• 1,905

Chương 536


Số từ: 2614
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Gió lạnh thấu xương, Gia Cát Nguyên Hồng đứng trên tường thành, nhìn huyết sắc kỵ binh nhanh chóng rời đi như nước lũ, biểu tình thập phần nghiêm túc.
"Phụ thân, có chuyện gì làm người mất hứng vậy, nói con nghe một chút?" Gia Cát Vân ở bên cạnh quan sát,mở miệng nói.
"Ân, không có việc gì."Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu.
Khi nãy Đằng Thanh Sơn trở về, Gia Cát Nguyên Hồng liền truyền âm hỏi qua. Biết được Thân Công Phục cùng Xạ Nhật Thiên Lang đều đã chết, lúc này Gia Cát Nguyên Hồng mới an tâm phái đại quân xuất chinh. Đồng thời, trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng cũng có chút bất đắc dĩ: "Nói vậy có lẽ Thanh Sơn cũng đã đoán ra ta hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ là nói suông mà thôi."
Hắn đính xác không tìm được một chút chứng cứ xác thực nào. Lúc trước Đằng Thanh Sơn hỏi: "Xạ Nhật Thần Sơn có thực sự là chủ mưu đằng sau hay không?" Gia Cát Nguyên Hồng biết Đằng Thanh Sơn đã đoán được ảo diệu trong đó.
Đằng Thanh Sơn tuy rằng không giỏi về tâm kế, nhưng cũng là người cực kì có trí tuệ.
Thầy trò hai người tuy chưa đem sự tình nói toạc ra, nhưng cũng ngầm hiểu được.
"Thanh Sơn, là vì Quy Nguyên Tông ta. Xin lỗi." Gia Cát Nguyên Hồng thầm nói trong lòng: "Chỉ cần chiếm cứ Viêm Hình, Viêm Châu cùng Dương Châu tám quận, nắm giữ hơn một trăm triệu con dân. Chỉ cần hơn một trăm năm, Quy Nguyên Tông ta sẽ chân chính trở thành một tông phái cường đại. Đến lúc đó, cũng không cần phải dựa vào Thanh Sơn ngươi nữa."
Mùng chín tháng chạp, Quy Nguyên Tông Long Cương Quân xuất phát.
Sau khi an bài một số công việc trong tông, Gia Cát tông chủ cũng rất nhanh hội hợp cùng Long Cương Quân, tọa trấn Long Cương Quân, một đường thẳng tiến, thế như chẻ tre. Mà bộ phận Hắc Giáp Quân, còn có đại lượng phổ thông quân đội cũng nhanh chóng điều động, hướng Viêm Châu xuất phát.
Nhất thời, ánh mắt toàn Cửu Châu đại địa đều tập trung về đây.
Tuy rằng một hồi chiến tranh đang sắp xảy ra, nhưng bên trong Vĩnh Yên Quận quận thành lại đang có một đại hỉ sự. Nội gia quyền nhất mạch tổ sư Đằng Thanh Sơn ,không ngờ thay mặt con trai hướng Vĩnh Yên Quận quận thành Lôi gia cầu hôn. Mà Lôi gia cũng vui sướng đáp ứng. Song phương cùng quyết định ngày mười tám tháng này, cũng chính là hôm nay sẽ tiến hành đại hôn.
Vĩnh Yên Quận quận thành, bên ngoài Lôi phủ hiện giờ không hề thiếu các loại xe ngựa sang trọng.
"Thật không nghĩ tới, Lôi Lạc Thiên cũng có ngày được đổi đời." Bên trong một cái xe ngựa hào hoa, hai gã nam tử phân biệt mặc áo lông chồn màu đen cùng áo lông màu tím đang nói chuyện với nhau: "Từ sau khi ca ca hắn mất, Lôi gia đã tụt dốc thê thảm a. Thật không nghĩ tới, lúc trước Lôi Lạc Thiên vốn luôn được ca hắn che chở. Cho tới bây giờ, ca ca hắn lưu lại nữ nhi, cũng giúp Lôi Lạc Thiên này được nở mày nở mặt."
"Cái này gọi là tốt số! Tiểu nha đầu kia ta cũng có thấy qua một lần, nhu nhu nhược nhược, không nghĩ tới có thể gả làm con dâu Đằng Thanh Sơn. Lần này, Lôi gia đích thực phát tài rồi!"
