• 64

Chương 1 : Thế biến


Trong con hẻm nhỏ tối tăm và đầy rác, Tạ Phong đang đang cố hít thở ép người sau thùng rác rồi cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài đường lớn, tay vẫn nắm chặt khúc gỗ dài.

Ngoài kia, hai mươi con tang thi cơ thể thịt máu mơ hồ đang chậm rãi di chuyển, miệng phát ra tiếng gầm gừ, mắt trắng dã vô hồn, nhiều con hốc mắt trống rỗng đen ngòm đang tràn ra máu. Chính mắt Tạ Phong nhìn thấy, đám này khi trước vẫn còn là người nhưng sau khi bị tang thi tấn công ăn chết liền biến thành như vậy, thật kinh tởm.

Lạch cạch

Bỗng tiếng một chai lọ rỗng rơi xuống đất từ sau lưng Tạ Phong truyền tới dọa cho hắn hoảng hồn, khúc gỗ trên tay không chút do dự ném thật mạnh về chỗ đó.

Ạch

Chỉ nghe tiếng va đập vào đống rác còn lại không có gì khác thường thì hắn một thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Trời tối, trong hẻm càng trở nên tối nên Tạ Phong căn bản không thấy gì trong này.

- Làm gì tiếp đây? Biết vậy hồi sáng ăn thật no!

Tạ Phong trong lòng thầm hận, thế giới bỗng chốc biến thành như vậy chỉ trong một buổi sáng, tang thi đi đầy đường, hắn vất vả lắm mới trốn được đến đây, điều đáng hận lúc này chính là cái bụng đại nhân đang đánh trống kêu gào, tay chân Tạ Phong không còn chút sức lực.

- Vô nhà dân tìm đồ ăn

Tạ Phong thầm đưa ra quyết định, hắn tiếp tục nhìn động tĩnh bên ngoài đường lớn.
Lúc này ngoài đường chỉ còn hai mươi con tang thi lớn nhỏ, thịt bóc máu tuôn, số lượng này Tạ Phong đối chiến được!

Tang thi đi đầy đường là một điểm, một điểm quan trọng khác là tiến hóa. Giết tang thi càng nhiều càng mạnh mẽ, Tạ Phong hắn từ sáng đến giờ đã là người cường hóa cấp 12 rồi, thể chất mạnh mẽ hơn người thường nhiều.

Đang lúc muốn xông ra ngoài thì Tạ Phong sững người lại, hắn cười khổ, mất vũ khí rồi, vừa nãy đem cây gỗ ném đi nên giờ không biết lấy cái gì làm vũ khí.

Hắn đưa tay tìm kiếm đống hỗn độn xung quanh thân, xột xoạc một hồi thì cuối cùng cũng có cái thích hợp làm vũ khí - nắp thùng rác. (thùng rác sắt trong phim Tom and Jerry)

Hít sâu vài hơi lấy bình tĩnh, ngay lập tức Tạ Phong nhanh như chớp lao ra ngoài, thân thể hắn hiện ra dưới ánh đèn đường.

- Chết hết đi!

Tạ Phong gầm lên cùng lúc với đám tang thi gầm thét khi thấy thịt đang vội vàng lao tới hắn, tốc độ tang thi tương đối chậm nên việc tránh né rất dễ dàng. Một con tang thi gào lên rồi cào tới, Tạ Phong nghiêng người tránh thoát sau đó liền vung tay đập cái nắp thùng rác vào mặt nó.

Cheng

Cheng..cheng

Tạ Phong liên tục đập đến khi cái đầu nó quẹo một bên rồi ngã xuống mới dừng lại. Hắn không dám chậm trễ lập tức chạy tiếp, hai mươi con tang thi bất kể con nào tới gần đều bị Tạ Phong đánh cho quẹo đầu.

Cheng cheng

Thanh âm kim loại va với huyết nhục liên tục vang lên, hai mươi con tang thi sau một hồi hỗn chiến bị Tạ Phong giết sạch sẽ. Tạ Phong há mồm hít từng hơi lớn, tuy mệt muốn đứt hơi nhưng hắn vẫn cố kéo cái thân tàn tạ vào nhà một dân ven đường rồi đóng kín cửa lại.

Tạ Phong ngồi bệch trên sàn nhà mà thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Hắn sở dĩ quyết định lao ra là vì số lượng tang thi bên ngoài tương đối ít, đám còn lại có lẽ đã đi săn người rồi. Nhưng có thể sẽ sớm lang thang đi đến chỗ này nên hắn cố đi vào nhà dân để nghỉ mệt, bên ngoài hung hiểm dị thường.

Bỗng nhiên một luồng sáng trắng từ bên ngoài bay xuyên cánh cửa dung nhập vào người Tạ Phong, nhìn cảnh này đã quen mắt nên hắn không lấy làm ngạc nhiên. Luồng ánh sáng này là sau khi giết tang thi có được, nó giúp cường hóa thân thể một người.

Sau khi luồng sáng truyền vào người Tạ Phong, một giọng nói âm trầm và lạnh lẽo bỗng vang lên bên tai:

- Ngươi thăng cấp, được 5 điểm thuộc tính.

Sau giọng nói đó, trong đầu Tạ Phong nảy sinh một đoạn thông tin, có 4 loại thuộc tính: sức mạnh, thể lực, nhanh nhẹn, sinh tồn.

Ban đầu Tạ Phong đều phân hết điểm cho sức mạnh mục đích là để có sát thương cao hơn, nắm đấm mạnh hơn để giết tang thi nhưng có lẽ đã sai rồi. Giết tang thi có thể dùng các loại vũ khí hàng nguội hàng nóng được, thiếu hụt chính là thể lực và nhanh nhẹn. Tạ Phong chỉ mới đánh đấm một chút đã mệt rã người, căn bản không thể hoạt động mạnh lâu.

- 3 điểm thể lực, 2 điểm nhanh nhẹn.

Tạ Phong động suy nghĩ cộng điểm

Gừ gừ

Lúc này, thanh âm tang kêu rào thi đông đúc phát từ bên ngoài đường lớn, lòng Tạ Phong nhảy dựng, hắn nhìn qua khe cửa thấy lúc này có hàng trăm tang thi đang chen chúc đi bên ngoài.

Tạ Phong thầm hô may mắn, khi nảy nếu còn chần chừ thì phải làm mồi cho tang thi rồi, cảm giác bị cắn từng miếng thịt hắn quả thật không muốn nếm thử.

Ọc ọt

Cái bụng đánh trống lần nữa, cái đói thôi thúc Tạ Phong đứng dậy đi tìm thức ăn trong nhà bếp, trong nhà rất tối vì không mở đèn nhưng cũng may bên trong phòng bếp vẫn còn ánh đèn LEG chớp tắt.

Làm một tô cơm lớn với thịt kho hột vịt cất trong tủ, Tạ Phong bưng theo ly nước đá lạnh đi ra phòng khách ngồi. Ở đây nếu có biến thì vẫn ứng phó kịp, vừa ngồi xuống Tạ Phong liền ăn như hổ đói, múc từng muỗng cơm lớn cho vào miệng, chân nhịp nhịp thư giãn.

Lúc này Tạ Phong chợt nhớ đến một người con gái, cảm xúc ùa về khiến việc ăn cơm bị đình trệ, đó là con bé bạn thân học chung lớp, ngồi cạnh bàn với hắn - Lý Khả Hân. Khác với Tạ Phong, nhà của Lý Khả Hân rất giàu, gia cảnh rất lớn, hai người căn bản là hai giai cấp khác nhau, hắn cũng không biết làm thế nào mà hai đứa trở thành bạn thân được.

- Phong ơi, chở Hân đi chơi đi!

Khả Hân nắm tay Tạ Phong nũng nịu

- Thôi mệt quá, tui đi xe đạp không có gì vui đâu, bà về nhà lấy chiếc Lambo nhà bà mà đi chơi.

Tạ Phong chề môi.

- Đi mà, xe đẹp mới mát cơ

Khả Hân càng lấy giọng nhỏng nhẻo nói.

...

- Ê, sao nhìn con nhỏ đó dữ vậy? Bộ thích người ta hả?

Khả Hân mặt đầy hắc tuyến hỏi, ngữ điệu rất chua chát.

- Chỉ là nhìn chút thôi, con nhỏ đó đẹp ghê!

Tạ Phong cười hè hè.

- Vậy con nhỏ này không đẹp hả?

Khả Hân mím môi tức giận, tay chỉ vào mình.

- Ừ thì, cũng tương đối đẹp.

...

- Phong, ông có đói không? Cơm tui tự tay làm nè.

Khả Hân mỉm cười toả nắng trao hộp cơm cho hắn, Tạ Phong cảm động xíu chú nữa rơi nước mắt đưa tay ra nhận.

...

Thực tại ùa về, hộp cơm trên tay bỗng hóa thành tô cơm thịt kho, Tạ Phong thở dài:
- Không biết con nhỏ đó có sao không? Nhà có nhiều vệ sĩ chắc cũng ổn đi.

Lúc sáng khi thế giới biến đổi Tạ Phong liền chạy đến nhà Lý Khả Hân chỉ là con bé đó cùng cả nhà đã chạy nạn đi từ trước rồi, bây giờ không biết đang ở đâu, tình hình thế giới hiện tại thế nào hắn cũng không biết.

Muốn biết tin tức thì xem thời sự, TV màn hình mỏng đang đặt trước mặt hắn đây, còn dùng được hay không là một chuyện, Tạ Phong nuốt miếng cơm trong miệng rồi tiến lại gần bật TV lên, TV vừa sáng lên hắn liền chỉnh cho mức âm thanh nhỏ nhất rồi tiến sát lại nghe.

Trên màn hình TV lúc này là một mỹ nữ MC khuôn mặt dính đầy bụi đất trông rất chật vật đang nói chuyện, phía sau cô ta là cảnh quân đội đang chiến đấu với bầy tang thi đông nghìn nghịt, nhà cửa đổ nát, bộ phận người nằm lăn lóc trên mặt đất, máu chảy đỏ đất, tiếng người la hét kêu gào, tiếng trẻ con kêu la inh ỏi, trong các con hẻm có vài người phụ nữ bị hiếp dâm, trên đường lớn người người đâm chém lẫn nhau, hỗn loạn vô cùng.

- Tận thế là đây sao?

Lòng Tạ Phong trầm xuống, mọi việc diễn ra quá sức tưởng tượng của hắn, kẻ thù lớn không chỉ là tang thi mà còn là con người đồng loại. Nhìn tình cảnh như vậy hắn cầu mong cho con bé Khả Hân được bình an.

Hắc sốc lại tinh thần rồi ăn hết vài miếng cơm cuối cùng, cảm giác cái bụng đã đở hơn. Vào lúc này, trên màn hình TV biến đổi, một vị trung niên quân nhân hiện lên nói với giọng uy nghiêm:

- Tình hình thế giới hiện tại đang chuyển biến rất xấu, khắp các châu lục đều xuất hiện tang thi với số lượng cực kì lớn và đang có dấu hiệu tăng dần theo cấp số nhân! Chúng tôi đã di chuyển quân đội tập chung hỏa lực vào các thành phố lớn để cố thủ, đây sẽ là những địa điểm an toàn tuyệt đối, những ai đang theo dõi tin tức hãy nhìn lên màn hình, các chấm đỏ là những thành phố được quân đội với vũ trang tiên tiến nhất bảo vệ, hãy đi đến những thành phố này để tìm nguồn sống!

Tên sĩ quan vừa dứt lời thì trên màn hình xuất hiện mô hình Địa Cầu với hàng loạt chấm đỏ bên trên, Tạ Phong trừng con mắt ra để tìm thành phố gần mình nhất.

