• 1,880

Chương 298


Số từ: 2386
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đoan Mộc đại lục độ ấm rõ ràng kém hơn so với Cửu Châu đại địa. Tại Cửu Châu đại địa độ ấm cao nhất tất nhiên là mùa hè từ tháng năm cho tới tháng sáu. Nhưng mà tại Đoan Mộc đại lục, cho dù là khoảng thời gian này mọi người bình thường đều mặc áo dày. Hiện tại là tháng tám thì tuyết rơi dày đóng băng là chuyện bình thường.
Đó cũng là lí do tại sao kiến trúc tại Đoan Mộc đại lục đều là mái vòm hoặc đỉnh nhọn. Nếu làm mái bằng, với lượng tuyết rơi dày đặc như thế, mái nhà sẽ phải chịu áp lực rất lớn, rất dễ sụp gây ra tai nạn.
Cả Thần Phủ Sơn chung quanh phảng phất phủ một màu trắng xóa. Ngay cả Hồ Nguyệt Nha đã đòng băng cũng tràn đầy tuyết đọng phía trên.
Trước phòng, Đằng Thanh Sơn mặc áo da màu trắng, nhìn cũng ra dáng thiếu gia của một đại gia tộc. Bên cạnh là Lý cũng đồng dạng mặc một thân bạch y.
- Tại Dương Châu rất hiếm khi thấy được nhiều tuyết như thế này a !
Đằng Thanh Sơn nhìn đại lượng tuyết rơi lả tả như lông ngỗng cảm thán một tiếng.
- Cho dù mùa đông trên đại thảo nguyên giá rét cũng ngẫu nhiên mới thấy được tuyết rơi nhiều như thế này.
- Đằng đại ca, đây mới chỉ phía Nam của Đoan Mộc đại lục.
Lý trên mặt tràn đầy nụ cười.
- Nhưng vẫn chưa phải là mùa đông! Như Bắc Hàn Vực còn muốn lạnh hơn nhiều.
Thiên Phong Hạp Cốc, một trong tam đại hiểm địa của Đoan Mộc đại lục. Cho dù là Hậu Thiên đỉnh phong mà bị giá lạnh nơi đó thổi qua một cái cũng bị biến thành tượng băng. Có thể thấy được mức độ rét lạnh đạt tới cái loại trình độ như thế nào.
- Ân. Có người đến!
Đằng Thanh Sơn nhìn về hướng xa xa. Chính là đại bàn tử Húc Nhật tửu lâu nhị trưởng lão. Theo sau là mười mấy tên cao thủ lưng đeo binh khí, trang bị khải giáp phân ra xung quanh đem nhị trưởng lão bảo hộ bên trong. Vừa nhìn đã có thể nhận ra là đã được huấn luyện kĩ lưỡng.
- Tiểu. Nói cho Thanh Loan một tiếng.
Đằng Thanh Sơn nói.
Lý hướng vào trong phòng nhẹ giọng kêu vài tiếng với Thanh Loan đang lười biếng cuộn mình trong chăn bông. Thanh Loan cũng thanh thúy kêu hai tiếng.
- Lão Uông, trong này tạm thời tựu giao cho ngươi.
Đằng Thanh Sơn phân phó nói.
- Chủ nhân xin cứ yên tâm.
Lão Uông mặc áo bông dày đứng tại cửa phòng mở miệng nói.
Lần này đi Nam Sơn Thành chỉ có Đằng Thanh Sơn và Lý nên lão Uông cùng Đằng Thú và hai con yêu thú đều ở lại hồ Nguyệt Nha. Có Thanh Loan tọa trấn, Đằng Thanh Sơn cũng không cần phải lo lắng có chuyện gì xảy ra.
- Đằng tiên sinh!
Nhị trưởng lão còn ở phía xa đã hô to.
- Nhị trưởng lão!
Đằng Thanh Sơn cũng cười cùng Lý sánh vai đi tới. Tuyết đọng rất nhiều, bước một bước hoàn toàn có thể lún xuống đến tận cổ chân. Đằng Thanh Sơn lưng đeo túi dài hình Thương, bên trong là hai đoạn Luân Hồi Thương đã được tháo rời, mà Lý bên hông cũng quấn một cây trường tiên.