Hai gã nam tử này, vừa nhìn là biết loại người sống trong an nhàn sung sướng.
Bọn họ đều là hai đại diêm thương(thương nhân buôn muối) nổi danh tại Dương Châu, hộ vệ đi theo tuy rằng chỉ có hơn mười người, nhưng mỗi người đều là Nhất lưu vũ giả. Mỗi một vị Nhất lưu vũ giả đều tiêu phí của hai gã diêm thương này rất nhiều ngân lượng mới có thể mời đến. Hai người cộng lại mời được hơn mười Nhất lưu vũ giả làm hộ vệ, Diêm Thương hội bình thường căn bản không thể sánh bằng.
"Lão gia, tới rồi." Xe ngựa dừng lại.
"Tới rồi, chúng ta xuống thôi." Nam tử mặc áo lông chồn màu đen cười nói.
"Không nghĩ tới, ta lại có ngày phải hạ mình tới xin giao hảo với Lôi Lạc Thiên." Nam tử mặc áo lông màu tím lắc đầu cười khổ: "Thật đúng là có người vất vả mấy chục năm cũng không bằng một lần gả chồng của nữ nhi a."
"Cái đó còn phải xem là gả cho ai."
Hai gã phú thương vừa xuống xe ngựa, hộ vệ lập tức đi theo ở phía sau.
"Chậc chậc, nhìn xem, có không ít xe ngựa a. Hơn nữa, nhìn bộ dáng cũng không phải của người bình thường. Lôi gia hiện giờ đã không phải là Lôi gia lúc trước nữa, hai huynh đệ chúng ta chậm chân rồi." Hai gã phú thương nhìn nhau cười, dẫn theo đám thủ hạ hướng Lôi phủ đại môn tiến tới.
Trên toàn Cửu Châu đại địa, đối với người bình thường mà nói, diêm thương chính là những nhân vật rất khó lường. Cho dù đối với Đằng gia trang lúc còn chưa trở nên hùng mạnh mà nói, một thủ lĩnh hộ vệ dưới trướng một diêm thương bình thường thôi cũng đủ khiến cho Đằng gia trang phải thật cẩn thận. Bị người ta nuốt mất tiền công chế tạo vũ khí thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chứ đừng nói đến những diêm thương cực kì giàu có.
Chẳng qua hiện giờ, mấy người này lại ngược lại, cho dù chỉ là một cái thân gia của Đằng Thanh Sơn thì bọn họ cũng phải hảo hảo nịnh bợ.
Dù sao, với thân phận của bọn họ thì cũng không có tư cách kết giao cùng nhân vật đứng trên đỉnh cao của Cửu Châu đại địa như Đằng Thanh Sơn. Bọn họ chỉ có thể lui một bước, tìm cách kết giao với thân gia của Đằng Thanh Sơn.
Ngày mười chín tháng giêng.
"Cha, nương, mời dùng trà."
Đằng Thanh Sơn cùng thê tử ngồi ở vị trí thượng tọa, mà con dâu cùng Hồng Vũ ở dưới phụng trà.
"Ân." Đằng Thanh Sơn cùng Lý lần lượt tiếp nhận.
"Hồng Vũ, nếu Tiểu Như có việc gì thì đưa nó đi đi." Lý nhìn con dâu biểu tình có chút khẩn trương, liền nói.
"Ân." Hồng Vũ liền mang theo thê tử rời đi.
Một lát sau, Đằng Thanh Sơn cùng Lý cũng tới luyện võ trường tại Đông Hoa Uyển,lúc này vẫn còn lưu lại vài mảnh vải,mảnh giấy cho thấy sự náo nhiệt ngày hôm qua. Hôm qua là ngày đại hôn của nhi tử, đích thực những người có chút giao tình với Đằng Thanh Sơn trên khắp Cửu Châu đại địa cũng tới uống một ly rượu mừng.
"Đằng môn chủ." Một đạo thanh âm sang sảng tử phía sau vang lên.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán mặt đầy râu cười ha hả tiến tới, chắp tay nói: "Quấy rầy mấy ngày qua, nay việc đại sự của Tiểu Như đã xong, nay ta tới để cáo từ."
"Lạc Thiên lão đệ, sao lại gấp như vậy?" Đằng Thanh Sơn cười nói: "Cứ ở lại thêm vài ngày nữa đi, sợ là còn nhiều địa phương quanh Đại Duyên Sơn mà ngươi chưa tới a."
