• 1,880

Chương 333: Lựa Chọn "đạo"


Số từ: 2584
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Mười một năm không có hai tay mà bây giờ lại sắp được dài ra, không kích động hưng phấn mới là kỳ quái.
"Vâng, Chiến Thần đại nhân."
Mục Vân Ký cung kính nói, đồng thời thanh sắc quang mang bên ngoài thân bành trướng, khiến quần áo của hắn phồng lên. Thân thể Mục Vân Ký tựa như cá chạch đột ngột co rụt lại, liền từ trong quần áo chui ra. Sau đó Mục Vân Ký thu hồi Tiên Thiên chân nguyên, vài món quần áo trên người rơi trên mặt đất, hắn liền trở nên trần trụi.
"Cởi quần áo thật nhanh." Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Thân thể Mục Vân Ký rất tráng kiện, trên cơ thể tràn đầy những vết thương nhưng từ vai trở xuống lại trụi lủi.
Vân Mộng Chiến Thần chứng kiến trên thân thể Mục Vân Ký có rất nhiều vết thương, tán thưởng: "Mất hai cánh tay, không thể thi triển đao pháp, lại có thể ở tuổi hai mươi chín đạt tới Tiên Thiên... Ngươi ăn khổ, quả thực không ít a. Chẳng qua Vân Ký... chờ ngươi ăn Vân Mộng Bạch Quả, những vết thương bên ngoài cơ thể đó đều sẽ hoàn toàn biến mất."
Mục Vân Ký nín thở khoanh chân ngồi ở kia.
Còn Vân Mộng Chiến Thần thì bưng hộp ngọc lên đặt ở trước người. "Ca đáp" một tiếng, hộp ngọc được mở ra, bên trong là một quả trái cây thành thục hình trẻ con màu trắng sữa. Quả trái cây hình nắm tay bằng trẻ con nằm ở trong hộp ngọc, lưu chuyển một tầng ánh sáng màu xanh biếc.
Một trận hương khí dày đặc tràn ngập ra.
"Không hổ là một trong tam đại linh bảo, Vân Mộng Bạch Quả". Đại trưởng lão Mục Vọng khen.
Đằng Thanh Sơn ngửi được hương khí này, tựa hồ toàn thân cũng thoải mái rất nhiều.
"Bây giờ ta sẽ đem Vân Mộng Bạch Quả này cắt thành năm khối".
Vân Mộng Chiến Thần lấy từ trong hòm ra một thanh ngọc đao rất mỏng, cầm ngọc đao trong tay, nhanh như ảo ảnh, trực tiếp đem Vân Mộng Bạch Quả cắt thành năm phần gần như bằng nhau, sau đó trực tiếp lấy tay cầm lấy một khối thịt quả, đưa cho Mục Vân Ký.
"Vân Ký, ăn đi." Vân Mộng Chiến Thần nói.
"Vâng."
Toàn thân Mục Vân Ký mơ hồ phát run, hít sâu một hơi, sau đó tiếp nhận khối thịt quả này.
"Rột" "Rột" Hắn nhai vài cái, liền hoàn toàn nuốt vào trong bụng.
"Ân! "Mục Vân Ký trừng mắt, sắc mặt đỏ lên.
Rắc rắc...
Một trận âm thanh rất đặc thù, giống như con chuột đang không ngừng gặm một thứ gì đó vang lên trong cơ thể Mục Vân Ký.
Sự thật là những vết thương trên người Mục Vân nhanh chóng biến mất, làn da hắn dần trở nên bóng loáng như trẻ con. Một tiếng "Ba" giòn tan đột ngột vang lên, hai vai vốn trụi lủi của Mục Vân Ký đột nhiên run rẩy, sau đó bất khả tư nghị bắt đầu không ngừng mọc ra xương cốt và huyết nhục. Hai tay hắn không ngừng sinh trưởng, không ngừng vang lên tiếng "Bá lạp" và "Xuy xuy".
"Quả thực là thần kỳ."
Ánh mắt Mục Vọng cùng Vân Mộng Chiến Thần đều sáng lên.
"Cứu sống người chết và mọc ra xương cốt cùng huyết nhục~~~~ là thật."
Đằng Thanh Sơn cũng trợn mắt há hốc mồm. Tay cụt không ngừng dài ra~~~~ loại chuyện này, cực kỳ khó tin. Không quản là kiếp trước, hay kiếp này khi ở Cửu Châu, Đằng Thanh Sơn cũng chưa từng nghe qua. Không nghĩ tới một trong tam bảo của Đoan Mộc đại lục, "Vân Mộng Bạch Quả " lại thần kỳ như thế.
