• 1,880

Chương 258


Số từ: 2425
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
- Nga, trên tay ngươi là hai khối bảo thạch lớn màu xanh biếc.
Đằng Thanh Sơn khiêng một cái lưới đánh cá lớn, nhanh chân đi tới.
Chung quanh một đám quân sĩ mỗi người trên tay lăm lăm binh khí, nhưng cũng không dám tự tiện hành động, tất cả mọi người cùng thì nhìn về phía tên tướng lãnh kia. Trải qua cuộc tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, tất cả mọi người biết thanh niên này là kẻ lỗ mãng nhưng lại có được thực lực đáng sợ. Nếu thực sự có xảy ra chém giết, cho dù có thể giết chết đối phương, bọn họ cũng sẽ chịu hậu quả nặng nề.
Minh Nguyệt đảo, đã thật lâu không có cuộc chiến nào to lớn.
Các quân sĩ có chút ngập ngừng.
- Ta là tướng quân phủ này, ngươi đừng tới đây quấy rối!
Tướng lãnh bình tĩnh chỉ mặt Đằng Thanh Sơn quát.
- Bảo thạch này, cũng là bảo vật của phủ ta, ngươi dựa vào đâu bảo ta buông!
Tuy rằng ý thức được người trước mắt là siêu cấp cường giả, nhưng là tướng quân phủ đã quen thói bá đạo. Hơn nữa đây là Bắc Nhan trấn phạm vi của hắn!
- Hừ, ngươi thật không biết xấu hổ!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống.
Thân thể nhoáng lên một cái.
- Ngăn lại hắn!
Tên này cũng lập tức ném hai trái Thiết Diệp quả ra bờ cát bên cạnh, đồng thời rút thanh lợi kiếm bên hông.
- Đứng lại!
Hơn mười tên quân sĩ lao tới gần gầm lên một tiếng, đều đâm thanh lợi kiếm trong tay ra.
Đằng Thanh Sơn ngay lập tức thi triển 'Thiên Nhai hành'. Thân hình quỷ mỵ. Trong phạm vi nhỏ hẹp vi hơn mười người cũng chỉ có hai người miễn cưỡng đâm đến Đằng Thanh Sơn.
"Thương!""Thương!"
Hai tiếng thanh thúy vang lên. Chuôi kiếm đều đứt đoạn.
"Bồng!" Đằng Thanh Sơn chân vừa động. Ra chân cực nhanh. Làm tên tướng lãnh đạt tới hậu thiên đỉnh, không chút sức phản kháng bị đá quăng lên."Phốc --" Trong miệng phun ra máu tươi rồi ngã vật ra trên bờ cát.
Đằng Thanh Sơn tay trái nhặt hai trái Thiết Diệp quả lên. Liền lập tức tiến về hướng thuyền gỗ.
Bị đá té ngã tại cát, tướng lãnh ngẩng đầu. Khóe miệng còn có tơ máu. Hắn tức giận rống lên:
- Mau bày kiếm trận!
"Sát!" Mấy trăm quân sĩ ánh mắt đỏ au, muốn kết trận.
Hô! Hô!
Thân ảnh quỷ mị từ trong đám người chợt lóe đi qua, sau đó nhảy lên, trực tiếp nhảy lên cao hơn hai mươi trượng, xa gần ba mươi trượng, tại không trung biến thành một điểm nhỏ, làm mấy trăm danh quân sĩ chỉ có thể mở to mắt nhìn theo sau đối phương đứng ở trên boong thuyền gỗ, đem hai trái Thiết Diệp quả bỏ vào trong lưới đánh cá cất vào trong khoang thuyền.
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Một đám quân sĩ có chút nóng nảy.
Kiếm trận là lợi hại, nhưng tối thiểu là kẻ địch phải ở bên trong thì kiếm trận mới có thể phát huy uy lực. Nhưng đối phương tốc độ nhanh như vậy, đã lên trên thuyền sao vây đánh người ta?
- Giữ mẹ nó!
