Chương 317: Báo Thù?
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2447 chữ
- 2020-05-09 06:57:12
Số từ: 2442
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Tổng quản quát to một tiếng, lập tức có hai người từ bên ngoài chạy vào. Tổng quản chỉ vào Đổng Triết Tử:
"Đem nữ nhân này tới phòng trước."
"Vâng, đại nhân."
Hai người cung kính đáp rồi đi thẳng tới, xốc Đổng Triết Tử dậy.
Đến lúc này thì Đổng Triết Tử mới giật mình tỉnh lại, ngay lập tức nhìn về phía Tổng quản, vội vàng nói:
"Quản sự, xin các ngươi hãy giết ta ngay tại đây, ngàn vạn lần đừng giao ta cho bọn Giang gia kia, các ngươi giết ta đi, giết ta đi."
Đổng Triết Tử sắc mặt tái nhợt, nàng cắn răng một cái, đột ngột đập mạnh đầu vào tường!
Hô!
Một gã tráng hán trong số hai thủ hạ giựt mạnh lại, túm lấy thân thể Đổng Triết Tử quăng xuống mặt đất. Tại trước mặt các cao thủ, Đổng Triết Tử, vốn đã là phế nhân, muốn tự sát cũng không thể.
"Giết ngươi? Hừ."
Tổng quản vung tay lên.
Đổng Triết Tử đã bị thủ hạ đã xốc vai lên, hoảng sợ liên tục giãy dụa:
"Không, không!"
Sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt tràn đầy sự van cầu.
"Van ngươi, hãy giết ta đi, ta mà lọt vào tay Giang gia, bọn chúng sẽ tra tấn ta đến chết, van ngươi, hãy giết ta đi!!!"
Tiếng la thê lương vẫn còn quanh quẩn, Đổng Triết Tử đã bị hai gã tráng hán xốc đi.
Song chưởng bị phế, Đổng Triết Tử muốn tự sát cũng không được.
"Tiện nhân này vừa rồi còn dám uy hiếp tiên sinh, hừ, thật sự là nực cười."
Tổng quản cười giễu một tiếng, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
"Đằng tiên sinh, người đã giao rồi, chờ một lát nữa thì thạch điêu cũng được đem tới. Tiên sinh kiên nhẫn chờ đợi một chút."
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Chỉ một lát sau, Đằng Thanh Sơn chợt nghe thấy tiếng la thê lương của Đổng Triết Tử từ xa xa vọng lại, cùng với tiếng cười to vui sướng pha trộn với cảm giác hận thấu xương:
"Ha ha, tiện nhân, ngươi cũng có hôm nay!"
Thanh âm truyền đến khiến gã Tổng quản hơi cười cười:
"Đằng tiên sinh! Giang gia đã sớm hận Đổng Triết Tử đến tận xương tủy, ngay cả nhất đại Giang gia gia chủ cũng bị bắt giữ rồi tra tấn đến chết."
Đằng Thanh Sơn nghe xong liền gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài... hơn một giờ trước, Đổng Triết Tử còn là Đổng gia gia chủ, tiên thiên Võ Thánh!
Còn tùy ý tra tấn đùa bỡn Thiết lão Tam kia. Đối mặt với Đằng Thanh Sơn, còn dám nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nam thiếp thứ mười của ta..."
Nhưng chỉ chớp mắt, nàng đã rơi vào tay Giang gia.
"Đằng tiên sinh! Tiếng cười từ bên ngoài phòng khách vọng lại."
Húc Nhật Tửu Lâu đại chưởng quỹ đang cười tủm tỉm dẫn một gã tráng hán mặc áo da màu xanh đi vào. Tên tráng hán này đang khoác trên vai một cái bao bằng vải bố màu xám có gồ lên hình vật thể bên trong.
Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn tập trung tại hình vật gồ lên, hai mắt tỏa sáng, hô lên:
"Kích cỡ tương đồng với đá trơ, phỏng chừng chính là bức thạch điêu kia!"
Tổng quản đang đứng bên cạnh, thấy thế cũng không kìm nổi mà cười to.
"Đằng tiên sinh, đây chính là một trong ba mươi sáu bức thạch điêu mà năm đó Thần Phủ Thiên Thần 'Đại Vũ' đã lưu lại."