"Không được, trong nhà còn có việc." Lôi Lạc Thiên ha hả cười nói.
Hán tử cao lớn thô kệch này thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Đằng Thanh Sơn, nhưng tuổi tác chân thật cũng mới hơn ba mươi mà thôi, đích xác nhỏ hơn Đằng Thanh Sơn một chút(năm nay anh Sơn nhà mình bốn mươi rồi đúng không nhỉ?-DG BD: hơn chút, tầm bốn mươi mốt lão à). Chỉ là, Đằng Thanh Sơn nhìn sơ qua cũng chỉ như hai mươi mà thôi. Mỗi khi nghĩ đến điểm này, Lôi Lạc Thiên đều sợ hãi than: "Quả nhiên là cao thủ chân chính a, nhìn cứ như người bình thường. Người khác không nói, ta làm sao mà biết được đây chính là Đằng Thanh Sơn chứ? Không nghĩ tới lão Lôi ta cũng có ngày được nói chuyện cùng Đằng Thanh Sơn, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ."
Lúc Lôi Lạc Thiên còn là thiếu niên thì Đằng Thanh Sơn đã danh chấn thiên hạ.
"Một khi đã như vậy, ta cũng không giữ ngươi nữa." Đằng Thanh Sơn cười nói, nhìn theo bóng lưng đại hán rời đi.
"Lý, chuyện hôn sự của Hồng Vũ cũng đã xong, hiện giờ ta cũng có thể an tâm mà hảo hảo tu luyện." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Thanh Sơn, hiện vẫn còn một chuyện mà ta lo lắng nhất." Lý nhíu mày nói: "Dựa theo lời ngươi nói, tháng chạp vừa rồi tại Vĩnh Yên Quận, kẻ hạ độc con trai chúng ta là người của Xạ Nhật Thần Sơn. Thế nhưng, kẻ đưa ra chủ ý lại là thần bí kim diện nam tử. Thanh Sơn, ta thấy tên này chẳng khác nào âm hồn bất tán, điều này làm ta chẳng thể nào yên tâm được."
"Chẳng qua, hiện giờ cũng không có biện pháp. Ta căn bản tìm không thấy hắn." Đằng Thanh Sơn lắc đầu: "Tiểu, nàng đừng lo lắng, hiện giờ Hồng Vũ cùng Sương Sương đều ở Hình Ý Môn, cần gì phải lo lắng? Chúng ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối. Chúng ta chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, phòng thủ kiên cố Hình Ý Môn."
"Chỉ cần hắn xuất hiện, ta chắc chắn sẽ nhanh chóng xuất thủ, nắm lấy cơ hội, lập tức đem hắn đánh chết. Đến lúc đó, nhất định phải lật cái mặt nạ đó lên xem hắn có phải Cổ Ung hay không!" Đằng Thanh Sơn trầm thấp nói. Dù sao, thân phận của kim diện nam tử cũng chỉ là do Đằng Thanh Sơn hắn suy đoán mà thôi.
Cho dù nắm chắc đến mấy, không chứng kiến dung mạo đằng sau lớp mặt nạ, Đằng Thanh Sơn cũng vô pháp xác định.
Tây Vực, giữa vô tận sa mạc.
Dưới ánh nắng mặt trời, cả sa mạc cơ hồ trở nên vặn vẹo. Một chi thương đội đang chậm rãi di chuyển, bọn họ đều cưỡi lạc đà.
"Ân? Bên kia hình như có người."
"Mắt ngươi có bị gì không đấy? Làm gì có ai."
"Thật mà, thực sự là có người, nhưng vừa lóe lên một cái đã biến mất rồi."
"Mắt ngươi đích thực có vấn đề rồi. Lần trước ta còn thấy một ngọn núi ngay trước mặt, thế nhưng nó căn bản là không tồn tại." Người trong thương đội tùy ý tán gẫu.
Mà ở khoảng cách cách bọn họ hơn trăm dặm, đích xác có một thân ảnh vận hắc bào, mặt mang một cái mặt nạ màu vàng. Thân ảnh này mỗi một lần lóe lên đều di chuyển được một đoạn ước chừng trăm trượng, hai cái chớp động đã biến mất khỏi tầm mắt.
