• 1,880

Chương 361: Thiên Phong Chiến Thần


Số từ: 2764
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Trốn!"
Đằng Thanh Sơn đã cảm nhận được ánh mắt của đối phương, liền sử dụng tốc độ nhanh nhất, một cái lắc mình đã vọt tới bên cạnh Lý. Một cánh tay của hắn ôm lấy Lý, tay còn lại bắt lấy cái hòm thiết lớn, đột ngột nhảy về phía Thanh Loan.
"Muốn chạy trốn?" Thanh âm lạnh lùng bắt đầu còn ở xa xa, nhưng một lát liền vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn.
"Thật nhanh." Người Đằng Thanh Sơn đang ở giữa không trung, còn chưa rơi xuống trên lưng Thanh Loan đã phát hiện bóng người kia đến nhanh như tên bắn. "Bất hảo, không còn kịp rồi... Thật khủng bố, ta còn chưa rơi xuống lưng Thanh Loan, công kích của hắn đã tới."
"Thanh Loan." Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng, lập tức đem Lý ném lên trên lưng Thanh Loan, đồng thời ném ra cái hòm sắt lớn.
Thanh Loan kêu to một tiếng, móng vuốt sắc bén dễ dàng móc xuyên qua rồi giữ chặt chiếc hòm sắt, mà nó cẩn thận lưng đeo Lý.
"Tiểu tử, chịu chết đi."
Bộ hắc bào của Thiên Phong Chiến Thần phần phật trong gió, hai tròng mắt mơ hồ có tia mũi nhọn. Đối phó Đằng Thanh Sơn, hắn thậm chí còn không cần dùng binh khí, cứ như vậy lao xuống dưới.
Thiên Phong Chiến Thần lao nhanh về phía Đằng Thanh Sơn, giống như một con diều hâu muốn giết con gà con.
Dưới áp lực khủng bố này, Tiên Thiên cường giả bình thường sợ là sớm đã đánh mất ý chí chiến đấu, cũng không dám hoàn thủ.
"Ha ha... Đi tìm chết!!!" Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc bén như đao, người đang giữa không trung, phần eo dùng một chút lực, thân thể ngắn ngủi dừng trên khoảng không, đồng thời lấy ra Luân Hồi Thương ở sau lưng. Gân cốt toàn thân, lực lượng của cơ thể hắn trong khoảnh khắc liền bạo phát đến cực hạn, một chiêu "Xích Hổ Bào" trực tiếp thi triển ra.
"Oanh~~"
Hỏa Hành cương kình mạnh mẽ phát ra, sau đó ngưng tụ, luân chuyển vặn vẹo ở đầu thương của Luân Hồi Thương. Mà cán thương của Luân Hồi Thương giống như Hỏa long xoay người, một cỗ lực lượng mạnh mẽ xuyên thấu qua cán thương truyền lại đến mũi thương, cùng đầu thương luân chuyển tới một chút cương kình kết hợp. Hôm nay, về "Hỏa Hành Chi Quyền" Đằng Thanh Sơn đã sáng chế tới quyền thứ tám, thi triển ra một chiêu này đã có một loại ý cảnh như núi lửa bộc phát!
Oanh long long~~~
Lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối ngưng tụ ở mũi thương một chút, lực xuyên thấu kinh người làm không gian cũng tựa như bị vặn vẹo.
Rơi xuống mặt đất, Đằng Thanh Sơn lập tức triển khai khinh công bay nhanh chạy trốn: "Thiên Phong Chiến Thần này quá mạnh mẽ. Phỏng chừng, hắn đã bước vào Hư Cảnh rất lâu rồi. Một thương mạnh nhất của ta đều bị hắn tùy đánh bay... Cùng đấu với hắn, quả thực là tìm cái chết." Nhanh chóng nhặt lên Luân Hồi Thương trên mặt đất, Đằng Thanh Sơn thi triển tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Mỗi bước chính là bảy tám mươi trượng, hai ba bước chính là một dặm đường!
Mấy lần lắc thân liền biến mất không thấy.
"Muốn chạy trốn?"
Thiên Phong Chiến Thần cười, bản thân còn đứng tại tại chỗ, nhưng mơ hồ có một đạo tàn ảnh màu xám lóe ra.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn đột ngột dừng lại.
Phía trước trên đỉnh núi, có một vị nam tử mặc hắc bào đang đứng. Một ngọn gió thổi qua trên ngọn núi khiến trường bào hắn tung bay.
"Quá nhanh." Đằng Thanh Sơn cảm giác được không ổn.
Xì! Luân Hồi Thương liền chui vào mặt đất. Thân thể Đằng Thanh Sơn phảng phất giống như chuột chũi trực tiếp tiến vào trong lòng đất.
