• 1,880

Chương 250


Số từ: 2439
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Trong rừng núi.
Con Huyền Phong thần điêu cánh trái bị thương đang nỗ lực bảo trì thăng bằng trên cao. Nó dẫu sao cũng là yêu thú tầng lớp tiên thiên Kim Đan, thân thể lại khổng lồ, cho dù cánh trái có một lỗ thủng thì cũng không đến nỗi không thể bay lên.
Nó kinh ngạc nhìn loài người bên dưới, đã trúng phải hàn khí của nó mà vẫn chưa chết? Điều này thật quá không thể tưởng được, nó không muốn tin!
"Hô!" Huyền Phong thần điêu phẫn nỗ chợt há to mỏ, lại là một đạo vụ khí màu đen bao phủ Đằng Thanh Sơn.
- Vô dụng!
Đằng Thanh Sơn đứng tại chỗ, hô một tiếng, lồng ánh sáng màu đỏ lửa bao phủ toàn thân, Đằng Thanh Sơn giống như hỏa thần, nhiệt độ cực thấp xuyên thấu qua lồng ánh sáng lan tràn ra toàn thân Đằng Thanh Sơn, thậm chí đến cả lồng ánh sáng cũng bị đông lạnh đến vỡ ra.
Đằng Thanh Sơn hóa thành một bức tượng băng, trên mặt bức tượng băng này lại lộ ra chút tươi cười, lập tức tầng băng trên mặt vỡ ra.
- Huyền Phong thần điêu, chiêu này của ngươi đối với ta vô dụng!
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn con Huyền Phong thần điêu một cái, Huyền Phong thần điêu phẫn nộ quạt đôi cánh giữa không trung. Cánh trái bị thương lúc này đã ngừng chảy máu, vết thương cũng đã hoàn toàn đông lại.
Từng tiếng kêu phẫn nộ vang vọng chân trời.
"!" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Huyền Phong thần điêu trên không, cười một tiếng hét lớn:
- Có phẫn nộ nữa cũng vô dụng, Thiết Diệp quả này, ta sẽ hái sạch!
Vừa nói vừa chỉ chỉ cây Thiết Diệp quả.
Huyền Phong thần điêu lúc này đã dừng trên cành cao một cây đại thụ, con ngươi màu vàng tức giận nhìn Đằng Thanh Sơn, không ngừng phát ra tiếng kêu nhỏ.
Đằng Thanh Sơn thì lại lần nữa nhảy lên cây Thiết Diệp quả, lần này Đằng Thanh Sơn đem Luân Hồi thương dắt sau lưng, hai tay đồng thời ngắt từng quả từng quả Thiết Diệp. Thiết Diệp quả đẹp đẽ động lòng người lần lượt từ trên cây rơi xuống, đập vào trong lưới đánh cá.
Huyền Phong thần điêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Đằng Thanh Sơn ngắt xuống.
Chẳng qua bao lâu, trên cây Thiết Diệp quả đã không còn lấy một quả Thiết Diệp nào nữa, tất cả những điều này làm Huyền Phong thần điêu trông đến mắt đỏ.
- Thật đúng là quá nhiều đi!
Đằng Thanh Sơn đem mấy quả Thiết Diệp rơi tán loạn trên đất đem bỏ hết vào trong lưới đánh cá, rồi đó một lát đã vòng thành một đống Thiết Diệp quả, trực tiếp vác trên vai.
- Ây, cảm giác cũng nặng đến mấy ngàn cân! Quả này cộng lại, sợ là phải đến mấy trăm quả.
Lưng vác lưới đánh cá, tay Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương định bắt đầu rời đi.
"U..." "..." Từng tiếng kêu to bén nhọn vang dội khắp trời. Con Huyền Phong thần điêu kêu lên giống như phát điên, xoay quanh trong không trung. Nhưng nó nhìn Đằng Thanh Sơn trong núi rừng nhanh lẹ tiến tới trước thì căn bản không dám đi gây với Đằng Thanh Sơn.
