Chương 5: Cường Địch Tập Kích
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2928 chữ
- 2020-05-09 06:59:02
Số từ: 2924
Nguồn: sstruyen.com
"Nhanh thật." Lâm Thanh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ngày hôm nay nàng căn bản không phát hiện ra thời gian trôi qua, một ngày cũng đã trôi qua, rồi lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn ở đối diện, trên mặt Lâm Thanh không khỏi lộ ra một nụ cười điềm tĩnh. Mỗi khi gặp Đằng Thanh Sơn, nàng đều cảm thấy vô cùng thoải mái, khiến cho tâm tình của nàng dù đang không vui vẻ hay không có chỗ nương tựa đều có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lúc đầu nàng ở trên lưng Đằng Thanh Sơn đi bộ hai mươi dặm đường núi, cảm giác trên lưng Đằng Thanh Sơn đó, cả đời này nàng không thể nào quên được.
Cả cuộc đời này, chưa bao giờ nàng cảm thấy "an toàn", cảm thấy tâm linh bình yên như vậy cả.
"Nếu có thể vĩnh viễn được nhìn hắn như vậy đến tận thời khắc cuối cùng của trời đất cũng tốt." Trong đáy lòng Lâm Thanh thầm nghĩ, nhưng trong đầu đột nhiên không khỏi hiện lên hình ảnh của một người, Lâm Thanh trong lòng nổi lên một sự sợ hãi: "Không, ta không thể tiếp tục dây dưa với Đường Thanh Sơn như vậy nữa, tại An Nghi huyện thành thì còn tốt đẹp, nhưng ở Dương Châu này nếu như bị hắn phát hiện, Đằng Thanh Sơn sẽ không xong mất !"
Chỉ là mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng nếu không được gặp mặt Đằng Thanh Sơn, đáy lòng Lâm Thanh không sao cam lòng nổi.
Tại Đại Hưng An Lĩnh Tự có thể gặp mặt, đó là duyên phận. Mà tại An Nghi huyện thành xa xôi thế này vẫn còn có thể gặp lại, càng đúng là duyên phận.
Hôm nay tại Dương Châu thành này có thể gặp lần nữa, khiến cho Lâm Thanh thấy đây chính là do trời đất đã giúp cho nàng.
"Phật nói, kiếp trước năm trăm lần gặp nhau thì đến kiếp sau mới có cơ duyên gặp lại. Ta cùng Đằng Thanh Sơn do cơ duyên xảo hợp mà gặp mặt những ba lần, đây nhất định là duyên phận do trời định a." Lâm Thanh trong lòng thầm nhủ, "Chỉ là... ta không thể hại Đằng Thanh Sơn." Nội tâm hỗn loạn khiến cho Lâm Thanh không thể quyết định nổi.
Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu, hôm nay đợi suốt một ngày vẫn không thể gặp đệ đệ Thanh Hà của hắn.
"Hả?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên chú ý tới âm nhạc trong quán cafe, đúng là bài hát của Tê Tần (Một trò chơi, một giấc mộng)
"Lâm Thanh, bài hát của Tê Tần này sao lại hát như vậy?" Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói.
Lâm Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần, vừa nghe vậy không khỏi cười nói: "Một trò chơi, một giấc mộng? Tê Tần vốn viết bài này là một bài thay phiên nhau hát, nhưng trong đây chỉ do một mình Vương Kiệt hát thôi."
"Ra thế, ta vốn chỉ nghe một bài của Tê Tần." Đằng Thanh Sơn nói. Lâm Thanh kinh ngạc, một người nghe ca nhạc sao lại chỉ có thể nghe mãi một bài được, nếu một người thích ca hát, cũng không thể hoàn toàn không nghe những bài hát khác a, không khỏi hiếu Kì liền hỏi: "Tại sao ngươi lại chỉ nghe một bài bài Tê Tần?"
"Bởi vì tên bài hát đó chỉ có một chữ: Lang." Đằng Thanh Sơn tùy ý nói.
"Lang?" Đáy lòng Lâm Thanh càng thêm nghi hoặc.
"Được rồi, ta phải về đây, có cơ hội sau này sẽ gặp lại." Đằng Thanh Sơn cười cười đứng lên, Lâm Thanh còn chưa kịp nói thêm câu gì, Đằng Thanh Sơn đã lập tức quay đầu đi thẳng ra ngoài. Miệng Lâm Thanh khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn vô lực ngồi xuống, nghe tiếng ca mượt mà kia, Lâm Thanh không khỏi chua xót cười: "Một trò chơi, một giấc mộng? Coi như tất cả chỉ là một giấc mộng đi!" Lập tức giơ chén rượu ở bên cạnh, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Thanh đột nhiên xuất hiện tại Dương Châu, đối với Đằng Thanh Sơn mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ, hắn cũng chỉ cảm thán một tiếng mà thôi. Đại Hưng An Lĩnh, An Nghi huyện thành, Dương Châu thành, liên tục ba lần gặp mặt Lâm Thanh như thế thật đúng là quá xảo hợp, đương nhiên Đằng Thanh Sơn cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi.
