Chương 310: Binh Mạnh So Với Thổ Phỉ
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2758 chữ
- 2020-05-09 06:57:09
Số từ: 2753
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Đi thẳng theo con đường này, sẽ đến được thôn trang của chúng ta."
Cô gái tên A Tú liền nói.
Đằng Thanh Sơn quay qua nhìn về phía A Tú hỏi:
"Thôn trang của các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"A Tú, là xảy ra chuyện gì?"
Đằng Thú cũng hỏi.
Cô gái bật khóc nói:
"Là một đám quân sĩ đến thôn trang chúng ta thu thuế hàng năm, chẳng qua thu thuế thật sự rất cao, thôn trang chúng ta căn bản không giao nộp nổi. Cho nên, các quân sĩ ở thôn trang, bắt lấy các cô nương trẻ tuổi để gán nợ! Thôn trang đang hoàn toàn rối loạn, ta may là chui ra từ hàng rào chuồng chó chạy tới đây."
Thu thuế? Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Ở quê hương Dương Châu Giang Ninh quận, cũng có các bang phái cường đạo thu tiền hàng năm. Một khi tiền hàng năm không đủ, cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng bọn chúng bắt lấy các tráng đinh (những thanh niên mạnh khỏe) đi gán nợ, hoặc là bắt lấy vài cô nương trẻ tuổi để gán nợ. Tráng đinh có thể trở thành đạo tặc, còn các cô nương trẻ tuổi lại có thể bán được cho kỹ viện, hoặc là đem dâng cho lớp cao tầng trong bang phái hưởng dụng.
Tóm lại trong loạn thế, tráng đinh cùng cô nương trẻ tuổi đều có thể quy ra tiền.
"Quân lính đi thu thuế, bắt lấy nữ nhân? Có gì khác so với cường đạo thổ phỉ?"
Đằng Thanh Sơn đã có thể thấy thôn trang phía trước. Thôn trang này khoảng cách so với Nguyệt Nha hồ cũng không xa, đại khái cũng chỉ hai dặm đường.
"Van cầu ngươi, thả ta đi, thả ta đi!"
"Cha, mẹ ---- ..."
"A a a... Cứu, cứu mẹ ta..."
"Con mẹ nó, cút qua một bên."
"Thằng nhóc nay, lão tử đá ngươi chết bây giờ.
Tiếng con gái khóc khàn cả giọng, tiếng gào khóc của con trẻ, lại còn có rất nhiều tiếng quát lớn của bọn quân sĩ. Không gian là một mảnh hỗn loạn.
Đằng Thanh Sơn bọn họ cưỡi xích phong chiến, đến bãi đất trống gần nhất trước thôn trang, đã thấy được một màn này, trên mặt đất thậm chí còn có không ít vết máu.
"Dừng tay!"
Đằng Thanh Sơn trực tiếp gầm lên một tiếng.
Tiếng hét phẫn nộ phảng phất như tiếng sấm nổ vang giữa mùa xuân, làm cho không ít người đều sợ tới mức che tai lại. Cả thôn trang vốn đang ồn ào hỗn loạn cũng lập tức trở nên im lặng lại.
Đằng Thanh Sơn thấy rõ , trên bãi đất trống chủ yếu chia làm hai bên, một bên là người của thôn trang, cả đám cố nén phẫn nộ, nắm khảm đao trong tay, còn có thương, côn..., nhưng có vẻ không dám động thủ. Mà bên kia, lại là các quân sĩ mặc khinh giáp chỉnh tề, trong tay mấy quân sĩ này đồng thời còn đang giữ lấy không ít các thiếu nữ trẻ tuổi.
Các thiếu nữa này đều giãy dụa điên cuồng, hiển nhiên cũng đều biết rằng, một khi bị mang đi, vận mệnh sẽ rất thê thảm.
"Ngươi là ai?"
Tên đội trưởng, thủ lĩnh của đám quân đội, cưỡi trên một con chiến thú một sừng, ngạo nghễ nhìn về Đằng Thanh Sơn ở phía xa.
"Cha, mẹ..."
Cô gái tên A Tú cũng nhảy xuống khỏi Xích Phong Chiến, vọt tới đám người trong thôn trang.
"A Tú, ngươi, ai cho ngươi chạy ra khỏi đây?"
Tộc trưởng của thôn trang kia là một lão giả, tóc đã ngả qua màu hoa râm, trên mặt có nét tức giận khiển trách. Hắn nóng nảy bởi vì hắn biết rõ, cho dù A Tú có thể mời được người mạnh đến đâu đi nữa, dù có thể đuổi được mấy quân sĩ này đi nữa, nhưng là về sau, cũng sẽ bị đám quân sĩ càng trả thù đáng sợ hơn!
