Chương 69
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2686 chữ
- 2020-05-09 06:55:34
Số từ: 2681
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Gió lạnh đầu xuân bao phủ giáo trường, ở ngay phía trước giáo trường, có chi chít đông đảo kỵ binh. Thoạt nhìn thì tất cả đều là hắc sắc kỵ binh trận, đọng lại một chỗ, giống như một hố sâu màu đen, một cỗ sát khí nồng đậm làm cho người ta nín thở.
"Thống lĩnh đại nhân, tiểu đoàn nhân mã chúng ta đã đến đông đủ." Bạch Kỳ thân khoác hàn thiết trọng giáp, cầm trong tay một thanh trường thương mầu ngăm đen. Còn con chiến mã hắn đang cưỡi chính là Xích Huyết Mã cao hơn chín mét, thần tuấn phi thường.
"Xuất phát đi!" Hắc bào ngân phát lão giả, cũng là đệ nhất thống lĩnh trong tứ đại thống lĩnh "Ký Hồng" đại nhân âm thanh lạnh lùng nói.
"Xuất phát!" Bạch Kỳ đô thống ra lệnh một tiếng.
Vô số kỵ binh di động theo phía sau hắn.
Năm trăm tên quân sĩ, mặc thượng đẳng trọng giáp giống nhau, cầm trong tay trường thương, ngồi xuống Ô Vân mã giá trị ngàn lượng bạc.
Còn năm tên bách phu trưởng dẫn đầu, cùng mặc xích thiết trọng giáp, nắm trường thương trong tay, ngồi trên Thanh Tông Đạp Tuyết bảo mã giá trị năm ngàn lượng bạc.
Bạch Kỳ đô thống và năm tên bách phu trưởng dẫn đầu, Hắc Giáp quân đệ nhất lĩnh, đệ tam doanh năm trăm nhân mã rất nhanh liền rời đi Giang Ninh quận thành, dọc theo đường lớn, phóng tới Hoa Phong Thành.
Đường ngoại thành Giang Ninh Quận có lẽ hơn tám mươi dặm.
"Giá!""Giá!""Giá!"
Hơn mười con tuấn mã chạy như bay ở đường, bụi bặm bắn lên vô số.
"Gia gia! Chúng ta tại sao phải chạy trốn? Chẳng lẽ tặc nhân kia, còn dám ở trong quận thành giết chúng ta?" Một thiếu niên cưỡi tuấn mã, đồng thời hỏi lão già đang cưỡi ngựa chạy như bay song song với hắn, lão già thở dài nói: "Đan thần, nếu chúng ta không trốn, Diêm gia chúng ta có thể thật sự sẽ chết hết!"
"Cha ngươi quá tin tưởng vào Vương Phóng, chẵng những đã rơi vào đại âm mưu của Vương Phóng, lại còn bị Vương Phóng nắm yếu huyệt. Toàn bộ sinh ý của cha ngươi xong hết rồi! Lại còn nợ Vương Phóng năm mươi vạn lượng bạc! Năm mươi vạn lượng bạc a, đưa hết vốn liếng của Diêm gia ta cho hắn, cũng không đủ! Càng huống chi, Diêm gia chúng ta căn bản không nợ hắn, chính là tên ác lang này, tính kế hại Diêm gia chúng ta. Chúng ta bây giờ chỉ có trốn, thoát ly quận Giang Ninh, tới nơi khác thôi."
Thiếu niên trầm mặc
Hắn không biết xảy ra chuyện gì...
Vốn ở bên trong thành Giang Ninh quận, Diêm gia hắn cũng là nhất đại phú thương gia tộc, Diêm Đan Thần tư lúc sinh ra đã không phải lo cái ăn cái mặc, hơn nữa thì từ nhỏ, đã gia nhập THanh Hổ đảo, trở thành nhập môn đệ tử của Thanh Hồ đảo. Không nghĩ tới lần này trở về thăm người thân quê nhà, lại gặp phải chuyện như vậy.
Diêm gia hắn, xong đời rồi!
Toàn bộ sinh ý của cha đã đi tong rồi, bây giờ, chỉ có thể mang theo vốn liếng trong nhà, rời khỏi Giang Ninh quận.
Vốn theo quy củ trong nhà, Diêm đan thần hắn sau khi thành niên, trở về từ Thanh Hồ Đảo thì sẽ bắt đầu kinh doanh, Đan Thần ở Thanh Hồ đảo, học tập công phu cũng xem như chịu khó, thân thủ trong đám thiếu niên cũng xem như là được. Lúc nhàn rỗi, Diêm Đan Thần hắn cũng từng nghĩ sau này sẽ về nhà kinh doanh, tuyển mấy nha hoàn xinh đẹp, mấy tên hộ vệ, buôn bán bình thường, duy trì gia sản tổ tông, cuộc sống thế là thoải mái mãn nguyện rồi.
