• 1,880

Chương 509


Số từ: 2322
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ ba người nhìn bốn phía.
"Tất cả hộ pháp, hãy dẫn dắt đệ tử mình đi các cung điện xung quanh, xem mức độ hư hao như thế nào." Vũ Phụng đứng ở trên những bậc thang Thánh Điện, cất giọng hạ lệnh nói. Nhất thời, có hơn mười người hoặc là trung niên, hoặc là lão giả, đều khom người tuân mệnh, sau đó lập tức dẫn dắt các tinh anh đệ tử đang có chút tâm loạn kinh hoảng rời đi.
"Đi thôi." Hoàng Thiên Cần thở dài một hơi.
"Thật không biết quái thai này thoát ra từ đâu." Liễu Hạ cũng lắc đầu, oán hận nói.
Vũ Phụng lại không hé răng, đi theo Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ đi vào đại điện của Thánh Điện.
Đằng Thanh Sơn cùng với Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đang ở trung tâm đại điện nhìn quanh bốn phía, nhưng căn bản là không thấy được Tôn Giả.
"Tôn Giả, sao không hiện thân?" Đằng Thanh Sơn cất cao giọng nói.
Đăng! Đăng! Đăng!
Lúc này, Vũ Hoàng Môn ba gã Thái thượng trưởng lão đều từ hướng cầu thang đi vào giữa đại điện. Đồng thời, Vũ Phụng lại tự mình đi đóng cửa đại điện lại.
"Động ca ~~" Cánh cửa đại môn cao lớn ầm vang một tiếng, liền đóng lại.
Toàn bộ đại điện trong nháy mắt chìm vào bóng tối.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi nếu muốn gặp Tôn Giả, không cần phải sốt ruột." Liễu Hạ lạnh nhạt nói một tiếng, đi đến bên cạnh đại điện châm hai tòa đại đăng ở hai bên trái phải. Trong lúc nhất thời, bên trong đại điện có hai tòa đại đăng chiếu rọi, tuy nhiên lúc sáng lúc tối.
"Tỏ ra thần bí?" Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, nhìn quét cả bốn phía.
Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ cả ba người đều đứng ở một bên.
Ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng có chút không kiên nhẫn, khẽ vỗ hai cánh. Tuy nàng đã thu hỏa diễm quanh mình, nhưng lúc này hào quang so với hai tòa đại đăng còn muốn sáng hơn.
"Tôn Giả rốt cuộc ở đâu?" Đằng Thanh Sơn trong lòng nghi hoặc.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức hùng hồn đang tới gần. Cơ hồ trong nháy mắt, cỗ khí tức này từ cửa sổ tầng thứ bảy trong Thánh Điện tiến vào, sau đó hạ xuống, trực tiếp dừng ở giữa đại điện. Hơi thở hắc ám rất hùng hồn này, Đằng Thanh Sơn đã sớm cảm giác được.
"Không đúng a. Cỗ hơi thở này sao lại giống hơi thở của Liệt Phong Long Chuẩn, đều cực kỳ cường đại. Đây hẳn là hơi thở của Hư Cảnh Yêu Thú mới đúng." Đằng Thanh Sơn nghi hoặc: "Sao lại là Tôn Giả?"
Ở giữa đại điện hôn ám.
Có một thân ảnh mơ hồ đang đứng, toàn thân hắn đều bao trùm trong một bộ chiến giáp màu vàng lợt, ở đại điện tối đen cũng có thể thấy được. Chiều cao của hắn cực kỳ kinh người, ước chừng khoảng hai trượng(năm mét).
Mang theo một mũ giáp màu vàng lợt, mặt nạ bảo hộ gương mặt ,ngay cả ánh mắt cũng đều không lộ ra.
"Bái kiến Tôn Giả." Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ ba người đều cung kính nói.
"Nắm tay thật lớn." Đằng Thanh Sơn ánh mắt dừng lại ở trên tay của người khổng lồ cao lớn.
Thân cao khoảng hai trượng, nhưng nắm tay lại to lớn kinh người giống như hai khối cự thạch. Ngoài ra, trên nắm tay còn có bao tay bảo hộ, ở trên bao tay có một loạt gai nhọn. Tin tưởng một quyền này nện xuống, một tòa núi nhỏ cũng đều sẽ bị đập nát.
"Người trẻ tuổi, ngươi không phải là muốn gặp ta sao? Sao lại không nói?"
"Ngươi chính là Tôn Giả?" Đằng Thanh Sơn nhìn quái nhân trước mặt hoàn toàn bao phủ trong chiến giáp, ngay cả bộ mặt cũng không lộ ra. Quái nhân này, thoáng nhìn giống như một con rô bốt trong điện ảnh khoa học viễn tưởng kiếp trước. Cái mà Đằng Thanh Sơn kỳ quái chính là, hiện giờ Hoàng Thiên Cần chính là Động Hư chi cảnh. Nhưng Tôn Giả trước mắt này, hơi thở rõ ràng là Hư Cảnh.
Hoàng Thiên Cần nhìn thấy Tôn Giả, lại cung kính hô một tiếng bái kiến Tôn Giả. Việc này đích thật là việc lạ.
