Chương 52
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2606 chữ
- 2020-05-09 06:55:08
Số từ: 2601
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Nguyên ba trăm người này lúc trên đường đi tới đều nghị luận sôi nổi, giờ không ai bảo ai đều yên tĩnh lại, dưới bầu không khí thế này không ai dám nói chuyện.
"Ừ?" Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được lồng ngực của chính mình dường như bị một tảng đá chặn lại, thoáng điều chỉnh hô hấp lại một chút, liền khôi phục như bình thường.
"Trong Hắc Giáp Quân này một người thì ta không ngại ai, nhưng sáu ngàn người đồng thời như thế này, còn xa như vậy mà khí thế đã hoàn toàn ngăn chặn ta lại." Đằng Thanh Sơn cũng không nói ra, đi cùng đám người hướng đến giáo trường đi đến. Dọc theo những tảng đá lộ ra con đường lớn, lúc ba trăm người này tiến vào trong sáu ngàn quân Hắc Giáp Quân, không ít người quay đầu nhìn ra, trong ánh mắt có sự tự nhin, cũng có phần khiêu khích.
Có thể trở thành một quân sĩ của Hắc Giáp Quân, đúng là đáng tự hào.
"Ha !" Một tiếng cười to lớn bỗng nhiên vang vọng khắp trên giáo trường, đám người Đằng Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy từ xa xa phía trường đấu, bốn người nam nữ mặc trường bào màu đen đang song song đi tới phía trước giáo trường, người phát ra tiếng cười chính là một hắc bào lão giả trong số đó.
Hắc bào lão giả này, mũi ưng, tóc bạc trắng, ánh mắt lợi hại.
"Thanh Phong, ta nghe nói lần này tham gia vào Khảo hạch nhập tông có chín tên Nhất lưu vũ giả." Lão giả hắc bào tóc bạc này từ thật xa liền mở miệng nói," Hắc Giáp Quân chúng ta còn tám ghế Bách phu trưởng còn trống, không biết chín người này có năng lực lấy mấy cái. Nếu như đến một cái cũng không lấy được, quả thật là điều thú vị." Người trung niên áo bào tro đang dẫn đám người Đằng Thanh Sơn lập tức hơi khom người xuống, cười nói: "Nhị sư bá, chín vị Nhất lưu võ giả lần này có thể có mấy người tàn nhẫn, cho nên nhắc mấy người Bách phu trưởng dưới trướng người cẩn thận chút." Bốn gã mặc hắc bào cùng đi, ngoại trừ vị hắc bào lão giả tóc bạc này, còn có ba người hai nam một nữ. Trong đó, một vị nam tử cao chừng chín thước, dáng người cực Kì cường tráng, nhìn cả người hắn tựa như một khối kim loại sáng bóng, dường như được tạo từ kim loại mà ra. Ngoài ra, một vị nam tử khác thân cao gần tám thước, thoạt nhìn có chút trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén. Ánh mắt hắn nhìn quanh đám Hắc Giáp Quân, đám quân sĩ này cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trong bốn người hắc bào vừa tới này, có duy nhất một nữ tử, dáng người không thấy rõ.
Thân người cao chừng bảy thước, trong đám nữ nhân xem như là rất cao rồi. Làn da trắng trẻo nhưng ánh mắt sắc bén lạnh như băng kia làm cho người ta không khỏi kiêng kị ba phần.
"Sư đệ, đám Hắc Giáp Quân ta xuất chiến tuy là tám Bách phu trưởng yếu nhất nhưng cũng không phải mấy người Nhất lưu võ giả này có thể tuỳ tiện đánh bại." Tráng hán thân hình cao lớn chín thước kia cất tiếng nói, âm thanh của hắn khiến trong ngực còn vang lọng lại.
Lúc này, bốn gã hắc bào đã đi đến đài phía trên giáo trường.
Trên khán đài có đặt năm cái ghế, bốn gã hắc bào chia nhau ngồi xuống, chỉ để lại vị trí trung ương.
"Bái kiến thống lĩnh !" Bỗng nhiên, từ trong Hắc Giáp Quân truyền đến một âm thanh trầm thấp.
Ngay nhất thời. Rầm !
