• 1,880

Chương 75


Số từ: 2187
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Hô!" Hồ Đồng cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, tiếp theo tùy tiện nhìn bên cạnh. Nhưng ai ngờ, lúc này Bạch Kỳ Đô thống của Hắc Giáp Quân nghiêm mặt lạnh lùng đi tới bên này.
"Bạch Kỳ này lúc bình thường ít khi thấy hắn, ngày hôm ngay không ngờ lại lòi ra" Hồ Đồng trong lòng rất tức giận, nhưng trên mặt lại hiện ra tươi cười, liền tới nghênh đón nói "Đại nhân, sáng nay không luyện tập buổi sáng?"
"Hôm nay hai mươi tám, biết không hề ít người lao động phải đi về thăm nhà. Ta đương nhiên phải xem. Hồ Đồng, trông coi người của ngươi cho tốt, lục soát bọn họ cẩn thận chút!" Bạch Kỳ Đô thống lạnh lùng phân phó, Hồ Đồng lập tức khom người cười nói "Dạ, đại nhân. Việc này, những huynh đệ này của ta làm nhiều lần rồi, ngươi yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề"
"Hừ!" Bạch Kỳ Đô thống hừ một tiếng.
Sau đó Bạch Kỳ Đô thống đứng một bên, xem kỹ đám lao công xếp hàng, từng người bị lục soát. Những người này thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên một cái, lại sợ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ Đô thống.
Những người này cũng biết, Bạch Kỳ Đô thống là đại nhân vật.
"Kiểm tra cẩn thận chút!" Hồ Đồng ở một bên quát.
Bạch Kỳ Đô thống tùy tiện nhìn chung quanh, thỉnh thoảng liếc những thợ mỏ này.
"Vàng khá nặng. Nếu bí mật mang theo nhiều, dấu ở trong quần áo, quần áo sẽ không chỉnh tề. Chỗ dấu vàng sẽ trĩu xuống!" Bạch Kỳ hiểu rõ điều này. Giống như bỏ một cục sắt vào túi áo, túi sẽ nặng trĩu xuống. Quần áo mặc trên người sẽ không chỉnh tề.
Bạch Kỳ đảo mắt liếc qua.
Nhìn thoáng qua, không thấy có gì quá đặc biệt.
"Hử?" Bạch Kỳ trong lòng vừa động, ánh mắt hắn liếc nhìn qua dấu chân mà hán tử xếp phía cuối hàng vừa lưu lại. Trong khu vực khai thác mỏ nhiều bụi, có chỗ có đá vụn, có nơi toàn là bụi bặm bùn đất, chân vừa giẫm xuống sẽ lưu lại dấu chân. Đương nhiên xếp hàng, trước sau nhiều người đạp, dấu chân hỗn loạn.
Nhưng ánh mắt của Bạch Kỳ cỡ nào?
Lập tức lưu ý đến hai cái dấu chân của trung niên hán tử kia lưu lại. Tuy nói hai dấu chân này ngay sau đó đã bị người phía sau bước đè lên hủy đi. Nhưng Bạch Kỳ nhớ rất rõ ràng.
"Một chân hơi sâu, một chân hơi nông!" Bạch Kỳ trong lòng cả kinh.
Cẩn thận quan sát trung niên hán tử "Ơ, quần áo hắn chỉnh tề, nhìn từ bề ngoài, tựa hồ không có dấu gì theo. Chỉ có điều, hai chân hắn cũng không phải một dài một ngắn, mà là hai chân bình thường. Một chân sâu một chân nông, chỉ có một khả năng. Trên một chân trong đó hẳn là buộc vật nặng như sắt!"
Bạch Kỳ có thể trở thành Đô thống, mặc dù bụng dạ hơi hẹp hòi, cũng không thể phủ nhận năng lực của hắn.
Có thể lĩnh ngộ "Triêu Dương Cửu Thương", hắn cũng là thông minh, chỉ từ một chút khác biệt giữa hai dấu chân để lộ ra trong nháy mắt, đã phát hiện ra vấn đề ở đâu.
"Hừm hừ." Bạch Kỳ Đô thống sau đó không nhìn trung niên hán tử nữa.
Trung niên hán tử kia trong lòng có quỷ. Trong thoáng chốc Bạch Kỳ từ xa quan sát hắn, khiến trong lòng hắn khẩn trương "Chẳng lẽ vị đại nhân của Hắc Giáp Quân phát hiện rồi? Không có khả năng, từ bề ngoài tuyệt đối nhìn không ra. Phù... cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm ta rồi, chắc vị đại nhân tai to mặt lớn kia của Hắc Giáp Quân, vừa rồi thất thần đây mà!"
Mặc kệ như thế nào, trung niên hán tử đã không còn đường rút lui.
Đại sự lần này nếu làm thành công, thì cả đời sẽ giàu sang.
"Đại nhân!" "Đại nhân!"
Chung quanh một mảnh thanh âm cung kính, Bạch Kỳ quay đầu nhìn lại.
Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương theo sơn đạo đi tới, thấy Bạch Kỳ không khỏi chắp tay nói "Đô thống đại nhân cũng ở đây?"
"Ờ, Thanh Sơn hả, ngươi đi đâu?" Bạch Kỳ cười nói.
"Ta đi tìm Điền Đan huynh tụ tập" Đằng Thanh Sơn nói.
"Còn không nhanh đi đi? Việc lục soát người nhỏ nhặt này, có các binh vệ phụ trách là được" Bạch Kỳ Đô thống cười nhạt nói. Đằng Thanh Sơn nhìn hắn một cái cũng cười xin cáo lui. Từ sau lần khiêu chiến đó, thái độ của Bạch Kỳ Đô thống đối với Đằng Thanh Sơn rõ ràng thay đổi, thậm chí còn không dám làm mặt lạnh với Đằng Thanh Sơn.
Nhưng...
Đằng Thanh Sơn cũng không cảm thấy cao hứng. Loại ẩn nhẫn này của Bạch Kỳ, cũng đủ để Đằng Thanh Sơn đánh giá cao Bạch Kỳ.
Nhìn Đằng Thanh Sơn bỏ đi, Bạch Kỳ quay đầu nhìn Hồ Đồng "Hồ Đồng, việc lục soát này tăng nhanh lên một chút"
"Dạ, đại nhân" Hồ Đồng thầm mừng.
Vốn hắn còn chuẩn bị kêu một người đang lục soát tránh ra để hắn tự mình làm, dễ thả người kia hơn.
Nhưng hiện tại, lời nói của Bạch Kỳ càng khiến hắn dễ làm việc.
"Chậm quá đi! Hai người lục soát, phải làm tới bao giờ. Bây giờ ba người một nhóm! Hai ngươi tiếp tục, ta tự mình lại xét! Hai người các ngươi học hỏi ta nhiều vào" Hồ Đồng bước nhanh tới, đồng thời đưa tay ngoắc những người xếp hàng "Vài người các ngươi qua bên ta!"
Tức thì, vốn xếp thành hai hàng, hiện tại thành ba hàng.
"Đều cởi hết ngoại y, tự mình làm" miệng Hồ Đồng còn hét.
Từng người cởi ngoại y. Trước tiên Hồ Đồng nhanh chóng sờ qua ngoại y, xem giữa hai lớp vải của ngoại y có gì cứng hay không. Sau đó lại xét qua nội y một lượt. Tiếp đó cẩn thận sờ bên ngoài quần, xem giữa lớp quần có vàng hay không, rồi bảo lao công cởi dây lưng, tuột xuống tới đầu gối, xem có dấu hoàng kim ở phía dưới người hay không. Cuối cùng kiềm tra giày, đầu tóc.
Hồ Đồng kiểm tra đích xác rất nhanh "Một người!" Hồ Đồng hô.
Liên tiếp, Hồ Đồng đã kiểm tra ba người. Ba người này đều không mang lén vàng theo.
"Người tiếp!" Hồ Đồg hô.
Lập tức, trung niên hán tử kia đến trước mặt Hồ Đồng. Áo ngoài đã cởi ra, bên trong chỉ có áo lót cũ rách, hiện rõ không dấu gì. Hồ Đồng theo trình tự cẩn thận lục soát một lượt, áo ngoài, quần, giày, đầu tóc, trong người các loại. Toàn bộ hắn kiểm tra một lượt, đều không có gì.
"Người tiếp" Hồ Đồng nói.
Trung niên hán tử kia lập tực mặc lại y phục, mang giày, theo sơn đạo xuống núi.
"Hừ" Bạch Kỳ đô thống đá sớm liếc nhìn trung niên hán tử kia một cái, thầm cười lạnh "Xem ra, Hồ Đồng hẳn đã bị mua chuộc. Không ngờ lại mua chuộc Hồ Đồng... lén mang hoàng kim? Không thể, dù mang lén mười cân hoàng kim giá trị cũng chỉ một vạn lượng bạc, còn chưa đủ để mua chuộc Đại đội trưởng Thành Vệ đội. Vậy, dấu Tử Kim?"
Bạch Kỳ đô thống nghi hoặc "Sao lại mang lén Tử Kim? Nhân công của khu mỏ Tử Kim và khu mỏ Hoàng Kim không thể gặp nhau. Chẳng lẽ ta đoán sai, trung niên hán tử kia không dấu gì mang theo?"
Ngay lúc này...
"Nhìn thấy chưa? Giống lão tử mà làm, nhanh lên một chút. Ngươi lại lục soát" Hồ Đồng lúc này đi qua một bên, ra lệnh cho một tên binh vệ thay hắn lục soát.
Bạch Kỳ liếc nhìn, trong lòng khẽ động "Hử? Hồ Đồng từ đầu đến cuối kiểm tra bốn người. Người thứ tư chính là trung niên hán tử kia. Kiểm tra đến người thứ năm, mới kiểm tra được một nửa hắn đã nghỉ. Hừ hừ, xem ra thật sự bị mua chuộc" Liền đó Bạch Kỳ liền đi xuống núi.