"Hiện giờ chỉ có thể làm vậy mà thôi." Ánh mắt của hắc bào kim diện nam tử này vô cùng âm lãnh, vừa di chuyển vừa suy nghĩ: "Các loại phương pháp đều đã thử qua, một cái cũng không thành công! Lần trước mượn tay Xạ Nhật Thần Sơn hạ độc Đằng Thanh Sơn, không ngờ khi đó Đằng Thanh Sơn lại ở Vĩnh Yên Quận, đúng là lão Thiên ưu ái hắn mà. Phóng nhãn khắp thiên hạ, Hư Cảnh cường giả ta có thể mời được đều không thể giết được Đằng Thanh Sơn. Mà những kẻ có thể giết chết hắn thì ta lại không thể mời được." Kim diện nam tử vô cùng thống khổ.
Không quản là Ma Ni Tự hay là Doanh thị gia tộc, hắn đã từng tự hỏi qua, suy nghĩ biết bao biện pháp. Thậm chí là Đông Hải hải đảo, hắn cũng đã tìm qua. Đáng tiếc, mỗi một lần đều không thành công. Tỷ như Hắc Long được tôn xưng là đệ nhất Hư Cảnh Yêu Thú tại Man tộc thần miếu, thực lực của nó rất mạnh. Thế nhưng, mặc cho hắn bám trụ tại Man tộc thần miếu hơn mười năm, nó căn bản không thèm để ý đến hắn. Hắn cũng chỉ có thể có giao tình cùng Hắc Ô, trở thành hảo hữu của nó.
"Đành phải tìm cái sống trong cái chết vậy! Lấy mạng của ta đổi mạng của Đằng Thanh Sơn, cũng đáng. Cơ hội cuối cùng này, hai cái sát cục không biết có thể thành công một cái hay không đây? Thất bại, ta nhất định phải chết. Nhưng chết thì sao? Sống mà không thể báo thù, thuần túy chính là tra tấn." Ánh mắt trở nên u lãnh, hắn nhanh chóng biến mất ở phía cuối sa mạc.
Sâu bên trong Tây Vực sa mạc cũng có không ít vương quốc được kiến tạo. Đương nhiên, giữa sa mạc cũng có những ốc đảo.
Bên trong thành của một vương quốc khá lớn gọi là Đạt Sa Nhĩ.
Đó là một tòa kiến trúc hình mái vòm, hình dáng có điểm tương tự như phong cách kiến trúc Phật Tông của Ma Ni Tự, được người dân trong thành này tôn xưng là Thần Cung. Nhìn từ xa thì như một tòa kiến trúc hình mái vòm, nhưng tới gần mới phát hiện đây là một quần thể kiến trúc theo kiểu cung điện có diện tích cực kì rộng lớn. Ở phía trước Thần Cung là một cái hồ rất lớn.
Tại sa mạc, nước còn giá trị hơn cả vàng, thế nhưng nguồn nước tại đây lại chảy ào ào.
"Cung chủ!" Bên trong Thần Cung, các thiếu nữ phục sức theo kiểu Tây Vực cung kính hành lễ.
Bùi Tam mặc một bộ kim sắc trường bào rộng thùng thình, mang theo Mộng Đỗ Quyên tiến vào Thần Cung.
Đúng lúc này...
"Cung chủ! Cung chủ!" Bên ngoài có một người chạy tới.
"Ân?" Bùi Tam nhìn về phía hắn.
Người này là một vị lão giả tóc xoăn người Tây Vực, hắn cung kính nói: "Cung chủ, vị khách nhân mang mặt nạ màu vàng khi trước đã rời đi rồi. Bất quá, trước khi đi hắn có để lại một phong thư."
"Nga?" Bùi Tam trong lòng vừa động.
Lật tay một cái, thư tín trong tay Tây Vực lão giả liền tới tay Bùi Tam. Hắn vừa mở ra liền thấy: "Bùi cung chủ, lúc trước ta đã nói dối ngươi. Tấm bia đá do Chí Cường Giả Lý Thái Bạch ghi lại đích thực đã mất tích từ lâu, thế nhưng lại bị ta tìm được. Ngươi muốn có tấm bia đá này thì hãy lấy đầu Đằng Thanh Sơn, mang tới Man tộc thần miếu cùng ta trao đổi. Chỉ cần chứng kiến thủ cấp của Đằng Thanh Sơn, ta sẽ lập tức dâng lên tấm bia đá bằng cả hai tay."
--------------------------------
thư của Cổ Ung.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.