Hai tay không ngừng sinh trưởng, khiến khuôn mặt vốn đang đỏ lên của Mục Vân Ký cũng không thể không lộ vẻ mừng như điên.
Hai tay Mục Vân Ký lấy tốc độ cố định không ngừng sinh trưởng, khi sinh trưởng đến khuỷu tay, tốc độ liền giảm mạnh.
"Muốn ngừng." Mục Vân Ký vội vàng nói. Hắn rõ ràng cảm giác được, cỗ lực lượng thần kỳ trong cơ thể đã gần như tiêu hết sạch.
"Ăn tiếp khối này nữa."
Vân Mộng Chiến Thần đưa tới.
"Răng rắc răng rắc ~~"Mục Vân Ký lập tức đem phần thịt quả thứ hai nhai vỡ, nuốt vào trong bụng.
Tốc độ sinh trưởng vốn đã giảm mạnh, đột nhiên lại một lần nữa tăng vọt!
Đằng Thanh Sơn nheo mắt, nhìn giữa hộp ngọc. Vân Mộng Bạch Quả bị cắt thành năm phần, Mục Vân Ký đã ăn hai phần.
Hai tay Mục Vân Ký không ngừng dài ra, từ khuỷu tay đến cánh tay, rồi sau đó lại từ cổ tay dài ra bàn tay. Thời điểm khi ngón tay hắn dài ra, tốc độ lại một lần nữa giảm mạnh.
"Còn thiếu một chút nữa."
Mục Vân Ký gắt gao nhìn chằm chằm hai tay của mình, tốc độ sinh trưởng của ngón tay rõ ràng đã chậm đi rất nhiều.
"Đừng nóng vội". Vân Mộng Chiến Thần nói.
Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày nhìn, thấy mười ngón tay của Mục Vân Ký đã sinh trưởng, cả hai bàn tay ngón tay thứ nhất đều đã dài ra, ngón tay thứ hai cũng không sai biệt lắm, ân, đã dài ra. Hiện tại ngón thứ ba đang thong thả dài ra, mắt thấy sẽ ngừng.
"Thật đúng là thiếu chút nữa."
Vân Mộng Chiến Thần huy động chuôi ngọc đao, cắt một chút thịt quả bằng ngón tay cái ở một trong ba phần thịt quả còn lại.
"Ăn đi." Vân Mộng Chiến Thần ném tới.
Mục Vân Ký lập tức hé miệng ra, một ngụm liền nuốt vào.
"Xuy xuy ~~~ "
Tiếng vang đều đặn lưu loát, mười ngón tay hắn liền hoàn toàn dài ra.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, thở dài một hơi: "Hoàn hảo, còn lại gần ba trong năm khối thịt quả, đây chính là hơn nửa phần."
"Tay của ta, hai tay của ta..."
Ở bên cạnh, Mục Vân Ký nhẹ nhàng huy động hai tay, lúc thì buông ra lúc thì nắm chặt, thử vài lần, sau đó tay hình thành đao huy động một chút, trên mặt không khỏi lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng.
"Kinh mạch hoàn hảo không tổn hao gì, gân cốt cũng không có vấn đề, giống như, giống như chưa hề bị thương."
"Ha ha, Vân Ký, đây chính là Vân Mộng Bạch Quả a. Nếu không hoàn toàn chữa khỏi thương tật của ngươi, Vân Mộng Bạch Quả sao có thể được xưng là một trong tam đại linh bảo?" Vân Mộng Chiến Thần cũng cười rộ lên.
"Tạ ơn Chiến Thần đại nhân." Mục Vân Ký cảm kích nói.
Vân Mộng Chiến Thần lắc đầu cười: "Đừng chỉ cảm kích ta. Chỗ sinh trưởng của Vân Mộng Bạch Quả này, chính là do Đằng Thanh Sơn hao phí mười tám ngày, tìm kiếm khắp Vân Mộng Trạch mới thấy được. Ngươi nếu muốn cảm tạ, nên cảm tạ Thanh Sơn."
Mục Vân Ký cảm kích nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Vân Ký tạ ơn Đằng tiên sinh."
"Không cần cảm tạ ta, là tiền bối dùng bảo vật mời ta tìm kiếm Vân Mộng Bạch Quả."
Đằng Thanh Sơn cười nhẹ, nói.
"Thanh Sơn, phần Vân Mộng Bạch Quả còn lại này, dựa theo ước định ban đầu, thuộc về ngươi."