Nhưng là xem ra hiện tại, vận mệnh của Diêm Đan Thần hắn phải thay đổi.
"Cha..." Diêm đan thần nhìn một nam tử đang ở ngoài xa cưỡi ngựa chạy như bay, đó chính là cha hắn "Diêm Hành"! một thương nhân khôn khéo, ai ngờ, lần này thất bại ngã đau, một cú ngã ngựa, đã khiến cho sản nghiệp phải vài thế hệ Diêm gia cố gắng gầy dựng, bỗng chốc chỉ còn lại có một chút vốn liếng dự trữ trong nhà.
Ngay khi gã thiếu niên trong đầu đang mê muôi.
"Ha ha... Diêm đại lão gia, đi đâu mà vội vàng vậy a?" Một tiếng cười to sang sảng quanh quẩn trong không trung, đám người Diêm gia đang cưỡi ngựa chạy như bay sắc mặt lập tức đại biến.
Chỉ thấy từ sau đám cỏ dại xa xa phía đường rẽ, một con chiến mã đang phi ra như bay, cầm đầu là một gã có mái tóc dài bay tán loạn, thân hình cường tráng, cầm trong tay một thanh trường đao đỏ sậm dài gần năm thước. Đại hán này cười to nói: "Ha ha, Diêm đại lão gia, còn muốn mang theo tiền của mà chạy trốn ư?"
Tối thiểu xuất hiện phải gần trăm tên mã tặc.
"Mã tặc!"Trong đám người Diêm gia có người kinh hô.
Mười mấy người bọn họ, như thế nào có thể địch nổi gần trăm tên mã tặc hung dữ.
"Chạy!" Dám người Diêm gia cũng không ngừng lại, điên cường điều khiển ngữa chạy trốn.
"Ha ha, huynh đệ chúng ta đã sớm cung kính chờ đợi Diêm lão gia ở đây rồi." Lại là một tiếng cười to.
Đám người Diêm gia lập tức ghìm dây cương.
"Lão gia!" "Đại ca!"
Không ít người đều nhìn về phía người điều hành công việc nội bộ của Diêm gia, phụ thân "Diêm Hành".
Phía trước có mã tặc cản đường, phía sau lại có mã tặc đuổi giết, bọn họ làm sao bây giờ.
"Các vị huynh đệ, cho Diêm gia ta một con đường sống, ta sẽ rất cảm kích! Các vị huynh đệ, muốn bao nhiêu bạc, xin cứ việc nói." Diêm hành cao giọng nói, tới nước này rồi, chỉ có thể dùng tiền mua mạng thôi.
"Hử, Diêm đại lão gia, định bỏ ra bao nhiêu bạc đây?" Mã tặc thủ lĩnh ha ha cười nói: "Huynh đệ chúng ta nhiều như vậy, mỗi người đều lấy vợ nuôi con, cũng rất tốn bạc a."
"Đây là năm vạn lượng ngân phiếu!" Diêm Hành từ trong lòng lấy ra một tập ngân phiếu dầy."Các vị huynh đệ thả gia đình chúng ta, ngân phiếu này chính là của các vị huynh đệ." Cả đám người Diêm gia đều nhìn đám mã tặc, bọn họ đều không muốn động thủ liều mạng, dù sao thì đối phương quá đông.
"Hừ hừ, đúng là rộng rãi a."
Mã tặc thủ lĩnh cười,"Bất quá, lòng tham của ta còn lớn hơn."
Diêm Hành cắn răng một cái: "Tất cả vàng bạc của Diêm gia ta đều giao hết cho các ngươi! Chỉ mong các người cấp cho Diêm gia ta một con đường sống. Nếu không... Ngân phiếu này sẽ bị xé nát, không còn chút giá trị nào." Trong giọng nói của Diêm Hành ẩn chứa sự uy hiếp, cùng lắm thì xé nát ngân phiếu, bọn mã tặc cũng không đoạt được bạc.
"Ân?" Mã tặc thủ lĩnh cười nhạo một tiếng, "Diêm đại lão gia, ngươi mang theo số vàng bạc, hẳn là toàn bộ vốn liếng trong nhà đi. Tài sản cất ở trong nhà đương nhiên là vàng bạc! Ngươi hủy được ngân phiếu, nhưng có hủy được vàng bạc không?"
Diêm Hành biến sắc.