Đại chưởng quỹ duỗi tay ra đón lấy cái bao từ tráng hán gã bên cạnh, sau đó liền cởi cái bao ra. Bao bố vừa mở, liền lộ ra một bức thạch điêu toàn thân như ngọc thạch!
Trên thạch điêu mơ hồ có một cỗ quang mang mầu xanh đậm. Bên trái là một bức khắc họa đồ hình một chiêu thức nhảy vọt lên cao, vung búa lớn, còn bên phải thì lại là một chữ 'Đạo' tràn ngập sát khí.
Vừa nhìn vào, Đằng Thanh Sơn đã cảm nhận được một cổ khí tức cường đại mênh mông ập tới, phảng phất như một thanh búa lớn bổ thẳng vào đầu!
"Là đồ thật!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt lộ ra tinh quang, nhìn kỹ bức thạch điêu, rồi sợ hãi than:
"Không hổ là thạch điêu mà Thần Phủ Thiên Thần tự tay điêu khắc. Khí tức hoàn toàn khác với bộ đá trơ."
Tổng quản cũng nhìn thấy bức thạch điêu, cũng liền kinh hãi cảm thán:
"Thần Phủ Thiên Thần 'Đại Vũ', không hổ là thần nhân sáng tạo ra phương pháp tu luyện truyền khắp thiên hạ. Một khối phàm thạch được ông ta điêu khắc liền đã trở nên thần kỳ như vậy."
Đằng Thanh Sơn tiến lên hai bước, tay phải chuyển thành lợi trảo, đột ngột bổ về phía bức thạch điêu.
"Đằng tiên sinh! Tổng quản kinh hãi."
"Đằng tiên sinh, đừng! Gã đại chưởng quỹ đang ôm bức thạch điêu cực kỳ hoảng sợ, hắn căn bản không kịp né tránh."
"Xoẹt ~~ "
Tay phải của Đằng Thanh Sơn mạnh mẽ bổ một trảo vào bên cạnh bức thạch điêu, phát ra tiếng kêu như kim loại. Lập tức bụi phấn văng ra tung tóe, lộ ra hai đạo rãnh sâu.
Tổng quản vừa nhìn thì Đằng Thanh Sơn đã cầm lấy thương bên cạnh. Còn hình tròn cùng chữ 'Đạo' không hư hao. Hắn lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, không khỏi cười khổ đi tới nói:
"Đằng tiên sinh, ngươi làm cái gì vậy? Đây chính là thạch điêu mà Thần Phủ Thiên Thần lưu lại, làm hỏng một bức là mất đi một bức."
"Quản sự, ngươi xem, ngươi xem. Đại chưởng quỹ khiếp sợ nhìn bức thạch điêu."
Tổng quản quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy, cũng lập tức lộ ra vẻ kinh sợ.
Vết rãnh ban đầu bị Đằng Thanh Sơn bổ ra đã nhanh chóng khôi phục lại, lấy mắt thường cũng có thể chứng kiến là chỉ vẻn vẹn vài cái hô hấp, bức thạch điêu lại trở nên hoàn hảo không hề có chút hư hao gì, tựa như chưa từng bị một trảo bổ vào.
"Cái này, cái này... quá thần kỳ."
Tổng quản sợ hãi than nói.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười. Năm đó từ Đại Duyên Sơn tiến vào thiên Thiên Hồng Thủy Cung. Vách tường của Thiên Hồng Thủy Cung cũng như vậy; cho dù là Tiên Thiên Kim Đan cường giả oanh kích ra một cái lỗ; cũng liền nhanh chóng khôi phục lại! Bức thạch điêu này cũng ẩn chứa thế giới lực của Vũ Hoàng.
Bởi vậy cho nên hắn liền đem bức phàm thạch chất liệu bình thường trông giống như ngọc thạch này mà thử một phen. Quả nhiên kết quả giống như dự đoán.
"Đại chưởng quỹ, đem thạch điêu bao hảo."
Đằng Thanh Sơn phân phó cười nói:
"Ta cũng không lưu lại nữa, đi trước đây."