- Thành phố Seal, từ đây tới đó là... WTF 300km!

Tạ Phong buộc miệng chửi một tiếng, ba trăm cây số mà đi bộ ư? Năm nào tháng nào mới đến nổi, chưa kể đám tang thi đáng sợ đông như kiến, chưa kịp đến đã phải phơi thây. Nhưng mà lúc này màn hình lại biến đổi, bên cạnh các chấm đỏ liên tục xuất hiện các chấm xanh dễ nhìn.

- Các điểm xanh trước mắt mọi người là các địa điểm chúng tôi sẽ cho quân đội đi xe vũ trang đến đón, nếu quá xa so với thành phố, hãy đến đó, chúng tôi sẽ đón các bạn!

- Hay lắm con trai!

Tạ Phong mỉm cười vừa lòng khen, hắn tiếp tục tìm chấm xanh gần mình nhất, quan sát một hồi liền thấy một nơi.

Siêu thị Bemax, cách đây 120km.

Cái này cũng không khá hơn là bao nhưng cũng đỡ hơn 300 cây số rồi. Quyết định như vậy Tạ Phong liền tìm đường đi đến siêu thị Bemax, nếu đi xe sẽ rất nguy hiểm, tiếng động cơ xe sẽ thu hút đám tang thi tới, đôi khi còn nguy hiểm hơn đi bộ. Suy nghĩ một hồi Tạ Phong cho ra quyết định:

- Trước cứ rời khỏi đây đã rồi tính tiếp.

Nếu cứ ngồi trốn trong nhà này thì không phải là cách, tuy bên ngoài rất đáng sợ nhưng vẫn phải liều mạng.

Tạ Phong chạy vào bếp lấy con dao băm thịt heo cầm trên tay sau đó vọt vào nhà vệ sinh giải quyết một chút.

Đang lúc rời đi khỏi nhà vệ sinh Tạ Phong nghe được tiếng bạch phạch phạch kì lạ, nghe một hồi hắn xác định được phương hướng, cầm dao cẩn thận tiến đến, xuyên qua màn đêm đi đến một căn phòng đang mở cửa, bên trong có ánh đèn ngủ mơ hồ phát ra, Tạ Phong khép người vào tường đưa mắt nhìn bên trong.

- Ô mai cớt (OMG)!

Hai mắt Tạ Phong trừng lên thật lớn, hắn cố kiềm nén thanh âm hốt hoảng.

Bên trong, một cặp tang thi đang thoải mái làm tình, tang thi nữ bên dưới dạng háng thật rộng, bên trên tang thi nam đang mạnh mẽ thúc tiểu đệ của mình và hạ thân tang thi nữ, thúc phập phập đến lút cán, tang thi nữ chỉ kêu rên gừ gừ.

Nếu là người thật làm chuyện này thì Tạ Phong còn hứng để xem một chút, đằng này là con tang thi cơ thể thối rửa, hắn cũng không có hứng để mà xem.

Chắc có lẽ khi biến thành tang thi hai người này vẫn đang làm tình nên vẫn còn tư thế như vậy.

- Trời đánh còn tránh quay tay, huống chi mình còn ăn ké một tô cơm, bỏ đi.

Tạ Phong hạ dao xuống, hắn đi ra đại sảnh phòng khách vừa lúc khe cửa mở khẽ, ánh đèn đường từ từ dạ vào.

- Tới rồi.

Tạ Phong hít sâu một hơi.

Ầm

Gào

Cánh cửa bị tang thi phá vỡ sau đó bọn chúng chen chúc đi vào. Tạ Phong lao lên! Nếu bị dồn trong nhà này nhất định sẽ chết, phải phá vòng vây chạy ra ngoài. Đám tang thi thấy thịt liền kêu gào lao tới, Tạ Phong gầm lên lấy dũng khí rồi vung dao chém rụng đầu các con ở gần sau đó mạnh mẽ bước tới, bước một bước liền giết vài ba con. Hắn nhắc chân đạp ngã một đám phía trước, cánh cửa liền trống trải, Tạ Phong chớp lấy thời cơ phóng ra ngoài, lập tức đám tang thi xung quanh chạy theo hắn không buông, trước sau đều tràn ngập tang thi lao tới dọa Tạ Phong kinh hãi nhưng hắn cố trấn tĩnh để tìm một đường mà chạy.

Phía sau, bên trái bên phải, bầy tang thi bỗng nhiên chạy theo hắn, không còn những bước đi chậm chạp nữa, tốc độ chạy thậm chí không thua Tạ Phong.

- Không ổn!

Tạ Phong thấy vậy biến sắc, hắn vung dao chém những con tang thi trước mặt để mở đường thoát thân.

Tang thi tiến hóa rồi!

Tạ Phong vừa chạy vừa há miệng thở hồng hộc hi vọng mình còn đủ sức để chạy, chỉ cần hắn ngưng trệ một chút liền bị bắt xâu xé ăn thịt.

Phía trước xa xa trong tầm mắt của Tạ Phong, một bầy tang thi đông đúc nghẹt đường đang kêu gào chạy về phía hắn.

Phía trước tang thi, phía sau tang thi!

Gào
gào!

Thanh âm tang thi kêu gào như thanh âm tử thần vang bên tai Tạ Phong, một con tang thi với tay cào rách áo hắn.
Nội tâm Tạ Phong hỗn loạn, ánh mắt rung động, trong đầu hắn liên tục nghĩ cách, đảo mắt nhìn khắp nơi, Tạ Phong sắp bị hai bầy tang thi trước sau bao vây. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một con đường nhỏ tối đen phía bên phải của mình.

- Cố lên Tạ Phong!

Tạ Phong gầm lớn rồi chuyển hướng đến đó, hắn chém những con tang thi cản đường khiến máu đen văng tung toé rồi lấy hết tốc độ trong người chạy về hướng đó.
Tạ Phong vừa chạy vào hẻm, hai bầy tang thi trước sau nhập thành một đuổi sát phía sau hắn, nhiều đến nổi không thấy điểm cuối.

Tạ Phong ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía trước, hắn há mồm thở sâu từng hơi, chân chạy liên tục, gần năm phút sau, trước mắt Tạ Phong xuất hiện bức từng chắn cao ba mét, xung quanh không còn lối rẻ nào.

Đường cùng rồi!

Tạ Phong kinh hoảng, hắn nhìn thấy vài thùng rác đặt gần bên bức tường chắn, trong đầu động não, hắn tăng hết tốc lực rồi phóng lên nắp thùng rác, rồi nhanh như chớp phóng lần nữa lên cao, tay nắm được mép tường chắn, hắn lập tức vận sức hai tay kéo cơ thể mình lên từ từ.

Phía sau lưng bầy tang thi ập tới, chúng vươn tay ra muốn tóm lấy cái chân Tạ Phong!

- Lên!

Hắn gầm lên rồi vắt kiệt sức mình kéo cơ thể lên cao, đặt mông ngồi lên tường chắn vừa lúc tránh được cánh tay mạnh mẽ của đám tang thi phía dưới. Nhìn đám tang thi đứng nghẹt kín con hẻm phía dưới, chúng đưa tay hướng hắn kêu gào, cũng mà là đám súc sinh này không biết nhảy.

Tạ Phong ngồi trên tường chắn, tựa lưng vào vách nhà dính liền tường chắn mà há cổ thở hồng hộc, vừa nãy quá cố sức nên tay chân hắn hư thoát hết rồi, không còn chút sức lực.

Grừ

Đám tang thi bên dưới vẫn đưa tay cào cấu muốn nắm lấy cái chân đang để lòng thòng của Tạ Phong, thấy vậy hắn rút chân lên ngồi vững vàng trên tường chắn.
Nghỉ mệt một một lát để hồi sức Tạ Phong sẽ đi tiếp, bên phía trái tường chắn toàn là tang thi nhưng bên phía còn lại lại lát đát vài chục con, hơn nữa đường phía tay phải hắn thông thạo hơn, dễ bề chạy trốn, Tạ Phong nói khẽ:

- Phải lấy lương thực dự trữ, nếu có đói thì cũng có cái để ăn.

Gần đây hơn bốn cây số có một siêu thị loại nhỏ Xsil, muốn lấy lương thực thì lấy từ đây đi, Tạ Phong lập tức nhớ đến đường đến siêu thị Xsil sau đó hắn suy nghĩ con đường an toàn nhất đến đó.

Ngồi nghỉ thật lâu cho đến khi thể lực hồi phục hoàn toàn và tìm được con đường an toàn nhất, Tạ Phong lập tức sốc lại tinh thần, tay nắm chặt dao phai, hắn nhìn tình hình bên dưới một chút rồi phóng xuống đường, phía bên này cũng là con đường lớn nhưng chỉ có lát đát vài chục tang thi, vài chục là giết được! Đây là giới hạn của Tạ Phong.

Theo hướng đi trong đầu đã vạch sẵn, Tạ Phong lập tức nhắm một hướng chạy đi, hắn vừa ra khỏi đường lớn, hàng chục con tang thi trên đường lập tức chạy về phía hắn, miệng kêu gào không ngớt. Chỉ cần tang thi nào tiếp cận đều bị Tạ Phong một dao chém chết, quần áo hắn rách tươm, máu đen phủ thân trông rất chật vật.

- Ngươi thăng cấp 13, được 5 điểm thuộc tính.

Xử lý xong hàng chục tang thi trên đường thì Tạ Phong thăng cấp, vừa mới cộng thuộc tính xong phía sau hắn bỗng nhiên truyền tới thanh âm kêu gào đông đúc. Nội tâm Tạ Phong ngưng trọng, hắn quay lại nhìn, phía sau lại một bầy tang thi đông như thuỷ triều đang chạy như bay về phía hắn.

- Mẹ kiếp!

Tạ Phong kinh hoảng chửi đổng, bọn này còn biết chơi núp lùm ư? Tại sao khi nãy quan sát thì không thấy đông như vậy. Tạ Phong thầm than xong rồi, hắn tăng hết tốc lực rồi chạy về phía trước, hắn cần đến công ty tư nhân Mạc Louis! Nếu đến được đó hắn sẽ an toàn, há miệng hít sâu để giảm mệt, Tạ Phong liên tục vung tay chém các con tang thi phía trước cản đường.

Công ty Mạc Louis cách đây hai cây số, chạy bộ đến nhất định sẽ kiệt sức mà chết.
Tạ Phong nhìn xung quanh đường, hắn nhìn thấy vài chiếc ô tô đang nằm bên đường, nhắm đến một chiếc nằm yên còn nháy đèn xe, Tạ Phong vội vàng chạy đến nó rồi mở cửa xe ra.

Gào!

Bất ngờ một con tang thi đầu óc bị vỡ bên trong xe bay ra ôm chầm lấy Tạ Phong, miệng lập tức đưa tới cắn, Tạ Phong hoảng hồn không kịp dùng dao phai, hắn lấy tay còn lại tán hết sức vào đầu nó theo phản xạ tự nhiên, miệng thì quát:

- Mẹ nó hết hồn bố mày!

Cái đầu tang thi dưới lực đạo mạnh mẽ bị tán bay ra ngoài, Tạ Phong cảm thấy gớm ghiết khi bị xác thối ôm còn tán nó khiến tay bị dính đủ thứ chất lỏng.
Một phút cầm chân thì bầy tang thi phía sau đã kéo đến gần hơn 5 mét. Tạ Phong cắn răng, hắn lấy tay kéo xác thối bên trong ra ngoài rồi nhanh như chớp lao vào trong, đóng kín cửa sau đó đạp hết ga phóng đi.