Đích xác, lần này hắn chạy trối chết, cất ở phía sau ngựa chính là từng thỏi từng thỏi vàng. Đó đều là tài sản trấn gia của Diêm gia, đã là tài sản trấn gia thì đương nhiên là không dùng ngân phiếu.
"Huynh đệ chúng ta không đơn giản chỉ là muốn bạc của các ngươi mà còn muốn cả bạc của Vương đại lão gia! Nếu không giết các ngươi thì làm sao có thể lấy được bạc của Vương đại lão gia? Cho nên, toàn bộ các ngươi đều phải chết!" Tên mã tặc thủ lĩnh ha ha cười "Vương đại lão gia, cũng bảo chúng ta gửi lời đến Diêm đại lão gia ngươi "Đại ca, lên đường cẩn thận "!"
Diêm Hành giận tím mặt, thê lương hô: "Vương lão nhị, ta chết, có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!!!"
"Các huynh đệ, giết!" Mã tặc thủ lĩnh đột nhiên quát.
Nhất thời trước sau hai nhánh nhân mã, gần hai trăm tên mã tặc lao tới chém giết mười mấy người.
Diêm Hành phẫn nộ rít gào, đồng thời cũng rút chiến đao bên hông ra.
"Cha, mang Đan thần trốn đi." Diêm Hành gào một tiếng, lập tức vọt mạnh lên phía trước.
Gần hai trăm tên mã tặc lao tới chém giết, mười mấy người này làm sao có thể may mắn thoát khỏi?
"Vèo!""A!"
Mấy nam nhân trẻ tuổi của Diêm gia bị giết chết, có bốn người có nội kình. Diêm Hành cùng với tam đệ, cùng với Diêm Đan Thần và gia gia của Diêm Đan Thần.
"Nương!" Diêm Đan Thần thê lương hô, tránh được một đao bổ tới của tên mã tặc, trở tay đâm một kiếm thủng yết hầu tên mã tặc kia.
Mẫu thân của hắn không có nội kình, đã bị đám mã tặc giết chết.
Diêm Hành giống như người điên, liên tiếp trúng ba đao, vẫn điên cuồng chém giết: "Cha, mau dẫn Đan thần đi!" Diêm Hành cố gắng đứng che trước mặt nhi tử và phụ thân, để cho phụ thân và nhi tử của hắn có thể chạy trốn. Từ lúc rơi vào bẫy đến khi tỉnh ngộ đích thì toàn bộ sản nghiệp đã xong hết rồi, hắn hối hận mãi không thôi.
Đã rất nhiều lần hắn nghĩ tới việc tự sát!
Diêm Hành luôn hối hận, đã tới giờ phút này, hắn không còn sợ chết, hắn chỉ nghĩ cách để cho con trai hắn có thể sống!
"Đan thần, mau đi." Diêm Hành rít gào.
"Đan thần, đi!" Gia gia cũng quát.
"Cha." Diêm Đan Thần mặc dù thống khổ, nhưng vẫn được gia gia kéo đi, cùng từ trong đao quang kiếm ảnh mà lao ra, chạy như bay về phía tây.
"Xuy!""Xuy!"
Một đao đâm thủng lồng ngực Diêm Hành, một khác đao trực tiếp xẹt qua đầu của Diêm Hành, đầu bị chém bay.
Diêm Đan Thần quay đầu lại chứng kiến một màn này.
Mã tặc lao lên chém giết chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp, Diêm gia cũng chỉ còn lại Diêm Đan Thần và gia gia của hắn.
"Ha ha, muốn chạy trốn?" Không ít mã tặc đuổi sát phía sau.
"Cha, mẹ, thúc..." Diêm Đan Thần vẫn sống trong sự an nhàn sung sướng, chưa bao giờ từng nghĩ là sẽ có ngày hôm nay. Quay đầu lại liếc mắt một cái, đám mã tặc rít gào quơ chiến đao nhiễm đầy máu tươi, cưỡi chiến mã phóng như bay nhanh đuổi theo, đám mã tặc chạy theo hang ngang, năm kỵ mã, thuật cưỡi ngựa vô cùng điêu luyện, đang đuổi tới rất gần.
"Đan thần, ngươi chạy mau!" Gia gia hắn hét một tiếng, nắm trường kiếm trong tay, hy vọng có thể ngăn cản đám mã tặc.
"Gia gia!" Diêm Đan Thần sắc mặt đại biến.
Đúng vào lúc này
Mặt đất kịch liệt chấn động lên.