Lý đang ở bên bờ biển Thiết Diệp đảo im lặng chờ đợi, hơn ba mươi con lôi kình và lôi kình vương bên cạnh cũng đều đang trông ngóng.
Ào ào...
Nước biển hết lần này đến lần khác đánh lên bãi cát, sau đó lại lui đi.
Mắt Lý đột nhiên nhìn thấy một đạo nhân ảnh mơ hồ đằng xa, vừa nhìn kỹ lại, không khỏi trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, hưng phấn hét lên:
- Đằng đại ca, Đằng đại ca!
Nhân ảnh đằng xa cũng phát ra tiếng cười sảng khoái:
- Ha ha, quả của cây Thiết Diệp quả đó, bị huynh một hơi hái sạch rồi.
Tiếng cười còn đang vang dội, Đằng Thanh Sơn cũng đã sắp đi đến bãi cát, từng bước từng bước lưu lại dấu chân thật sâu trên cát.
Đằng Thanh Sơn tiện tay đem lưới đánh cá vứt qua một bên "Bịch!" một tiếng, phát ra tiếng vang.
Dựa vào thể tích khổng lồ của lũ lôi kình là không thể ở bên cạnh bãi biển được, ví dụ đơn thuần thân thể của lôi kình vương so với thuyền ô mộc còn lớn hơn nhiều. Thân thể to lớn như vậy, lúc này còn đang ở ngoài mười trượng, Đằng Thanh Sơn sau khi vứt lưới đánh cá xuống thì vừa đặt mông đã ngồi lên lưới đánh cá.
- Tiểu nói với nó, Thiết Diệp quả đã hái xuống rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Song chúng ta lưu lại ba thành, cho lôi kình vương bọn nó bảy thành!
Đằng Thanh Sơn thấy rằng, Thiết Diệp quả này đã có thể có được sự coi trọng của nhiều yêu thú như vậy, hơn nữa, cả Thiết Diệp đảo có thể sinh ra hơn mười yêu thú, cho thấy vị trí của hòn đảo này hẳn là nơi linh khí sung túc.
Một hòn đảo thế này, cây Thiết Diệp quả mới chỉ vẻn vẹn có một cây!
Thiết Diệp quả này, sợ là không tầm thường. Tuy hiện tại còn chưa làm rõ được mấy quả Thiết Diệp này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng bản thân cứ lưu lại một chút thì hơn!
"Gru..." Lôi kình vương nhìn thấy lượng lớn Thiết Diệp quả ở dưới mông Đằng Thanh Sơn, không khỏi phát ra tiếng gầm gừ hưng phấn, bọn lôi kình bên cạnh cũng lần lượt gầm lên, rất là kích động.
Lý lại tập tức mở miệng nói với lôi kình vương, nói ra ý của Đằng Thanh Sơn.
Lôi kình vương nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt có điều bất mãn, phát ra một tiếng gầm nhỏ.
- Đằng đại ca, lôi kình vương này nói, chúng ta không dùng đến Thiết Diệp quả, hơn nữa chúng ta cũng thu được lợi ích từ nó viên bích thủy lục châu. Chúng muốn chúng ta đem toàn bộ Thiết Diệp quả cho chúng.
Lý nhìn về Đằng Thanh Sơn.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn trầm xuống, chợt kéo Lý qua bên cạnh, trừng trừng nhìn lôi kình vương:
- Tiểu, nói cho Nó, một viên bích thủy lục châu không đáng gì cả! Ta vạn dặm xa xôi đến đây, Thiết Diệp quả này ta lấy một ít là nên. Ngươi trực tiếp nói...Nếu không thì bọn nó đừng mơ tưởng lấy được một quả!
Việc này từ đầu đến cuối một mực dưới sự khống chế của lôi kình vương, điều này làm Đằng Thanh Sơn khó chịu!
Một viên lục châu cũng làm cường giả cấp bậc thiên tiên Kim Đan bận rộn như vậy?
Nếu quá kiêu ngạo, cùng lắm thì đường ai lấy đi!