Ầm
ầm

Vài con tang thi đeo bám lên xe vừa may rơi xuống. Tạ Phong nhìn qua kính hậu thấy khoảng cách của mình với bầy tang thi ngày càng xa mới thở nhẹ một hơi, tim vẫn còn đập phình phịch liên hồi.

Nguy hiểm qua đi, Tạ Phong lại nhớ đến Lý Khả Hân, thế giới hiện nguy hiểm như vậy, con bé đó có ổn không?

Dẹp lo âu qua một bên, Tạ Phong tập trung lái xe, nếu đám tang thi phía trước không cản đường thì có lẽ hắn sẽ chạy thẳng đến siêu thị Xsil luôn rồi. Tạ Phong nhấn ra tông vào các tang thi đang leo tới xe, đồng thời chuyển hướng chạy đến công ty Mạc Louis.

Đúng lúc này, dưới ánh đèn xe sáng gọi, một con dơi to lớn như cái bồn cầu toàn thân là thịt đỏ với hàm răng sắt bén như dao bỗng nhiên bay đến trước kính xe trước mặt Tạ Phong, lực đạo mạnh mẽ của nó khiến kính xe nhanh chóng nứt nẻ, Tạ Phong hoảng hốt, hắn không thể thấy đường lái xe nhưng nếu dừng lại sẽ bị tang thi vây giết, hắn cắn răng vẫn tiếp tục đạp ga, tay lấy dao phải định đâm con vật trước mắt, con dơi máu thì vẫn liên tục húc đầu mạnh mẽ vào cái kính.

Choang một tiếng kính vỡ, không đợi Tạ Phong vung dao chém, con dơi máu nhanh như chớp bay vào xe, nó nhanh đến độ Tạ Phong không thể thấy được gì, vừa bay vào dơi máu liền nhắm đến tay trái Tạ Phong mà cắn một cái. Cảm giác như dao cắt vào thịt, đứt từng thớ thịt đau nhức và răng của nó cắm đến xương, cảm giác đau đớn thấu xương lập tức truyền khắp các lỗ chân lông hắn.

- Áaaa!

Tạ Phong thống khổ thét gào, nước mắt tràn mi, dơi máu đặt chân lên ngực Tạ Phong để lấy đà, vuốt chân của nó bấu thủng thịt trên ngực hắn, dơi máu kéo thật mạnh miếng thịt trên bắp tay Tạ Phong ra, máu chảy như thác, miệng nó nhai ngấu nghiến ngon lành khiến hắn đau đớn muốn ngất xỉu.

- Súc sinh!

Ánh mắt Tạ Phong u mờ, hắn gầm qua kẽ răng, ngữ khí rất yếu ớt, thừa lúc dơi máu đang nhai thịt mình, Tạ Phong lấy hết sức trong cơ thể nhắc con dao ở tay còn lại rồi đâm thật mạnh vào người dơi máu!

Éc éc!

Dơi máu kêu gào đau đớn, một dao xuyên cơ thể nó khiến nó mất dần đi sự sống. Dơi máu phát điên, nó kêu gào chói tai rồi nhanh như chớp há họng máu muốn táp thủng đầu Tạ Phong nhưng lúc này hắn buông dao ra đưa tay tóm vào cổ nó vừa may hàm răng của nó chỉ còn vài cm nữa là chạm vào đầu hắn.

- Súc sinh còn chưa chịu chết!

Tạ Phong bóp chặt cổ nó, cộng thêm con dao con găm trên lưng, dơi máu sau vài phút thì kêu rên yếu ớt rồi bất động, Tạ Phong suy nhược ném nó qua một bên, hắn vẫn còn đạp ga, tay trái cố gắng lái xe, tay phải ôm miệng vết thương, hắn cắn răng chịu đựng, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Cảm giác đau điếng vẫn liên tục trùng kích lên đầu Tạ Phong khiến hắn muốn ngất xỉu nhưng vẫn cố gắng gượng để lái xe.

Gàooo!

Tang thi lúc này càng ngày càng nhiều, chúng đập vào xe những cái mạnh bạo, chạy tiếp sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tạ Phong bỗng phanh xe lại, bên cạnh xe hắn là công ty Mạc Louis, công ty tư nhân cao bốn tầng.

Chạy nãy giờ cũng đến.

Tạ Phong trong xe cởi áo ra sau đó đem nó quấn chặt vết thương, đau nhức đến run rẩy, hắn cắn răng để không phát ra tiếng rên, giờ hắn mới biết tầm quan trọng của điểm thuộc tính sức sống, nó giúp các vết thương hồi phục nhanh hơn người thường.
Tạ Phong chỉ dừng lại một chút thì đã bị tang thi vây kín xe, lũ súc sinh đập cửa khiến xe run rẩy, nhìn những cái miệng đầy máu vòi lúc nhúc đang kêu gào hắn quả thật muốn ói một cái, thà tự đâm chết còn hơn bị đám này ăn thịt chết.

Môi Tạ Phong tái nhợt vì mất máu và kiệt sức, hắn hít sâu vài hơi rồi lấy lại tinh thần, sau đó tay nắm chặt dao phai, hắn đạp tung cửa xe rồi phóng người ra ngoài.

Gàooo

Cái đạp cửa của Tạ Phong khiến không ít tang thi bị đổ ngã nhưng số lượng của chúng gần nghìn con, vài con vừa ngã thì một đám khác thay chỗ chen tới muốn cắn xé hắn, Tạ Phong cắn răng nhịn đau rồi liên tục vung dao chém rụng đầu các tang thi đến gần, hắn mở một đường máu mà chạy vào công ty, phía sau là hàng nghìn tang thi chen chúc chạy theo như bay.

Tạ Phong chạy vào trong cũng không ngừng lại, hắn nhắm thẳng cầu thang để leo lên tầng hai, đến giữa cầu hắn bỗng xoay người lại đạp mạnh vào đầu tang thi phía sau khiến nó quẹo đầu ngã người về sau, kéo theo đám tang thi đổ ngã.

Tạ Phong cũng không cần xem kết quả, hắn chạy thẳng lên lầu hai rồi lủi vào một phòng tối om sau đó đóng chặt cửa. Theo kinh nghiệm từ sáng đến giờ, Tạ Phong biết đám tang thi chỉ phát hiện người khi nhìn thấy trong phạm vi trăm mét, không phải như ma cương thi ngửi hơi thở mới biết.

Tạ Phong ngửa cổ hít sâu.

Gào

Đang lúc muốn nghỉ mệt thì một tiếng kêu gào truyền đến khiến hắn hoảng hốt thất kinh, vội vàng vươn tay ấn nút mở đèn bên vách tường theo bản tính, không ngờ đèn trong phòng sáng thật. Cũng vừa lúc đó một con tang thi mặc đồ văn phòng nhanh như chớp chạy về phía hắn, Tạ Phong gầm lên giận dữ rồi hung hăng bổ mạnh vào đầu nó khiến nó rơi đầu ngã ầm xuống bất động.

- Mẹ mày, làm tao hết hồn.

Thở hổn hển chửi một tiếng, một luồng sáng trắng từ cơ thể con tang thi bay vèo vào người Tạ Phong, cùng lúc thanh âm thăng cấp xuất hiện. Hắn thành thạo cộng 3 điểm vào thể lực và 2 điểm vào nhanh nhẹn.

Sự việc còn chưa xong, chỉ thấy cơ thể con tang thi bỗng nhiên biến mất, từ nơi cơ thể nó xuất hiện một thanh đao dài một mét, thân đao cứng rắn, lưỡi đao sắt bén.

Đồng thời còn có một khối máy móc hình chữ nhật dài nửa mét với vỏ ngoài màu trắng và kết cấu bên trong vô cùng tinh vi y chang robot transformers.

Mang theo nghi hoặc Tạ Phong tiến đến nhặt lấy nó và thanh đao, hắn ném dao phai qua một bên, hiện tại có thanh đao này thì khả năng chiến đấu của hắn tăng gấp mười lần so với khi cầm dao phai rồi.

Đến khi tiếp xúc đến khối máy móc thì đột ngột thanh âm thông báo lãnh khốc quen thuộc vang bên tai:

- Chúc mừng, ngươi nhặt được mảnh Robert I

Sau khi giọng nói kết thúc thì một chuyện không thể tin được diễn ra, khối máy mảnh Robert I loé lên luồng điện rồi chui thẳng vào tay hắn. Tạ Phong trợn mắt kinh ngạc nhất thời không biết biết làm thế nào, nhưng trong đầu hắn lúc này có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của mảnh Robert, Tạ thử động suy nghĩ, mảnh Robert lập tức xuất hiện ra bên ngoài, lần nữa chạm tay lên nó tâm niệm vừa động thì mảnh Robert loé sáng rồi chui vào cơ thể.

- Woww

Tạ Phong kinh ngạc không nói nên lời.

Nhưng nghĩ đến tận thế tự nhiên nổ ra, tang thi đi đầy đường thì đối với kì tích này hắn cũng dần thích ứng được. Tạ Phong dẹp chuyện này sang một bên, hắn tranh thủ ngồi nghỉ ngơi. Vết thương bên tay trái vẫn còn hành hạ hắn, máu rướm đỏ vải băng.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa truyền đến thanh âm gầm gừ và tiếng di chuyển của bầy tang thi. Tạ Phong lặng tiếng không nhúc nhích, bắt đầu nghĩ đến con đường mình vạch ra. Tạ Phong đứng lên chuẩn bị tinh thần. Sau vài hơi hít sâu hắn tung chân đạp mạnh vào cửa.

Ầm

Cánh cửa lập tức văng ra ngoài vừa lúc đẩy ngã vài con tang thi đang lêu lỏng trước cửa. Tạ Phong nhân cơ hội phóng ra, đám tang thi tầng một tầng hai như cắn thuốc, bọn nó gào rú chạy nhanh đuổi theo hắn, máu me từ cơ thể chúng liên tục tràn ra.
Tạ Phong vừa chạy lên lầu vừa hung hăng vung thiết đao trên tay.

Xoẹt xoẹt xoẹt vài tiếng, cái đầu lũ tạp chủng thay nhau bay khỏi cổ, máu từ cổ chúng phún lên như mưa.

- Bén vãi!

Tạ Phong lên đến tầng tư, mắt liền tìm thấy cửa sổ bằng thuỷ tinh phía xa đang được ánh trăng soi sáng, Tạ Phong thở phào nhẹ nhõm rồi bỗng quay đầu lại quát:

- Trước khi đi cũng phải giết bọn mày lấy kinh nghiệm lên cấp!

Đáp trả lời nói của Tạ Phong là tiếng gào rú ghê gợn và đàn tang thi ập đến. Hắn cố bình tĩnh rồi mạnh mẽ chém ra, dưới lưỡi thiết đao sắt bén mỗi lần vung lên là ba con tang thi ngã xuống.

Tạ Phong vừa vung đao chém vừa tiến sát đến kính thuỷ tinh, liên tục chém giết năm phút, thanh âm không cảm xúc vang lên:

- Ngươi thăng cấp. Được 5 điểm thuộc tính.

Đến thời điểm này Tạ Phong thở hồng hộc hơi đuối sức mà lũ tang thi thì vẫn đông đúc vô tận, Tạ Phong cộng thuộc tính như cũ xong xoay người hướng về phía cửa sổ thủy tinh.

Tạ Phong gầm lên:

- Lũ súc sinh bố mày đi đây!

Nói xong Tạ Phong phóng về phía trước, duỗi thẳng cơ thể đâm vào cửa sổ.

Choang

Thanh âm thuỷ tinh tan vỡ khó nghe vang lên.

Ầm!

Nhưng không ngờ bên ngoài lớp cửa thuỷ tinh còn có một hàng cửa sắt! Hắn va phải cửa sắt nên bật ngã về sau.

