Chương 335: Chuyện Xưa Của Lão Uông
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2570 chữ
- 2020-05-09 06:57:16
Số từ: 2565
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Chỉ có hai đại Chiến Thần mới có thể mạnh hơn chủ nhân hắn.
Cho dù biết nhưng khi nghe được lời nói vừa rồi, Dương Đông vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Một cây gậy trúc nhìn như bình thường vậy mà đối phương chỉ vẻn vẹn liếc mắt đã phán đoán được đây là binh khí của hắn.
"Hắn. Hắn chẳng lẽ biết trước?" Dương Đông hoàn toàn bị hù dọa.
"Đằng đại ca, đây là binh khí của hắn hả?"
Lý cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Tiểu Bình bên cạnh cũng đồng dạng là vẻ mặt nghi hoặc, chỉ có Đằng Thú đi đến bên cây gậy trúc, dùng mũi ngửi ngửi. Rồi thấp giọng nói:
"Có mùi máu tươi."
Dương Đông kinh ngạc nhìn về phía Đằng Thú bên cạnh.
Đi theo Đằng Thanh Sơn đã hơn một năm. Đằng Thú so với lúc cũng cao hơn một chút. Hôm nay thân hắn cao hơn bảy thước (1,8 m). Tuy rằng thấp hơn Đằng Thanh Sơn nhưng vẫn được coi là thiếu niên anh tuấn.
"Hắn. Hắn." Dương nhìn nhìn Đằng Thú ở bên cạnh, hắn hoàn toàn bị dọa ngây người. "Mũi hắn là mũi chó hay sao thế?"
Cây gậy trúc của hắn từng nhiễm máu, thế nhưng hắn đã tẩy rửa qua rất kỹ rồi mà.
Hơn nữa dọc theo đường đi còn cắm xuống tuyết thì mùi máu tươi dính trên thân trúc đã sớm hết rồi mới phải, tại sao hắn chỉ dùng mũi mà ngửi được?
"Đằng đại ca, đây rốt cuộc là binh khí gì?"
Lý nói xong rồi lấy tay cẩn thận quan sát gậy trúc, Tựa hồ phát hiện cái gì đó, Lý mạnh mẽ tách cây gậy ra...
Roẹt...
Phần đầu của cây gậy trúc không ngờ bị rớt ra, là một thanh "Kiếm". Chuẩn xác mà nói thì đây được coi là một cây kiếm đâm.
- Thì ra là thế.
Lý giật mình.
Nguyên lai cây kiếm được giấu trong gậy trúc, khi cầm ngược lại nó bị tuột và sẽ lộ ra một thanh kiếm. Chỉ là chuôi kiếm đâm này nhìn qua có chút kỳ quái, cả thân kiếm tựa như một cây thiết côn bóng nhoáng, mà đầu kiếm thì lại rất nhọn. Nói cách khác chuôi kiếm này không có mũi để chém mà chỉ dùng để đâm.
Muốn giết người, chỉ có một chiêu thức đó là đâm.
"Ta còn chưa thấy qua loại binh khí như vậy."
Lý sợ hãi than nói.
"Chỉ có thể dùng cách duy nhất để giết người là 'Đâm'? Lúc trước lão Uông lưng đeo chiến đao nhưng binh khí cũng là tẩu thuốc, nay con hắn càng kỳ lạ, lưng đeo chiến đao nhưng binh khí thật sự lại giấu ở trong chiếc gậy trúc."
Đằng Thanh Sơn liếc liếc mắt, lập tức liền mở phong thư trong tay ra rồi nhìn thật kỹ.
Khi vừa thấy phong thư thì Đằng Thanh Sơn đã nhận định là của lão Uông.
"Chủ nhân.
Nếu ngươi thấy được phong thư này thì lão Uông ta cho dù có chết cũng không hối tiếc. Ít nhất con ta đã đến được bên người rồi. Ta tìm chút bạc đem Đông tử an bài tại một thương đội một đường đi Nam Sơn Thành. Lo lắng nhất là tiểu tử này trên đường gặp chuyện không may. Ngoài chủ nhân trên Đoan Mộc đại lục này ra thì ta không biết ai khác, hy vọng chủ nhân có thể bố trí cho nó một chỗ với một miệng ăn.