- Đằng tiên sinh, xe ngựa hiện đang chờ bên ngoài quan đạo.
Nhị trưởng lão cười ha hả.
- Nhị trưởng lão.
Đằng Thanh Sơn cũng cười, cùng Lý và nhị trưởng lão ba người hướng về phía cánh rừng bên ngoài đi tới. Những cao thủ trang bị khải giáp kia cũng chỉ lặng lẽ theo sau bảo hộ.

Nam Sơn Thành Vân Lưu phủ.
Vân Lưu Phủ này là một trong các cứ điểm trọng yếu của Tư Đồ thương thành tại Nam Sơn Thành. Hiện giờ bên ngoài Vân Lưu Phủ đang có đại lượng tinh anh quân sĩ trang bị trọng giáp canh giữ. Quân sĩ đứng thành hàng bao bọc Vân Lưu Phủ vào bên trong. Liếc mắt nhìn qua thấy nhiều vô cùng tận như là một hắc thiết thủy triều.
Không chỉ như thế!Những đường phố xung quanh Vân Lưu Phủ trăm trượng cũng toàn bộ phong tỏa.
Không ít người trên đường phố đều buồn bực khó hiểu nhưng lại mơ mơ hồ hồ không hiểu có chuyện gì xảy ra.
- Hôm nay có đại sự gì vậy? Đường phố xung quanh so lại không có bóng người nào vậy?
- Ai biết được!Nhìn xem, những quân sĩ đó toàn bộ đều mặc trọng giáp a. Từ giữa đêm đã thấy như vậy rồi.
Không ít người bên đường nhìn quân sĩ đông ngìn ngịt mà nói thầm.
- Có chuyện gì vậy? Sao lại canh gác thế này?
Hai gã thanh niên cưỡi chiến mã đi ngang qua, trong đó một gã bộ dáng ung dung cao giọng quát, chỉ thấy đám quân sĩ lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng vừa phát ra thanh âm. Một lão giả mặc kim hoàng sắc trường bào bước ra từ đám quân sĩ lạnh lùng quát:
- Tiểu thố tử(chắc mang ý là tên nhóc con)! Cút sang bên cho ta. Đây không phải là nơi ngươi có thể giương oai.
Lời nói chưa dứt thì. .
- Tránh ra!
- Tránh ra!
Theo tiếng quát chói tai vang vọng là hơn trăm tên huyết sắc trọng giáp binh sĩ hộ vệ hai chiếc xe ngựa một trước một sau tiến tới. Trên xe cắm một lá cờ thêu hai chữ 'Mộ Dung'.
- Mộ Dung gia!
- Là quân sĩ gia tinh anh của Mộ Dung - Ám Huyết Vệ. Hơn trăm tên Ám Huyết Vệ bảo hộ, chẳng lẽ lại là Mộ Dung gia chủ xuất hành?
Vốn hai gã thanh niên lúc nãy còn có bất bình ngay lập tức trốn sang bên đường. Mộ Dung gia chính là một trong tam đại gia tộc tại Nam Sơn Thành. Một gia tộc có tư cách phân chia chén canh lợi nhuận tại Nam Sơn Thành thì hoàn toàn đủ khả năng để được xếp trong những siêu cấp đại gia tộc trong thiên hạ. Hai tên thanh niên chẳng lẽ lại muốn trêu chọc vào cái thứ như vậy?
Kim bào lão giả nhận nhiệm vụ đón khách lập tức vung tay lên.
Ba! Ba! Ba!
Vốn đường phố đang đông nghịt quân sĩ lập tức tách ra hai bên vô cùng chỉnh tề tạo thành một cái thông đạo. Đại đội nhân mã Mộ Dung gia rầm rộ tiến vào trong. Lúc sau, đại lượng quân sĩ lại một lần nữa đem đường phố bao vây lại, ngăn chặn ngoại nhân tiến vào.