- What the fck!?

Tạ Phong hoảng hốt, hắn nhớ cửa sổ này chỉ có cửa thủy tinh che chắn thôi mà. Không kịp suy nghĩ bởi bầy tang thi đã đến sát một bên, Tạ Phong cầm thiết đao xoay người bổ về sau, một đao khiến hai con tang thi đứt lìa thân. Hắn vội đứng lên vung đao liên tục bổ đám tang thi đến gần.

Tạ Phong vội vàng tìm kiếm xung quanh, một cánh cửa sổ thủy tinh cách tay phải năm mét lọt vào mắt hắn. Lòng Tạ Phong nhảy lên "chính là nó". Tạ Phong vừa chém đám tang thi vừa di chuyển sang đó, khi đến gần hắn bỗng đạp mạnh con tang thi trước mặt khiến nó ngã về sau, ép lũ phía sau cùng ngã. Nhân cơ hội này, Tạ Phong xoay người phóng ra cửa sổ

- Ông đi đây!

Choang một tiếng.

Tạ Phong chỉ cảm thấy gió mạnh truyền tới thoải mái vô cùng.

Ầm

Hắn rơi lên trên sân thượng toà nhà kế bên công ty, rơi từ trên cao xuống nên vết thương bên tay trái có chút đau nhức nhưng Tạ Phong vẫn cắn răng chịu đựng. Lần này mở mắt ra thì Tạ Phong thấy mình đã rơi lên sân thượng tòa nhà kế bên công ty, hắn vội ngước đầu nhìn, đám tang thi đang nheo nhúc bên cạnh cửa sổ hắn vừa phóng xuống. Thấy vậy Tạ Phong thở phào một hơi, trong lòng thầm nói:

- Cũng may bọn này không biết leo tường.

Tạ Phong sở dĩ phóng ra cửa sổ vì bên cạnh tầng tư công ty này là tòa nhà ba tầng mà hắn đứng. Khoảng cách giữa hai tầng chỉ có bốn mét nên rơi xuống chẳng thể chết được, cùng lắm là đau ở tay trái, nhưng như vậy còn tốt hơn so với bị cắn từng miếng thịt.

Tạ Phong nhanh chóng chạy đi, hắn chạy từ sân thượng nhà này phóng sang sân thượng nhà khác.


Tạ Phong lấy thiết đao chống đất đẩy người dậy, miệng cười đau khổ nhưng nét mặt tươi cười:

- Muốn giết tao còn lâu nhé, rồi sẽ có một ngày tao giết sạch chúng mày.

Tạ Phong chùi vết máu ở ngực rồi xoay người chạy đi, hắn chạy trên tầng thượng các toà nhà, liên tục phóng từ nhà này sang nhà khác, bên dưới có rất nhiều tang thi đang lung lay di chuyển nhưng không hề phát hiện ra hắn.

Con đường an toàn xem như tính toán thành công.

Chạy hơn mười phút, đến khi siêu thị Xsil nằm bên kia con đường lớn lọt vào tầm mắt thì Tạ Phong dừng lại.

Đứng trên toà nhà ba tầng, dưới ánh sáng nhu hòa của trăng Tạ Phong có thấy hết thảy mọi việc bên dưới.

Điện đã mất đèn đã tắt, trong nhà người dân tối ôm kể cả siêu thị Xsil, chỉ có bên ngoài là tương đối sáng nhờ ánh trăng. Xe hơi nằm lăn lóc, nhà cửa có phần đổ nát, một số nơi đang cháy nhỏ, vài bộ phận cơ thể người nằm rải rác, máu tươi hằn sâu trên đường, có vài chục con tang thi đang chậm rãi đi lại. Thấy cảnh như vậy, Tạ Phong lặng người trong phút chóc, hắn bất giác nghĩ đến con nhóc Lý Khả Hân.

- Anh Phong, em muốn ăn kem!

- Cái gì!?

- Người ta muốn ăn kem chứ gì?

- Không phải, bà mới xưng hô với tui thế nào vậy?

Lý Khả Hân mặt đỏ tới mang tai, miệng ấp úng:

- Tui, tui, tui có nói gì đâu

Tạ Phong sung sướng cười toét mỏ:

- Hahaha, anh biết rồi, anh dắt em đi mua kem!

- Anh thật đáng ghét, ai cho xưng hô như vậy!

Lý Khả Hân đỏ mặt xấu hổ đến không dám ngẩn đầu mà chỉ lí nhí nói.

Hai người nắm tay đi trên đường đầy lá, tiếng nói cười rộn rã.

"không biết con nhỏ đó sao rồi? Hi vọng vẫn còn tốt"

Lắc đầu xua tan suy nghĩ, Tạ Phong nắm chặt thiết đao, nhìn đám tang thi phía dưới mà đếm:

- 26 con súc sinh. Tốt, cân hết!

Trước cứ lo cho mình đã, còn mạng thì mới đi tìm em ấy được.

Tạ Phong leo xuống dưới, vừa tiếp xúc mặt đất Tạ Phong liền nắm chặt thiết đao chạy như bay về phía siêu thị Xsil, đám tang thi trên đường thấy hắn liền kêu gào chạy đến, với thiết đao, xử lý 26 con tang thi cũng không quá phiền phức.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Tạ Phong mạnh mẽ vung đao, rất nhanh 26 con tang thi bị Tạ Phong chém sạch, chỉ là tay trái do vận động mạnh nên phát ra đau đớn, bị cắn mất miếng thịt nó vừa đau vừa nhức dai dẳng. Tạ Phong gắng gượng bước vào trong siêu thị, hắn lập tức ngã người lên sàn, cố hít thở và thả lỏng.

Trong bóng đêm, một đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn hắn không chớp mắt.
Khoảng năm phút sau, khi cơ thể đã hết mệt Tạ Phong mới đứng lên và đi tìm tòi trong siêu thị. Bên trong siêu thị rất tối, chỉ có nơi gần bên ngoài mới được ánh trăng soi sáng.

Phải hơn mười phút Tạ Phong mới tìm được nơi treo bán túi sách, hắn chọn một cái balo đeo vai hơi lớn sau đó chạy khắp tầng một tầng hai siêu thị lấy bánh mì, thịt khô, nước suối và kẹo socola bỏ đầy túi.

Kẹo có chất đường, bổ xung năng lượng rất tốt nên hắn lấy nó nhiều nhất.
Đang loay hoay xếp mớ lương thực trong túi thì cảm giác nguy hiểm lạnh sống lưng truyền tới khiến Tạ Phong ngẩng đầu hoảng hốt, hắn quan sát một lượt nhưng xung quanh hắn chỉ toàn là bóng tối. Trong lòng Tạ Phong nổi lên cảm giác bất an cực độ, hắn vội vàng mang túi lên vai rồi nhanh chóng di chuyển xuống tầng một sau đó vội vàng đi đến nơi gần cửa vì nơi đó ánh trăng sáng nhất.

Đúng lúc này một tiếng kêu quái dị từ phía sau truyền tới, Tạ Phong nổi da gà, hắn nhanh chóng xoay người lại để nhìn nhưng vừa ngoảnh mặt lại thì một cái đầu lở loét với đôi mắt trắng dã đã đến áp sát bên người.

Đồng tử Tạ Phong co rút, "nhanh quá!". Hắn chỉ biết nắm chặt thiết đao đưa lên mặt đở đòn.

Gầm

Lực đạo mạnh mẽ vô bì truyền tới thanh đao, Tạ Phong chỉ cảm thấy như bị một chiếc container đụng vào người khiến hắn văng lên không trung thật xa năm sáu mét, đồng thời còn có cảm giác bị cái gì đó cực kì sắt bén cắt vào bụng vô cùng ớn óc và đau đớn.

Tạ Phong rơi toàn thân xuống sàn rồi lập tức phun ra một bụng máu tươi, trong cơn đau đớn Tạ Phong rên thật lớn và lấy tay che bụng, chỗ bụng có một vết cắt rất lớn, máu liên tục từ đó trào ra.


Chưa bao giờ Tạ Phong bị ép đến chỗ chết gần như vậy, trong lòng vô cùng sợ. Hắn gượng người dậy để nhìn, tạp chủng vừa tấn công mình hình thù vô cùng kỳ lạ, lưng cong cơ thể ốm teo, da bọc xương, điều đáng chú ý là cái đầu lở loét với đôi mắt trắng dã và hàm răng nhọn hoắt, hai chi trước có vuốt dài hơn 30cm. Vết thương chỗ bụng có lẽ là do móng vuốt này cắt.

Tạ Phong nhíu chặt mi thống khổ, vết thương ở bụng đang tràn máu ra mặc cho tay hắn đang cố chặn lại.

- Mẹ kiếp

Hắn yếu ớt mắng, tay cầm thiết đao chống đất từ từ run rẩy đứng dậy, dù có thế nào thì hắn cũng không thể ngã khuỵ nếu không sẽ bị sinh vật trước mắt phanh thây.
Ánh mắt Tạ Phong hơi mơ hồ hắn bèn cắn thật mạnh đầu lưỡi để lấy đau đánh tỉnh mình.

Ngay lúc này, sinh vật quái dị phát ra tiếng kêu gào điếc tai rồi vung vuốt phóng thật nhanh về phía hắn, Tạ Phong biết uy lực của chiêu này nên hắn không muốn cương ngạch đối chiến, hắn lập tức nhào người qua một bên tránh né vừa lúc dị vật vừa lao tới chỗ hắn, thừa lúc nó vồ hụt Tạ Phong nâng đao bổ thật mạnh vào người nó.

Phạch

Một đao của Tạ Phong lấn sâu tận nửa người của dị vật khiến máu đen bắn lên không trung, nó hét ầm lên đau đớn sau đó dị vật nhanh như chớp trảo vuốt dài đến người hắn nhưng Tạ Phong nhanh chóng rút đao nhảy ra xa tránh được.

Quái vật bí ẩn được thoát khỏi đao Tạ Phong nó liền đứng dậy kêu rên uống lắc cơ thể vì đau đớn từ vết chém trên lưng, Tạ Phong hít sâu từng hơi nặng nề nhìn quái vật, ánh mắt hắn có chút mơ hồ vì mất máu và kiệt sức.

Bên tai hắn vang lên thanh âm mơ hồ quen thuộc:

- Cố lên anh Phong! Cố lên!

Tạ Phong đang gắng sức đá bóng còn Khả Hân đứng trên khán đài nở nụ cười tỏa nắng và cổ vũ hết mình.

Từng đoạn kí ức ùa về khiến ánh mắt Tạ Phong có phần nhìn rõ trở lại, bởi hắn cảm thấy một tia động lực ấm áp vô hình đang tràn chề trong tim, lúc này quái vật giận dữ gầm thét chạy về phía hắn.

- Mày không thể chết Tạ Phong!

Tạ Phong gằn lên từng chữ, hắn buông tha vết thương ở bụng để cho nó tiếp tục chảy máu và tay trái đau nhứt rỉ máu đỏ băng, hai tay Tạ Phong nắm thật chặt thiết đao mặc dù nó đang run rẩy, Khả Hân em ấy đang chờ mình! Vậy nên không thể bỏ cuộc!

Quái vật nhanh như chớp phóng đến người Tạ Phong vừa lúc hắn khom người để nó bay ngang, lực phóng mạnh mẽ khiến nó bay đi thật xa trên không, không thể đối diện trực tiếp vì cơ thể nhỏ yếu đó có cự lực hung mãnh. Tạ Phong xoay ngoài đuổi theo nó, khi nó vừa hạ thân xuống sàn hắn liền theo tới rồi vung mạnh đao chém xuống, dị vật gào rú trảo vuốt nghênh tiếp.