Tay cầm Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn cũng có tự tin giết chết được lôi kình vương đó! Còn về thuyền gỗ...Hừ, chỉ có Lý trên đảo, ô mục thuyền hủy thì hủy, cùng lắm, dùng vật liệu trên Thiết Diệp đảo này tạo lại một con thuyền đơn giản.
Đằng Thanh Sơn nắm lấy lưới bắt cá, kéo Tiểu trực tiếp đi lên bờ!
"Gừ...gừ..." Lý lùi lên trên bờ, hướng về lôi kình vương phát ra liên tục từng tiếng gầm gừ.
"Bịch!" Đằng Thanh Sơn đem lưới bắt cá vứt ra xa mội chút, tay cầm Luân Hồi thương trực tiếp phi ra một cái, đã đến bên bãi cát. Trừng trừng nhìn lôi kình vương, ý của Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng - Lôi kình vương, đừng quá áp bức người khác, nếu không, hai chúng ta đấu thử xem?
Lôi Kình vương nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa như đang nhớ lại trận dưới đáy biển, nó đã bị Đằng Thanh Sơn đáng cho tối tăm mặt mũi phải trốn chạy, lúc này vũ khí Đằng Thanh Sơn dùng lại còn là Luân Hồi thương!
"Gừ..." Lôi kình vương cuối cùng phát ra tiếng gầm.
- Đằng đại ca, nó đáp ứng, nó nói, quả cho nó bảy thành là đủ rồi. Cho chúng ta ba thành.
Lý nói liên tục, Đằng Thanh Sơn cười đáp:
- Lôi kình vương này là ỷ có thể uy hiếp được ngươi, uy hiếp đến ô mục thuyền, mới dám kiêu ngạo với ta như vậy! Bây giờ ở trên bờ, ngươi trốn xa một chút, nó cũng không dám quá kiêu căng nữa.
Đằng Thanh Sơn không chút ngạc nhiên.
"Ừm." Lý cũng cười gật gật đầu.
- Kỳ thực nếu không có chúng ta, có con Huyền Phong thần điêu đó, còn có yêu thú khác trên đảo, lôi kình vương này sợ rằng căn bản lấy không nổi mấy quả. Bây giờ được nhiều như vậy, cũng không tồi rồi.
Chính tại lúc này...
- Ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu vừa nhìn, trong không trung hắc ám, đôi mắt màu vàng đó rất rõ ràng, thân thể khổng lồ ở trên cao, đôi mắt nhìn trừng trừng Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu, muội nói chúng ta có biện pháp gì thu phục con Huyền Phong thần điêu này không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Thu phục?
Lý vừa nghe, chợt ngẩn ra.
Đằng Thanh Sơn gật đầu liên tục.
- Đúng, chính là thu phục! Một khi thu phục được con Huyền Phong thần điêu này, sau này gặp phải chuyện như tộc đàn lôi kình này, thì ngươi cứ trực tiếp lên lưng Huyền Phong thần điêu trốn vào không trung, ta cũng không còn cố kỵ gì! Nếu không, lần này ta nào có thể bị đàn lôi kình này hiếp bức qua đây.
- Còn nữa, con thần điêu Liệt Phong hai đầu đen trắng đó ở Thiên Thần sơn, không phải đã thu phục rồi sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.
Lý nhíu mày nói:
- Ta không nắm chắc, thử xem sao!
Liền đó, Lý ngẩng đầu lên phát ra những tiếng kêu gọi lớn rõ, may mà nàng cũng đã ăn thiên địa linh bảo, đạt đến đỉnh cao, tiếng kêu gọi này cũng hết sức vang dội.
Trong mắt màu vàng của Huyền Phong thần điêu đang lượn vòng trên cao lóe qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó cũng phát ra những tiếng kêu to.
Hai bên giao lưu trong chốc lát.
"..." Thần điêu mắt vàng phát ra tiếng kêu phẫn nỗ cao vút, thậm chí còn quạt mạnh đôi cánh, quạt ra lượng lớn cuồn phong xuống. Vết thương cánh trái sớm đã che lại bằng một lớp băng, tuy tính linh hoạt, tốc độ... của nó đều giảm mạnh, nhưng phi hành vẫn không thành vấn đề.