Chủ nhân, bởi vì mấy năm qua ta không trông nom nó cẩn thận, ta tốn gần một năm mới tìm ra nó - được một kẻ trong bang phái mã tặc nuôi dưỡng, đồng thời nó còn tự nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp khá quỷ dị. Tuy rằng đơn giản nhưng bằng vào bộ kiếm pháp này mà trong đám tiểu mã tặc kia hắn đã lăn lộn rồi trở thành tam đương gia.
Ta cảm giác Đông tử tại phương diện kiếm pháp rất có thiên phú. Ta còn cảm thấy thiếu con trai mình rất rất nhiều. Lúc trước chủ nhân đã từng dạy ta bộ Thanh Liên Kiếm Pháp... Ta rất muốn dạy nó. Chỉ là lúc trước chủ nhân đã nói qua nếu không được sự cho phép của người thì ta không được truyền thụ cho bất cứ kẻ nào.
Chủ nhân còn lợi hại hơn ta nên người hãy thử xem qua nó một chút.
Nếu tiểu tử Đông tử này có thiên phú thì mong chủ nhân sẽ dậy cho nó mấy chiêu, như vậy trong thời đại loạn lạc này nó cũng có chỗ để mà nương dựa.
Nếu Đông tử không có thiên phú thì mong chủ nhân cứ tùy tiện mà an bài.
Thỉnh cầu của Lão Uông có thể có chút quá phận, mong chủ nhân đừng để ý. Hiện giờ ta làm chuyện này thật sự không biết sống chết ra sao. Ta thật sự chẳng còn vướng bận thứ gì khác ngoài đứa con trai này.
Ta cũng biết chủ nhân rất quan tâm Tiểu Bình, A Thú và cả ta nữa. Chẳng qua ta muốn rằng chủ nhân đừng cho người đi tìm ta. Cho dù là Húc Nhật thương thành cũng không có khả năng tìm được nơi ta sẽ đến. Hơn nữa giống như người nói, hãy lựa chọn con đường mình không bao giờ hối hận và ta đã lựa chọn rồi."
Đằng Thanh Sơn đọc xong phong thư trong khoản khắc tâm tình trở lên nặng nề.
Đúng như lão Uông dự đoán, Đằng Thanh Sơn đọc xong phong thư này trước tiên là muốn đi tìm lão Uông.
"Tiểu. Các ngươi tại đây. Đi Nam Sơn Thành một chuyến."
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Đi bây giờ sao?"
Lý có chút kinh ngạc.
Thiếu niên "Dương Đông" mập mạp cũng trầm giọng nói:
"Đằng tiên sinh, không cần đi. Cha ta nói qua không cần phải đi tìm ông ấy."
"Ngươi có biết chuyện của cha ngươi không?"
Đằng Thanh Sơn nhìn hắn.
"Ta chỉ biết là, ông ấy muốn đi giết người."
Dương Đông lắc đầu nói.
"Những điều khác ta cũng không biết. Chẳng qua nhìn bộ dáng ông ấy thì cừu nhân hẳn là rất lợi hại. Ta còn không qua nổi một chiêu của ông ấy nữa mà."
Lão Uông bắt chước Đằng Thanh Sơn dạy Thanh Liên Kiếm Pháp.
Bộ kiếm pháp này chính là do Đằng Thanh Sơn hiểu từ Thần Tiên Ngọc Bích rồi sau đó tổng hợp sửa lại mà ra. Thanh Liên Kiếm Pháp lấy "Huyễn" là chính - tựa như một đóa hoa sen, kiếm pháp mau lẹ như mộng như ảo. Không quản là ở Cửu Châu hay Đoan Mộc đại lục, bộ kiếm pháp này hẳn là phải được xưng tụng là thượng tiêm kiếm pháp đệ nhất.
Bản thân Lão Uông chính là Hậu thiên đỉnh phong, phối hợp bộ kiếm pháp này tại Cửu Châu đại địa cũng đủ để danh liệtã¬` Địa Bảng ã¬9Dương Đông không qua nổi một chiêu cũng không kỳ quái.
"Đằng đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lý lập tức hỏi.
"Muội xem sẽ biết."
Đằng Thanh Sơn đưa bức thư trong tay cho Lý.
"Ân. Mọi người chăm sóc Dương Đông cho tốt."