"Ân?" Mã tặc thủ lĩnh đột ngột quay đầu, chỉ thấy phía sau xa xa có một đội kỵ binh như dòng dòng nước lũ mầu đen đang ầm ầm lao tới, mỗi người mặc hắc sắc trọng giáp, cưỡi trên chiến mã cũng được trang bị hắc sắc trọng giáp, mỗi con chiến mã đều chừng tám thước cao, mỗi kỵ binh đều nắm trường thương trong tay.
Tốc độ lao đến là rất đáng sợ, thật giống như dòng nước lũ đang rít gào mà lao tới!
"Hắc Giáp quân!!!" Mã tặc thủ lĩnh sắc mặt đại biến, thê lương hô lên: "Tản ra, các huynh đệ, mau tản ra!!!"
Nhưng là không ít mã tặc còn chưa kịp phản ứng, thì vẫn còn đang ở trăm trượng ngoại, Hắc Giáp quân chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp đã lao tới, Hắc Giáp quân dày đặc ầm ầm không hề chậm lại chút nào, phảng phất như nghiền nát con kiến, lao thẳng qua đám mã tặc. Khi đó, mỗi thanh trường thương lóe lên hàn quang là tước đi từng cái tính mạng!
"Đây là..." Diêm Đan Thần khiếp sợ nhìn đạo quân đáng sợ giống như từ trên trời giáng xuống.
"Hắc Giáp quân, là Hắc Giáp quân." Gia gia của Diêm Đan Thần lại mừng rỡ, nhưng ngay sau đó thì sắc mặt đại biến: "Đan thần, nhanh chạy sang một bên." Hắc Giáp quân tràn lên chém giết, bọn họ thuận đường đồ sát cũng là bình thường.
Nhưng là không còn kịp rồi!
Hắc Giáp quân tốc độ quá nhanh.
Từ lúc nghiền nát mã tặc, đến khi phóng tới trước mặt Diêm Đan Thần và gia gia hắn còn nhanh hơn thời gian một lần hít thở.
"Hô!" Một thanh hắc sắc trường thương đâm tới.
Diêm Đan Thần và gia gia của hắn hoàn toàn bị cỗ sát khí thông thiên của hạo hạo đãng đãng Hắc Giáp quân kiến cho sợ ngây người, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có. Dưới cỗ khí thế của Hắc Giáp quân tràn tới chém giết phảng phất như thiên địa sụp đổ này, ngay cả các võ giả cũng không có ý niệm phản kháng trong đầu.
"Bồng!" Cán của một thanh trường thương đột nhiên chuyển động, kích nhẹ hai cái trước người Diêm Đan Thần và lão giả kia, Diêm Đan Thần và gia gia của hắn liền bị đánh bay vào trong bờ ruộng bên cạnh.
"Ta, ta không chết?" Diêm Đan Thần sửng sốt trong chốc lát, gia gia của hắn cũng sững sờ.
Một Hắc Giáp quân kỵ sĩ mặc trọng giáp màu đỏ sậm giữ chặt dây cương, cầm trường thương dừng ngựa lại.
Diêm Đan Thần kinh ngạc nhìn gã kỵ sĩ, hắn nhớ kĩ chính là vị kỵ sĩ này đã ra thương đẩy hai người bọn hắn văng ra .
"Hai người các ngươi, nhanh chân lên. đừng để bị đám mã tặc may mắn thoát chết giết hại." Gã kỵ sĩ lãnh đạm cười.
"Thanh Sơn huynh đệ, nói với bọn họ làm gì, mau đi thôi!" Một người kỵ sĩ mặc trọng giáp màu đỏ sậm khác hô.
"Đi thôi!"
Nhất thời, gã kỵ sĩ cũng điều khiển ngựa phóng đi như bay.
Gia gia của Đan Thần nhìn Hắc Giáp quân rời đi, thở dài nói: "Thật là gặp may mắn. Đan thần, đây chính là Hắc Giáp quân của Quy Nguyên tông! Hắc Giáp quân phóng ngựa, trên đường đi nếu gặp phải dân lương thiện thì sẽ giảm tốc, không gây tổn thương cho người thường. Nhưng nếu gặp phải cường đạo mã tặc, thì sẽ giết sạch, coi như là luyện binh."
Nhìn vài tên mã tặc ở ngoài xa may mắn còn sống sót, sắc mặt trắng bệch: "Đan thần, chúng ta mau đi."
"Thanh Sơn huynh đệ? Thanh Sơn? Hắc Giáp quân?" Diêm Đan Thần thấp giọng lẩm bẩm nói, lập tức, bị gia gia thúc giục, hắn liền chạy theo gia gia, nhảy lên vài con chiến mã đang đứng trong ruộng, mà chạy trốn.
--------------------------------