Sáu ngàn Hắc Giáp Quân chỉnh tề quỳ xuống, âm thanh trọng giáp va chạm trên người rất chói tai, sáu nghìn Hắc Giáp Quân này đồng thời hô lên: "Bái kiến thống lĩnh.". Chỉ là trong sáu nghìn Hắc Giáp Quân, cũng có hơn mười người đứng ở sát rìa ngoài cùng chỉ hơi khom người xuống, cũng không quỳ.
"Đứng lên đi." Mở miệng nói chính là lão giả hắc bào tóc bạc.
Sáu ngàn Hắc Giáp Quân đồng thời đứng lên.
"Bốn người bọn họ..." Đằng Thanh Sơn tỉ mỉ quan sát bốn người hắc bào ở tại trên cao cao kia," Hẳn là Tứ đại thống lĩnh của Hắc Giáp Quân, đây mới chính thức là Hậu thiên đỉnh cao cường giả, đều không phải loại mà những Nhất lưu võ giả bình thường có thể so sánh được." Trong đáy lòng Đằng Thanh Sơn xuất hiện một tia chiến ý.
Giơ được cự thạch một vạn cân lên đúng là một cái giới hạn.
Đạt được tới giới hạn này, đã là Nhất lưu vũ giả, đã được gọi là Hậu Thiên đỉnh phong. Nhưng mà chỉ cần có một quyển bí tịch nội kình tốt, khổ tu trong vòng mười năm đạt tới Hậu thiên đỉnh không phong có vấn đề gì khó khăn, khiến thiên hạ ngày nay, Hậu thiên đỉnh phong rất nhiều.
Thiết Sơn Bang, Vương gia tam huynh đệ đều thế!
Hồng Tứ Gia cũng vậy!
Người bị Đằng Thanh Sơn giết chết, Lý Duyên Sơn cũng thế!
Một cái Nghi Thành nho nhỏ đã nhiều như vậy, bên trong các tông phái thì Hậu Thiên đỉnh phong càng nhiều hơn.
Lần này tham gia Khảo hạch nhập tông có chín tên Nhất lưu võ giả, đều cùng là Nhất lưu võ giả. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trên toàn đất đai Cửu Châu này có bao nhiều Hậu Thiên đỉnh phong. Chỉ là thực lực của mội người đều không giống nhau, bởi vì công pháp nội kình đặc biệt hoặc là người có thiên phú dị bẩm.
Có thể trong nháy mắt phát lực mấy vạn cân.
Ví dụ như Đằng Thanh Sơn, tuy rằng chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh giới, vẫn chỉ có thể xem là Hậu Thiên đỉnh phong cường giả, nhưng mà thực lực của hắn có thể dễ dàng hành hạ đến chết được số đông Nhất lưu võ giả.
"Hắc Giáp Quân, địa vị cao nhất chính là Thống lĩnh, không biết thực lực so cùng ta thì như thế nào?" Đằng Thanh Sơn cũng không dám quá tự kiêu.
Dù sao này thì nếu ngược dòng lịch sử mà điểm lại thì Cửu Châu đại địa có đến mấy ngàn năm, có rất nhiều cai thủ có thể sử dụng nội kình đến mức đăng phong tạo cực. Ngay cả như Bạch Mã Bang Hồng tứ gia kia cũng đã từng đỡ nổi một hòn đá của Thanh Sơn mà tứ đại thống lĩnh lợi hại hơn nhiều, có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng còn khó nói.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Thanh Sơn còn đang tự hỏi thì ngoài xa xa đã phóng tới ba đạo thân ảnh. Tứ đại thống lĩnh Hắc Giáp Quân ngồi ở mặt ở trên cao lập tức đứng dậy, thoáng hạ thấp người cung kình nói: "Bái kiến tông chủ! Bái kiến tông chủ!" Gã trung niên nhân khoác áo bào mầu xám tro cùng với mười mấy tên quân sĩ Hắc Giáp Quân ở bên cạnh cũng lập tức khom người.
"Bái kiến tông chủ!" Tất cả Sáu ngàn Hắc Giáp Quân đều quì một gối xuống.
Ba người kia, cầm đầu là một trung niên nhân mặc bộ bạch sắc trường bào, trên mặt hơi khẽ cười. Hắn có làn da trắng nõn, đi trên đường giống như là phi hành lướt qua.
Đi cạnh hai bên hắn là một đôi nam nữ tuổi còn trẻ. Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu xanh, con mắt đảo tròn láo liên, giống như là đang mải suy nghĩ cái gì đó.