Vốn đang lộ ra nét cuồng ngạo, trên mặt Thiên Phong Chiến Thần lúc này cũng lộ ra một tia kinh ngạc: "Hư Cảnh!"
Hắn rõ ràng cảm giác được, một Thương này của Đằng Thanh Sơn không ngờ có thực lực của cường giả mới bước vào "Hư Cảnh".
"Ha ha..." Thiên Phong Chiến Thần không khỏi cười lớn một tiếng.
Hắn vung cánh tay phải lên, hóa thành một đạo màu xám hung ác.
Loảng xoảng đương!
Tốc độ cực nhanh không ngờ vượt qua một Thương này của Đằng Thanh Sơn, tay phải hắn trực tiếp đánh ra trúng vào đầu thương Luân Hồi Thương. Lực lượng mạnh mẽ, làm hai tay Đằng Thanh Sơn tê rần, rốt cuộc cầm không được cán thương.
Vù!
Luân Hồi Thương trực tiếp bị quăng lên.
"Như thế nào..." Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.
Xích Hổ Pháo chính là chiêu thức mạnh nhất của mình, đặc biệt sau khi "Hỏa Hành Chi Quyền" sáng chế quyền thứ tám, uy lực của chiêu này càng thêm đáng sợ. Lúc trước Vân Mộng Chiến Thần từng nói qua, bản thân mình có thực lực tương đương với Hư Cảnh. Đằng Thanh Sơn tự tin... một Thương này đối với cường giả mới vào Hư Cảnh thì có thể tạo thành uy hiếp.
Nhưng là... Một cái tát liền bay?
Nói thì chậm rãi, kì thực cấp bậc như Thiên Phong Chiến Thần và Đằng Thanh Sơn khi giao thủ với nhau, tốc độ có thể nói là nhanh như thiểm điện. Đương khi Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn bị quẳng đi... Thanh Loan vừa mới tiếp được Lý.
"U ~~" Một tiếng kêu to vang lên, Thanh Loan hướng phía xa nhanh chóng bay đi.
"Tiểu tử, ngươi đã bước vào Hư Cảnh?" Thiên Phong Chiến Thần kinh dị nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn.
Bồng! Đằng Thanh Sơn rơi trên mặt đất.
"Chẳng qua, ngươi như thế nào không có Thần Dung Thiên?" Thiên Phong Chiến Thần có chút nghi hoặc, lập tức nở nụ cười: "Đúng, trước đó không lâu ngươi là Võ Thánh. Ân, xem ra là vừa mới bước vào Hư Cảnh, còn chưa kịp tạo Thần Dung Thiên."
Câu thông thiên địa, chân nguyên vô tận mới là Hư Cảnh cường giả.
Kỳ thật, cũng có Hư Cảnh cường giả cho rằng "Thần Dung Thiên, chân nguyên vô tận" mới là Hư Cảnh cường giả chân chính.
"Thần Dung Thiên" này cũng không khó để hiểu, bình thường sau khi hòa cùng thiên địa thì chân nguyên sẽ trở nên vô tận. Sau đó hao phí chút thời gian, có thể làm được "Thần Dung Thiên".
Thiên Phong Chiến Thần lạnh lùng cười, đột ngột dậm chân một cái.
"Oanh long ~~~~" Đất đai, núi đá xung quanh bị một cước của hắn giẫm lên làm nổ tung,một cái hố to ước chừng hơn mười trượng liền xuất hiện. Đằng Thanh Sơn nhìn lực lượng một cước của Thiên Phong Chiến Thần, sắc mặt trắng bệch: "Thiên Phong Chiến Thần này thật sự quá mạnh mẽ." Hố to phạm vi hơn mười trượng cũng không đáng sợ mà đáng sợ chính là --
Cách mắt đất sâu ba trượng, đều có thể chấn thương mình. Đắng Thanh Sơn ngay lập tức đạp mạnh, lắc mình một cái liền bỏ chạy đến hơn mười trượng ngoài.
"Làm sao bây giờ, trốn như thế nào, như thế nào có thể chạy trốn?" Đằng Thanh Sơn đã dùng tới tất cả năng lực, nhưng khi đối mặt Hư Cảnh cường giả "Thiên Phong Chiến Thần" thì những năng đực đó cũng trở nên buồn cười. Bản thân mình dám từ trên cao nhảy xuống, nhưng Thiên Phong Chiến Thần cũng thoải mái từ trên lưng phi cầm Yêu Thú kia nhảy xuống! Hơn nữa còn thoải mái vô cùng.
Tốc độ chạy trốn?
Thiên Phong Chiến Thần chỉ sợ hơn gấp đôi mình về tốc độ, như thế nào có thể chạy trốn?