"Tiên sinh, để ngày mai hẵng đi cũng không được mà."
Đại chưởng quỹ và Tổng quản cố lưu lại.
Nhưng Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.
"Tiên sinh, lần này tiên sinh mang người này tới, ngoài bức thạch điêu ra thì còn có một vạn lượng hoàng kim. Đại chưởng quỹ vội vàng nói."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
"Không cần, vạn lượng hoàng kim thực nặng cả ngàn cân. Khiêng chỗ đó thì tốc độ phi hành của Cuồng Phong Ưng sẽ chậm không hơn rất nhiều, hơn nữa, tiền tài đối Đằng Thanh Sơn không có ý nghĩa."
Trong đại sảnh phủ đệ của Đổng gia.
Hơn mười hào nhân đang tập trung tại trong đại sảnh, những người này đều là Đổng gia trực hệ và đám nhân vật tinh anh. Ngồi ở chủ tọa là một tên ngân phát lão giả mặc màu đen áo lông, sắc mặt nhợt nhạt. Ngồi tại hàng ghế hai bên là một loạt các nhân vật cao tầng của Đổng gia.
Tất cả mọi người biết; Một ngày trước, Đổng gia gia chủ "Đổng Triết Tử " của bọn họ bị ngoại nhân xông thẳng vào Đổng gia, trực tiếp cấp bắt đi.
Tiếng hỏi han, nghị luận khe khẽ không ngừng vang lên. Hầu hết mọi người đều cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng có bộ phận thỉnh thoảng lại lộ ra một tia hỷ sắc, Đổng Triết Tử nếu đã chết, có không ít người có thể kế vị!
Đúng lúc này, một nam nhân gã gầy gò bước nhanh vào phòng.
"Tra ra kẻ đó là người nào chưa?"
Hắc phát lão giả lạnh lùng nói.
"Bẩm đại trưởng lão, căn cứ bức họa, đã tra được ra kẻ xâm nhập Đổng gia ta. Chính là cường giả không lâu trước đã xuất hiện tại Nam Sơn Thành Lưu Vân phủ: 'Đằng Thanh Sơn'! Đồn rằng, Đằng Thanh Sơn này thực lực cực kỳ nhưng sợ, ngay cả Lôi Đao Võ Thánh "Phó Đao" cũng không bằng hắn, phải cung kính gọi hắn là tiên sinh. Đại trưởng lão của Húc Nhật thương thành đối với hắn cũng rất hữu hảo. Dựa theo tình báo phán đoán, Đằng Thanh Sơn này phải là tiên thiên Kim Đan Võ Thánh, hơn nữa thì... hắn có quan hệ mật thiết với Húc Nhật Võ Thánh."
Gã nam nhân gầy gò cung kính bẩm báo.
Trong đại sảnh không ít người âm thầm hít một ngụm lương khí.
Ngân phát lão giả cũng nheo mắt lại.
Lần trước... Vừa đối mặt, hắn đã bị Đằng Thanh Sơn một cước đá bay. Ngân phát lão giả này rất rõ ràng, không có tiên thiên Kim Đan thực lực, tuyệt đối làm không được chuyện đó.
"Xông vào Đổng gia ta, bắt Đổng gia gia chủ, Đằng Thanh Sơn này quá kiêu ngạo, không phải là tát mạnh một cái vào mặt Đổng gia ta hay sao? Chuyện này là đại nhục, nhất định phải báo!"
Một gã trung niên nhân lập tức đứng dậy tức giận nói.
"Báo, ai báo?"
Một gã nam tử gầy gò sắc mặt tái nhợt, cười giễu một tiếng.
"Ngươi ngồi xuống cho ta."
Ngân phát lão giả quát lớn.
Tên trung niên nhân lúc này mới oán hận bất đắc dĩ ngồi xuống.
Trong đại sảnh, nhóm cao tầng của Đổng gia này tất cả đều ôm tư tâm, cho dù có người mở miệng ra kêu là báo thù thì cũng chỉ là làm bộ mà thôi. Báo thù? Tại Đông Hoa Thành, Đổng gia của bọn họ cũng xem như là có chút thực lực. Nhưng nếu nói là thật sự muốn trả thù tiên thiên Kim Đan Võ Thánh? Truyện này mà truyền ra, chắc chắn sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng.
