Chương 277
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2476 chữ
- 2020-05-09 06:57:00
Số từ: 2471
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Thanh Sơn nhìn tòa tiểu lâu, nhất thời không biết chọn cái nào.
Tiểu Bình cười hì hì nói:
- Đại thúc, tuy rằng ta chưa từng tới Đan Ương Thành. Nhưng là... Húc Nhật Tửu Lâu trải rộng trên khắp ba mười sáu chủ thành, được coi như là tửu lâu tốt nhất! Đương nhiên, món ăn giá cũng rất cao a.
Tiểu Bình mặc dù nói như vậy nhưng nàng biết rõ Đằng Thanh Sơn có bao nhiêu tiền tài.
"Húc Nhật Tửu Lâu." Đằng Thanh Sơn cười gật đầu. "Phân bố trên ba mươi sáu chủ thành? Xem ra rất có bối cảnh a."
- Đằng đại ca, chúng ta qua đó xem sao.
Lý cũng cười nói.
Hỏi người qua đường một chút, biết được vị trí. Đoàn người mang ý định du ngoạn hướng Húc Nhật Tửu Lâu đi đến.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái về phía trước, đó là một tòa phủ đệ cực kì xa xỉ rộng lớn, cửa chính rộng mười trượng, hai bên là hai con Hồng Đồng Độc Giác Thú thật lớn, bên trên là hoành phi(bảng hiệu tên phủ đệ) với hai chữ to theo kiểu Đoan Mộc đại lục "Phương Phủ".
Giờ phút này, cửa chính đang đóng chặt, hai cửa bên hông thì đang mở. Cửa hông bên phải có một hán tử râu rậm ngăm đen đang cùng thị vệ phương phủ nói chuyện.
- Phương thị?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.
Lý cũng kinh ngạc nói:
- Đằng đại ca, đó chẳng phải là Phương thị gia tộc nắm Đan Ương Thành sao?
Đằng Thanh Sơn gật đầu cười nói:
- Trừ Phương thị gia tộc ra thì còn Phương gia nào dám ở trung tâm Đan Ương Thành chiếm một miếng đất to lớn, xây dựng một tòa phủ đệ xa xỉ bậc này chứ.
Đằng Thanh Sơn đang lắng nghe hán tử ngăm đen kia nói chuyện.
- Nhờ huynh giúp giùm.
Tên hán tử râu rậm kia đưa qua một khối bạc vụn một cách kín đáo.
Thủ vệ tiếp nhận, suy nghĩ một lát, cười mỉm nói:
- Được. Ngươi gọi là Xương đúng không? Ta đi bẩm báo một chút. Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, lão quản gia chắc chắn sẽ nhận ngươi vào nhóm tám trăm môn khách của Phương Phủ. Phàm là những người có năng lực, Phương phủ chúng ta nhất định thu nhận. Ân, ngươi đợi ở đây một lát.
Thủ vệ này mở miệng một cái là "Phương phủ chúng ta'', tựa hồ là nhân vật rất có trọng lượng trong Phương phủ.
Hắn vừa mới quay người, muốn đi vào. Liền lập tức khom người:
- A, công tử!
Từ chỗ cửa hông đi ra một hàng ba người. Cầm đầu là một thanh niên mặc áo lông màu trắng đẹp đẽ; không biết là dùng loại da lông trân quý nào chế tạo ra, trên đầu đội mũ da màu vàng, bên hông đeo một thanh trường đao nhỏ. Mang theo hai gã hộ vệ bước ra, liếc mắt một cái nhìn hán tử râu rậm.
- Công tử!
Mấy tên thị vệ khác cũng đều hành lễ.
- Xương, xin ra mắt công tử!
Hán tử râu rậm cũng khom người hành lễ.
Vị công tử này đánh giá hán tử râu rậm một chút, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười:
- Xương? Ngươi là muốn làm môn khách Phương Phủ ta?
- Đúng vậy.
Hán tử râu rậm vẫn khom người.