Tên tướng lãnh đứng lên, căm tức xa xa
- Các huynh đệ quỷ thủy doanh, vây quanh thuyền kia cho ta, không cho hắn rời khỏi đảo!
Mười mấy tên quân sĩ ban đầu bị Đằng Thanh Sơn đẩy xuống biển nghe được mệnh lệnh, nhanh chóng vây quanh thuyền gỗ ở trên biển, trong tay đều rút lợi kiếm ra.
- Hắn mà muốn chạy trốn, lập tức hủy diệt chiếc thuyền đó cho ta!
Tướng lãnh rít gào nói.
- Rõ, đại nhân.
Mười mấy tên quân sĩ cùng kêu lên quát.
Trên thuyền gỗ Thanh Sơn đứng ở đầu thuyền.
- Đằng đại ca.
Lý cười trên mặt có một tia sát khí.
- Những người này dây dưa không thôi, sớm biết như vậy ngay từ đầu nên hạ thủ tàn nhẫn a.
Đằng Thanh Sơn cũng cau mày tức nhìn cách đó không xa trên bờ cát kia một vết máu, vẻ mặt phẫn nộ vẻ địa tướng lãnh, cũng hiểu được sự tình phiền toái:
- Mười mấy tên quân sĩ đều vây quanh ở thuyền gỗ, thuyền gỗ thân thuyền là cứng rắn, có khi còn cứng rắn hơn cả sắt thép, tính dai rất tốt! Nhưng là cũng không có khả năng chống chịu được mũi kiếm chứa nội kình của cao thủ!"
Đối với cao thủ thì một cái tát cũng đủ để đánh vỡ sắt thép.
Mà lực công kích tụ tập tại mũi kiếm, lực xuyên thấu lại càng kinh người! Thuyền gỗ có thể kháng được đá ngầm va chạm, cũng không có thể để đám quân sĩ này dùng mũi kiếm đâm thủng!
......
Trên bờ cát, tên tướng lãnh liên tiếp hạ mệnh lệnh, sau đó liền nhìn về phía đầu thuyền.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn cất tiếng cười rung trời:
- Các vị quân sĩ, thuyền này là của ta, các thứ trên thuyền cũng là của ta! Hôm nay, các ngươi dựa vào cái gì ngăn ta?
Tên tướng lãnh vô cùng căm tức Đằng Thanh Sơn.
Hắn sớm ý thức được trên thuyền có thể là thần bí cao thủ, bất quá cho dù là đối phương thì sao chứ?
- Ngươi nói là của ngươi?
Tướng lãnh tức giận cười nói:
- Nga, hôm nay ngươi tới nói là thuyền của ngươi, ngày mai nếu có một cường giả đến, nói là thuyền này của hắn ! ngày kia, có lẽ một vị tướng quân nào đó lại đây cũng muốn lấy thuyền. Ha ha... Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ?
- Phiến hải vực này là Bắc Nhan trấn hải vực của bọn ta, mọi vật trên hải vực đều vô chủ, tất cả đều về tướng quân phủ Bắc Nhan trấn!
Tên tướng lãnh cao giọng nói:
- Người còn không mau rời đi, ta sẽ tha cho ngươi tánh mạng. Nếu không, tại Minh Nguyệt đảo, ngươi đừng mơ tưởng thoát được!
Mấy trăm danh quân sĩ một đám đều nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Hưu!" Một đạo thanh âm chói tai bỗng nhiên vang lên trên trời cao.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn, lấy thị lực kinh người của hắn trong nháy mắt thấy được một đạo tên lệnh bắn về phía trời cao.
- Tên lệnh?
Đằng Thanh Sơn biến sắc, nhìn về phía tên tướng lãnh kia.
Tướng lãnh tự tin cười nói:
- Tại Bắc Nhan trấn, tướng quân phủ chúng ta chính là trời! Ngươi cho dù là Tiên thiên cường giả, ngươi tại đây cũng phải thành thật. Nói cho ngươi... Lập tức nhân mã khắp nơi sẽ đi tới đây!
Hắn còn chưa nói, một tên lệnh này chính là loại kêu cứu cao nhất - Xuyên Vân Tiễn!