Keng

Chỉ là Tạ Phong có một đao còn quái vật thì có hai tay, nó lấy tay còn lại cấu xé về phía hắn, Tạ Phong chân bước lùi lại đồng thời xoay người một vòng lúc hắn đang xoay thì quái vật nhảy lên muốn cắt hắn nhưng lúc này Tạ Phong đã xoay người lại nương nhờ lực xoay một vòng để tung hết sức mà chém. Cơ thể nhỏ yếu của quái vật đang bay trên không nên căn bản không có cách nào tránh né.

- Chết đi!

Tạ Phong gầm lên.

Phạch

Hắn vung đao chém vào cái đầu to lớn của nó khiến máu đen trào ra như thác, quái vật kêu gào dữ dội sau một hồi yếu ớt dần rồi từ từ bất động.

Một đao cuối cùng của Tạ Phong chém sâu đến nửa đầu quái vật nên hiện tại bị kẹt, hắn lấy một chân đạp lên đầu nó xem như điểm tựa rồi mạnh mẽ rút thanh đao ra, Tạ Phong vô lực ngã người xuống sàn, hơi thở yếu dần, ánh mắt mơ hồ, vết thương lớn ở bụng vẫn liên tục chảy máu vô cùng thống khổ, tay trái bị cắn miếng thịt thì đang nhứt nhói. Thế nhưng mà cảm giác đau đớn đó đang nhạt dần, trước mắt hắn là một mảnh bình lặng tĩnh mịch.

Vào lúc này, từ cơ thể quái vật một luồng sáng to gấp mười lần so với tang thi bay vào người Trần Phong. Ngay sau đó, thanh âm thăng cấp liên tục vang bên tai, đồng thời một quả táo đỏ bỗng nhiên xuất hiện ngay chỗ dị vật ngã xuống, trong màn đêm đen quả táo đỏ thật nổi bật.

- Chúc mừng, ngươi nhặt được Táo Sinh Mệnh, dùng sẽ bổ máu và hồi phục vết thương.

Tạ Phong thở từng hơi yếu ớt bằng miệng, hắn run rẩy cố gắng vươn tay tóm lấy quả táo, đem nó đến miệng hắn liền cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào và thanh mát truyền đến. Tạ Phong cảm thấy cơ thể như có một luồng sinh lực chảy khắp toàn thân, tiếp đến tinh thần của hắn thoát khỏi trạng thái mơ hồ, một nguồn sinh mệnh như thoi thúc tế bào của hắn hồi sinh, thấy hiệu quả như vậy Tạ Phong cắn thêm nhiều miếng nữa, máu được bổ xung, thể lực chậm hồi phục, đồng thời miệng vết thương to lớn ở bụng bằng mắt thường có thể thấy đang chậm rãi cầm máu và khép lại, tuy không nhanh nhưng như vậy đã thần kỳ lắm rồi.

Tạ Phong chống đao ngồi dậy, hắn nhìn trái táo như món bảo bối vô giá:

- Táo thần!

Hắn ăn hết nửa trái, còn nửa trái bỏ vào balo để dành. Tuy có chút bẩn nhưng đây là táo cứu mạng nên có bẩn chút thì ăn cũng không chết được.

Vết cắt trên bụng được khép lại chỉ còn vết sẹo thật dài đang râm rỉ máu, Tạ Phong thấy vậy liền muốn đi tìm băng gạc để băng bó nhưng vào lúc này, Tạ Phong bỗng nhìn thấy nơi rất xa, từ cánh cửa sổ tầng bốn của công ty mà hắn đã nhảy ra khi nãy, có vài bóng đen nheo nhúc lao xuống. Đồng tử Tạ Phong co rút, dưới ánh trăng nhu hòa, hắn có thể thấy rõ những cái bóng đen đó chính là đám tang thi! Chúng đang leo ra và chạy ùa ùa trên những tầng sân thượng, cử chỉ linh hoạt như người thường.
Lòng Tạ Phong run lên:

- Cái đám này từ khi nào lại biết cử động linh hoạt đến thế!?

Dự cảm bất an hiện lên trong lòng Tạ Phong, quả nhiên đang lúc hắn ngẩn ngơ thanh âm băng giá vang lên bên tai:

- Tang thi tiến hóa, không muốn chết thì thăng cấp đi!

Tạ Phong hít sâu một hơi để mình thật bình tĩnh, hắn đứng lên xoay người tiến vào trong siêu thị, trước tiên phải lấy băng gạc băng bó vết thương.

- Bọn chúng có tiến hóa thế nào thì mình cũng phải chiến, không thể trốn thì cần gì phải tránh, cứ liều mạng chiến đấu để xem ai hơn ai.

Bước vào trong vừa tìm kiếm băng gạc Tạ Phong vừa cộng thuộc tính, hắn phân hết điểm vào thể lực và nhanh nhẹn. Cấp 18 với thể lực và nhanh nhẹn tương đối tốt, cơ bụng Trần Phong hiện lên sáu múi cộng thêm vết sẹo dài gớm máu nhìn rất dã tính, hai ngực nở nang có vài vết sẹo sâu, tuy không cứng rắn lắm nhưng nhìn đầy thẩm mỹ, dã tính.

Tìm một hồi Tạ Phong liền tìm thấy băng gạc, đem một cuộn băng bó ngay vết thương ở bụng, một cuộc thay băng ở tay, miếng thịt bị cắn ở bắp tay đang lở loét rất đáng sợ nhưng do ăn táo sinh mệnh nên đã giảm đau nhức, sẵn tiện Tạ Phong nhồi thêm vài cuộn vào balo sau lưng để sau này có bị thương thì dùng.

Chuẩn bị xong hết tất cả, Tạ Phong đứng ở nơi sâu trong bóng tối của siêu thị từ đó nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng soi sáng, không biết từ lúc nào xung quanh siêu thị đã bao bọc hàng trăm con tang thi đang chậm rãi di chuyển, cử chỉ linh hoạt, toàn thân có chỗ thịt thối có chỗ cơ thịt đỏ tươi, trông rất vững chắc và mạnh mẽ.

Trần Phong tin chắc sau khi tiến hóa đám tạp chủng này càng mạnh mẽ hơn. Tuy nhìn hiện tại chúng di chuyển chậm chạp nhưng Tạ Phong đoán chắc nếu hắn bị phát hiện thì đám súc sinh này chạy theo hắn nhanh còn hơn bay.

- Làm sao đây? Mẹ nó, bí đường rồi!

Trần Phong đã liên tục chạy xung quanh trong siêu thị, xuyên qua những tấm kính thuỷ tinh hắn chỉ thấy bên ngoài ngoài tang thi đều là tang thi, nếu nói có gì ngoài chúng là chính là bộ phận cơ thể con người hoặc là xe cộ nằm lăn lóc.

Thấy tình hình như vậy lòng Trần Phong hơi trầm xuống. Thầm nghĩ: "Siêu thị Bemax đi theo hướng bắc, nhưng hướng này là nhiều tang thi nhất, nhìn sơ qua cũng hơn năm trăm con, hướng ít nhất lại là hướng nam, chưa đến năm mươi con. Có lẽ nên tìm hướng thoát khỏi nơi đây trước, muốn đi siêu thị Bemax thì từ từ tìm cách vòng lại.

Quyết định như vậy Tạ Phong liền tập trung quan sát lại tình hình. Hắn sẽ xông ra từ hướng nam, phía trước có một cái trường đại học lớn, nếu hắn có kiệt sức thì có thể chạy vào đây nghỉ mệt. Đương nhiên vào được hay không là chuyện khác.

Nắm chặt thiết đao, Tạ Phong lấy hết tốc độ trong người lập tức lao ra ngoài. Ánh trăng giáng lên người hắn, in bóng xuống đường, một hình bóng cô độc và huyết tanh.

- Ta chém!

Tạ Phong gầm lên, tay lập tức vung đao mạnh mẽ chém vào tang thi đứng gần khiến cho máu đen tanh hôi văng lên không trung.

Tạ Phong vừa xuất hiện trên đường, cả bầy tang thi kêu gào khản họng ào ào kéo về phía hắn. Đúng như Tạ Phong suy đoán, tốc độ của tang thi đã gia tăng trên phương diện lớn. Hơn năm mươi con tang thi trong nháy mắt gần như bao vây hắn lại, nếu không phải Tạ Phong đã nâng cao điểm nhanh nhẹn thì đã bị vây chặt không lối thoát.

Gào gào!

Cả bầy tang thi đuổi theo hắn không rời, Trần Phong vừa chạy vừa nhắm thẳng một hướng mở đường mà tàn sát, hắn liên tục chém đứt tay bay đầu đám tang thi.
Đối với việc chém giết tang thi Tạ Phong đã dần quen cảm giác, không còn quá sợ hãi.
Thế nhưng, hắn tính sai một điểm.

Một con tang thi đang đuổi theo phía sau hắn bỗng nhiên ngửa cổ thét dài.
Như nghe tiếng triệu tập, cả đàn tạp chủng hơn năm trăm con xung quanh siêu thị lúc này như tìm thấy con mồi, đồng loạt nhắm vào Tạ Phong mà cực lực truy đuổi.

- Vãi?

Tạ Phong khó tin trợn mắt muốn rơi ra ngoài, hắn không tin được con tạp chủng này lại biết kêu gọi đồng loại xung quanh, Tạ Phong ngoảnh mặt nhìn nó, hắn vừa nhìn lại thì thanh âm băng giá trong đầu vang lên:

- Tang thi tiến hóa, tang thi Z sở hữu trí thông minh vượt bật, có khả năng điều khiển chi phối tang thi thường.

Cùng lúc đó, tang thi Z đang trong hình thể bình thường bỗng nhiên teo nhỏ, đổi lại cái đầu phình to ra khủng khiếp, mắt có thể thấy những cọng gân xanh trên đầu nó đang đập.

- Mẹ kiếp, giết mày trước!

Tạ Phong ngừng bước chạy, hắn chuyển người lao vào bầy tang thi, trước khi nó tập trung đông đúc hắn muốn chém con tang thi Z này. Cả bầy tang thi đông đảo có cá thể chỉ huy, điều này khủng khiếp đến nhường nào? Nhân loại sẽ tuỳ thời bị chúng cắn xé.
Tạ Phong thân lâm vào giữa bầy tang thi, hắn nhắm vào tang thi Z mà lao tới. Bất kể tang thi nào ở gần đều bị hắn chém bay đầu.

Tang thi Z tuy có thể chỉ huy nhưng hành động của nó chẳng thể thông minh hơn được. Nó chỉ có thể lùi về sau chậm chạp nên rất dễ dàng Tạ Phong đã theo tới, hắn vung mạnh đao lên rồi hung hăng chém xuống

- Chết đi!

Phụt

Một luồng máu đen từ cái đầu to khủng khiếp của nó phóng lên không trung.
Khi tận mắt thấy tang thi Z chết và có một luồng sáng trắng từ nó bay vào người mình thì Tạ Phong mới yên tâm. Hắn vội vàng rút đao khỏi đầu nó rồi liên tục vung đao gặt đi tánh mạng những con tang thi đang muốn tiếp cận ăn thịt mình.

Sau khi giết tang thi Z, không ngờ Tạ Phong đã bị đàn tang thi vây chặt. Hắn nheo mắt lại, cố để nội tâm bình tĩnh và sáng suốt hết mức có thể. Tạ Phong tìm lại hướng cái trường đại học đã tính từ trước. Sau đó hắn gầm lên rồi liên tục vung thiết đao trên tay mở một con đường máu để thoát.

Đến lúc thoát khỏi vòng vây chính Tạ Phong cũng không biết mình đã giết bao nhiêu tang thi. Hắn chỉ biết mình giết đến đỏ mắt, cả người đầy máu và mồ hôi phát ra mùi tanh tưởi.