Vân Mộng Chiến Thần đem ngọc đao để vào hộp ngọc chứa Vân Mộng Bạch Quả, sau đó liền khóa lại.
"Ở chỗ này của hộp ngọc có một cơ quan nhỏ, ngươi ấn một lần vào đó, nắp hộp sẽ mở ra."
Đằng Thanh Sơn duỗi tay tiếp nhận, trong lòng không khỏi kích động: "Có Vân Mộng Bạch Quả, sẽ có thể chữa khỏi chân của cha. Cha ta, cha ta hắn có thể đứng lên!"
Tưởng tượng đến lúc trở lại Cửu Châu, đem Vân Mộng Bạch Quả đưa cho phụ thân Đằng Vĩnh Phàm, làm cho phụ thân lại một lần nữa đứng được lên, Đằng Thanh Sơn không khỏi vui sướng và chờ mong.
"Thanh Sơn, Vân Ký ăn thịt quả một chút cũng không lãng phí, vừa vặn làm hắn dài ra trọn vẹn hai tay." Vân Mộng Chiến Thần cười nói: "Gần sáu phần thịt quả còn lại, hẳn là đã đủ để chữa khỏi hai chân của phụ thân ngươi."
"Cám ơn tiền bối." Đằng Thanh Sơn cảm kích, nói.
Sự cảm kích này là phát ra từ đáy lòng hắn.
Vân Mộng Chiến Thần chờ mình đến mới để Mục Vân Ký dùng "Vân Mộng Bạch Quả", hơn nữa lại cẩn thận như thế, hiển nhiên là tận lực không lãng phí Vân Mộng Bạch Quả. Tỷ như - trực tiếp ăn sạch Vân Mộng Bạch Quả, đương nhiên cũng có thể chữa khỏi thương tật của Mục Vân Ký. Nhưng nếu như vậy, đại bộ phận năng lượng cũng sẽ bị lãng phí.
"Ân, Thanh Sơn đừng đi vội, ta đã sai người chuẩn bị một yến hội." Vân Mộng Chiến Thần đứng dậy, cười nói.
Đằng Thanh Sơn, Mục Vọng và Mục Vân Ký cũng đều đứng dậy.
...
Trong vườn ngự uyển trống trải, lấy trời làm trần nhà, lấy mặt đất làm ghế ngồi.
Vân Mộng Chiến Thần, Đằng Thanh Sơn, Mục Vọng và Mục Vân Ký bốn người, đều phân tán khoanh chân mà ngồi, trước mặt là một cái bàn, trên bàn đặt ngay ngắn một mâm thức ăn.
Đến khi ăn uống no say, đại trưởng lão Mục Vọng cùng Mục Vân Ký đã rời đi, Đằng Thanh Sơn vốn cũng muốn cùng Cuồng Phong Ưng về Nguyệt Nha hồ ở Thần Phủ Sơn. Chẳng qua... Vân Mộng Chiến Thần bảo hắn ở lại.
"Thanh Sơn, đừng đi vội, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười nói.
Đằng Thanh Sơn vốn đã đứng dậy, liền kịp thời khoanh chân ngồi xuống, lộ vẻ nghi hoặc, cười nói: "Chẳng biết tiền bối có chuyện gì?"
"Khoảng cách khi hai người chúng ta luận bàn lúc trước đã được một năm. Lúc đó ta nghĩ ngươi đã tới Hư Cảnh, chẳng qua chính ngươi lại nói....còn một chặng đường dài nữa. Một năm qua đã đi, hôm nay Thanh Sơn ngươi đã đạt tới Hư Cảnh?"
Vân Mộng Chiến Thần dò hỏi. Đối với chuyện này, Vân Mộng Chiến Thần cực kỳ coi trọng.
Cả Đoan Mộc đại lục mới có hai đại Chiến Thần.
Nếu có thể xuất hiện vị thứ ba, thế cục của cả đại lục cũng có thể vì thế mà thay đổi, Vân Mộng Chiến Thần đương nhiên quan tâm tới chuyện này.
"Còn thiếu chút nữa." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Thanh Sơn." Vân Mộng Chiến Thần cười nhẹ.
"Ta bước vào Hư Cảnh, đã hơn hai trăm năm. Mặc dù mỗi người có sự lý giải về "Đạo" khác nhau, nhưng ta cũng có thể nói một chút, để tránh ngươi đi những đường vòng."
Trong lòng Đằng Thanh Sơn mừng thầm. Vân Mộng Chiến Thần chỉ đạo?
"Tiền bối mời nói." Đằng Thanh Sơn cung kính.