- Nói với quản gia, người tên Xương này ta nhận.
Phương phủ công tử trực tiếp phân phó nói.
Thủ vệ xung quanh vừa nghe đều có chút kinh ngạc, công tử căn bản không cần biết hán tử râu rậm này có bản lĩnh gì, không ngờ trực tiếp thu làm môn khách; quả thật quá mức qua loa đi. Bất quá công tử có địa vị cực cao, bọn họ không dám nhiều lời. Một đám chỉ có thể thầm nghĩ cái tên Xương này đúng là số chó gặp cứt (- rất là may mắn. A Nhậu: để đúng theo nguyên tác của tác giả nếu có thô tục mong các bạn thông cảm).
- Theo ta đi ra ngoài một chuyến.
Phương phủ công tử phân phó nói.
- Vâng.
Hán tử râu rậm khom người.
Xa xa một vài người trông thấy màn này không khỏi nổi lên một màn nghị luận.
- Cái tên hán tử râu rậm kia thật là may mắn. Lê công tử không ngờ thu hắn làm môn khách.
- Đi theo Lê công tử; về sau người tiền đồ vô lượng a, Lê công tử cũng không hỏi một chút người kia có cái gì bản lĩnh. Người kia thật là may mắn.
Tại xa xa ba người bọn người Đằng Thanh Sơn.
- Môn khách?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày, Lý còn lại là thấp giọng nói:
- Tiểu Bình, môn khách là sao?
Tại trên toàn Cửu Châu đại địa không có môn khách.
Tiểu Bình cũng nói:
- Trên Đoan Mộc đại lục, các gia tộc khi chinh chiến cũng cần một vài nhân tài. Cho nên mới có người gia nhập các gia tộc làm môn khách, cống hiến sức lực cho các gia tộc đó khi cần thiết. Như vậy các gia tộc sẽ nuôi dưỡng bọn họ, cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.
- À.
Lý vừa nghe đã hiểu.
- Đi thôi, phía trước không xa chính là Húc Nhật Tửu Lâu.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Lúc này ba người hướng Húc Nhật Tửu Lâu đi đến.
Mà Lê công tử cùng với ba gã thủ hạ bao gồm cả Xương cũng hướng Húc Nhật Tửu Lâu đi đến.
"Ân?". Ánh mắt Lê công tử dừng lại trên người Lý không xa phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Này, nữ tử kia không phải người bình thường a, Phương Hoành, ngươi xem nữ tử kia có phải rất giống Đông Hoa Vực nữ võ thánh không? Đặc biệt là khí chất.
Phía sau Lê công tử; một gã hán tử ngăm đen hình thể to lớn, y phục bằng da cũng nhìn kĩ, kinh ngạc gật đầu:
- Công tử, nàng ta, đích xác rất giống Đông Hoa Vực nữ võ thánh! Đặc biệt khí chất... Đích xác rất đặc thù.
- Có thể đem nữ võ thánh đặt dưới hạ thân, chỉ sợ không ít người đều muốn. Cho dù không làm được vậy, thì đem nữ tử phía trước tới tay cũng là không tệ.
Lê công tử lạnh nhạt cười nói.
Phương Hoành cũng thấp giọng cười:
- Lấy được vào tay tất nhiên là rất tốt, bất quá, cần để ý nhiều làm gì.
Lê công tử điền đạm cười nhìn hắn một cái:
- Ngươi cho rằng ta sẽ lỗ mãng như vậy?
- Nếu là có thể thành, chờ ta chơi xong, sẽ đem nàng cho ngươi.
Lê công tử cười nói.
- Thành rồi nói sau.
Phương Hoành đạm cười nói.
- Ân? Bọn họ cũng tới Húc Nhật Tửu Lâu.
Lê công tử nhìn cười:
- Vốn đi ra ngoài ăn bữa trưa... Ân, chúng ta phải đi Húc Nhật Tửu Lâu. Xương có thể làm việc dưới trướng ta chính là việc vui, đáng để ăn mừng.