Lão giả tóc hoa râm lập tức chắp tay nói:
"Ta là tộc trưởng của thôn trang này, tên Điền Vĩ Sơn, hai vị, hài tử A Tú này là không hiểu chuyện..."
Đằng Thanh Sơn lại không có nghe, trực tiếp nhìn về phía tên tướng quân của đám quân sĩ:
"Ngươi, đã xảy ra chuyện gì?"
Tên đội trưởng nhìn kỹ Đằng Thanh Sơn, thầm nghĩ: "Không biết hai người này từ đâu đến, lại kiêu ngạo như vậy... Chẳng qua, tọa kỵ hắn ngồi là Xích Phong Chiến, hơn nữa lại có đến hai con! Chậc chậc, đây chính là quý trọng ngoạn ý, có thể cưỡi Xích Phong Chiến, xem ra cũng không phải người thường."
"Ha ha..."
Vị đội trưởng cười nói:
"Chúng ta đến thu thuế, chẳng qua thôn trang này lại không giao nộp, dựa theo quy củ, bắt người để trừ thuế, thiên kinh địa nghĩa, một năm mới một lần, căn bản cũng không nhiều lắm."
"Chúng ta năm nay đã giao nộp đến ba lần."
Một nữ nhân bị bọn họ bắt giữ liền hô lên.
"Mấy đám binh lính các ngươi lòng dạ hiểm độc, bắt giao một lần, lại một lần, chúng ta ngay cả ăn cũng còn không đủ, lại còn bắt chúng ta giao thêm nữa! Chúng ta toàn bộ nữ nhân cùng trẻ con đều trồng trọt kiếm tiền, cũng không đủ giao cho các ngươi..."
"Ba!"
Một gã quân sĩ râu đen nhánh áp giải nàng đang đứng bên cạnh liền trực tiếp tát một cái, đánh cho nữ nhân kia miệng chảy đầy máu.
"Mẹ!"
Trong đám người đang đứng ở thôn trang, một giọng trẻ con đã bị khàn cả tiếng vang lên. Mà bên cạnh, một người cường tráng lại cố gắng bịt miệng nó lại. Trong mắt tráng hán đó cũng đều là nước mắt.
"Một năm một lần, nhưng nữ nhân này lại nói đã giao ba lượt."
Đằng Thanh Sơn mới vừa mở miệng.
"Hắc!"
Tên thủ lĩnh của đám quân sĩ nhướng mày, quát:
"Chuyện thu thuế là chuyện của quân đội chúng ta, ngươi chỉ là một người qua đường, lo nhiều chuyện làm gì. Nể mặt mũi ngươi mới nói vài lời với ngươi, đừng ở nơi đây làm vướng bận chúng ta!"
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vị tộc trưởng thôn trang, quát:
"Điền lão nhân, nhanh đem tên tiểu tử vừa rồi đánh bị thương ngã huynh đệ của ta giao ra đây. Bằng không, hôm nay thôn trang các ngươi, số người chết tuyệt đối sẽ không chỉ là một người!"
"Tên chó kia, ta hận vừa rồi không làm thịt các ngươi!"
Một người sắc mặt dữ tợn, cổ đều đỏ bừng, bị không ít nam nhân thanh niên trong thôn trang giữ chặt, gào thét:
"Mau trả vợ ta lại cho ta! Các ngươi buông ta ra, đều buông ra cho ta!"
Người thanh niên ra sức giãy dụa, chẳng qua căn bản lại không bằng sức củmột đám tráng hán.
Phía trước, trên bãi đất đầy tuyết của thôn trang, do tộc nhân của thôn giằng co cùng với đám quân sĩ, tuyết trên mặt đất còn có vương lại không ít vết máu. Đằng Thanh Sơn cũng đoán được... Vừa rồi chắc hẳn là có người chết.
"Sắp chết còn cãi cố, đệ nhất tiểu đội, tiến lên, bắt hắn lại cho ta, kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha!"
Tên đội trưởng thủ lĩnh đám quân đội, ngồi cao cao trên con chiến hầu một sừng, hạ lệnh. Một phương nhân mã của đám thôn trang không khỏi kinh hãi.
"A Thú!"
Cô gái tên A Tú thê lương hô lên, nàng đã thấy qua Đằng Thú luyện quyền.
Giờ phút này, cũng chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Đằng Thú.
"A Thú, bắt hắn lại."
Đằng Thanh Sơn chỉ hướng tên tướng quân, thủ lĩnh đám quân đội.
"Sưu!"
