực chung quanh đều phát ra tiếng hô đầy hưng phấn, giống như tìm thấy cặp đôi của mình, rất là kích động.
Đằng Thanh Sơn nhìn một màn này, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc: "Kích động như vậy? Không phải chỉ là đi giúp bọn chúng làm việc tại một hòn đảo nhỏ thôi sao? Như thế nào lại khiến chúng nó hưng phấn như vậy?" Đằng Thanh Sơn ý thức được, việc này hẳn là không đơn giản.
"Rống ~~~~~".
Lý cùng với lôi kình vương một tiếng nói chuyện với nhau.
"Đằng đại ca!" Lý quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Lôi kình vương nói, lễ vật ban đầu cũng không có chuẩn bị nên chúng ta tạm thời cứ đi trước. Nó sẽ phái thủ hạ dưới tay mang lễ vật đến. Phỏng chừng trên đường đi, nó sẽ đưa lễ vật lên .".
Thanh Sơn gật gật đầu. Trước đó không chuẩn bị, đã ở trong dự tính của hắn.
"Lôi kình vương mời ta dùng dây thừng trói chặt vào vây lưng của một con lôi kình. Để cho lôi kình kéo thuyền gỗ của chúng ta chạy đi." Lý nói.
Đằng Thanh Sơn đến gần đầu thuyền, mang theo sợi xích sắt nối liền với thiết mỏ neo (mỏ neo bằng sắt) thuyền đi ra. Đồng thời cũng đem thiết mỏ neo tách ra khỏi xích sắt. Tiếp sau liền mang bó xích sắt lớn đó nhảy lên, từ thuyền gỗ nhảy vào bên trong biển rộng.
"Rống ~~ Lôi kình vương liền ra lệnh một tiếng.
Lập tức có một con lôi kình hướng tới lại gần Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn tại trên mặt nước liên tiếp nhảy hai bước, liền nhảy lên trên lưng con lôi kình này.
"Trên lưng con lôi kình này thật đúng là rộng, so sánh cùng một con thuyền cũng không chênh lệch lắm. Chỉ là rất trơn! Nếu là để người thường đứng ở trên lưng nó, chỉ sợ sẽ bị trượt." Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đem xích sắt trói ở tại trên một vây lưng của con lôi kình, còn dùng lực siết chặt một chút, phòng ngừa bị trơn tuột ra.
Hô!
Dẫm một bước, Đằng Thanh Sơn liền phóng từ trên lưng lôi kình nhảy lên thuyền gỗ xa gần hai mươi trượng.
"Rống ~" Lôi kình vương thân thể to lớn cũng hướng thuyền gỗ bơi tới, một đôi mắt màu vàng lớn nhìn Đằng Thanh Sơn, có thiện ý, hưng phấn ý. Theo mấy tiếng hô của nó, nguyên bản một đám rất nhiều lôi kình đang vây quanh thuyền gỗ lập tức cử động.
"Ào ào ~~ từng con, từng con lôi kình tất cả đều vung vây đuôi, nổi lên một đóa bọt sóng lớn, đều lặn cả vào trong đáy nước biển.
Vẻn vẹn trong giây lát ...
Chung quanh hắn lúc này chỉ còn có hơn ba mươi con lôi kình tập trung bên cạnh hắn, còn lại đều toàn bộ ly khai.
"Đằng đại ca." Lý cười nói: "Con lôi kình vương này lệnh cho đám lôi kình kia quay về hang ổ. Lúc này nó cùng với nhóm lôi kình lưu lại này sẽ đàm luận chuyện tình đi đảo nhỏ!".
"Đúng rồi, chúng ta sắp tới là đi đảo gì?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
Lý chần chờ một chút, mới nói: "Dựa theo ngôn ngữ của chúng nó, hẳn giải thích là 'Thiết Diệp đảo'!".