Xương nghe xong đáy lòng ấm áp.
...
Lầu haiHúc Nhật Tửu Lâu.
- Lầu ba hai phòng đơn, đã bị người bao rồi. Ba vị mời ăn ở lầu hai này.
Cố gái lão luyện mặc giáp màu đỏ nhiệt tình mời ba người bọn Đằng Thanh Sơn đến một cái bàn tốt. Đằng Thanh Sơn đem bao lớn trên lưng đặt xuống mặt sàn bên cạnh. Mặt sàn cứng như đá thoáng chấn động.
Đồ ăn.
Chữ viết Đằng Thanh Sơn không biết. Chi bằng trực tiếp gọi "Nam Hoa Noãn Dương Yến"; bàn yến cần khoảng hơn sáu mươi lượng bạc, người bình thường thật đúng là ăn không nổi.
- Liếu đại sư, mời lên trên!
Theo thanh âm tràn ngập sự nhiệt tình; một cô gái cũng mắc giáp màu hồng, đưa năm người lên lầu hai. Năm người này; cầm đầu là một ngân phát lão giả mặc áo đen, bốn người còn lại gồm ba nam một nữ.
- Liễu đại sư, lầu ba đã đầy khách, lầu hai chỉ còn một bàn này thôi.
Cô gái nói.
- Không sao, vậy lấy bàn này đi.
Ngân phát lão giả mặc áo đen đáp.
Bốn gã hậu bối lập tức di chuyển theo y, phi thường cung kính:
- Lão sư, mời ngồi!
Ngân phát lão giả mặc áo đen mỉm cười gật đầu.
- Liễu đại sư, đã lâu không thấy.
Húc Nhật Tửu Lâu tầng hai có ít nhất sáu người đến chào hỏi, những người khác phỏng chừng không có giao tình với vị Liễu đại sư này nên cũng không tới chào hỏi.
Bên bàn ba người bọn Đằng Thanh Sơn.
- Vị Liễu đại sư đó hình như được rất nhiều người tôn kính a.
Lý thấp giọng nói.
- Ân, có thể được xưng là đại sư hẳn là có một chút tuyệt học.
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu dùng bữa.
Bỗng nhiên.
"Rống."
"Rống."
Từng đạo tiếng vang tựa như tiếng sấm cuồn cuộn không dứt, vang vọng trên bầu trời Đan Ương Thành.
- Thanh âm từ đâu ra?
Đằng Thanh Sơn chấn động.
Thanh âm chính là ở bên kia, hình như là... bên Phương phủ.
Lý xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài; rất nhanh xác định được, Phương phủ rất gần Húc Nhật Tửu Lâu, tiếng hô này có vẻ rất lớn.
- Mãnh thú bên Phương phủ sao hay rống vậy?
- Mỗi khi tới lúc ăn cơm thì lại rống lên, ai có thể làm thịt mãnh thú này thì tốt quá!
Bên trong lầu hai lại nổi lên một tràng nghị luận.
"Đát! Đát! Đát!"
Thang lầu truyền đến từng tiếng bước chân, sau đó là một thanh niên tuấn mỹ đi lên lầu hai, mọi thanh âm bất mãn trước đó lập tức im bặt.
- Đại công tử!
- Nguyên lai là công tử đến đây.
Những người có một chút thân phận trên lầu hai lập tức đứng lên chắp tay.
Lê công tử hướng những người này gật gật đầu, ánh mắt đảo qua phía bàn Đằng Thanh Sơn, cuối cùng dừng ở trước mặt Liễu đại sư.
- Liễu đại sư.
Lê công tử chắp tay.
- Đại công tử.
Liễu đại sư cũng lập tức đứng dậy, cũng không dám có nửa điểm sĩ diện.
- Khó gặp được Liễu đại sư a.
Lê công tử cười nói.
Bên cạnh là gã chưởng quầy Húc Nhật Tửu Lâu cung kính nói:
- Đại công tử, mời lên lầu ba?