"Ta không phải Tôn Giả, thì là ai?" Một thanh âm hùng hậu lại một lần nữa vang lên.
"Không biết Tôn Giả có thể lột mũ giáp cùng mặt nạ bảo hộ được hay không?" Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Có thể."
Thanh âm Tôn Giả vang lên. Chỉ thấy hắn dùng bao che tay bảo hộ tay phải trực tiếp lột mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt thực. Tôn Giả nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, lộ ra một khuôn mặt đầy răng nanh.
"Không có khả năng!"
"Ngươi như thế nào chính là..." Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị sợ ngây người.
Ở phía trước hắn, vị Tôn Giả này lại là một con Cự Hùng(gấu)! Đúng, chính là gấu! Một con gấu có đôi mắt nhỏ, nhưng lại mơ hồ có một tia kim quang.
"Khó trách hai tay lại lớn như vậy, còn có cánh tay, chân to lớn như thế." Đằng Thanh Sơn trước còn suy nghĩ vị Tôn Giả này thân thể tỉ lệ không thích hợp, không giống con người. Hiện tại chứng kiến Cự Hùng này thì tự nhiên hoàn toàn hiểu được, đây chính là Hư Cảnh đại thành Yêu Thú thuộc loại gấu!
"Rất kinh ngạc?" Thanh âm hùng hậu lại lần nữa vang lên, nhưng Cự Hùng Tôn Giả lại căn bản không há mồm.
"Ngươi, ngươi làm sao mà có thể nói được?" Đằng Thanh Sơn lắc đầu: "Yêu Thú, không có khả năng có thể nói chuyện."
"Sao lại không được?" Ở bên cạnh, Hoàng Thiên Cần cười lạnh một tiếng: "Đằng Thanh Sơn, đây là ngươi không biết! Ta hỏi ngươi, Hư Cảnh cường giả truyền âm, còn có thể nghe được thanh âm hai ba mươi dặm là làm như thế nào?"
Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động.
Truyền âm, là đem chính thanh âm của mình làm cho chấn động, ở bên tai đối phương bắt chước sinh ra thanh âm chấn động đồng dạng, tự nhiên sẽ làm cho đối phương nghe được.
Mà nghe được lời nói từ khoảng cách hai ba mươi dặm cũng là cùng một đạo lý. Đem hai ba mươi dặm, ở bên tai mình bắt chước sinh ra đồng dạng chấn động, thanh âm người khác tự nhiên là nghe được.
"Hư Cảnh cường giả, có thể dễ dàng khống chế sinh ra các loại chấn động thanh âm." Hoàng Thiên Cần lạnh nhạt cười: "Bằng vào sự khống chế thanh âm ở một mức nhất định. Cho nên, bất kỳ một Hư Cảnh cường giả nhân loại nào, nếu muốn học Thú ngữ thì chỉ cần hao phí khoảng một canh giờ là hoàn toàn có thể học hiểu được."
Đằng Thanh Sơn gật đầu, đạo lý này hắn biết.
"Hư Cảnh Yêu Thú cũng vậy, chỉ cần có người dạy, nói cho bọn họ hiểu ngôn ngữ nhân loại rồi chuyển qua Thú ngữ. Cứ như vậy, bọn họ cũng sẽ hiểu lời nói của nhân loại." Hoàng Thiên Cần nói: "Mặc dù rất ít có cường giả nhân loại nguyện ý hao phí nhiều thời giờ đi dạy Yêu Thú, nhưng đó là điều hoàn toàn có thể làm được."
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra. Đúng, trí tuệ của Hư Cảnh Yêu Thú không thua gì nhân loại.
Như Lý Quân, hoàn toàn có thể đi dạy một con Yêu Thú nghe hiểu được tiếng người.
"Hoàng Thiên Cần, tuy là nghe hiểu. Nhưng là, Yêu Thú không thể phát ra thanh âm của nhân loại a." Đằng Thanh Sơn nói.
Đây là sự hạn chế của dây thanh âm. Dây thanh quản của con người có thể phát ra rất nhiều loại thanh âm. Nhưng dây thanh quản của Yêu Thú lại có hạn chế rất lớn, bọn họ không thể phát ra ngôn ngữ nhân loại phức tạp như vậy.
"Là nói không nên lời, nhưng Hư Cảnh Yêu Thú có thể khống chế thanh âm chấn động, sinh ra thanh âm." Hoàng Thiên Cần nói.
"Này............"
Đằng Thanh Sơn trong lòng nổi lên cơn sóng gió động trời, không thể không liếc nhìn Hùng Tôn Giả ở bên cạnh.
Thông qua không chế không khí gây nên chấn động, sinh ra thanh âm, chuyện này Đằng Thanh Sơn đương nhiên biết! Nhưng là, Hư Cảnh cường giả nhân loại khống chế không khí gây nên chấn động rồi tiến hành truyền âm, đó căn bản chỉ là phục chế! Chỉ là đem lời nói của mình khiến cho thanh âm chấn động có thể phục chế một lần!
Trong không khí, sóng gợn của thanh âm chấn động rất phức tạp.
Chỉ riêng phục chế là dễ dàng.