"Thiết Diệp đảo?" Đằng Thanh Sơn liền cảm thấy tò mò đảo nhỏ thần bí kia.
Theo tiếng hô của Lôi kình vương, con lôi kình kéo chiếc thuyền gỗ của bọn Đằng Thanh Sơn cũng bắt đầu hướng về phía tây bắc bơi đi. Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện...... tốc độ của con lôi kình này so với tốc độ của thuyền gỗ nhanh hơn nhiều.
Nguyên bản cánh buồm sinh ra lực cản.
"Ta đi hạ buồm." Đằng Thanh Sơn lập tức đi đem hai mặt vải bạt cánh buồm đều hạ xuống. Mà lúc này Đằng Thanh Sơn cũng nhận ra, con Lôi kình vương đã bơi tới bên cạnh thuyền gỗ, đôi mắt màu vàng to lớn nhìn Đằng Thanh Sơn, đồng thời phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Đằng Thanh Sơn cùng với Lôi kình vương đều không hiểu ngôn ngữ đối phương, chỉ có thể dựa vào Lý ở giữa giải thích.
"Đằng đại ca, lôi kình vương này nói... Hắn rất cảm tạ việc ngươi đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, ngươi là một dũng sĩ cường giả chân chính." Lý che miệng cười nói, Thanh Sơn cũng bĩu môi cười: "Ta đã nói Lôi kình vương này không ngốc, ngay cả nịnh hót cũng biết. Ngươi hỏi thử chúng nó rốt cuộc muốn đi Thiết Diệp đảo làm gì?".
Lý lập tức quay đầu trao đổi cùng với lôi kình vương.
Một lát sau, Lý nói: "Đằng đại ca, Lôi kình vương nói, việc này cũng không khó. Chính là bởi vì phía trên hải đảo không thích hợp với lôi kình chúng nó, thường ở trong biển, căn bản không thể lên bờ. Một khi lên bờ, chỉ có thể bị yêu thú trên bờ, hoặc yêu thú thuộc loài chim, tùy ý khi dễ, coi thường. Nó còn nói, việc này nếu Đằng đại ca ngươi đi làm. Vậy sẽ rất thoải mái!".
"Yêu thú?" Đằng Thanh Sơn chau mày: "Sự tình không đơn giản a.".
Lôi kình vương ở một bên cũng phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Lý còn nói thêm: "Tại trung tâm Thiết Diệp đảo, có một gốc cây đại thụ, gốc cây đại thụ này được bộ tộc lôi kình gọi là 'Thiết Diệp cây ăn quả', trên cây kết xuất (sinh ra) 'Thiết Diệp quả', đối bộ tộc lôi kình chúng nó tương đối trọng yếu! Nó muốn Đằng đại ca chính là đi ngắt lấy 'Thiết Diệp quả'. 'Thiết Diệp quả' này không đơn giản chỉ hữu dụng đối với lôi kình bộ tộc. Mà đối với những yêu thú khác cũng có tác dụng rất lớn. Cho nên việc ngắt lấy Thiết Diệp quả cũng tương đối khó.".
"Thiết Diệp quả?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc: "Ngươi hỏi Lôi kình vương một chút xem quả kia ăn như thế nào? Nếu hái được số lượng lớn, hai người chúng ta cũng ăn thử xem sao.".
Lý ánh mắt cũng sáng lên, quay đầu hỏi lôi kình vương.
Giữa hải dương, hơn ba mươi con lôi kình được lôi kình vương dẫn dắt, che chở cho thuyền gỗ đi một đường thẳng phía trước về phía tây bắc tiến tới .
"Không có thể ăn!" Lý quay đầu cười khổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Lôi kình vương nói, Thiết Diệp quả phi thường cứng rắn giống như sắt thép. Chỉ có yêu thú lợi hại mới có thể nhai vỡ, hơn nữa ăn vào bụng. Chúng ta người ăn, chỉ sợ...".