Đằng Thú liền hóa thành một đạo tàn ảnh, thuận lợi xuyên qua khoảng cách hơn mười trượng. Tên đội trưởng kinh hãi, lập tức muốn huy đao bổ về phía Đằng Thú.
"Bồng!"
Đằng Thú đầu tiên là đánh một quyền vào bụng tên đội trưởng, làm hắn hộc cả máu, rồi sau đó mới túm lấy hắn như túm một con chó con, phóng vài bước quay lại về phía bên người Đằng Thanh Sơn, tùy tiện hất một cái, đem tên đội trưởng quân đội ném ra trên mặt đất.
"Hưu!"
Giống như một tiếng huýt gió chói tai vang lên.
"Oanh!"
Phóng tới không trung, rồi đột ngột nổ mạnh một tiếng.
Tên đội trưởng bị đánh nằm trên mặt đất, cả thân thể co lại, khóe miệng còn vương tia máu.
"Các ngươi, các ngươi dám..."
Tên đội trưởng quân đội đỏ mắt, quát lên.
"Muốn bắt người sao?"
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn đám bụi phấn hồng mạt nổ tung trên không, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cúi đầu nhìn xuống tên đội trưởng phía dưới.
"Tiểu gia hỏa kia, ngươi chỉ là một tên đội trưởng của trăm quân sĩ, cũng nên biết điều một chút đi. Hạ lệnh, nói thủ hạ của ngươi thả các cô gái trong tay ra, bằng không... ngươi lập tức sẽ chết!"
Đằng Thanh Sơn nói đơn giản, tên đội trưởng khẽ cắn môi, quay qua đám binh lính quát:
"Buông ra. Thả các xú nữ nhân này ra cho ta."
"A Thú, vả miệng hắn."
Đằng Thanh Sơn nói.
"Ba!" "Ba!"
Đằng Thú trực tiếp tát hai cái, khiến cho miệng tên đội trưởng đầy là máu, răng cũng rơi ra hai cái. Cả đám quân sĩ trên mặt đều giận dữ, nhưng cũng cố nén phẫn nộ, đem các nữ nhân trong tay đều thả ra. Tại trong mắt bọn họ, mấy loại nữ nhân này, hiển nhiên là không thể quan trọng bằng đội trưởng của bọn họ.
Một đám các nữ nhân trẻ tuổi, đều chạy như bay về phía thôn trang của mình.
"Mẹ."
"Ca!"
Các nữ nhân này, hoặc là ôm lấy con, hoặc là ôm lấy chồng mình, cha mẹ mình. Cả đám trên mặt đều tràn đầy nước mắt. Nhưng trong thôn trang không ít người trên mặt đều có nét ưu sầu. Bọn họ rất rõ ràng, trước mắt, hai vị cường giả cưỡi Xích Phong Chiến cho dù đánh lui mấy tên quân sĩ này...
Nhưng sau này, bọn họ có thể sẽ còn thảm hại hơn.
"Hai vị đại nhân."
Vị tộc trưởng thôn trang quỳ xuống, nước mắt chảy đầy trên mặt, nói:
"Ta van cầu các vị, đừng lo việc này nữa, chúng ta đã rất cảm tạ các vị rồi. Van cầu các vị."
Đằng Thú hắng giọng nghiêm mặt.
Đằng Thanh Sơn còn lại là đưa ánh mắt nhìn về phía nam, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
"Chậc chậc, xem ra, đến đây không ít người."
Đát! Đát! Đát!
Dày đặc tiếng chân chiến thú truyền đến, thậm chí còn làm cho mặt đất chấn động, trên con đường phía trước, một đàn kỵ sĩ liên tiếp chạy như bay đang phóng đến, hạo hạo đãng đãng, tựa như nước lũ sắt thép màu đen, chỉ giây lát sau, liền đem bãi đất trống phía trước thôn trang hoàn toàn lấp đầy, còn có không ít kỵ sĩ đều cưỡi đà thú trên đường.
Một chi đội ngũ sắp hàng rất chỉnh tề.
"Tướng quân!"
Không ít quân sĩ đều cung kính hành lễ.
Một gã nam nhân lãnh khốc, lưng hùm vai gấu, mặc trọng giáp màu đen cưỡi ở một con chiến thú cũng đồng dạng khoác trọng giáp trên thân, nhìn hai người Đằng Thanh Sơn xa xa phía trước.
"Hai vị, mời thả người của ta."
Nam nhân lãnh khốc mở miệng nói.
Đằng Thanh Sơn phất tay nói:
"A Thú, mời hắn đi."