Nhưng phải nhớ kỹ mỗi một chữ, thanh âm chấn động, sau đó tạo thành từ ngữ. Còn như Hùng Tôn Giả này, không nói lời nào lại khống chế thanh âm dao động sinh ra một câu... Khó khăn này quá lớn.
"Người trẻ tuổi, ta biết ngươi kinh ngạc cái gì." Hùng Tôn Giả hơi hơi cúi đầu, nhìn xuống mỉm cười liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn một cái: "Đích xác, chỉ dựa vào khống chế không khí chấn động mà nói ra một câu so với học Thú ngữ thì phải khó hơn gấp trăm ngàn lần! Năm đó, ta cùng với Đại Vũ học ngôn ngữ nhân loại hao phí mất mười năm. Nhưng là, ta muốn nói ra, lại là hao phí hơn một ngàn năm mới hoàn toàn học được, mới có thể làm được."
"Hơn một ngàn năm?" Đằng Thanh Sơn thầm hít một hơi, sau đó có chút khâm phục nhìn Hùng Tôn Giả trước mặt.
Có người dạy, Hư Cảnh Yêu Thú học hiểu ngôn ngữ nhân loại thì chỉ cần mười năm là có thể làm được.
Còn đem tất cả lời nói, thông qua thanh âm chấn động sinh ra, Hùng Tôn Giả lại hao phí hơn một ngàn năm, có thể thấy được chuyện này khó khăn đến bực nào!
Ở giữa đại điện, Đằng Thanh Sơn cùng với Hùng Tôn Giả trao đổi.
"Nó hẳn là hài tử của Bất Tử Phượng Hoàng." Hùng Tôn Giả cười nhìn thoáng qua Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh: "Còn nhớ rõ năm đó, ta cùng với Bất Tử Phượng Hoàng giao thủ... Chỉ chớp mắt mà đã qua mấy ngàn năm."
"Tôn Giả, người là năm đó cùng với Vũ Hoàng..." Đằng Thanh Sơn trừng mắt kinh hô. Trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ đến, trong thư tịch có liên quan đến Vũ Hoàng có một bản ghi chép.
Trong bản ghi chép về lịch sử.
Vũ Hoàng trị thủy, nổi danh chính là có một con Hư Cảnh hắc hùng trợ giúp Vũ Hoàng mở núi. Trong dân gian thậm chí còn có truyền thuyết, nói Vũ Hoàng hóa thân làm hắc hùng, bổ ra một tòa tòa núi lớn.
"Chẳng lẽ, Hùng Tôn Giả này chính là Hư Cảnh hùng thú năm đó?" Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh.
Ở vên cạnh, Hoàng Thiên Cần tự tin nói:"Đúng, năm đó khi tổ sư của Vũ Hoàng Môn ta thống trị thiên hạ."
"Thiên hạ có nhiều núi lớn ngăn trở, lúc ấy ngoại trừ tổ sư sử dụng Khai Sơn Thần Phủ bổ ra một tòa tòa núi lớn ra, chính là Tôn Giả vì tổ sư mà đập mở một tòa núi lớn. Phóng nhãn khắp thiên hạ, trong Hư Cảnh Yêu Thú không có một ai mạnh hơn so với Tôn Giả."
Đằng Thanh Sơn trong lòng khẽ động.
"Không."
Hùng Tôn Giả nhẹ cười, lắc đầu: "Năm đó, hỏa phượng tuy rằng so với ta hơi yếu hơn một chút. Nhưng là, nàng khi đó còn chưa đạt tới cực hạn, thiên phú của nàng không thể đo lường a. Hơn nữa nếu nàng muốn trốn, ta cho dù đuổi cũng đuổi theo không được."
Đằng Thanh Sơn nghe được như vậy. Hiển nhiên, năm đó Phượng Hoàng chi mẫu từng thua trên tay Hùng Tôn Giả.
Cũng khó trách, Phượng Hoàng chi mẫu đối với Cửu Châu tương đối kiêng kị. Bất quá, năm đó Phượng Hoàng chi mẫu cùng với Phượng Hoàng chi mẫu bây giờ thực lực là bất đồng.
"Hoặc tỷ như Yêu Long ở Đại Duyên Sơn. Sở dĩ ta có thể trấn hắn, cũng là vì năm đó Đại Vũ đã luyện chế cho ta một bộ chiến giáp." Hùng Tôn Giả hơi nắm chặt nắm tay, Đằng Thanh Sơn thậm chí còn cảm thấy không khí như bị chấn động cực lớn. Sau đó, Hùng Tôn Giả cười nhìn Đằng Thanh Sơn: "Ta biết, tên của ngươi là Đằng Thanh Sơn. Ngươi là người trẻ tuổi năm đó mở ra Thiên Hồng Thủy Cung, đúng không?"
"Đúng vậy." Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
"Tin tưởng rằng Tôn Giả cũng biết ta đến đây là vì chuyện gì." Đằng Thanh Sơn cũng không vòng vo. Hùng Tôn Giả quét về phía Hoàng Thiên Cần ba người ở bên cạnh: "Các ngươi nói đi, sao lại thế này?"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.