"Cứng như sắt thép?" Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.
Quả cứng như sắt thép mà đám yêu thú còn tranh nhau ăn?
Quả thật là đại thế giới không có gì là không thể xảy ra!
Do được lôi kình kéo đi, thuyền gỗ rẽ sóng nhanh chóng đi tới.
Đêm khuya ngày hôm sau.
"Vù vù ~~~" Gió đêm thổi lạnh như băng.
Đằng Thanh Sơn đang ở trên boong tàu luyện tập Tam thể thức, mà Lý đã tiến vào trong khoang thuyền ngủ tạm. Hơn ba mươi con lôi kình cũng dừng ở trong hải vực, tựu như phiêu phù (trôi nổi) ở trên mặt biển bắt đầu nghỉ tạm. Chúng nó tuy là yêu thú nhưng cũng không thể vĩnh viễn không nghỉ ngơi.
"~~~" Bỗng nhiên thanh âm một tiếng hô vang lên.
Đằng Thanh Sơn liền dừng tập luyện, hướng phía mặt biển nhìn lại, chỉ thấy Lôi kình vương đang tiến lại gần thuyền gỗ.
"Tiểu, tiểu." Đằng Thanh Sơn đánh hai cái vào cánh cửa của khoang thuyền.
Rất nhanh, xôn xao -- cánh cửa khoang thuyền mở ra, Lý mái tóc dài rối tung bước đi ra, trên khuôn mặt có chút ửng hồng, là do gối đầu ép tới hằn lên dấu, hiển nhiên vừa rồi ngủ rất say: "Đằng đại ca, ta vừa nghe tiếng ngươi hô, liền lập tức đi lên.".
"Lôi kình vương muốn làm gì?" Đằng Thanh Sơn khó hiểu nói.
Đêm đầu tiên Lôi kình vương cũng là nghỉ ngơi, không có quấy rầy bọn họ. Mà đêm khuya hôm nay vì sao lại làm như vậy? Cho dù là hô quát thủ hạ, cũng không cần lớn tiếng như thế.
"Rống ~~" Lôi kình vương đôi mắt màu vàng to lớn nhìn thuyền gỗ.
Trên mặt Lý lộ ra hỉ sắc (vui mừng): "Đằng đại ca, Lôi kình vương nói thủ hạ của hắn vừa mới đưa lễ vật tới, nó mời chúng ta nhận lấy!" Đằng Thanh Sơn nghe xong cũng nhìn về phía lôi kình vương đang trong nước biển.
"Hô!".
Lôi kình vương miệng hé ra, một đạo luồng khí lưu liền bắn về phía trên không của thuyền gỗ.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái thấy rõ bên trong luồng khí lưu ẩn chứa một viên hạt châu màu xanh biếc, lúc này bèn nhảy lên, duỗi tay ra liền chụp lấy viên bảo châu màu xanh biếc vào trong tay. "Phanh!" Đằng Thanh Sơn lại hạ xuống tại boong tàu trên thuyền gỗ.
"Đây là hạt châu gì?" Đằng Thanh Sơn cẩn thận xem xét .
Viên bảo châu nhỏ nhắn, toàn thân một màu xanh biếc rung động lòng người, vuốt lên bề mặt hạt châu, Đằng Thanh Sơn đều tựa hồ cảm ứng được trong bảo châu có ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại mà lại thần kỳ.
"Rống ~~"Rống ~~" Bên cạnh Lý đang 'nói chuyện' cùng với lôi kình vương.
"Đằng đại ca, Lôi kình vương nói, hạt châu này chính là trân bảo trong hải dương, bóp vỡ nó uống vào bụng, có thể bảo trụ tánh mạng. Ngoại trừ điều này, chỉ cần đem bảo châu này đeo ở trên người, có thể khiến cho nửa trượng chung quanh, dòng nước không thể xâm nhập vào, chính là có năng lực kỵ thủy." Lý có chút hưng phấn nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn lục châu này, có thể cứu mệnh, lại có năng lực kỵ thủy, đích xác không tệ.