Một lát sau...
Lại có một chi đội ngũ hào hoa tiến tới, lá lá cờ trên cao phấp phới hai chữ 'Thượng Quan'.
"'Thượng Quan?' Chẳng lẽ là Thượng Quan gia tộc tại Tây Thang Vực?"
Những người có chút kiến thức vừa nhìn lá cờ đã nhận ra đây chính là Thượng Quan gia tộc. Chính là đại bá chủ Tây Thang Vực - Thượng Quan gia tộc.
Đại đội nhân mã vừa đi qua thì đám đông vây xem bên ngoài cũng hưng phấn không thôi. Bọn họ lắng nghe những người có chút kiến thức cao giọng đàm luận về Đông Hoa Vực Phòng gia, Tây Thanh Vực Thượng Quan gia, Nam Sơn Vực Vương gia.
Những người này đều sợ hãi than...
Có thể đi vào cái loại tập hội này đích xác đều là những nhân vật thượng tầng của Đoan Mộc đại lục a! Những đệ tử của các phú hào gia tộc hoặc bình thường có chút quen biết, đứng trước mấy đại gia tộc này thì chẳng đáng cái gì.
- Tránh ra!
- Tránh ra!
Lại một đoàn xe hao hoa xa xỉ tiến tới. Các trọng giáp quân sĩ đều cưỡi độc giác chiến mã(ngựa một sừng). Nhân mã tinh anh của các đại thế lực nếu cưỡi Đà Thú thì quả thật là mất mặt. Từng đầu độc giác chiến mã ngẩng cao đầu tiến tới, trong thời tiết giá lạnh thở ra từng cổ hơi thở trắng xóa. Bốn vó hữu lực chuyện động tạo thành từng tiếng vang vọng trên đường.
Lá cờ phiêu đãng hai chữ 'Húc Nhật'.
- Là Húc Nhật thương thành!
Lại có thêm không ít tiếng kinh hô. Húc Nhật mặc dù không tranh bá thiên hạ, nhưng thế lực nếu so ra thì còn mạnh hơn nhiều so với Thượng Quan gia tộc. Dù gì thì cũng là đại thương đoàn truyền thừa mấy ngàn năm, nhân mã trải rộng trên khắp thiên hạ.
Quân sĩ trên đường phố lại làm ra một cái thông đạo.
Trên mã xa. Đằng Thanh Sơn, Lý cùng nhị trưởng lão đều ở trong xe ngựa, xe rộng một trượng dài gần ba trượng. Xe ngựa hào hoa xa xỉ thế này thì mười người ngồi cũng thấy thoải mái.
- Lập tức đi đến Vân Lưu phủ.
Nhị trưởng lão xuyên thấu qua cửa sổ hướng ra ngoài liếc mắt nhìn. Cười nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn xuyên qua khe hở trên cửa sổ cũng chứng kiến bên ngoài thật nhiều người.
- Tới rồi. Đằng tiên sinh ngươi có thể nhìn thấy đại trưởng lão.
Nhị trưởng lão cười nói:
- Ngươi cùng đại trưởng lão đều là cường giả nổi danh thiên hạ. Nếu không phải là muốn gặp tiên sinh... thì lần hội bán này đại trưởng lão chưa chắc đã đến!
- Theo như lời ngài nói lúc trước thì ta cũng muốn tương kiến đại trưởng lão một lần.
Đằng Thanh Sơn cảm thán một tiếng.
Trên đường, nhị trưởng lão cũng có nhắc tới vị đại trưởng lão này, cũng chính là nhân vật nắm quyền lực cao nhất của Húc Nhật thương thành. Vị đại trưởng lão này còn lại là cường giả danh chấn thiên hạ, thậm chí còn được tôn xưng là Chiến Thần vô địch. Hơn mười năm trước danh khí Húc Nhật Võ Thánh là phi thường lớn, tung hoành thiên hạ hầu như không có đồi thủ.