Nói xong, Đằng Thanh Sơn liền xoay người rời đi. Chỉ thấy trong cuồng phong bạo tuyết, Đằng Thanh Sơn mỗi một bước xa bảy tám trượng - tựa như thuấn di, dường như chỉ cần hai lần lóe lên đã hoàn toàn biến mất trong đám cây phía xa. Một màn này khiến Dương Đông hai mắt trừng lớn: "Này. Đây là khinh công gì?" Hắn ở trong mã tặc cũng một thời gian cũng gặp qua không ít nhân vật lợi hại. Nhưng Đằng Thanh Sơn như thế thật đáng sợ. Với một người chưa từng thấy qua, Dương Đông có điểm khó hiểu. Cha hắn nói: "Trong thiên hạ còn có một số tuyệt thế cường giả nữa". Vậy đó là khái niệm gì.
Từ những lời trong thư, Đằng Thanh Sơn cảm giác đó là những lời ủy thác trước khi chết. Chẳng qua nói gì đi nữa thì Đằng Thanh Sơn cũng đã coi lão Uông là bằng hữu là người một nhà rồi. Rất nhanh, Đằng Thanh Sơn đi vào Húc Nhật Tửu Lâu tại Nam Sơn Thành.
Trong hậu viện Húc Nhật Tửu Lâu.
"Đằng tiên sinh."
Lục trưởng lão lập tức nghênh đón Đằng Thanh Sơn tiến vào trong phòng.
Tiến vào trong phòng mới vừa ngồi xuống, Đằng Thanh Sơn liền trịnh nói:
"Lục trưởng lão, ta có một việc muốn nhờ Húc Nhật thương thành các ngươi giúp."
"Đằng tiên sinh mời nói."
Lục trưởng lão nhãn tình sáng lên, liền nói; Mấy người trưởng lão bọn họ đã sớm được phân - nếu Đằng Thanh Sơn nhờ làm việc gì thì nhất định phải làm cho thật tốt. Cường giả như Đằng Thanh Sơn nhờ làm việc thường rất ít. Cống hiến hết sức lực vì một cường giả như vậy, đó là một việc rất đáng tự hào.
"Lão Uông - người chăn ngựa ở chỗ ta vốn tên là 'Dương Vong'. Ta hy vọng Húc Nhật thương thành các ngươi hỗ trợ tra về người này."
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Tin tức về hắn tra càng kỹ càng tốt."
"Dương Vong?"
Lục trưởng lão nhíu mày nói:
"Đằng tiên sinh người chăn ngựa kia của người ta còn nhớ rõ; đó là một người bị què chân mù một mắt, là một người rất thành thật a. Chẳng qua, tiên sinh nếu chỉ với một cái tên này thôi thì trong thiên hạ có rất nhiều người trùng tên, như vậy khi điều tra có điểm phiền toán a."
Đằng Thanh Sơn nhướng mày:
"Húc Nhật thương thành các ngươi cũng không thể tra ra sao?"
"Không phải là không thể tra."
Lục trưởng lão giải thích nói:
"Chẳng qua tiên sinh đưa thêm tin tức về Dương Vong càng nhiều thì chúng ta sẽ tra ra nhanh hơn."
Đằng Thanh Sơn suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp:
"Dương Vong là cao thủ chỉ dùng kiếm, thực lực Hậu thiên đỉnh phong. Con hắn là Dương Đông - năm nay khoảng mười hai mười ba tuổi. Ngoài ra cừu nhân của hắn có thế lực không nhỏ."
Lục trưởng lão nghe xong gật gật đầu. Cười nói:
"Hậu thiên đỉnh phong? Có cái này thì việc tra xét tương đối dễ dàng hơn. Đằng tiên sinh, người yên tâm. Nhanh thì ba ngày sau sẽ có tin tức của hắn, chậm nhất là mười ngày hoặc nửa tháng mà thôi. Nếu mười ngày hay nửa tháng mà còn không tra được, như vậy tin tức này có thể là giả."
"Được. Ta chờ tin tức của các ngươi."
Đằng Thanh Sơn gật đầu đáp.
Xem qua lá thư, không chỉ mình Đằng Thanh Sơn mà còn có những người khác, tất cả đều rất lo lắng về lão Uông. Nhưng bọn người Đằng Thanh Sơn tạm thời không có biện pháp gì.
Chạm vạng ngày thứ ba, tuyết đã ngừng rơi.