"Hô... hô..."
Gió đêm gào thét, ngọn một gốc cây đào trong sân cũng không ngừng theo gió mà lay động mạnh, một bóng người thân hình chớp động liên tục, âm thanh không khí bạo liệt, những tiếng rít bén nhọn không ngừng vang lên tạo ra những âm thanh trầm thấp. Bởi vì khu vực này cách khá xa với những nhà dân khác nên không gây ảnh hưởng lớn đến dân cư xunh quanh. Đột nhiên thân hình ngừng lại, trong đôi mắt của Đằng Thanh Sơn hiện lên nét nghi hoặc.
"Cảnh giới Tông sư, rốt cuộc như thế nào mới có thể bước vào cảnh giới Tông sư?"
Trong lòng Đằng Thanh Sơn tràn đầy nghi hoặc, "Ta tu luyện nhiều năm như vậy, hôm nay nội công đã khiến da dẻ toàn thân chỗ nào cũng ẩn chứa quang mang, chỉ còn lại một chỗ khó khăn gian nan nhất chính là da mặt ! Điểm cuối cùng này làm sao có thể đột phá được đây?"
"Sư phụ bị vây ở trong bước cuối cũng này hơn mười năm, cũng không thể nào tiến vào cảnh giới Tông sư được." Đằng Thanh Sơn không ngừng thì thầm, khát vọng trong lòng đối với cảnh giới Tông sư lại càng tăng thêm.
Lập tức không tiếp tục suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.
"Đi tới Dương Châu Thành này đã tám ngày, suốt tám ngày qua ta chưa một lần gặp qua Thanh Hà." Trong đáy lòng Đường Thanh Sơn có chút lo lắng, "Hỏi Elena thì Elena lại chắc chắn mười phần, dám khẳng định Thanh Hà chính là phụ trách ở khu vực Dương Châu."
Đằng Thanh Sơn không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nhắm mắt tĩnh tu.
Khi ánh bình minh vừa xuất hiện, khắp trong trời đất chỉ mới tờ mờ sáng, giờ phút này không khí trong trời đất rất trong lành nhưng cũng rất lạnh lẽo.
Đằng Thanh Sơn nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa ở trong sân. Khắp trời đất là một khoảng yên tĩnh.
"Oanh!" Cánh cửa gỗ rất nặng của tòa viện như bị đạn pháo đánh trúng, đột nhiên vỡ tung ra, vô số mảnh gỗ nhỏ giống như những mũi tên được bắn vào trong sân, bao trùm lên cơ thể Đằng Thanh Sơn.
Đang ngồi tĩnh tọa, hai tay Đằng Thanh Sơn hóa thành hổ trảo, đánh mạnh xuống đất một cái, trực tiếp tạo ra trên mặt đất xuất hiện mấy cái lỗ thủng, cả thân người nhanh như chớp vọt ra đằng sau, đồng thời dưới chân đạp một cước, giống như viên hầu, trực tiếp nhảy lên nóc nhà. Cùng lúc đó, những âm thanh rất nhỏ vang lên.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Liên tục ba tiếng!
Ba viên đạn, trong đó có hai viên bay sát sạt thân hình Đằng Thanh Sơn, thiếu chút nữa là trúng.
"Trang Tiêu ám khí, hai người bọn họ rốt cục đã đến rồi." Đằng Thanh Sơn đang đứng trên nóc nhà, ánh mắt mãnh liệt, lãnh khốc như độc lang, tay phải yên lặng cho vào trong túi quần một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ. Nói là chủy thủ, thực tế chỉ là một con dao nhỏ gọt hoa quả bình thường. Có một dao trong tay, khí thế của Đằng Thanh Sơn càng thịnh hơn.
"Hô!" Trong không khí truyền đến một tiếng rít trầm thấp, một đạo thân ảnh cao lớn cường tráng giống như một chiếc xe tăng lao qua cánh cửa viện đã vỡ tiến vào, người này trong khoảng khắc đã xuất hiện trên nóc nhà của Đằng Thanh Sơn, sau khi nhảy lên nóc nhà, Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt phát hiện ra, đây là một người da trắng có cái đầu bóng loáng.
Mà cùng lúc này, ở cửa viện lại xuất hiện một người, nhìn như một nam nhân gày gò vàng vọt, trong tay cầm một khẩu súng màu bạc, ánh mắt của người nam tử vàng vọt này lạnh như băng, giống như một tòa núi băng vạn năm. Thân ảnh cao lớn kia trong nháy mắt nhảy lên, hắn cũng liền hướng Đằng Thanh Sơn bắn.