- Sao rồi?
Đằng Thanh Sơn cũng đã phát giác có chỗ không đúng.
Lý bất đắc gĩ đáp:
- Vừa nãy muội cung dụ nó, thuyết phục đem nó đi qua Bắc Hải, nó nói nó biết về Bắc Hải hơn ta rất nhiều! Muội nói, ta có thể cho nó nếm thử mỹ thực của loài người, có thể chó nó ăn một ít Thiết Diệp quả.
- Đúng, Thiết Diệp quả.
Đằng Thanh Sơn lại tán thành cung dụ.
- Hiện tại trên cây cũng không cón Thiết Diệp quả nữa, đều ở chỗ ta.
- Vô dụng.
Lý lắc đầu đáp:
- Nó nói, Thiết Diệp quả, nó năm sau có thể ăn tiếp. Nhưng không thể nào trở thành kẻ dưới của loài người, nghe theo trí tuệ của loài người.
Đằng Thanh Sơn vừa ngẩng đầu lên, Huyền Phong thần điêu trên cao cũng cúi đầu xuống nhìn Đằng Thanh Sơn.
Cự ly năm sáu mươi trượng, nhưng hai người đều có thể nhìn thấy mắt của đối phương!
- Thật là kiêu ngạo!
Đằng Thanh Sơn trong lòng chợt động, liền cười nói:
- Tiểu, nó không phải nói, nó năm sau còn có thể ăn được Thiết Diệp quả này sao? Ta thấy Thiết Diệp quả đối với nó rất quan trọng. Muội nói...người dễ nóng nảy như đại ca muội, gây sự với huynh rồi, huynh sẽ chặt cây Thiết Diệp quả! Tiểu, muội hãy đem điều huynh nói thêm thắt một ít! Tự muội nói hãy với nó rằng, sau này nó đi cùng với chúng ta, cũng chỉ là để chiếu cố cho muội. Huynh không cần nó.
Một mềm, một cứng.
Lý nghe xong chợt cười:
- Biện pháp này nói không chừng hữu hiệu! Chỉ xem cây Thiết Diệp quả trong lòng nó quan trọng thế nào, cây mà hủy diệt, thì thật sự không thể nào kết quả tiếp được nữa.
Lập tức ngẩng đầu hướng về Huyền Phong thần điêu trên cao, phát ra từng tiếng tiếng kêu to.
Một lát sau.
"~~~~" Huyền Phong thần điêu cũng phát ra từng tiếng tiếng kêu, tựa như là đắc ý.
Lý vừa nghe, thì mặt đã cúi xuống rồi.
- Sao rồi?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.
- Biện pháp này không được?
Lý cười khổ nhìn Đằng Thanh Sơn, đáp:
- Đằng đại ca, con Huyền Phong thần điêu này nói, quả mà cây Thiết Diệp quả đó kết ra, nó chỉ là thích ăn mà thôi...Song, đối với thực lực của nó thì không thể nâng cao được. Đã là ăn không được, nó không cam tâm, hơn nữa nó cũng không thể cúi đầu đi cùng chúng ta! Nó còn nói... Thật sự coi trọng Thiết Diệp quả nhất, là tộc đàn lôi kình! Nếu chúng ta chặt cây Thiết Diệp quả đi, tộc đàn lôi kình có thể sẽ điên cuồng công kích chúng ta.
"A?" Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc.
Đằng Thanh Sơn ngoảnh đầu nhìn về tộc đàn lôi kình phía xa, điều mà Huyền Phong thần điêu nói sợ rằng là thật! Nếu không, bản thân đáp ứng đến ngắt Thiết Diệp quả, cả đàn lôi kình hà tất phải hưng phấn như vậy, kích động như vậy?
- Xem ra thu phục thất bại rồi!
Đằng Thanh Sơn có chút đau đầu.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.