Nói là đã đầy khách, nhưng với thân phận của đại công tử hoàn toàn có thể mạnh mẽ kiếm một bàn.
- Thôi ở lại lầu hai đi, đã lâu không cùng Liễu đại sư tâm sự.
Lê công tử đạm cười, liếc mắt quét xung quanh một cái, cuối cùng dừng lại trên bàn ba người bọn Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Vị huynh đệ này, ta cùng với Liễu đại sư lâu ngày khó gặp, bàn của ngươi lại vừa vặn bên cạnh bàn của Liễu đại sư. Nhượng cho ta được không?
Chưởng quầy cũng nhìn về phía ba người bọn Đằng Thanh Sơn, cười nói:
- Bàn này coi như Húc Nhật Tửu Lâu chúng ta miễn phí, ba vị xuống dưới lầu có được không?
Trên bàn.Tiểu Bình có chút câu nệ, Lý nhướng mày nhìn sang Đằng Thanh Sơn, mọi chuyện nàng hết thảy đều nghe theo Đằng Thanh Sơn.
- Đại công tử?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
- Đợi ba người bọn ta ăn xong chẳng phải sẽ có bàn trống hay sao?
Lê công tử ngẩn ra.
Nguyên bản những người xem náo nhiệt ở tầng hai lập tức một mảnh ồ lên, ai cũng chưa nghĩ đến... ba người này không ngờ lại quá mức ương ngạnh. Ngay cả Lê công tử cũng không nể tình! Lê công tử chính là người kế thừa của Phương phủ, hiện giờ rất nhiều sự việc đều do Lê công tử tự mình an bài.
- Có ý tứ.
Lê công tử nở nụ cười.
- Trong số ba gã thuộc hạ phía sau Lê công tử, một gã béo mắt hí bước ra, ánh mắt Lê công tử như có ý bảo nhẹ nhàng một chút.
Nam tử hí mắt tiến lên điền đạm cười nói:
- Ba vị, công tử đã có ý tốt khuyên bảo, chi bằng các vị cấp cho chúng ta chút mặt mũi đi. Chẳng phải chưởng quầy đã nói miễn phí cho ba vị rồi sao.
- Các vị hay là tránh ra một chút đi, đứng ở bên này tiểu muội của ta cũng không dám ăn cơm.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn thoáng qua Tiểu Bình, Tiểu Bình nhất thời mặt đỏ.
- Hừ.
Nam tử mắt hí sắc mặt trầm xuống, duỗi tay một cái xuất hiện thỏi vàng rơi trên bàn Đằng Thanh Sơn; ánh hoàng kim tỏa ra đến chói mắt, mang theo vẻ cao ngạo nói.
- Ba vị, chi bằng nhượng bộ một chút đi.
- Vàng?
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.
- Đúng, vàng ròng nguyên chất.
Nam tử hí mắt nói.
Giờ phút này, Lê công tử lẳng lặng quan sát, Liếu đại sư cùng những nhóm khách khác cũng đồng dạng quan khán. Không ít người đều có chút động tâm.
- Để ta xem thử có đúng là vàng thật không? Nếu đúng thì bọn ta đi.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy thỏi vàng, bên cạnh Lý trên mặt có ý cười.
- Ân? Này sao lại thế này?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn những người khác.
- Tại sao ta bóp một chút, tựu...
Chỉ thấy từ tay phải Đằng Thanh Sơn lúc trước nắm thỏi. "Sàn sạt" sắc bột hoàng kim không ngừng từ khe hở bàn tay chảy xuống, trực tiếp rơi trên mặt đất, đến khi duỗi tay ra, thỏi vàng đã hoàn toàn tan biến vào hư không.
Toàn bộ tửu lâu lầu hai, kể cả vị Liễu đại sư kia, biểu tình nháy mắt ngưng trệ.
Lê công tử đang mỉm cười cũng ngây ngẩn cả người.
--------------------------------