Đám tạp chủng tang thi sau một hồi tiến hóa đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, Tạ Phong có thể chân chính cảm nhận được từ những cú cào cấu hung bạo của chúng.
Mắt thấy cả đàn tang thi càng ngày càng đông đúc, thanh âm kêu gào khản họng xé tan màn đêm, Tạ Phong không dám ngừng lại, hắn chạy một mạch về phía trước, chỉ những con tang thi tiếp cận quá gần mới bị hắn phanh thây.

Đạt cấp 18 với lượng thể lực tương đối ổn, Tạ Phong kiên trì chạy hơn mười phút mới dần thấm mệt, miệng há lớn hít từng ngụm khí. Lúc này từ nơi xa xuất hiện trong tầm mắt Tạ Phong hình dáng ngôi trường đại học, thấy vậy hắn cắn răng:

- Cố lên Tạ Phong, mày sắp thăng hoa rồi!

Sau đó hắn cắn răng dồn hết tất cả thể lực trong cơ thể mà bộc phát ra, cả người hắn di chuyển nhanh như tên bắn trên đường khiến đám tang thi bị bỏ lại phía sau một đoạn.

Vọt vào cổng trường, nhân lúc bọn chúng chưa đến Tạ Phong xoay người đóng cửa trường bằng sắt cực lớn, khóa chốt cẩn thận, nhưng hắn không trông mong vào cánh cửa, vừa đóng xong hắn liền chạy sâu vào trong. Băng qua cái sân rộng Tạ Phong tiến nhập vào khu trường học, từ phía sau hắn nghe được thanh âm cửa sắt vang vọng.

Ầm!

Cánh cửa lớn bằng sắt không thể cản được đám tang thi nên chỉ giây lát đã bị đẩy sập. Đàn tang thi máu me đầy người, cơ thể thối rửa nhanh chóng tràn vào, miệng gào rống.

Tạ Phong lúc này đã tiến đến tầng ba, hắn phóng mắt nhìn xung quanh để tìm một phòng thích hợp để trốn vào. Đúng lúc này, một phòng đang khoá kín cửa lọt vào mắt hắn. Khiến Tạ chú ý không phải vì nó an toàn mà bên trong truyền ra thanh âm thút thít khe khẽ. Tạ Phong nhíu mày "người?"

Hắn nắm chặt thiết đao từng bước áp sát đến gần sau đó yên lặng kề tai vào cửa để lắng nghe bên trong.

Bên trong lúc này truyền đến thanh âm khóc the thẻ và tiếng cười khằng khặc quái dị.
- Không phải là ma nữ đó chứ?

Tạ Phong hơi sợ nghĩ đến. Hắn sốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, tay xiết chặt thiết đao. Không chút chần chờ Tạ Phong tung chân đạp cửa.

Ầm

Cánh cửa tiếp nhận lực lượng của hắn liền ầm một tiếng đổ ngã, Tạ Phong vung đao xông vào:

- Yêu nữ mau chịu chết!

Aaa!

Cùng lúc hắn lao vào, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của đàn ông. Tạ Phong vội vàng thanh tỉnh, hắn ngừng động tác chém xuống, chỉ thấy lưỡi đao đầy máu lúc này chỉ cách gương mặt một gã đàn ông vài cm. Dưới ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ, hiện lên khuôn mặt tên đó vì quá sợ hãi đã tái mét không còn giọt máu.

Tạ Phong sau khi nhìn rõ liền thu đao lại, hắn bỏ qua tên này rồi quan sát trong phòng. Đồng tử Tạ Phong co rút và cơ thể nóng lên hầm hầm khi nhìn thấy trên chiếc bàn hiệu trưởng có một ả đàn bà không mảnh vải che thân đang nằm, đặc biệt là người đàn bà này đang dạng háng hướng về phía hắn, từ cánh rừng đen tuyền ướt át có dòng tinh trắng đang chảy ra. Tiếng khóc thút thít cũng từ cô ta phát ra, nhìn thấy cảnh ướt át như vậy đối với một gã trai tơ như Tạ Phong là một kích thích nghiêm trọng, cả người hắn nóng rực, tiểu huynh đệ bên dưới đã dựng thẳng lên ngạo nghễ.

Gã đàn ông sau khi thấy Tạ Phong xông vào phòng thì sợ đến teo tim quên cả hít thở, điều này cũng không thể trách hắn bởi vì ngoài thanh đao nhuốm máu khô, cả người Tạ Phong cũng đã ướt đẫm máu tang thi, nhiều vết sẹo đáng sợ đang rỉ máu, đặc biệt là sau khi trải qua chém giết liên miên, từ người Tạ Phong tản mát ra mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Nhưng khi tên này bắt gặp ánh mắt Tạ Phong, hai mắt hắn loé lên tia sáng, sau đó cười hèn mọn nói:

- Vị đại ca này, em là Lê Trọng, em thấy anh nhìn con ả đó mãi chắc anh cũng muốn chơi nó lắm phải không? Con đĩ đó là hiệu trường trường này, dáng rất tốt, chơi rất sướng, anh thích thì cứ việc chơi nó thoả thích ạ.

Tạ Phong được lời nói của gã Lê Trọng cảnh tỉnh, hắn vội vàng dời ánh mắt khỏi nơi mê người đó, trong lòng hắn máu sôi lên, tức giận vô cùng. Tạ Phong gầm lớn:

- Chơi con mẹ mày thằng chó! Đĩ mẹ mày, lợi dụng lúc hỗn loạn mày cưỡng hiếp cô ta, mày khôn hồn thì ngậm miệng chó lại, nếu không tao sẽ phanh thây mày!

Vừa chửi Tạ Phong vừa lấy đao kề vào đầu Lê Trọng khiến cho hắn sợ hãi mất hồn, vội vàng vâng vâng dạ dạ rồi lùi ra sau đến khi đụng vào tường mới chịu dừng. Trong mắt hèn mọn của Lê Trọng loé lên tia ác ý cay nghiệt nhưng gả vội vàng che dấu.

Tạ Phong tuy thích đàn bà, thích được lên giường làm tình như bao thằng trai mới lớn khác, nhưng hắn là người có quy tắc, không quân tử nhưng cũng không tiểu nhân, cưỡng hiếp trộm cắp Tạ Phong không bao giờ làm.

Người đàn bà nằm vô lực trên bàn khi nghe Tạ Phong nói mới có chút cử động, chỉ là cử động rất suy nhược yếu ớt có vẻ như đã thoát lực. Cô ta nhìn Tạ Phong, đang lúc hắn không biết nên làm thế nào thì cô ta mở miệng nói:

- Làm ơn... giết tôi đi.

Tạ Phong sững người, hắn nhìn vào người đàn bà đó có chút ngẩn ngơ rồi hắn mới chợt nhớ con đàn bà này có lẽ bị hiếp dâm nên tuyệt vọng không muốn sống nữa.
Nhưng hắn thì sao? Hắn không thể giết người, hay nói hắn không muốn giết người. Sâu trong tiềm thức Tạ Phong, giết người là phạm pháp, là sai lầm, là tội lỗi sẽ bị báo ứng. Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ giết ai.

Không biết an ủi cũng không biết nên làm thế nào, Tạ Phong u ớ cửa miệng. Đúng lúc này gã Lê Trọng bỗng phát rồ cười lớn:

- Muốn chết dễ sao con đĩ, trước khi chết tao cũng phải chơi mày cho thả cửa rồi muốn chết thế nào thì chết!

Nghe lời gã, trong mắt ả đàn bà tràn ra tia oán hận giận dữ cùng cực như muốn ăn tươi nuốt sống gã, giọng cô ta yếu ớt gằn lên từng chữ:

- Súc sinh! Ta có chết cũng sẽ thành ma giết mày.

Tạ Phong cũng không thể ngờ tên chó chết Lê Trọng lại có thể phát ngôn lời như vậy. Trong phút chốc máu dồn lên não Tạ Phong, hắn gầm lên:

- Thằng chó chết!

Tiếng mắng ra khỏi miệng thì Tạ Phong buông thanh đao xuống, sau đó nhào vào Lê Trọng tán vào đầu gã khiến gã đau đớn kêu gào ngã bật ra sau, Tạ Phong không buông tha, hắn đè Lê Trọng xuống rồi hung hăng đấm liên tục vào mặt gã, hắn đánh đến khi mệt lả và cái mặt của thằng Lê Trọng biến dạng mới chịu dừng.

- Đại ca tha mạng

Lê Trọng run rẩy kêu nhỏ.

Gào!

Tạ Phong đang thở thì bên dưới tầng hai truyền đến tiếng kêu gào của tang thi. Nghe như vậy tim Tạ Phong nhảy lên, hắn tức giận nên quên bén đi còn bầy tang thi ở dưới, bọn tạp chủng vì mất dấu hắn nên di chuyển chậm chạp nhưng chúng cũng đã lên tới tầng hai rồi.

Tạ Phong vội vàng đứng lên nhặt lấy thiết đao, hắn nói:

- Nhanh đi thôi.

Gã Lê Trọng dù bị đánh đập tơi bời nhưng hắn cũng nghe tiếng kêu gào của tang thi, hắn đang nằm lê liệt bỗng đứng bật dậy, khóc gào lên:

- Đại ca ơi cứu em, cứu em.

- Cứu con mẹ mày, cút một bên Tạ Phong tức giận đá gã một cái, tuy nói vậy nhưng hắn không định bỏ gã lại. Tạ Phong nhặt lấy quần áo không nguyên vẹn của ả đàn bà đang nằm trên bàn rồi đưa đến cho cô ta:

- Cô nhanh mặc vào rồi đi theo tôi

Thế nhưng không như hắn nghĩ, đối với hành động của Tạ Phong người đàn bà lắc đầu từ chối, đôi mắt ngấn lệ, vô cùng yếu ớt nói:

- Tôi ơn cậu rất nhiều, tấm lòng của cậu tôi sẽ khắc ghi nhưng... hãy để tôi chết đi, đối với tôi chết là giải thoát. Tôi đã không thể kiên trinh thủ tiết với chồng, bị súc sinh này làm nhục, sống để làm gì nữa. Cậu hãy chạy nhanh đi, đừng quan tâm đến tôi!

- Chuyện này làm sao được!? Tôi không thể bỏ cô lại được, cuộc sống tươi đẹp vẫn còn ở phía trước, chỉ cần cô cố gắng...

Trần Phong giật mình kêu lên, nhưng lại rồi im lặng không nói, cuộc sống còn tươi đẹp không? Ngoài kia là tang thi và lòng người hiểm ác, cuộc sống yên bình vốn đã không còn.

Trong tiềm thức của Tạ Phong, tiềm thức của con người, phải cứu đồng loại khi họ gặp nguy hiểm. Tạ Phong hắn cũng là con người, cũng có cảm xúc chân thật thì làm sao có thể thấy chết mà không cứu? Hắn có thể để mặc lương tâm cắn rứt mà chạy trốn, để phía sau một người phụ nữ cho tang thi ăn thịt sao?

- Đi thôi đại ca ơi, nhanh đi nhanh đi, ả muốn chết thì cho ả chết đi, bọn quái vật sắp lên tới đây rồi.

Nghe thanh âm tang thi ngày càng tiến sát tầng ba, Lê Trọng sợ hãi biến sắc, hắn kêu gào nói.

Lòng Tạ Phong nổi lên sát khí, hắn thật sự muốn giết người! Chậm rãi đưa mắt nhìn Lê Trọng, đôi mắt như của dã thú.