"Đằng Thanh Sơn người là người có tư chất và tốc độ tu luyện tốt nhất mà ta đã từng gặp. Ta thấy, tuổi của ngươi chỉ sợ còn không qúa sáu mươi. Sáu mươi đã bước vào Hư Cảnh, thật sự là làm cho người ta bội phục! Đáng tiếc, ngươi quá thân cận với Húc Nhật Thương Thành Mục lão nhi. Hắn đối tốt với ngươi, phỏng chừng là chờ ngươi thực lực càng mạnh, về sau sẽ đến đối phó ta."
Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần quanh quẩn bên tai Đằng Thanh Sơn, tựa như một người đứng gần sát hắn mà nhỏ giọng nói chuyện.
"Thủ đoạn gì đây? Truyền âm?"
Đạt tới Hư Cảnh...
Thì hẳn là có một thiên địa khác. Mặc dù sức bạo phát thuần túy của Đằng Thanh Sơn có thể sánh bằng cường giả mới vừa bước vào Hư Cảnh. Nhưng, một chút năng lực đặc thù của Hư Cảnh, hắn cũng không có.
"Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Chậc chậc, giết một cường giả thiên tài, cảm giác rất sảng khoái."
Vừa dứt lời...
Vù!
Phía trước Đằng Thanh Sơn liền hiện ra một đạo nhân ảnh, nhanh đến mức Đằng Thanh Sơn trước đó không chút nào phát hiện.
"Bồng!" Thiên Phong Chiến Thần nhanh như một tia chớp, một cước đá vào ngực Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn miễn cưỡng chỉ kịp dùng hai tay chống đỡ.
"Oanh long..."
Đằng Thanh Sơn cảm giác tựa hồ giống như bị va chạm vào tảng đá, cương kình bên ngoài thân trong khoảnh khắc bị một lực cực mạnh làm chấn vỡ tán loạn. Áo da bên ngoài thân thể hắn cũng liền bị rách nát, gốc cây chín lá Hồng Liên vốn giấu vào trong ngực kia cũng bị chấn vỡ ra. Một cước này đá vào lồng ngực Thanh Sơn, làm hắn tựa như một viên đạn pháo văng ra, đập vào vách núi đá.
Oanh! Trên vách núi đá xuất hiện một cái lỗ thủng lớn làm cho người ta phải sợ hãi.
"Thiên tài... Thiên tài?"
"Khi chết rồi, cũng chỉ là phế tài."
Hắc bào của Thiên Phong Chiến Thần bay phần phật, mắt nhìn lỗ thủng trên vách núi lạnh nhạt cười nói. Sau đó thân hình lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, bước đến chỗ Cửu Diệp Hồng Liên. Giờ phút này, Cửu Diệp Hồng Liên liên đã hoàn toàn vỡ vụn, hoàn hảo không tổn hao gì chỉ có chín khỏa hạt sen màu đen tựa như hắc trân châu kia.
"Lão sư." Ở phía sau, Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên rốt cục đuổi kịp tới.
Không chỉ Thiết Kiếm Võ Thánh, Húc Nhật Võ Thánh Mục Vọng, nữ Võ Thánh Giang Nhạn cùng với Phó Đao các phần đông Võ Thánh đều đã tới, đứng ở phía xa yên lặng nhìn.
"Ai..." Mục Vọng thở dài một hơi.
"Một thế hệ cường giả cứ như vậy liền chết đi." Trong đôi mắt Giang Nhạn xẹt qua một tia ảm đạm. Phó Đao lại trầm mặc đứng ở kia.
Không ai dám tin, sau khi thừa nhận một cước của Thiên Phong Chiến Thần đang có sát ý, Đằng Thanh Sơn còn có thể sống sót được.
Thiết Kiếm Võ Thánh "Hách Liên Hạo Duyên" đi tới bên cạnh sư phụ hắn. Thiên Phong Chiến Thần cười nhạt đem chín khỏa hạt sen bỏ vào trong lòng ngực, đột nhiên hắn chau mày: "Ân, hắn còn chưa có chết? Như thế nào mà còn có thể sống?"
"Lão sư? Đằng Thanh Sơn vẫn không chết?" Hách Liên Hạo Duyên cũng rất giật mình.
"Ân, chẳng qua chỉ cần khuyến mãi hắn thêm một cước nữa thôi." Thiên Phong Chiến Thần lạnh nhạt cười nói: "Ở trước mặt ta, ta muốn hắn sống thì hắn được sống, ta muốn hắn chết... Hắn nhất định phải chết."
Nói xong, Thiên Phong Chiến Thần hướng hang động kia đi đến.