Xuyên Vân Tiễn vừa bắn ra, nhân mã đều đã tụ tập lại.
- Cho ngươi thể diện, ngươi không biết xấu hổ!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, xẹt qua một đạo lưu quang.
Sưu!
Trực tiếp lao vào giữa đám người.
- Bày trận!
Một tiếng thét cao vút vang lên, đông đảo quân sĩ sớm có chuẩn bị. Lập tức một đám liền bày đại kiếm trận. Đằng Thanh Sơn mới vừa nhảy vào trong đám người đã bị đại kiếm trận bao vây.
- Đại kiếm trận còn có điểm ý tứ.
Đằng Thanh Sơn nháy mắt phát hiện, đại kiếm trận này do ba mươi sáu quân sĩ bày trận mà thành, ba mươi sáu người này là chia làm ba tầng, mỗi tầng công kích Đằng Thanh Sơn một thời điểm, đều là ùn ùn kéo đến, tựa như sóng biển mãnh liệt đánh sâu vào. Mười hai người, mười hai kiếm, đồng thời công kích!
- Mười hai kiếm uy lực cộng lại, cũng phải tới vạn cân lực xuyên thấu! Tiên thiên Hư Đan cũng phải toàn lực ứng phó.
- Hơn nữa, sau khi mười hai người đâm ra một kiếm lập tức nhanh chóng thối lui để lượt mười hai người sau xông tới công kích.Ba tầng công kích liên miên không dứt!
Đằng Thanh Sơn lâm vào trong trận, ba mươi sáu người tựa hồ hóa thành một cơn sóng triều. Hơn nữa ba mươi sáu người này phối hợp lại nhịp nhành một cách phi thường, công kích liên miên không dứt! Nếu thật sự là tiên thiên Hư Đan cường giả bình thường, một khi không cẩn thận có thể sẽ trúng chiêu. Hơn nữa có năm sáu đại kiếm trận ở chung quanh, có thể đem Tiên thiên cường giả chân nguyên tiêu hao hết sạch.
- Ha ha, có điểm ý!
Đằng Thanh Sơn cao giọng cười lớn, song chưởng tựa như hai cây côn sắt, đột ngột vung lên.
"Oanh!"
Hơn mười đạo nhân ảnh liền bị đập bay lên.
"Sưu!" Thanh Sơn thừa dịp kiếm trận loạn nhịp, lập tức nhảy xa hai mươi trượng, trực tiếp hướng tới chỗ tướng lãnh.
- Không tốt.
Tên tướng lãnh không tránh kịp.
Liền bị Đằng Thanh Sơn bắt được áo, nhấc hắn lên.
- Ngươi không phải muốn bắt ta sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hắn.
- Ngươi, ngươi...
Tên tướng lãnh có chút kinh sợ.
- Ta chính là tướng quân phủ...
Đằng Thanh Sơn lên gối một cái vào bụng tên tướng lãnh.
"A!" Tướng lãnh sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt trừng tròn xoe.
- Cái gì vậy!
Đằng Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, thuận tay ném tên tướng lãnh ra xa.
Tên tướng lãnh té ngã trên cát trong lòng đầy kinh hãi:
- Đan điền ta, đan điền ta...
Vừa rồi đầu gối Thanh Sơn đã phá vỡ đan điền của hắn. Đằng Thanh Sơn cũng không phải là loại người biết nương tay.
Hơn ba trăm danh quân sĩ, hắn căn bản là không thèm để ý.
Mười vạn đại quân, hắn còn dám giết! Ba trăm người tính cái gì?
- Ngươi...
Tên tướng lãnh đến bây giờ cũng không dám tin đối phương không kiêng nể gì như vậy.
Hắn sai lầm rồi, sai lầm quá lớn!
Mười tám tướng quân phủ có hơn một ngàn năm lịch sử, đích thật là thâm căn cố đế. Nhưng là đối với Đằng Thanh Sơn thì chỉ là cái rắm? Đằng Thanh Sơn căn bản là người ngoài tới, cho dù là tướng quân đã đến Thanh Sơn cũng một quyền đánh chết.
......