"Phốc! Phốc!"
Liên tục hai phát bắn. Hắn bắn ra, cùng với người cao lớn da trắng kia tạo thành một sự phối hợp gần như hoàn mỹ.
Nếu như Đằng Thanh Sơn muốn ở trên nóc nhà sử dụng phi đao đối phó với người cao lớn kia, dưới tình huống phân tâm như thế, đối mặt với viên đạn của tên sát thủ "Thiện Xạ Thủ" Tôn Trạch, tuyệt đối không thể trốn thoát được. Nhưng là nếu hắn toàn lực né tránh viên đạn kia, thì đối với đối thủ được gọi là "Người Máy" Dole Goth Rove cũng lâm vào cảnh khó khăn như vậy.
Trong lúc nhất thời, tựa hồ như Đằng Thanh Sơn không có cách lựa chọn nào cả.
"Hừ!"
Nhìn Tôn Trạch nổ súng, Dole Goth Rove trong nháy mắt nhảy lên, Đằng Thanh Sơn cũng không hề do dự, chân dùng sức đạp nóc nhà dưới chân vỡ vụn, thân thể Đằng Thanh Sơn trực tiếp hạ xuống dưới.
Một chiêu hạ xuống này, khiến cho thế phối hợp công kích của hai người thất bại.
Sau khi hạ xuống đất, ánh mắt Đằng Thanh Sơn như điện hướng nhìn lên trên, tay phải ổn định không chút run rẩy rồi đột nhiên phất tay ra...
"Hưu!"
Trong ánh bình minh mờ ảo, phi đao sáng như ngọc như một tia chớp xẹt qua không gian, xuyên thấu qua nóc nhà.
"Phụp!" Âm thanh có chút quen thuộc vang lên, làm cho Đằng Thanh Sơn có chút mỉm cười, hiển nhiên phi đao đã trúng mục tiêu.
Cả người Đằng Thanh Sơn như một con linh miêu, linh hoạt nhanh chóng chui sâu vào trong phòng, một tay đảo xuống dưới phiên giường (giát giường) một cái, lập tức trong hai tay đều nắm lấy năm con dao gọt hoa quả, chuyện một người trong thành thị này mua nhiều dao gọt hoa quả cũng là một điều khá bình thường. Đằng Thanh Sơn hai tay xoa lên hai cái ống quần một lượt, lập tức mười con dao gọt hoa quả này liền chui vào chỗ để dao trên ống quần.
"Bồng!"
Đột ngột, nóc nhà trên đầu Đường Thanh Sơn đột nhiên vỡ tung ra, một thân ảnh kinh khủng giống như quái thú thời tiền sử từ trên trời hạ xuống.
"Dole Goth Rove! Chiến đấu cùng với một tên gần như quái vật này, xác suất chiến thắng không cao! Hơn nưa một khi bị hắn dây dưa, tên Tôn Trạch kia lại nổ súng thì ta chắc chắn sẽ phải chết không cần nghi ngờ!" Sắc mặt Đằng Thanh Sơn biến đổi, dưới chân đạp một cái như một con voi to lớn vụng về, nhưng thân hình lại quỷ dị lùi ra phía sau vài thước, sau đó hai tay hai chân dùng sức, như một con cọp lao thẳng ra sân.
Dụng Hình Ý Quyền, tốc độ của Đằng Thanh Sơn đã trở nên cực nhanh.
Ngay khi từ trong phòng bên trong tòa viện lao ra, hàn khí của buổi sớm đập ngay vào mặt, như cùng đến với nó chính là -- viên đạn!
"Phốc!"
Một viên đạn tựa như đoán chắc chắn được tốc độ cùng với phương vị mà Đằng Thanh Sơn lao ra, vừa vặn bắn tới. Đằng Thanh Sơn sớm đã có chuẩn bị từ trước, bàn tay đảo một cái, một thanh phi đao liền xuất hiện trên tay. Phi đao lạnh như băng, ánh kim loại từ bề mặt đao sáng loáng, lao qua mấy thước trong không trung, chính xác đến cực điểm va chạm cùng với viên đạn kia.
"Thương!" Viên đạn kia liền trực tiếp bị bắn văng sang một bên.
"Phốc!" Nhưng ngay lập tức một viên đạn khác đã bắn tới. Luận về uy lực thì uy lực phi đao của Đằng Thanh Sơn so với viên đạn bình thường còn lớn hơn, nhưng nói về tốc độ thì Đằng Thanh Sơn chỉ xuất ra một thanh phi đao thì một khẩu súng đã được cải tiến chuyên nghiệp liền có thể bắn ra mấy viên đạn.