Thính lực của Đằng Thanh Sơn kinh người cỡ nào, nói chuyện bên ngoài hắn cũng nghe được. Một cước vừa rồi của Thiên Phong Chiến Thần thật sự là rất lợi hại, dễ dàng chấn vỡ cương kình bên ngoài thân thể hắn. Cho dù là cường giả mới bước vào Hư Cảnh, đối mặt một cước này, một khi phòng ngự bên ngoài thân bị phá vỡ, thân thể bị một cước này khẳng định là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Đằng Thanh Sơn bất đồng!
Thân thể hắn đã đạt tới cực hạn, có được lực lượng làm cho người ta sợ hãi. Hơn nữa, trong mỗi tế bào của hắn cũng ẩn chứa cương kình.
Bình thường, Tông Sư Nội gia quyền cường giả, sinh mệnh lực cũng mạnh đến đáng sợ, trái tim bị bắn thủng cũng đều có thể sống một hồi lâu. Chứ đừng nói đến hôm nay, khi Đằng Thanh Sơn đã đạt đến cực hạn! Sinh mạng lực của hắn đã đạt tới một cấp độ mà so với cực hạn của con gián còn muốn kinh khủng hơn.
"Oanh long long ~~" Đằng Thanh Sơn đột ngột đánh vào lòng núi bên kia. Lòng núi kia trực tiếp mở ra một cái lỗ lớn, hắn liền từ bên trong lao ra.
"Ngươi thật đúng là có thể kháng cự a." Thiên Phong Chiến Thần vẻn vẹn lắc thân ba cái, lại bắn về phía bên đó.
Đúng lúc này --
"U ~~" Tiếng kêu to thê lương đột nhiên vang lên.
Thiên Phong Chiến Thần vừa chuyển đầu nhìn.
Chỉ thấy Thanh Loan trên lưng không có Lý, chân cũng không quắp cái hòm thiết, đang bay đến con tuyết trắng đại điêu kia. Con đại điêu này kêu to thê lương, lao thẳng xuống, nhằm về phía Thiên Phong Chiến Thần. Nhưng... cho dù cùng là Tiên Thiên Kim Đan Yêu Thú, Thanh Loan làm vua của phi cầm Yêu Thú, tốc độ của nó so với Tuyết linh điêu thì nhanh hơn rất nhiều.
"Vù ~~ "
Thanh Loan hé miệng, một ngọn lửa màu đen có chút tím lập tức liền được phun ra.
"U ~~" Tuyết linh điêu kêu to thê lương, điên cuồng hướng phía Thiên Phong Chiến Thần mà bay, giống như hài tử bị người khác khi dễ, chạy trốn về phía cha mẹ .
Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt đại biến, lạnh lùng quát chói tai: "Nghiệt súc!! !"
Rốt cuộc bất chấp việc phải đuổi giết Đằng Thanh Sơn, hắn trực tiếp hướng qua đó, bảo vệ Tuyết linh điêu.
"Xuy xuy ~~~" Bị ngọn lửa màu đen cùng màu tím bao trùm, cho dù lông chim của Tiên Thiên Kim Đan phi cầm Yêu Thú như Tuyết linh điêu có cứng rắn đến mấy thì cả thân thể cũng bị cháy đen thui. Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng thê thảm, ngắn ngủi hô hấp một cái, đã bị thiêu thành tro tàn!
Thanh Loan được xưng là vua của phi cầm Yêu Thú, cũng không phải là giả.
Thu phục một con Tiên Thiên Kim Đan Yêu Thú, dễ dàng sao?
"U ~~~" Thanh Loan kêu vang một tiếng, xoay người một cái liền lướt đi, không ngờ nhằm phía Thiết Kiếm Võ Thánh "Hách Liên Hạo Duyên".
Chuột chũi: loài chuột sống trong lòng đất, hai tay nó tựa như một mũi khoan có khả năng đào đất rất nhanh(chi tiết và hình ảnh xin vui lòng search google).
Thần Dung Thiên: Thần dung nhập với trời đất. Ý nói bản thân hoàn toàn hòa vào cùng thiên địa, mình là thiên địa mà thiên địa cũng là mình.
Cái này mình cũng xin giải thích 1 chút, dù chỉ là vui vui thôi: khi bạn dẫm 1 con gián, dù đã ngắc ngoải nhưng con gián vẫn có thể bò hoặc lết 1 đoạn ngắn, tại sao? Vì chúng chưa chết hẳn. Gián, có thể coi là loài sống dai nhất trên thế giới(mình không nói về số năm mà nói về sức sống của nó khi bị va chạm). Một con gián mẹ khi bị thương, vẫn có thể lết về tổ của nó rồi mới chết.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.