• 1,905

Chương 551


Số từ: 2460
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Một buổi sáng ngày đầu tháng sáu, nền đất trong đình viện đã kết một tầng băng sương.
Trong gian nhà chính, Đằng Thanh Sơn một nhà đang ăn điểm tâm. Chẳng qua những người khác đều đã ăn xong, chỉ còn lại Đằng Thanh Sơn là vẫn còn chậm rãi.
"Chi nha." Hồng Sương mở toang đại môn gian nhà chính.
Nhất thời, một trận hàn khí bức người từ bên ngoài xộc thẳng vào.
"Phụ thân, ăn nhanh lên, hôm nay còn phải đi Vũ Châu Thiên Đảo Hồ xem Thiên Thần Cung cung chủ Bùi Tam cùng Vũ Hoàng Môn Hoàng Thiên Cẩn đánh nhau a." Hồng Sương không nhịn nổi, lập tức thúc giục nói: "Hoàng Thiên Cần này ta cũng đã nghe nhiều đệ tử trong Hình Ý Môn nói tới, nhưng chưa từng thấy qua. Lần này nhất định phải xem, hắn là thần thánh phương nào. Phụ thân, ngươi nhanh lên một chút a." Vẻ mặt Hồng Sương hiện rõ sự mất hứng.
Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục nhàn nhã ăn uống.
"Thanh Sơn, các con cũng đã ăn xong rồi." Lý Quân cũng đứng lên. Hôm nay, chính là ngày diễn ra trận chiến đầu tiên trong ba lượt đỉnh phong chi chiến. Lúc này, trên toàn Cửu Châu đại địa đã không ít vũ giả cùng thường nhân chạy tới Thiên Đảo Hồ.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu cười: "Tiểu, ngươi cùng Hồng Vũ, Sương Sương cùng Tiểu Như cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đi đi. Hôm nay ta không đi."
"Không đi?" Lý Quân lắp bắp kinh hãi.
"Phụ thân, đây là một cơ hội tốt để quan sát thực lực của Bùi Tam a". Hồng Sương liền nói: "Chẳng phải trong tương lai ngươi cũng phải cùng Bùi Tam đánh một trận hay sao."
"Thực lực của Hoàng Thiên Cần ta biết, hắn căn bản không thể bức Bùi Tam xuất ra tuyệt chiêu." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười nói. Trận chiến lúc trước giữa Bùi Tam cùng vị hoàng bào tăng nhân của Ma Ni Tự kia, Đằng Thanh Sơn đã quan sát rất cẩn thận. Hơn nữa, đối với phương pháp tu luyện của Bùi Tam hắn cũng có một chút phỏng đoán mơ hồ.
Chẳng qua, có chút không thể tin được thôi.
Hoàng Thiên Cẩn lại không thể bức Bùi Tam xuất ra tuyệt chiêu chân chính, thế nên đi hay không thì cũng như nhau.
"Các ngươi đi đi, về kể lại cho ta là được." Đằng Thanh Sơn nói.
Đám người Lý Quân biết không thể thay đổi quyết định của Đằng Thanh Sơn, nên chỉ có thể cùng nhau rời đi.Hồng Sương còn nói thầm trong miệng: "Cha thật kiêu ngạo, Động Hư cường giả đại chiến, cơ hội khó kiếm như vậy mà cũng bỏ qua." Một lát sau, Bất Tử Phượng Hoàng lưng chở đám người Lý Quân ly khai Đại Duyên Sơn, hướng Vũ Châu bay đi.
"Hoàng Thiên Cần." Đằng Thanh Sơn bước ra đại môn, ngửa đầu nhìn bầu trời: "Lấy thực lực của Hoàng Thiên Cần mà thực sự cùng Bùi Tam chém giết thì không khác nào tìm chết. Thế nên, không có khả năng hắn sẽ liều mạng."
"Chẳng qua, hết trận này sẽ là Bùi Tam cùng Tần Thập Thất."
"Sau Tần Thập Thất sẽ là ta cùng Bùi Tam. Không quản như thế nào, nhất định phải tăng lên thực lực. Ta còn năm năm... năm năm!" Trong nháy mắt, hai tròng mắt Đằng Thanh Sơn liền phát ra quang mang sắc bén tựa như hai thanh lợi kiếm.