"Hừ!" Thân thể Đường Thanh Sơn tại giữa không trung xoay một cái, cả thân hình giống như một con du long, viên đạn kia liền trực tiếp bắn lên cánh tay phải của Đường Thanh Sơn, mà cánh tay phải của Đường Thanh Sơn trong nháy mắt nổi lên vô số gân cơ to lớn, đồng thời cánh tay phải dịch chuyển một cách ảo diệu, trên cánh tay phải tựa hồ như có vài cái gân đang lưu chuyển vòng quanh. Một cỗ khí kình mạnh mẽ được sinh ra.
"Phốc!"
Khí kình xoắn ốc giống như kim châm phun ra, va chạm cùng đầu viên đạn, khiến cho lực xuyên thấu của viên đạn giảm mạnh, đồng thời viên đạn bắn vào trong cơ thể liền bị cơ thể cứng chắc cản giữ lại.
"Hừ!" Chỉ trong nháy mắt, viên đạn liền bị đẩy ra khỏi cơ thể, rơi xuống mặt đất. Viên đạn rơi xuống trên mặt đất tạo ra một âm thanh thanh thúy, khiến "Thiện Xạ Thủ" Tôn Trạch nở nụ cười, ngay cả tên "Người Máy" Dole Goth Rove mới từ trong phòng lao ra trên mặt cũng hiện lên nét cười. Một người đứng ở cửa viện, một người đứng ở cửa phòng. Hai người cứ như vậy đứng nhìn Đường Thanh Sơn cười.
Mà Đằng Thanh Sơn vẫn đứng yên ở dưới gốc cây đào trong sân, sắc mặt trầm tĩnh như nước.
"Phi Đao Cô Lang, không hổ là người một mình có thể diệt sát toàn bộ một tổ chức siêu cường, ta vừa rồi bắn liên tục hai phát, vậy mà cũng chỉ khiến cho cánh tay ngươi thoáng bị thương thôi, đối với năng lực khống chế cơ thể của ngươi, ta tự nhận không thể bằng, bội phục, bội phục."
"Thiện Xạ Thủ" Tôn Trạch nhìn qua giống như một thiếu niên tuấn tú. Chỉ là đôi mắt kia lạnh băng như âm hàn, cái lạnh lẽo giống như độc xà Amazon. Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, tên Tôn Trạch này chính là tu luyện một trong Tam đại nội gia quyền, "Bát quái chưởng", tuổi thật của hắn có lẽ là ngang bằng mình, cũng là tu luyện nội công từ sớm, phối hợp với cây súng khiến cho vô số người sợ hãi mà than là Tử Thần."
"Lang, ngươi là một cường giả, ta Dole Goth Rove bội phục ngươi, ngươi hãy tự sát đi." Người da trắng có thân hình to lớn giống như gấu trắng Bắc cực kia âm trầm nói.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt xẹt qua viên đạn trên mặt đất, trên viên đạn còn mơ hồ xuất hiện vết máu.
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm than một tiếng, mặc dù bản thân mình có cách một bước nữa mới đến được cảnh giới Tông sư, nhưng năng lực khống chế thân thể đã đạt tới một mức thật cao, cũng không cách nào chống đỡ được viên đạn được chế tạo đặc biệt kia. Viên đạn kia thực tế đã ánh hưởng đến cánh tay phải của Đường Thanh Sơn, thực lực đã giảm đi nhiều.
"Nhìn năng lực thân thể ngươi chống đỡ viên đạn kia, chắc hẳn đã đạt tới nội gia đỉnh cao, còn một bước nữa sẽ tiến vào cảnh giới Tông sư." Tôn Trạch thở dài một tiếng, "Đáng tiếc một vị nội gia cường giả phải chết." Hai người liên thủ vốn đã chiếm được thượng phong, bây giờ Đằng Thanh Sơn lại bị thương, bọn họ chắc chắn sẽ thắng không phải nghi ngờ nữa.
"Lang, cùng là tu luyện nội gia, ta tôn trọng ngươi, ngươi tự sát để giữ thể diện đi." Tôn Trạch nói.
Đối với những trận kịch chiến của những siêu cấp cường giả như bọn họ thế này, cuối cùng đầu tan vỡ hoặc thân thể bị phân làm nhiều mảnh đều là chuyện thường, để cho Đằng Thanh Sơn chút thể diện mà chết đi cũng là do hai người này có điểm thương tiếc.
"Tự sát?" Đường Thanh Sơn ánh mắt như đao, xẹt qua hai người một lượt," Thật là đáng cười, ai sống ai chết còn chưa biết được đâu, mạng ta ở đây này, có bản lĩnh thì đến mà lấy đi."
--------------------------------