"Tu luyện như thế nào mới có thể đạt tới Hư Cảnh, ta không có biện pháp dạy ngươi. Cho dù là Thần Phủ Thiên Thần, Lôi Đao Thiên Thần cũng không có biện pháp dạy, ngươi chỉ có thể tự mình đi lĩnh ngộ. Nhưng ta có thể nói cho ngươi..."
Vân Mộng Chiến Thần cười nói: "Điều kiện để Tiên Thiên Kim Đan bước vào Hư Cảnh là - ngươi cần lĩnh ngộ một trong hàng nghìn hàng vạn con đường lớn!"
"Ý tứ của tiền bối là?" Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động.
"Tỷ như, có người hiểu được hải dương, tu luyện là "Đại Hải Chi Đạo", khi hoàn toàn hiểu Đạo này, hắn liền bước vào Hư Cảnh!" Vân Mộng Chiến Thần nghiêm nét mặt, nói: "Lần trước ngươi cùng ta tỷ thí hẳn là dùng Thủy Chi Đạo. Mà Mục Vọng nói với ta, lúc trước ngươi cùng hắn tỷ thí, từng sử dụng Đại Địa Chi Đạo."
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Cùng đại trưởng lão tỷ thí, Đằng Thanh Sơn sử dụng "Hỗn Nguyên Nhất Khí", vì trong đó ẩn chứa Thổ Hành chỉ kình, đại trưởng lão có thể phát hiện cũng không có gì kỳ quái.
"Ngộ tính của con người có hạn, tuổi thọ cũng có hạn, cho nên chớ tham nhiều." Vân Mộng Chiến Thần nghiêm nét mặt: "Tỷ như ngươi tu luyện Thủy Chi Đạo, chỉ cần hoàn toàn hiểu được nó, ngươi liền bước vào Hư Cảnh. Nếu ngươi không chỉ tu luyện Thủy Hành Chi Đạo mà còn cả Đại Địa Chi Đạo, tinh lực phân tán, thành tựu sẽ có hạn, cũng không thể hoàn toàn hiểu thấu đáo. Như vậy, ngươi ngược lại sẽ không thể đạt tới Hư Cảnh."
Trong lòng Đằng Thanh Sơn chấn động.
Kỳ thật...
Trong một năm khi tìm hiểu sáu bức thạch điêu kia, thời điểm không lâu trước, khi Đằng Thanh Sơn tu luyện Thổ Hành Chi Quyền đến chiêu thứ tám, hắn có một loại cảm giác không hiểu, loại cảm giác này rất rõ ràng - chỉ cần sáng chế được chiêu thứ chín, bản thân mình sẽ có thể hoàn toàn sử dụng được lực lượng thuộc Hành Thổ!
"Cảm giác của ta rất đúng, một khi thành công, liền đạt tới Hư Cảnh."
"Khi ta luyện ra chiêu thứ chín của Thổ Hành Chi Quyền, ta sẽ hoàn toàn hiểu được Thổ Hành Chi Đạo." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Vân Mộng Chiến Thần khuyên: "Cho nên, hôm nay ta nhắc nhở ngươi, chỉ nên tấn công vào một Đạo! Thiên Đạo rất khó ngộ, cho dù thiên phú của ngươi tốt đến mấy thì cũng phải dốc lòng tu luyện. Đợi đến lúc ngươi hiểu được một Đạo, đạt tới Hư Cảnh, sau đó tìm hiểu những Đạo khác cũng không muộn."
Hắn căn bản không biết... Ngày hôm nay Thổ Hành Chi Quyền, Thủy Hành Chi Quyền, Kim Hành Chi Quyền, Hỏa Hành Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn, tất cả đều có thành tựu rất cao, trong đó thành tựu về Thổ Hành Chi Quyền là cao nhất. Nếu để cho Vân Mộng Chiến Thần biết được điều này, phỏng chừng lão sẽ bị hù chết. Tốc độ đề cao của Đằng Thanh Sơn đích xác rất kinh người.
Vân Mộng Chiến Thần đến bây giờ còn chưa biết, sáu bức thạch điêu kia đã mang đến cho Đằng Thanh Sơn cực nhiều chỗ tốt.
Trần trụi: Nói chính xác ở đây là trần truồng -không mặc gì trên người (mình dùng từ trần trụi vì nó bớt "phô"). Trụi lủi: trống không, ở đây chính là nói Mục Vân Ký không có hai tay.
Đại hải: Biển lớn, chú ý là hải dương cũng có nghĩa tương tự, mình dùng từ này để cho câu văn hay hơn 1 chút, mong anh em thông cảm.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.