Đằng Thú lập tức đá một cước vào tên đội trưởng. Tên đội trưởng kia lập tức tại trên mặt tuyết bị đá văng đi, rơi xuống bên cạnh quân đội của mình. Ngay lập tức, liền cung kính hành lễ đối với vị tướng quân mặc chiến giáp:
"Tướng quân, chúng ta đang thu thuế, có bắt lấy vài nữ nhân để gán nợ thuế thì hai người này liền ra tay ngăn trở, còn buộc chúng ta phải thả các nữ nhân đó."
Vị tướng quân gật gật đầu.
"Hai vị là ai?"
Tướng quân mở miệng nói:
"Dựa vào cái gì mà lại quản chuyện của chúng ta?"
"Bằng hữu."
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, đồng thời cười chỉ hướng cô gái tên A Tú.
"Chúng ta là bằng hữu với cô gái này."
Bên cạnh vị tướng quân, còn có một gã thanh niên tuấn tú đồng dạng cũng mặc trọng giáp, người thanh niên này hướng vị tướng quân thấp giọng nói: "Cha, hai người này đều cưỡi Xích Phong Chiến, đối mặt với chúng ta cũng không đổi sắc. Nói không chừng là những nhân vật lợi hại, hay là hỏi chuyện cho rõ ràng. Rước thêm một đống phiền toái chung quy cũng không phải chuyện tốt." Tướng quân gật gật đầu.
Con hắn rất thông minh, vì hắn giải quyết không ít chuyện khó khăn.
"Hai vị, chúng ta thu thuế, bọn họ phải nộp thuế, việc này thiên kinh địa nghĩa. Ta mời hai vị nên rời đi thôi."
Vị tướng quân lộ ra vẻ tươi cười nói, hiển nhiên là không muốn gây khó xử cho hai người Đằng Thanh Sơn, dựa theo biểu tình của hắn, xem như cũng rất hữu hảo .
Lập tức, tướng quân quay đầu nhìn về phía mọi người trong thôn trang, lạnh lùng nói:
"Ta hạn cho các ngươi, trong thời gian một chén trà nhỏ, đem các nữ nhân vừa rồi đều kêu đi ra, nếu bằng không... Nam nhân, nữ nhân toàn bộ bắt đi làm nô lệ!"
Lời nói vừa ra, tất cả các tộc nhân trong thôn trang hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
Trở thành nô lệ? Vậy là xong đời rồi.
"Ngươi thuộc gia tộc nào?"
Đằng Thanh Sơn trên mặt hiện lên một tia tức giận:
Là Vương gia, họ Mộ Dung gia, hay là Lý gia?"
Chung quanh Nam Sơn thành cũng chỉ có ba đại gia tộc này.
Tướng quân bị Đằng Thanh Sơn hỏi liền khựng lại.
Vương gia, họ Mộ Dung gia, hay là Lý gia? Khẩu khí của Đằng Thanh Sơn thật đúng là đem tên tướng quân không coi ra gì.
"Còn hạn trong thời gian một chén trà nhỏ?"
Đằng Thanh Sơn ánh mắt lãnh liệt đảo qua một đám người bên cạnh tên tướng quân:
"Ta hạn cho các ngươi trong thời gian một chén trà nhỏ, toàn bộ biến đi cho ta. Nếu bằng không... Toàn bộ các quan quân tại đây, chuẩn bị đi làm nô lệ đi."
Ban đầu, tên tướng quân một bộ dáng cao cao tại thượng, có thể tùy ý phán quyết vận mệnh mọi người trong thôn trang. Nhưng một lát sau, bỗng trở thành trái ngược như vậy.
"Ngươi, ngươi..."
Trên mặt tên tướng quân dâng lên một tia tức giận.
"Quay lại nói cho gia chủ các ngươi, từ nay về sau, các thôn trang chung quanh Thần Phủ sơn, các ngươi không được đến quấy rầy. Nói rằng, lời này là do Đằng Thanh Sơn ta nói!"
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Cả đoàn quân đội hạo hạo đãng đãng hoàn toàn an tĩnh lại, phần đông tộc nhân trong thôn trang cũng kinh ngạc nhìn một màn này.
"Đằng Thanh Sơn là ai?"
Các tộc nhân trong thôn trang, hoàn toàn không biết.
"Đằng Thanh Sơn là ai?"
Đám quân sĩ bình thường cũng không biết,
"Đằng Thanh Sơn?"
Tên tướng quân sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn kỹ lại binh khí trong tay Đằng Thanh Sơn, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn xác định được thân phận đối phương, tưởng tượng lại trong lời nói của gia chủ lúc trước, sợ tới mức thân thể đều run lên.
--------------------------------