"Đổng Triết Tử bị bắt, đan điền cũng bị phế bỏ, cho dù còn sống, cũng không còn tư cách làm gia chủ."
Ngân phát lão giả nhìn về đám người phía dưới:
"Từ hôm nay trở đi, Triết Vân, ngươi là tân nhậm gia chủ của Đổng gia ta."
Vừa nghe lời này, không ít người trên mặt vốn còn đang vui mừng bỗng chợt biến sắc. Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể tưởng tượng được là.... Vị đại trưởng lão này, không ngờ đã trực tiếp chọn gia chủ. Không thèm đưa ra thảo luận.
Gã trung niên nhân thanh tú nho nhã đứng dậy, cung kính đáp:
"Vâng, đại trưởng lão."
"Uh! Gã ngân phát lão giả gật gật đầu, quét ánh mắt lạnh lẽo xuống phía dưới."
Không ai dám kháng lại mệnh lệnh của hắn.
"Thái gia gia, mẹ ta bị bắt, chẳng lẽ lại không quản?" Một thiếu nữ cao ráo, mỹ lệ hoạt bát có sáu phần hao hao giống Đổng Triết Tử đứng dậy tức giận nói.
"Làm càn."
Ngân phát lão giả trầm sắc mặt.
"Đổng Thi, sao dám nói như vậy với đại trưởng lão?" Lập tức không ít người quát Đổng Thi.
Đổng Thi liền cắn răng một cái, quay đầu bước ra ngoài.
Đông Hoa Vực, Võ An thành, cách 'Nam Sơn Thành' của Nam Sơn Vực rất xa.
Khi Đằng Thanh Sơn cưỡi Cuồng Phong Ưng tiến vào Thần Phủ Sơn, hồ Nguyệt Nha thì trời đã một mảnh tối đen.
Trong căn phòng đóng kín vẫn lập lòe lộ ra ánh sáng, hiển nhiên là người bên trong còn chưa ngủ.
Hô! Hô!
Gió lạnh gào thét, Cuồng Phong Ưng đáp xuống.
"Hú ~~~" Cuồng Phong Ưng lập tức kêu một tiếng; nhất thời, cửa phòng từ hai tòa thạch ốc đều nhanh chóng mở ra. Lý cùng Tiểu Bình ở trong một phòng, lão Uông và Đằng Thú ở trong một phòng.
"Đằng đại ca."
Lý ngạc nhiên lẫn vui mừng hô to.
"Lão sư."
Đằng Thú cũng thét lên.
Đằng Thanh Sơn cầm thạch điêu, từ trên lưng Cuồng Phong Ưng nhảy xuống. Cuồng Phong Ưng liền đắc ý đáp xuống một bên vỗ cánh, tựa hồ như khoe công.
"Uy, Tiểu Hôi! Làm tốt đấy."
Lý vỗ vỗ lưng Cuồng Phong Ưng, lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Đằng đại ca chưa ăn cơm tối đúng không, để ta đi hâm nóng đồ ăn." Nói xong, Lý liền lập tức chạy vào trong phòng, Tiểu Bình cũng chạy theo phụ giúp.
Buổi tối trở về, có người hâm nóng đồ ăn, Đằng Thanh Sơn cũng thấy trong lòng một trận ấm áp.
...
Đợi đến ăn cơm tối xong thì Đằng Thanh Sơn liền gấp rút một tay xách Khai Sơn Thần Phủ, một tay bê bức thạch điêu, đi thẳng ra ngoài phòng, bắt đầu tu luyện suốt đêm.
"Khai Sơn Thần Phủ kết hợp với thạch điêu, dựa theo Vũ Hoàng nói thì chỉ cần là Tiên Thiên cường giả bình thường, trong hơn mười cũng có thể đạp nhập Hư Cảnh. Mà ta thì đã bước một vào rồi." Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút kích động, dựa vào một khối thạch điêu này, khẳng định sẽ có bước tiến lớn.
Nói không chừng, chỉ trong một hai năm là có thể bước vào Hư Cảnh.
--------------------------------