Còn nữ tử trẻ tuổi, một thân mặc một bộ y phục bằng vải lụa màu vàng nhạt, gió vờn nhẹ khiến cho bộ váy lụa bay phấp phới, trông không khác gì tiên nữ giữa khói mây vậy (ç’xç«ça ä»"女: Yên hỏa đích tiên nữ), cặp mắt lại tinh thuần không chứa một tia tạp chất, khóe miệng hơi cười khẽ. Mỗi bước đi đều gợi đến một sự hấp dẫn đặc biệt, khiến cho người ta không khỏi động tâm.
Tiên nữ hạ phàm?
"Thật là một cô gái đẹp." Ngay cả với tính cách của Thanh Sơn, vậy mà khi nhìn thấy cô gái này thì đều nhịn không được, trong lòng run lên.
Còn Thanh Hổ cùng với những người khác thì hoàn toàn ngơ ngác đứng nhìn.
Vị trung niên nhân khoác áo bào trắng dẫn theo đôi nam nữ, trực tiếp đi lên, ngồi vào chiếc ghế bằng đất ở trung tâm.
Đôi tuổi trẻ nam nữ còn lại thì ngồi ở phía sau hắn. Gã trung niên nhân mặc áo bào trắng tùy ý nói hai câu với tứ đại thống lĩnh rồi quay đầu nhìn về đám Hắc Giáp Quân phía dưới, cười nói: "Mọi người hãy đứng lên đi! Tạ ơn tông chủ." Người chính là chưởng khống giả trong toàn Giang Ninh quận cảnh nội, Quy Nguyên tông tông chủ truyền thừa: Gia Cát Nguyên Hồng!
"Quy Nguyên tông Hắc Giáp Quân ta, cứ nửa năm một lần sẽ lại thu nhận ngoại giới cao thủ! Lần này thì có đến chín vị Nhất Lưu Vũ Giả, nhị lưu Vũ giả có đến ba mươi tám người. Nhứng khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc nhất lại là... Trong số bọn họ, có một Nhất Lưu Vũ Giả, năm nay mới mười sáu tuổi!" Gia Cát Nguyên Hồng vừa nói xong, phía dưới Hắc Giáp Quân, kỷ luật mặc dù rất nghiêm nhưng cũng nhịn không được mà thấp giọng nghị luận.
"Mười sáu tuổi? Làm sao có thể được? Là thiên tài giống như Thiếu tông chủ?" Hừ." Một trong năm người ngồi trên khán đài quan sát, gã nam tử trẻ tuổi băng lãnh hừ lạnh một tiếng, Hắc Giáp Quân lập tức im lặng xuống.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói: "Nhị sư bá, tràng tranh đoạt bách phu trưởng phía dưới kia, người tới chủ trì đi chứ. Vâng, thưa tông chủ." Vị ngân phát hắc bào lão giả lập tức đứng dậy, nhìn quanh phía dưới, cất cao giọng nói: "Sáu ngàn Hắc Giáp Quân ta, tổng cộng chia thành bốn đội nhân mã, được quản lý bởi sáu mươi vị bách phu trưởng! Cứ mỗi nửa năm, trong mười lăm vị bách phu trưởng của mỗi đội nhân mã thì sẽ có hai vị bách phu trưởng yếu nhất bị bãi miễn!" Bốn đội nhân mã, tổng cộng sẽ có tám vị bách phu trưởng bị bãi miễn, lúc này bọn sẽ cùng chín vị Nhất Lưu Vũ Giả kia tranh đua, đoạt lấy tám vị trí bách phu trưởng." Lời nói của hắc bào lão giả khiến cho hơn ba trăm người thấp giọng bàn tán.
Thanh Sơn cũng rốt cục hiểu được quy tắc của cuộc tranh đoạt vị trí bách phu trưởng.
Trong thời gian hoạt động thì tám gã bách phu trưởng yếu nhất sẽ phải cạnh tranh chín vị trí cùng chín người bọn họ.
"Mười bảy người tranh đoạt vị trí tám bách phu trưởng. Kẻ thất bại nhân, trực tiếp bị giáng xuống vị trí đội trưởng (ä¼ é"¿ : ngũ trường )!" Hắc bào lão giả lạnh lùng nhìn xuống phía dưới: "Ngưu Triển! Hồng Hưng Dương! Hạ Sóc! Tư Đồ Ninh..." Gã hắc bào lão giả một hơi liên tục kêu tên của tám người.