Mà lúc này, Liễu Hạ cùng Hoàng Thiên Cần đang cưỡi Liệt Phong Long Chuẩn hướng Thiên Đảo Hồ bay đi.
"Vù!" Kình phong sắc bén như đao.
Hoàng Thiên Cần ngồi trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn, biểu tình vô cùng bình tĩnh. Liễu Hạ lại có chút bất an, nói: "Sư bá, lần này ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận. Bùi Tam này thực sự quá mức mạnh mẽ."
"Ta đương nhiên biết điều đó, ngươi cứ yên tâm." Hoàng Thiên Cần lạnh nhạt nói: "Làm một vũ giả, một khi hãm nhập hoàn cảnh nhất định phải chết, hoặc giả thực lực chênh lệch không quá lớn thì đương nhiên sẽ liều chết một lần để tìm đường sống. Chẳng qua, tốc độ phi hành của Bùi Tam kia chưa chắc đã nhanh hơn ta. Một khi lâm vào hoàn cảnh nhất định phải chết, hơn nữa lại không có một chút phần thắng, trừ phi ta là thằng khùng, ngươi nói xem ta thế nào sẽ ở lại tử chiến? Lấy tốc độ của Động Hư cường giả, người bình thường căn bản nhìn không rõ. Lúc đó, không phải ta sẽ có một màn thua đẹp mắt hay sao."
Liễu Hạ lúc này mới thở ra một hơi.
Vũ Hoàng Môn khó khăn lắm mới có được một vị Động Hư cường giả, nếu Hoàng Thiên Cẩn vì có ngàn vạn người nhìn vào mà nóng lên, biết rõ không phải đối thủ của Bùi Tam mà vẫn liều chết, vậy thì thảm rồi.
Lúc này tại Vũ Châu Thiên Đảo Hồ có không ít con dân Cửu Châu tụ tập. Mà ở Dương Châu Đại Duyên Sơn, bầu trời lại nổi lên từng cơn mưa nhỏ.
Nước mưa lạnh như băng, túy ý bay lả tả.
Đằng Thanh Sơn ngồi trong đình viện, trước mặt đặt một bầu rượu, trong tay nắm một chén rượu nhìn trời nhìn mưa, thỉnh thoảng lại uống một chén.
"Sinh cùng tử!"
"Sinh ra... lớn lên... già đi... rồi chết."
Trong đầu Đằng Thanh Sơn lúc này không ngừng hiện ta từng chiêu từng chiêu quyền pháp, rồi lại không ngừng phủ nhận, bài xích. Không giống với những người khác, Đằng Thanh Sơn ngộ đạo đều nhờ vào luyện quyền, lấy quyền pháp để biểu thị "Đạo".
Nhãn tình Đằng Thanh Sơn đột nhiên sáng lên, lập tức ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay, cả người phảng phất như một hạt giống phá đất mà ra, nhoáng lên một cái liền bắn xa hơn hai mươi trượng, dừng ở luyện võ trường trống trải đằng xa. Tuy rằng mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng Đằng Thanh Sơn lại bắt đầu diễn luyện quyền pháp vừa mới ngộ ra.
Mưa vẫn không ngừng rơi.
Đằng Thanh Sơn không ngừng diễn luyện quyền pháp dưới mưa(giống phim Hàn quá-DG), nước mưa căn bản không thể chạm vào thân thể hắn. Dần dân, quyền pháp dần chuyển thành Tam Thể Thức. Lúc này, Tam Thể Thức tựa hồ có chút bất đồng so với quá khứ.
Ý cảnh của Đằng Thanh Sơn đã có một chút biến hóa.
Luyện quyền trong mưa, thời gian trôi qua cực nhanh.
Rất nhanh, mưa đã tạnh.
Giữa trưa, một đạo hỏa hồng sắc lưu quang từ hướng Tây Bắc bay tới, nhanh chóng đáp xuống Đông Hoa Uyển bên cạnh luyện võ trường, đích thị là đám người Lý Quân từ Thiên Đảo Hồ trở về. Mặt mũi mỗi người đều đỏ bừng, cảm thấy rất hưng phấn.