Đang kêu gào thì Lê Trọng thấy ánh mắt của Tạ Phong bèn vội vàng ngậm miệng, nội tâm sợ hãi vô cùng. Tạ Phong cố gắng kiềm chế sát tâm trong người, lý trí của Tạ Phong không cho hắn giết người dù tên này có phạm tội tày trời thì sẽ có pháp luật xử lý. Tạ Phong hít sâu một hơi rồi xoay người bế người đàn bà lên tay, cũng không hề mặc đồ cho cô ta.

Bây giờ thể diện trinh tiết quan trọng hay mạng sống quan trọng?

Xúc cảm mềm mại truyền đến từ cô ta khiến Tạ Phong nóng rực, hắn muốn xoay người chạy ra khỏi cửa thì vô tình nhìn thấy ánh mắt của cô ta, hắn sững người.
Đó là ánh mắt lạc lỏng vô hồn, có tuyệt vọng và thê lương, và có cả oán hận.

Sững người một lát, lòng Trần Phòng trầm lặng. Hắn cảm thấy rất kì lạ, thấy khó hiểu và bàng hoàng.

Hắn nên làm gì đây? Người đàn bà này đã mất hết niềm tin để sống, không có lý do gì để sống tiếp, thế giới này không thích hợp cho cô ta, có lẽ cô ấy đang rất mệt mỏi, oán giận và lạc lỏng. Tạ Phong sẽ để người đàn bà này lại ư? Gián tiếp giết cô ta? Cô gái này sẽ nghĩ gì về mình, mình có làm ra tội lỗi và trái ngược đạo đức không?

Tạ Phong lúc này cảm thấy vô cùng kì lạ, nội tâm rối loạn.

Một lát sau hắn trở người đặt cô ta trở về vị trí cũ, hắn nhẹ nói khẽ với cô:

- Kiếp sau sống tốt nhé!

Nghe Tạ Phong nói mắt người đàn bà rơi đầy lệ, nơi đáy mắt toát ra sự sợ hãi lung lạc vì sắp chết nhưng phần nhiều là cảm kích và tia giải thoát.

- Ân

Người đàn bà nhắm mắt tràn lệ, khẽ gật đầu.

Tạ Phong không dám đối diện với cô ta, hắn vội vàng ngoảnh mặt đi, bởi khi nhìn cô ta hắn có cảm giác như mình đã gây nên tội lỗi.

- Đi!

Xốc cái ba lô trên vai bỏ lại một lời rồi hắn chạy ra khỏi phòng. Gã Lê Trọng vội vàng bám sát phía sau.

Tạ Phong chạy lên tầng tư, trong đầu liên tục suy nghĩ bước tiếp theo. Hắn bỗng hỏi gã súc sinh phía sau:

- Xe bus của trường đặt nơi nào?

- Phía sau trường, có mười lăm chiếc.

Lê Trọng nhanh chóng động não trả lời.

Tạ Phong sau khi biết liền cất bước đi nhanh hơn, nói thật Tạ Phong rất muốn giết kẻ này, suy cho cùng người đàn bà kia ra nông nổi này đều do tên này làm, càng nghĩ Tạ Phong càng tức điên lên, hắn gia tăng cước bộ.

Áa!

Phía sau lưng, thanh âm kêu gào thảm thiết của một người đàn bà thốt lên. Tạ Phong cắn răng, hắn chạy thật nhanh, xuyên qua nhiều ngã rẽ đến khi không còn nghe gì nữa hắn mới dừng lại. Bám phía sau Lê Trọng thở không ra hơi, bộ dáng vô cùng chật vật.
Tạ Phong tìm hướng đi về phía sau trường, thân ảnh của hắn thấp thoáng trên tầng tư. Có điều ngôi trường này rất lớn, Tạ Phong đã đi hơn mười phút nhưng chẳng thể thấy điểm cuối của trường.

Tạ Phong bỗng ngừng lại, hắn xoay người nói:

- Mày dẫn đường, mày biết chỗ cất giữ xe mà phải không?

Trong đầu thầm mắng mình ngu, thằng khốn này biết đường đi thì tại sao mình cứ chạy vòng vòng? Trực tiếp để tên này dẫn đường sẽ nhanh hơn nhiều.

Gào gào!

Mới khựng lại chút xíu, cũng không đợi Lê Trọng trả lời, bầy tang thi chạy xuyên qua bóng đêm gần đuổi kịp Tạ Phong, thế như bão táp.

- Mẹ nó nhanh quá, dẫn đường chạy đi!


Không cần Trần Phong nhắc, khi vừa thấy bầy tang thi tay chân thối rữa, có con còn bể hết nửa đầu để lộ óc sọ thì Lê Trọng đã dẫn đầu chạy phía trước, miệng la hét sợ hãi.

Tạ Phong cũng có chút sợ hãi, hắn vội vàng bám theo.

Tầng 4 vang vọng ầm ầm tiếng bước chân.

Khi chạy ngang qua một căn phòng, từ bên trong bỗng truyền ra thanh âm người kêu thét sợ hãi. Tạ Phong vội vàng ngừng lại đạp tung cánh cửa, bên trong có một tên trung niên đang run rẩy ngồi ôm đầu. Tạ Phong quát ầm lên:

- Chạy nhanh lên!
Tên trung niên nghe được tiếng người, vui vẻ khôn xiết ngẩng đầu lên, như tìm được phao cứu mạng tên đó bật nhanh người dậy chạy ra ngoài. Hắn tính nói lời cảm ơn nhưng lời bị nghẹn ở cổ khi thấy một đàn tang thi kinh tởm đang chạy đến gần.
Gã hét ầm lên mẹ ơi rồi quay đầu chạy thật nhanh, Trần Phong cũng theo bước gã chạy đi.

Một thoáng ngừng lại bầy tang thi đã đuổi theo sát nút, có vài con thậm chí còn muốn nhào lên để cắn nhưng cũng may Tạ Phong phản ứng kịp, hắn vội vàng xoay người chém bọn nó.

Gã Lê Trọng phía trước không hề dừng bước, vừa hét ầm vừa chạy, lúc Tạ Phong dừng lại cứu người tên này cũng liên tục chạy, có ý muốn bỏ rơi hắn.

Đang lúc nguy cấp, một cái cầu thang với tấm bảng "sân thượng" vô tình rơi vào mắt Tạ Phong, trong đầu hắn liên tục động não, hai mắt hắn sáng lên.

- Lên sân thượng!

Tạ Phong hét ầm lên.

Gã Lê Trọng và tên trung niên đều nghe thấy tiếng Tạ Phong, nhất tề chuyển hướng, đồng loạt nhắm hướng cầu thang chạy lên sân thượng. Tạ Phong xoay người chém vài con súc sinh ở sau lưng sau đó vội vàng chạy lên cầu thang.

Vòng vèo một hồi Tạ Phong đã leo lên tới nóc trường, phía trước hai người kia thở hồng hộc, bước chạy loạn choạng, nhìn liền biết đã kiệt sức.

Tạ Phong nói lớn với giọng khẩn cấp:

- Gắng chạy về phía trước một chút, cho cả đám tang thi đều lên đây, nhanh!
Nói dứt lời hắn dẫn đầu chạy trước.

- Chờ tôi.

Gã Lê Trọng và tên trung niên mệt nhoài kêu lên rồi vội vàng chạy theo, dùng hết sức lực trong cơ thể mà chạy. Bọn họ đều biết, nếu hiện tại kiệt sức thì đồng nghĩa với chết.

Cả ba vừa chạy đi được một hồi, cánh cửa sân thượng như miếng vải rách bị đám tang thi xông lên làm cho tan nát. Liên tục ùa ra, số lượng tang thi ít nhất phải trên bốn trăm con.

Lòng Tạ Phong thầm phát lạnh, hắn ngoảnh đầu kêu lớn:

- Leo xuống lại, nhanh.

Vừa nói hắn vừa tiến sát đến mép sân thượng, nắm lấy những vật có thể nắm rồi trèo xuống, đến cửa sổ tầng bốn Tạ Phong liền nhảy vào. Hai tên kia sợ hãi tái mặt, vội vàng trèo theo.

- Chờ tôi chờ tôi

Khi ba người vào được tầng tư, đám tang thi trên sân thượng liền mất dấu con mồi nên dừng chạy, lần nữa di chuyển chậm chạp. Có vài con theo sát phía sau ba người Tạ Phong thấy hắn trèo xuống chúng liền nhảy theo. Thế nhưng bọn chúng lại không biết leo trèo phức tạp, chỉ đơn thuần nhảy xuống nên rơi xuống đất tan xác.

Tạ Phong ngồi nghỉ một hồi liền đứng lên, trong khi hai tên kia ngồi thở như trâu. Hắn vươn tay lấy thỏi kẹo socola sau balô xé ra ăn để bổ xung năng lượng, hai tên kia thấy như vậy nhìn hắn không rời, miệng nuốt nước bọt không ngừng.

Nhìn thấy bộ dáng đó của Lê Trọng, Tạ Phong chán ghét vô cùng. Hắn lục lọi lấy ra một thỏi socola trước đưa cho tên trung niên, sau đó lại lấy thêm cây kẹo mút milk kita đưa cho Lê Trọng, hắn khinh thường nói:

- Mút đi cho đỡ đói.

Sắc mặt Lê Trọng méo mó khó coi vô cùng, hắn muốn chửi Tạ Phong nhưng mạnh mẽ kiềm chế.

Mạng sống của hắn đang nằm trong tay Tạ Phong buộc hắn phải ngoan ngoãn im miệng. Lê Trọng run rẩy đưa tay tiếp lấy thanh kẹo.

Tạ Phong không chờ hai tên đó nghỉ ngơi, hắn vội thúc dục:

- Nhanh đi thôi.

Dứt lời hắn xoay người bước đi, lần này hắn không cần Lê Trọng chỉ hướng, khi nãy trên sân thượng hắn đã nhìn thấy trạm xe trường phía xa.

Lê Trọng và gã trung niên vội vàng bám theo.

oOo

grừ...grừ...

- Làm sao đây? Làm sao đây?

Lê Trọng run giọng hỏi.

Trước mắt bọn họ là khoảng sân rất rộng với đám tang thi đi đầy đất.

Lúc này Tạ Phong đang ở trong trường nhìn ra sân nên lũ tang thi không phát hiện.
Nội tâm Tạ Phong run lên từng nhịp nhưng hắn cố cắn răng bình tĩnh. Muốn đến trạm xe thì phải băng qua khoảng sân này, trên sân ít nhất cũng hơn ba trăm con tang thi. Lê Trọng và tên trung niên run rẩy không ngừng, bộ dáng đi hết nổi. Đối với hai kẻ này chỉ nhìn tang thi là sợ, không hề có can đảm để chiến đấu nên chưa từng tiếp xúc với chúng, sợ hãi là điều tất nhiên.

Tạ Phong có thể trấn định là do đã sớm quen chém giết chúng.

- Băng qua thôi!

Tạ Phong cắn răng nói.

Ánh đèn xe bus chớp tắt ở phía xa là điểm đến của hắn. Muốn sống phải băng qua khoảng sân này, đây là con đường duy nhất, nếu chần chờ có thể sẽ bị chết ở đây cũng không chừng, không bị giết thì cũng bị chết đói.

- Mày có bị điên không mà chạy qua đó chứ!?

Lê Trọng vừa nghe liền thất kinh hét lên. Hắn nói tiếp:

- Tao thà chết cũng không đi, thà trốn ở chỗ này mà còn được tính mạng.