Mà mười năm trở lại đây vị Húc Nhật Võ Thánh này lại rất ít khi lộ diện nên không ai biết được thực lực của hắn. Nhưng không ít người trong thiên hạ đều cho rằng vị Húc Nhật Võ Thánh này chính là 'Vô địch dưới Chiến Thần'.
"Có thể chấp chưởng truyền thừa mấy ngàn năm Húc Nhật thương đoàn. Đại trưởng lão này...quả thật ta có chút tò mò". Đằng Thanh Sơn trong lòng yên lặng nói. Trong đôi mắt lại hiện lên một đạo tinh mang.
- Nhị trưởng lão. Tới Vân Lưu phủ rồi.
Ngoài xe truyền đến cung kính thanh âm. Xe ngựa cũng dừng lại.
- Chúng ta xuống thôi.
Nhị trưởng lão Đằng Thanh Sơn Lý ba người đều theo thứ tự xuống xe ngựa.

Ba người bọn Đằng Thanh Sơn tiến vào Vân Lưu Phủ dọc theo cửa chính dưới sự bảo hộ của đám thị vệ, kiến trúc của Vân Lưu Phủ mang đậm tính cổ xưa, tường trắng ngói đen, mỗi một điểm đều thể hiện lịch sử lâu đời. Dọc theo tiền viện là một thạch đạo(con đường lát đá) được quét dọn sạch sẽ. Đi qua một hành lang được một lúc liền đi vào một tòa lâm viên hiện đang tụ tập mấy trăm danh tinh anh vũ giả.
- Húc Nhật thương thành nhị trưởng lão đến! Ngay lập tức có nhân viên chuyên tiếp khách cao giọng hô lớn.
- Nhị trưởng lão, xin để thị vệ ở lại bên ngoài.
Đón khách là một gã trung niên cười nói.
- Hiện tại đã có mấy gia tộc đến đây rồi.
"Ân." Nhị trưởng lão nhìn hắn một cái.
- Cho ta một thẻ bài!
Người trung niên có chút kinh ngạc:
- Nhị trưởng lão, đại trưởng lão Húc Nhật thương thành các ngài đã lấy một thẻ bài rồi. Ngài còn muốn lấy thêm cái nữa sao?
- Lấy thẻ bài làm gì?
Đằng Thanh Sơn bên cạnh hướng nhị trưởng lão hỏi. Nhị trưởng lão cười giải thích nói:
- Lần đấu giá bộ đá trơn này sẽ có giá cả cực cao. Phú gia bình thường khó có khả năng mua được. Cho nên...Tư Đồ thương thành phân phát thẻ bài. Chỉ khi có thẻ bài mới được báo giá mua bộ đá trơ kia. Có rất nhiều gia tộc muốn sở hữu khối đá trơ này, mà một vài gia tộc lại đến từ những nơi rất xa. Phái người chạy tới cũng không thể mang theo hơn mười vạn lượng hoàng kim bên mình.
- Vì vậy nên chỉ những người có khả năng mua mới có thẻ bài.
Nhị trưởng lão nói.
- Nhị trưởng lão, thẻ bài này viết tên ai?
Trung niên nhân lấy ra một thẻ bài.
- Thẻ bài này ghi Đằng Thanh Sơn, ghi vào trong sổ là lấy danh nghĩa của Húc Nhật thương thành.
- Được.
Trung niên nhân nghe được: "lấy danh nghĩa của Húc Nhật thương thành" thì cũng không còn gì để lo lắng nữa.
Bán đấu giá sợ nhất là có kẻ báo giá trên trời, cuối cùng không trả tiền trực tiếp chuồn mất. Có người của Húc Nhật thương thành bảo đảm tự nhiên không có gì phải lo nữa.
- Nhị trưởng lão. Các ngươi đi vào trước đi.
Người trung niên đưa ra thẻ bài cười nói.
Lúc Đằng Thanh Sơn tiếp nhận thẻ bài thì phía sau một chi đội ngũ dày đặc cũng tiến tới.
- Đan Ương thành Phương gia đến! Người tiếp khách bên này của Tư Đồ thương hội cao giọng hô lớn
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.