"Đừng nóng vội." Lý Quân thấp giọng nói: "Cha ngươi đang luyện quyền, chúng ta cứ ở một bên yên lặng quan khán."
"Ân." Hồng Vũ, Sương Sương cùng Lôi Tiểu Như đều nhu thuận gật đầu.
Cả đám mặc dù đều có một bụng muốn nói với Đằng Thanh Sơn nhưng đều nén lại trong lòng, nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền. Mà Đằng Thanh Sơn cũng không để ý. Lúc trước tuy rằng cảm ứng được Bất Tử Phượng Hoàng trở về, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không dừng lại mà tiếp tục đắm chìm trong Tam Thể Thức.
Quan khán Đằng Thanh Sơn luyện quyền, dần dần, Hồng Vũ cùng Sương Sương đều bị hấp dẫn.
"Tam Thể Thức vốn vô cùng đơn giản, thế nhưng sao do phụ thân sử ra lại lôi cuốn như vậy?" Hai mắt Hồng Vũ tỏa sáng.
"Nếu ngươi có thể đạt được một thành của phụ thân thì đã sớm đạt tới Tông Sư chi cảnh rồi." Hồng Sương ở bên cạnh chế nhạo nói.
Hồng Vũ cũng chỉ nhếch miệng cười, không cãi nhau với tỷ tỷ.
Ước chừng vượt qua giờ Sửu, Đằng Thanh Sơn rốt cuộc thu thế dừng lại.
"Ân." Trên mặt Đằng Thanh Sơn có chút tươi cười.
"Phụ thân, thế nào rồi?" Hồng Vũ nhịn không được hỏi.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhi tử: "Chỉ là có chút hiểu được mà thôi. Ngộ Đạo là việc khả ngộ bất khả cầu, thế nên muốn đột phá thì phải tích lũy từng chút từng chút một, từ đó mới có thể dần hội tụ rồi đột phá." Từ khi nhận được thư khiêu chiến của Bùi Tam đến nay đã được một năm, Đằng Thanh Sơn cũng đạt được không ít đột phá, nhưng đều là rất nhỏ bé.
Hiện giờ, trong Nê Hoàn Cung của Đằng Thanh Sơn cũng đã có một tia Sinh thế giới lực đặc thù. Nhưng cũng giống lúc mới luyện hóa ra một tia Tử thế giới lực, Đằng Thanh Sơn vẫn chưa chân chính lĩnh ngộ được. Nếu chân chính lĩnh ngộ thì hắn có thể luyện hóa một cách cuồn cuộn, không dứt.
Thế nên chỉ cần có chút ngộ Đạo là Đằng Thanh Sơn đã vui vẻ lắm rồi, không thể cầu thêm.
"Phụ thân, lần này ngươi không đi Thiên Đảo Hồ đích thực là không đáng." Hồng Sương nhịn không được lắc đầu nói, hai mắt tỏa sáng(mấy cái bọn này sao mắt cứ suốt ngày tỏa sáng được hay thế nhờ,mình mà được thế này thì buổi tối đếch cần điện-DG BD: tiên tiến thật, ngày xưa con người đã phát minh ra hệ thống "dạ quang" và áp dụng vào ắt, quá giỏi): "Hôm nay tại Thiên Đảo Hồ thực sự là quá mức náo loạn, thậm chí còn có đại lượng du thuyền trên hồ, có rất nhiều người đều ở trên thuyền quan chiến. Chẳng qua chúng ta có Bất Tử Phượng Hoàng nên trực tiếp đáp xuống một tòa đảo nhỏ giữa hồ, thực sự là rất tuyệt vời a!"
"Tuyệt vời?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Lấy sự chênh lệch thực lực giữa Hoàng Thiên Cần với Bùi Tam thì chỉ trong khoảnh khắc là có thể phân định thắng bại, trong mắt thường nhân thì chỉ trong nháy mắt là cùng. Đám người quan khán hẳn là nên chửi bới mới đúng(có cho tiền bọn nó cũng không dám),như thế nào lại nói là "tuyệt vời"?
"Đúng vậy, rất tuyệt vời." Hồng Vũ bên cạnh liền gật đầu: "Phụ thân, lưỡng đạo lưu quang cứ liên tục xẹt qua xẹt lại, không ngừng thay đổi vị trí. Hơn nữa, một đạo lực lượng dật tán ra ngoài đánh xuống Thiên Đảo Hồ, khiến cho mặt nước tách ra, lộ ra cả đáy hồ."