Tám người các ngươi, đưa hết Thanh Tông Đạp Tuyết Bảo Mã cùng với Xích Thiết Trọng Giáp của bọn ngươi lên đây." Hắc bào lão giả lạnh lùng nói.
Nhất thời, tám người từ trong sáu ngàn Hắc Giáp Quân bước ra, cả tám người này đều dắt theo một con chiến mã, trên yên con chiến mã còn xếp một bộ trọng giáp màu đỏ sậm. Sắc mặt của tám người đều không tốt chút nào, hiển nhiên như vậy là rất mất mặt.
"Chín Nhất Lưu Vũ Giả cũng đến phía trước đi." Hắc bào lão giả hạ lệnh nói.
"Đến đứng cùng tám vị bách phu trưởng kia đi." Tên trung niên nhân áo bào xám lập tức thúc giục bọn Thanh Sơn.
Công Dương Khánh lạnh lùng, Ngũ Mạn tinh nghịch, Thanh Sơn lưng đeo nhìn luân hồi Thương... cả chín vị Nhất Lưu Vũ Giả cũng bước tới phía trước Hắc Giáp Quân. Đứng song song với tám gã bách phu trưởng.
"Tám người bọn họ là tám kẻ kém cõi nhất trong số sáu mươi vị bách phu trưởng!" Hắc bào lão giả quét ánh mắt về phía tất cả chín người bọn Thanh Sơn... bất quá, ngảy cả là tám người kém cõi nhất thì trong chín người các ngươi cũng không có mấy kẻ có thể thắng được bọn họ! Muốn làm bách phu trưởng của Hắc Giáp Quân ta, không có chút bản lãnh thì đừng có mơ." Nhất Lưu Vũ Giả, ai không ngạo khí?
Nếu không so tài thì ai chịu nhận thua?
Tất cả chín người bọn Thanh Sơn chờ đều trầm mặc đứng nhìn, chỉ là liếc nhìn tám gã bách phu trưởng bên cạnh, ánh mắt đều ẩn chứa một tia chiến ý.
"Phương pháp tỷ thí rất đơn giản!" Hắc bào lão giả cất cao giọng nói... Ở trên sàn vật có tám cái lôi đài, tám người bọn Ngưu Triển, Hồng Hưng Dương, mỗi người sẽ trấn tại một tòa lôi đài, tạm thời trước là lôi chủ. Còn chín Nhất Lưu Vũ Giả các ngươi có thể khiêu chiến bọn họ, khiêu chiến thắng lợi thì sẽ là lôi chủ.
Thất bại thì có thể tái khiêu chiến một người khác! Mười bảy người các ngươi, mỗi người đều có cơ hội hai lần khiêu chiến!
Sau khi khiêu chiến chấm dứt, tám vị lôi chủ còn lại trên lôi đài chính là tám vị bách phu trưởng!" Nhớ kỹ, tỷ thí lôi đài, không được phép gây thương tổn tánh mạng, kẻ cố ý giết người, tử!" Hắc bào lão giả lạnh lùng nói.
Ở đây có rất nhiều cao thủ, nếu chủ ý giết người, họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
"Hảo, Ngưu Triển, tám người các ngươi lên lôi đài đi." Hắc bào lão giả lạnh lùng hạ lệnh, lúc này, tám vị bách phu trưởng kia đang cùng chín vị Nhất Lưu Vũ Giả lẫn nhau quan sát. Cũng đồng thời tiến lại tám chiếc lôi đài.
Ánh mắt của Thanh Sơn dừng lại trên người một gã tráng hán có thân hình giống như con hắc hung vậy.
Bởi vì... đây là người quen! Chính là người, lúc ở Lãm Nguyệt lâu từng trượng nghĩa ra tay: Hắc Giáp Quân Bách phu trưởng - Hạ Sóc.
"Hạ huynh." Tất Thanh Sơn cười đi tới.
"Ngươi là..." Hạ Sóc đột nhiên trừng mắt ngưu "Hôm trước, ngươi là tiểu tử trẻ tuổi hôm trước ở Lãm Nguyệt Lâu... Ngươi là Nhất Lưu Vũ Giả?"
--------------------------------