Hắn liền đưa cho Lý: "Tiểu, viên châu màu xanh nhạt này, ngươi hãy mang theo trên người. Phòng ngừa gặp nguy hiểm liên quan đến nước. Tại trong biển, có viên thủy châu này, ít nhất sẽ không bị chết đuối.".
"Chết đuối?" Lý cũng không cự tuyệt, rất vui vẻ liền tiếp nhận lấy.
"Tiểu!" Đằng Thanh Sơn tò mò hỏi: "Thú ngữ rốt cuộc sao lại thế này? Ta như thế nào cảm giác được... Giống như ngươi biết ngôn ngữ của không ít yêu thú. Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi có nửa năm, ngươi học được nhiều như vậy?".
Lý ra vẻ thần bí cười nói: "Đằng đại ca, việc này ngươi nghĩ sai rồi! Muốn hình thành ngôn ngữ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ví dụ như có yêu thú phi thường hiếm thấy, trên toàn bộ thiên hạ mới có hai ba con. Hai ba con này còn không nhất định có thể gặp nhau. Ngươi nghĩ thử, chúng nó có thể hình thành ngôn ngữ đặc thù của chúng sao?".
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên có chút hiểu được .
"Thú ngữ tuy rằng chủng loại có nhiều một chút, nhưng cũng không phức tạp như Đằng đại ca ngươi nghĩ đâu!" Lý cười nói: "Giống yêu thú loài lang (sói) cùng với yêu thú loài Báo, thú ngữ cũng không khác nhau nhiều. Còn có một vài yêu thú đặc thù, thú ngữ của chúng cũng không đặc thù." (ý nói một vài loại yêu thú ít ỏi cũng không có thú ngữ riêng, xài chung như tiếng Anh thui).
"Cho nên, chủ yếu chỉ cần có thể hiểu vài loại thú ngữ thông dụng là đủ rồi. Về phần nếu như xuất hiện một loại thú ngữ đặc biệt nào đó, chỉ cần dụng tâm đi lĩnh hội.".
"Bắt chước thú ngữ cũng phụ thuộc vào thiên phú .".
"Cho dù là thú ngữ đặc biệt, ta cùng với loại yêu thú này ở chung khoảng năm ba tháng, cũng có thể lĩnh ngộ vài phần." Trong giọng nói của Lý ẩn chứa một sự tự tin vô cùng. Sự tự tin của nàng cũng không phải là cuồng vọng, mà là thực lực trên thú ngữ. Thú Vương chỉ nhận có hai cái đệ tử, mà thành tựu của nàng trong nửa năm so với Vạn sư huynh kia học mười mấy năm còn giỏi hơn.
Thiên thần cung, đều coi Lý là trọng điểm để bồi dưỡng.
"Tiểu, lần này ngươi tự tiện rời đi. Thiên tài thú ngữ ngươi tự dưng biến mất, phỏng chừng điều này khiến thiên thần cung tìm ngươi khắp thiên hạ a." Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói.
"Ân.".
Lý nhìn viên lục châu trong tay, tưởng tượng đây là vật Đằng Thanh Sơn đưa tặng cho nàng, liền rất vui vẻ, bỗng nhiên trong lòng vừa động, liền nói: "Đằng đại ca, viên lục châu này mài nhỏ ăn vào bụng có thể cứu mạng người. Vậy 'Thiết Diệp quả' trên Thiết Diệp đảo, tuy rằng cứng rắn như sắt thép, mà nếu quả mài nhỏ ra, ăn vào bụng, có thể cũng có hiệu quả đặc thù hay không?".
: nguyên văn là: mười chi, hok lẽ ý muốn nói là hoàn toàn, ta thấy nói dóc qá, đổi lại là vài phần thui.
--------------------------------