Tạ Phong đôi mắt lạnh dần, hắn hừ lạnh khinh thường:

- Vậy mày cứ chết đói ở đây đi

Lê Trọng ngớ người. Phải, nếu không đi cho dù hắn có trốn ở đây được thì cũng phải chết đói. Nhất thời gã không biết phải làm thế nào. Tạ Phong căn bản không thèm quan tâm đến Lê Trọng, hắn nhìn sang gã trung niên chỉ thấy gã đang sợ hãi run rẩy nhưng trên mặt vẫn toát lên vài phần cương quyết liều mạng.

Trần Phong hít sâu một hơi, nâng cao thiết đao sau đó quát lớn:

- Đi!

Dứt lời Tạ Phong dẫn đầu dũng mãnh xông ra ngoài, gã trung niên vội vàng bám theo, Lê Trọng dù không cam tâm nhưng vẫn hét lên: "đợi tao!" Rồi tức tốc chạy sát phía sau. Đám tang thi trên sân vừa phát giác Tạ Phong xuất hiện liền gầm rú lên sau đó bầy bầy kéo đến. Kèm theo đó là tiếng la hét sợ hãi của Lê Trọng và tên trung niên.

Xoẹt xoẹt!

Tạ Phong đổ mồ hôi hột liên tục vung đao chém lũ tang thi đồng thời vội vàng chạy về phía xe bus phía xa. Hắn cố bình tĩnh hết sức có thể khi bị hàng trăm con tang thi đầu óc đầy huyết tương bao vây.

- Nhanh!

Tạ Phong hét lớn rồi phá vòng vây tăng tốc. Khảm đao trên tay chưa bao giờ dừng đâm chém, hàng đống tang thi đứt lìa ngã xuống. Cục diện ngày càng nguy cấp, không giống như Tạ Phong nghĩ đám tang thi như liên tua bất tận bao vây hắn, hể một đám tang thi ngã xuống thì đám phía sau liền ùa đến.

Trần Phong cắn đầu lưỡi lấy đau đớn thanh tĩnh đầu óc, hắn không chém lung tung hao phí thể lực nữa mà nhắm thẳng một hướng mà tàn sát!

Ầm

Sau một cái chém mạnh bạo khiến đầu tang thi phía trước ngã xuống, cuối cùng hắn cũng thấy vài chiếc xe bus rất gần trước mặt, Trần Phong lập tức mừng rỡ.

- Aaa! Cứu cứu!

Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng hét thất thanh, hắn vội vàng quay đầu lại.
Vốn Lê Trọng và tên trung niên không có vũ khí trong tay hơn nữa lại chưa từng cường hóa, lúc nãy chạy phía sau Tạ Phong được hắn bảo vệ nhưng tang thi ngày càng tụ tập đông đúc(thăng cấp) nên dễ dàng bị đám tang thi tiếp cận.

Trong khoảng khắc nguy hiểm cận kề, Lê Trọng bỗng trợn mắt hung tàn, đưa tay đẩy mạnh tên trung niên kế bên ngã về sau. Tên trung niên sững sờ đến quên la hét. Hắn vừa ngã về sau liền bị bầy tang thi bu lại cắn từng miếng thịt, tay móc tim gan phèo phổi ra ngoài đưa vào miệng cắn nuốt. Hắn đến lúc này mới đau đớn la hét thất thanh, thanh âm thống khổ vang vọng màn đêm, Lê Trọng như vậy mới có thể thoát được một kiếp.

Gã chưa đến gần Tạ Phong đã gào lên:

- Lên xe nhanh, nhanh! Mày còn đứng đó làm gì!?

Tạ Phong đã thấy hết cảnh vừa rồi, lòng hắn nóng như muốn nổ ra, hắn nâng khảm đao chỉ vào Lê Trọng gầm lên:

- Thằng súc sinh! Mày có còn là người không!? Tao giết mày!

Lê Trọng hoảng sợ, khi thấy khảm đao của Tạ Phong đưa lên cao chém tới mới kinh hoảng kêu gào:

- Đừng giết em đại ca!

Yaaa...Hét!

Vào lúc này, một thanh âm thét gào chói tai vô cùng oán độc từ trong trường truyền đến. Tạ Phong sợ hãi dừng tay, theo bản năng lui về sau nhưng đàn tang thi bên cạnh không hề sợ hãi như hắn mà còn hung hăng tiến đến muốn cắn xé hắn. Tạ Phong cố lấy bình tĩnh để mà xử lý bọn chúng.

Đến khi Tạ Phong định thần nhìn lại phía trường thì một bóng đen đột phá bức tường lao ra.

Bóng đen vừa xuất hiện liền thét gào chói tai khiến người ta lạnh xương sống. Dưới áng trăng chiếu gọi thân ảnh đó dần hiện rõ trong mắt hắn.

Tạ Phong nhìn mà sợ hãi tột độ, đó là một con ma!

Một con ma nữ với mái tóc thật dài đang bay trên không rất nhanh, phần thân dưới mất hết khiến máu đỏ đặc lạnh từ thân chậm rãi chảy xuống, phần trên thì không còn nguyên vẹn, từng thứa thịt tựa hồ bị ăn mất, gương mặt gần như không còn gì.
Từ cái lưỡi trơ trọi lòi ra từ cuống họng ma nữ gào thét không ngừng.

- Aaaa!

Lê Trọng xíu tí nữa té xỉu khi thấy con ma nữ bay về phía này với tốc tộ nhanh kinh khủng, mái tóc nó kéo dài trên không, mặt mày gã không còn chút máu, khóc như mưa.

Tạ Phong cũng sợ hãi vô cùng, hai chân gần như nhắc không lên. Hắn buột miệng thét lên:

- Chạy vào xe đi!

Lê Trọng được hắn cảnh tỉnh, gã hoảng sợ chạy một bước liền vấp ngã. Gã miệng khóc thét sợ hãi, tay chân gắng gượng bò về phía Tạ Phong thì hơi lạnh từ phía sau truyền đến, tiếng hét ma nữ ở ngay phía sau.

Gã tuyệt vọng nhìn Tạ Phong gào lên:

- Cứu taooo!

Lúc này Tạ Phong hơi đâu lo lắng cho gã, hắn lui từng bước về phía sau, nâng cao cảnh giác đến tột độ, đôi mắt rung động nhìn ma nữ trước mắt.

Ma nữ vừa tiếp cận liền đưa cánh tay dài bấu vào Lê Trọng, một cái bấu liền đâm vào cơ thể gã khiến gã đau đớn la hét. Sau đó chỉ thấy mái tóc dài của ma nữ đem cái đầu của gã quấn lại, tiếng kêu gào của gã biến mất.

Tay chân Lê Trọng giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi ma nữ, nếu ả còn miệng thì chắc chắn sẽ ăn tươi uống máu gã. Hai tay ma nữ liên tục xé từng miếng thịt trên người Lê Trọng đến khi chỉ còn bộ xương bao bọc nội tạng mới dừng lại, máu chảy đỏ khắp.

Tạ Phong mở to mắt nhìn cảnh này, cảm giác nôn mửa xông thẳng lên não khiến hắn khom người ói một hồi.

Mái tóc ma nữ thả ra, cái đầu Lê Trọng đáng sợ rơi xuống. Tạ Phong dù rất sợ hãi những vẫn cố đứng thẳng người, tay nắm chặt thiết đao. Nếu ma nữ tiến đến hắn quyết liều chết.

Hét!

Con ma nữ thét lên chói tai, nó bỗng xoay người chém lũ tang thi không thương tiếc. Mái tóc ả tung ra như quạt giấy rồi đâm vào đầu đám tạp chủng.

Phọt phọt

Những cái đầu lìa cổ bay lên cao, máu đen văng tung toé.

Tạ Phong ngẩn người hoàn toàn không hiểu, nhưng đại não hắn cố gắng vận hành, tranh thủ lúc ma nữ tàn sát đám tang thi hắn vừa chém đám tang thi cạnh bên vừa tiếng gần đến xe bus nhỏ, khoảng cách giữa hắn và ma nữ ngày càng xa.

Phanh!

Một tiếng động lớn phát ra, Tạ Phong vội vàng nhìn lại.

Vừa nhìn hắn liền lặng người, tốc độ ma nữ này quả thật quá nhanh, cả bầy tang thi không ngờ trong phút chốc đã bị thanh tẩy không còn một con.

Lúc này trên khoảng sân rộng chỉ còn Tạ Phong đối diện ma nữ. Gió lạnh thổi qua mang theo mùi máu tanh, Tạ Phong nắm chặt thiết đao chuẩn bị hết tâm lý ứng chiến.

Thế nhưng mà ma nữ kia chỉ chậm rãi bay đến gần Tạ Phong. Hắn gần như nín thở theo dõi kì biến bỗng nhiên lúc này hắn nhìn thấy trong con mắt duy nhất còn lại trên mặt ma nữ ánh lên sự thống khổ, đau đớn và cảm kích nhìn Tạ Phong.

- Ánh mắt này...?

Lòng Tạ Phong nháy động, lát sau hắn kinh ngạc trợn mắt. Ánh mắt này chẳng phải là của người đàn bà bị Lê Trọng hãm hiếp khi nãy hay sao? Hắn không quên ánh mắt đó!
Ma nữ bay đến trước mặt Tạ Phong, cánh tay khẽ đưa lên. Hắn không nói lời nào mà nhanh như chớp nhảy về sau một bước, cảnh giác cao độ nhìn ả. Cánh tay ma nữ đưa lên nhưng không đánh Tạ Phong mà chỉ vào thanh đao đầy máu của hắn. Tạ Phong nhíu mày khó hiểu nhìn vào mặt ma nữ.

Không, là nhìn vào con mắt duy nhất trên mặt ả, trong mắt ánh lên sự giải thoát!
Hắn hít sâu một hơi, giờ thì hiểu rồi.

- Có ân tất báo, có thù tất trả, nữ cường khiến người ta kính ngưỡng. Cảm ơn cô!
Dứt lời Tạ Phong cắn răng vung đao lên rồi hung hăng chém xuống.

Hét

Ma nữ đau đớn hét lên rồi vô lực ngã xuống.

Tạ Phong lặng người, hắn cố gắng cứu người đàn bà ấy nên lúc này được cô ta cứu lại, nhân quả, nhân quả!

Nhưng tận thế đã phủ xuống, còn ai tốt như vậy chăng?

Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Bản chất một con người khi sinh ra là thiện lương nhưng gặp phải tác động bên ngoài cái thiện lương đấy mỏng manh như tờ giấy trắng, dễ dàng bị nhuộm đen và xé rách.
Đặc biệt là khi tận thế đã phủ xuống, bản chất của một người sẽ thay đổi hoàn toàn, đừng nói là giết người, ăn thịt người cũng còn có thể xảy ra. Đó là bản năng sinh tồn.
Người có ân tất báo như ma nữ này có lẽ sẽ là người cuối cùng mà Tạ Phong có thể thấy được.

Đang lúc suy nghĩ miên man thì thân xác ma nữ nằm bất động dưới đất bỗng phát sáng lên rồi chậm rãi tan biến. Tạ Phong lập tức cảnh giác theo dõi. Từ vị trí ma nữ biến mất rơi ra một cái bì giáp màu đen và khối máy móc tựa như Robert I.

bì giáp là loại áo giáp mỏng, mặc tựa như áo thun, ôm sát cơ thể.

Tạ Phong thả lỏng, đây là vật phẩm rơi.

Hắn tiến lại nhặt lên ngay lúc đó một thanh âm lạnh lẽo vang trong đầu:

- Ngươi nhặt được bì giáp cấp 2, có thể chống đạn hoàn toàn và tấn công sơ cấp của tang thi.

- Chúc mừng, ngươi nhặt được mảnh Robert II.

Hai mắt Trần Phong sáng lên như sao, trong lòng mừng rỡ vô cùng.

- Đồ tốt!

Lịch chương 2 : 6/8/2017, trưa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dạ Khúc.