"Đại nhân" Hồ Đồng cười nói đi qua.
"Ta xuống núi dạo chơi, ngươi đi theo làm gì?" Bạch Kỳ hét.
Hồ Đồng khựng lại, liền thối lui.
Bạch Kỳ bước dài, nhìn như dạo chơi đi xuống núi. Bạch Kỳ dù sao cũng là một cao thủ nội kình, theo dấu một kẻ nhà nông sao có thể không theo được?
"Nếu ta đoán đúng, tiền tài hán tử kia lén lút mang đi khẳng định không ít! Khả năng hán tử kia mang lén Tử Kim ít nhất là năm thành (50%)" Bạch Kỳ động tâm. Theo quy củ của Quy Nguyên tông, tử Kim mỗi ngày đào được đều phải ghi chép lại. Cho dù hắn là Đô Thống, hắn cũng không cách nào đứng giữa kiếm lời.
Con người ai cũng có lòng tham.
Dù là xã hội hiện đại, một vài quan to cũng tham ô tiền tài, bởi vậy đừng nói gì đến Bạch Kỳ.
Tuy là một Đô Thống cao quý của Hắc Giáp quân, lương tháng cũng cao nhưng so với vài phú thương còn kém xa. Ai cũng có tham vọng. Bạch Kỳ cũng muốn mua vài nha hoàn xinh đẹp, mua ít kẻ hầu để cuộc sống thoải mái hơn. Thậm chí mua được nguyên liệu tốt, làm binh khí tốt, những việc này đều cần bạc, cần vàng.
"Hừ, khoản tiền này là của ta! Dù sao trong tông phái cũng không biết" Bạch Kỳ đã động lòng tham.
Giết tring niên hán tử, cướp tiền tài
Nếu giết lầm, coi như trung niên hán tử kia gặp xui
Dưới chân núi Thiết Liên sơn, trên quan đạo có năm thớt chiến mã, bên cạnh ngựa đều có người.
Trong đó một người là hán tử thấp gầy cao bảy xích "Đổng Duyên", xung quanh ba người đều vây quanh hắn. Ba người này có hai đại hán hơi mập thân hình cao lớn. Còn có một người là một trung niên đầu bạc.
"Đại ca! Ngươi nói Lý lão tam mang tử Kim xuống? Ta không hiểu, khu mỏ Tử Kim và khu Hoàng Kim phân cách. Lý lão tam vào khu mỏ tử kim làm thợ, hắn làm sao kiếm được Tử Kim?" một trong hai đại hán hỏi "Đại ca, bí mật này hiện giờ có thể nói cho ta rồi"
"Nhị bàn, nói cho các ngươi nè" Đổng Duyên cười chọc "khu mỏ Tử Kim và khu mỏ Hoàng Kim có một thông đạo nhỏ nối liền"
"Cái gì?" Hai đại hán cả kinh, còn người trung niên tóc bạc lại bình tĩnh vô cùng.
"Thật ra điều này cũng là một huynh đệ của ta, lúc đào mỏ ở khu mỏ Tử Kim , trong lúc vô ý đào sâu, không ngờ thông với một hầm nhỏ ở khu mỏ Hoàng Kim, hắn liền bịt nó lại. Biết bí mật này không có mấy người" Đổng Duyên cười nhạt nói "Tử Kim mà Vương huynh đệ gom góp hơn một năm nay khoảng mười cân! Hắn dấu theo thông đạo bí mật, dấu vào nơi kia. Lý lão tam lấy ra. Đợi Lý lão tam mang chỗ Tử Kim kia ra, chúng ta phát tài rồi"
Đối với Đổng Duyên mà nói, ba người hiện tại bên cạnh hắn là ba người mà hắn tín nhiệm nhất, đều là những người đã qua sinh tử với hắn.
Trước đây không nói cho Đại Bàn, Nhị Bàn cũng do lo lắng tính cách tùy tiên cẩu thả của hai tên mập này sẽ làm tiết lộ ra.
"Mười cân!" Đại Bàn, Nhị Bàn cả kinh. Nhị Bàn lẩm bẩm "Mười cân Tử Kim chính là một ngàn lượng Hoàng Kim, hay là một trăm vạn lượng bạc trắng. Một trăm vạn lượng bạc... chúng ta phát tài rồi!"
Một trăm lượng bạc là một con số cực cực lớn.
Dù là một đại diêm thương giàu có, có trăm vạn tiền vốn coi như không tệ.
"Mười cân Tử Kim! Hừ, so với Tử Kim mà Quy Nguyên tông một năm đào được chả là cái gì. Nhưng có khoản tiền tài này, chúng ta không cần chui rúc ở Hoa Phong thành nho nhỏ này nữa" Đổng Duyên cười nói. Hắn chợt nhìn đằng xa "Ừm, nhìn Kìa, có người xuống núi rồi! Có lẽ Lý lão tam cũng sắp xuống!"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.