Bắc Nhan trấn trên, trong phủ đệ một tòa chiếm địa từ xưa cực rộng.
- Tướng quân đại nhân, tướng quân đại nhân. Quân doanh bên Nam Hải bắn ra Xuyên Vân Tiễn cầu cứu.
Một gã quân sĩ vội vàng bẩm báo.
lão đầu tóc bạc mặt hồng hào còn đang ngồi nhắm tĩnh tu trong đình ở dưới đài, nghe thấy vậy mới mở mắt ra:
- Xuyên Vân Tiễn? Ngươi mau đi tìm hiểu rõ chuyện này.
Lão lập tức đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ trịnh trọng - Nếu không phải việc tối quan trọng thì không cho phép sử dụng Xuyên Vân Tiễn. Không biết do gặp được hải ngoại yêu thú tập kích? Hay là có phản tặc?
......
Tại Minh Nguyệt đảo cửu khúc quỷ vực, trong phạm vi Nam Hải.
"Ào ào ~~~" Dòng nước dưới biển sâu chảy mãnh liệt.
Một khối đá ngầm nhô ra khỏi mặt nước, tại đây một gã trung niên mặc áo bào trắng rộng thùng thình, mặt trắng, đôi mắt hẹp dài đang ngồi. Trên lưng hắn đeo một thanh thần kiếm có vỏ kiếm mầu xanh.
Tựu như vậy từ từ nhắm hai mắt ngồi trên đá ngầm.
"Hô, hô ~~~".
Tối quỷ dị chính là, hắn ngồi xuống tại đá ngầm chung quanh là nước biển, không ngờ tại điểm nước biển chạm đến đá ngầm lại ngoan ngoãn rẽ ra. Tựa như có một lực lượng vô hình khống chế dòng nước.
"Hưu!" Thanh âm vang vọng tại phương trời cao.
- Ân?
Này áo bào trắng, mặt trắng trung niên không cần mở mắt ra, ánh mắt hắn tựa như hai đạo kiếm quang, làm cho người ta sợ hãi.
- Xuyên Vân Tiễn? Chẳng lẽ lại có hải ngoại yêu thú đến Minh Nguyệt đảo giương oai?
Hô! Thân thể trung niên nhân đột ngột chợt lóe lên rồi biến mất trêm đá ngầm, biến thành một đạo tàn ảnh mê huyễn màu trắng, lấy tốc độ cực nhanh đạp trên mặt biển, nhanh chóng đi đên nơi vừa bắn Xuyên Vân Tiễn.
Mặt biển đối với hắn giống như là đất liền vậy.
......
Đằng Thanh Sơn phá vỡ kiếm trận, lại đánh trọng thương tướng lãnh. Sau đó, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng quay về thuyền gỗ. Giờ phút này phía dưới cũng không có quân sĩ nào còn dám uy hiếp Đằng Thanh Sơn.
Ngay cả kiếm trận cũng vô dụng, bọn họ cũng không có biện pháp đối phó.
- Đằng đại ca, mỏ neo sắt bị chặt rớt một cái.
Lý liền nói.
- Quên đi, đừng so đo với bọn họ, mở thuyền, chúng ta đi.
Đằng Thanh Sơn lập tức đi đến chỗ mái chèo, hai tay dùng lực chèo thuyền.
Bỗng nhiên...
"Ân?" Đằng Thanh Sơn khóe mắt lại hiện quang mang, một bóng trắng đang chạy dọc theo bờ cát nhanh như chớp, rất nhanh tới chỗ đông đảo quân sĩ. Đằng Thanh Sơn thất kinh:
- Tốc độ thật kinh người!
"A!".
Tên tướng lãnh bị đánh trọng thương khi nãy vừa thấy người mới đến, lập tức cất giọng khàn khàn hô:
- Lâu chủ!
"Sưu!" Kia người áo bào trắng thân hình vừa động, liền từ hai ba mươi trượng phía ngoài, nhảy phóng lên cao, rồi hạ xuống trên lan can thuyền gỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nhìn người mới tới, nhếch miệng cười:
- Hảo khinh công!
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.