Từng người, từng người phà hơi thở màu trắng đứng ở bờ hồ Nguyệt Nha. Mười mấy tên kỵ sĩ khôi ngô cao lớn lôi kéo dây cương. Mười mấy tên kỵ sĩ này chỉ cần đứng ở đó cũng khiến cho người khác cảm thấy từng đợt sát khí toát ra. Hiển nhiên đó đều là những người dày dạn kinh nghiệm sa trường. Phía trước bọn họ là ngân phát lão giả gầy yếu.
"Lục trưởng lão, tối rồi mà vẫn còn tới đây a."
Đằng Thanh Sơn từ trong lòng núi bị Lý kêu ra, đi tới nghênh đón.
"Ta bình thường cũng không có việc gì."
Lục trưởng lão cười.
"A. Lần trước không phải tiên sinh muốn tìm tin tức một người tên là Dương Vong sao? Húc Nhật thương thành chúng ta đã tra được rồi. Bản tin tức được ghi chép ở trong này."
Lục trưởng lão nói xong đem một quyển sách buộc chỉ bạc đưa cho Đằng Thanh Sơn.
"Dương Vong?"
Bên cạnh Lý, Tiểu Bình cùng thiếu niên kêu là "Dương Đông" cũng nhìn quyển sách chằm chằm.
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận quyển sách này, mở ra cẩn thận đọc lên. Sau khi đọc xong Đằng Thanh Sơn hiểu biết về lão Uông nhiều hơn.
Dương Vong - Năm nay bốn mươi ba tuổi.
Khi còn bé là một gã khất cái lưu lạc khắp nơi. Rồi sau đó, được một đôi vợ chồng thiện lương thu dưỡng. Chẳng qua, trong thời loạn thế này thì cuộc sống của đôi vợ chồng thiện lương càng thêm gian nan. Dương Vong là một một người con hiếu thuận. Khi hắn lớn lên, hắn cũng cố gắng làm việc kiếm tiền phụ dưỡng dưỡng phụ mẫu. Không biết từ nơi nào đó, Dương Vong tìm được một cuốn bí tịch tu luyện nội kình.
Nhờ nội kình càng ngày càng mạnh, và sự khắc khổ tu luyện hắn trở thành một tay kiếm pháp lợi hại.
Dương Vong mang theo dưỡng phụ mẫu tiến vào bên trong Thiên Phong thành. Hắn trở thành một tên hộ vệ nhất đẳng trong một thương gia lớn. Từ đó, cuộc sống Dương Vong thay đổi lớn. Cuộc sống dưỡng phụ mẫu hắn cũng bởi thế trở nên tốt hơn.
Rất nhanh. Đến lúc ba mươi tuổi Dương Vong thành thân - cưới một người vợ xinh đẹp tên là "Vũ Sương".
Cuộc sống rất là tốt đẹp. Năm sau liền có được một đứa con.
Chẳng qua những ngày tốt đẹp này chỉ được vẻn vẹn qua hai năm.
Trong Thiên Phong thành, Liên Hạo Thông của Thiên Phong gia tộc ăn chơi trác táng thèm thuồng thê tử của Dương Vong từ lâu. Thấy hộ vệ Dương Vong theo thương buôn đi xa buôn bán. Hách Liên Hạo Thông cùng thê tử Dương Vong thường xuyên qua lại bắt đầu thông đồng với nhau. Vũ Sương thê tử của Dương Vong do cũng có vài phần năng lực nên hấp dẫn Hách Liên Hạo Thông. Lập tức Hách Liên Hạo Thông muốn lấy nàng ta làm thiếp.
Dương Vong sau khi trở về biết được, không khỏi lửa giận công tâm; muốn giết chết con tiện nhân không biết xấu hổ kia. Ai có thể ngờ là lúc đó Hách Liên Hạo Thông đi đến Dương gia, thấy thế liền phái người bảo vệ Vũ Sương. Hơn nữa còn hạ lệnh giết sạch mấy người Dương gia.
Dưỡng phụ mẫu của Dương Vong do không năng lực phản kháng chết thảm tại đương trường. Còn Dương Vong thì vội vàng ôm đứa con mới được hai tuổi may mắn chạy thoát.
"Thì ra là như vậy. Địch nhân của hắn là người của Thiên Phong gia tộc. Khó trách, hắn không muốn nói cho ta biết."
Đằng Thanh Sơn tâm tình không khỏi trở lên nặng nề hơn.
--------------------------------