"Thật sự là lợi hại a!"
"Không ngừng thay đổi vị trí?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc không thôi. Không lẽ, Hoàng Thiên Cẩn lại đạt tới Động Hư đại thành chỉ trong hai năm ngắn ngủi?
"Chiến đấu cũng rất kịch liệt. Đoạn cuối, Bùi Tam còn sử dụng ám khí." Lý Quân sợ hãi than, lắc đầu nói: "Kết cục của Hoàng Thiên Cần kia cuối cùng vẫn là sinh cơ đoạn tuyệt, chỉ kịp phẫn nộ quát mắng một câu đã bị Bùi Tam chọc thủng Nê Hoàn Cung,mất mạng tại đương trường."
"Cái gì? Mất mạng?" Đằng Thanh Sơn trừng lớn con ngươi.
Hết thảy hoàn toàn không có nửa điểm giống với những gì Đằng Thanh Sơn dự liệu.
Nếu Hoàng Thiên Cần có thể đánh ngang với Bùi Tam, cuối cùng bị Bùi Tam giết chết thì tốc độ ngộ đạo của Hoàng Thiên Cần cũng thật là kinh người.
Mà nếu như thực lực của Hoàng Thiên Cần yếu hơn Bùi Tam nhiều thì vì cái gì lại đi liều mạng? Muốn bảo toàn mạng sống cũng rất đơn giản, như thế nào lại thân tử đương trường?
"Không đúng, không đúng."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói: "Hoàng Thiên Cần đáng lý ra không chết mới phải."
"Thanh Sơn, hối hận à?" Lý Quân cười nói: "Đáng tiếc là lúc trước ngươi không đi, bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi."
Hồng Sương ở bên cạnh cũng hướng Đằng Thanh Sơn làm ra bộ dáng ngáo ộp.
"Không thích hợp." Đằng Thanh Sơn lập tức lắc đầu nói: "Tiểu, các ngươi..." Đằng Thanh Sơn đang muốn hỏi, nhưng sau đó lại chỉ có thể lắc đầu cười. Thê tử chẳng qua cũng chỉ là Tiên Thiên, đám hài tử thậm chí còn chưa đạt tới Tiên Thiên, bọn họ căn bản không thể nhìn rõ tình huống xảy ra, chỉ có thể chứng kiến lưỡng đạo quang mang không ngừng thay đổi vị trí.
Lúc ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh thì nhãn tình cũng đột nhiên sáng lên.
"Tiểu."
"Gì vậy?" Lý Quân giật mình.
"Các ngươi căn bản là không nhìn rõ sự tình diễn ra. Chẳng qua, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh khẳng định là thấy rõ. Lý, ngươi giúp ta hỏi nàng một chút, trận chiến giữa Bùi Tam cùng Hoàng Thiên Cần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi, biểu tình thập phần tò mò.
Lý Quân chớp mắt hai cái.
"Phụ thân, chúng ta nói mà ngươi còn không tin?" Hồng Sương bất đắc dĩ nói: "Lúc đó ngàn vạn người đều chứng kiến Hoàng Thiên Cần trực tiếp bị sát tử. Hơn nữa, còn có một Hư Cảnh cường giả của Vũ Hoàng Môn phẫn nộ khóc rống lên, ôm lấy thi thể Hoàng Thiên Cần sau đó bay đi."
"Ngươi cứ hỏi Tiểu Thanh đi cái đã." Đằng Thanh Sơn nhắc nhở.
"Được." Lý Quân lập tức hướng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh phát ra một tiếng kêu to, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng rất nhanh phát ra một tiếng kêu to trả lời.
Càng nghe, biểu tình Lý Quân càng trở nên có chút cổ quái.
Đến khi Bất Tử Phượng Hoàng dừng lại, Đằng Thanh Sơn lập tức truy vấn: "Thế nào? Tình huống lúc đó rốt cuộc là như thế nào?"
Lý Quân hướng Đằng Thanh Sơn lộ ra một tia cười khổ: "Hoàng Thiên Cần... đích thực là chết rất oan a!"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.