Chương 18: Giết gà dọa khỉ (2)
-
Đặc Công Hoàng Phi
- Nhất Thế Phong Lưu
- 2377 chữ
- 2020-05-09 06:14:39
Số từ: 2364
Edit: Thủy Tịch Linh
Typer: Sunny
Beta: Leticia
Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu
Lạc Lê lôi kéo tay Vương Hầu và Hoàng Vũ, giương mặt lên về phía Lạc Vũ , vẻ mặt cao hứng.
Lạc Vũ nghe vậy buông hai tay ôm ngực xuống, mặt mày hàm chứa nụ cười, nói:
Ta, Quân Lạc Vũ cũng thật cao hứng được quen biết các ngươi, chuyện của Lạc Lê đa tạ các ngươi.
Tam vương tử là thân phận gì, một khi hắn không muốn nhìn thấy Lạc Lê trôi qua an ổn, hắn căn bản không cần mở miệng, cũng sẽ có người tự nguyện giúp hắn làm việc.
Trong khi đó, hai người này lại khác, vừa nhìn sơ qua cũng biết bọn họ chỉ là những người sinh ra trong một gia đình bình thường, lại không hùa theo nịnh bợ Tam vương tử bắt nạt Lạc Lê, trái lại còn giúp đỡ thằng bé, phần tình cảm này, thật lớn.
Cám ơn cái gì chứ, nhóc này rất là chọc người yêu thích không thôi, có thể giúp được gì thì giúp, chỉ là việc nhỏ thôi.
Vương Hầu khoát khoát tay, tùy tiện nói như không thèm để ý, nói một cách rất nhẹ nhàng.
Bên cạnh, Hoàng Vũ cũng gật đầu, đồng ý lời nói của Vương Hầu.
Lạc Vũ thấy thế trong mắt hiện lên một chút thâm sắc, âm thầm gật đầu.
Thấy nàng có dung nhan xấu xí như thế, nhưng trong mắt bọn họ không có bất cứ gì gọi là khinh bỉ cùng chán ghét, không lấy dung nhan làm tiêu chuẩn để đánh giá một người, quả nhiên là người có chiều sâu.
Hôm nay, tin tức nàng ra tay tàn nhẫn, chắc chắn bọn họ đã sớm biết, nhưng thái độ đối xử của bọn họ với nàng vẫn bình thường, không sợ hãi, không xu nịnh, quả nhiên có đủ dũng khí.
Thêm vào đó, lại có thể giúp đỡ người nhỏ yếu trong tình thế như vậy.
Một thân dũng khí cùng nội hàm, thật sự là loại người rất hiếm gặp.
Lạc Lê có thể kết giao làm bằng hữu với hai người bọn họ, rất tuyệt.
Lạc Vũ thầm đánh giá hai bằng hữu vừa mới quen biết xong. Lập tức cười nói với Vương Hầu và Hoàng Vũ:
Không làm cho nhóc này chết đói, đối với hắn chính là đại sự rồi.
Lời vừa nói ra, lông mi của Vương Hầu và Hoàng Vũ đều nhướng lên, nhất tề nở nụ cười.
Sau đó Lạc Vũ cũng không nói nhiều, lấy một cái chai từ trong áo ra, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ từ trong chai.
Duỗi đầu ngón tay búng ra, đưa cho Hoàng Vũ và Vương Hầu.
Không đợi Vương Hầu cùng Hoàng Vũ biến sắc mặt cự tuyệt, Lạc Vũ cười nói:
Cái này đối với ta mà nói cũng chỉ là việc nhỏ, ta còn có rất nhiều.
Dứt lời, lắc lắc cái chai trong tay.
Quả nhiên nghe được âm thanh
bang bang
va chạm trong chai, cho thấy vẫn còn nhiều viên thuốc trong đó.
Vương Hầu cùng Hoàng Vũ liếc nhau, nhìn viên thuốc trong tay.
Viên thuốc có màu đỏ, không biết là loại thuốc gì nữa.
Nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm khiến cho người ta vạn phần sảng khoái, cho thấy thứ này cũng không phải là vật tầm thường.
Lập tức Hoàng Vũ nhíu nhíu mày nói:
Chúng ta giúp Lạc Lê là chúng ta muốn giúp hắn mà thôi, cũng không phải…
Bằng hữu của Lạc Lê cũng chính là bằng hữu của ta, giữa bằng hữu với nhau không nên khách sáo, ngược lại sẽ sinh ra khoảng cách rồi.
Lạc Vũ cắt ngang lời Hoàng Vũ, trong nụ cười ôn hòa còn ẩn chứa nhiệt tình, đối đãi với bằng hữu, nàng tuyệt không hẹp hòi, không có gì là không nỡ.
Đúng vậy, đúng vậy, nếu tỷ tỷ đã đưa thì Vương ca cùng Hoàng ca nên nhận đi nha, thứ này tỷ tỷ có rất nhiều a, đừng nên khách khí.
Đứng một bên Lạc Lê thấy vậy, tiến lên vài bước, lấy viên thuốc trong tay Vương Hầu cùng Hoàng Vũ, nhét vào trên người bọn họ.
Hành động của thằng bé thoạt nhìn khiến người khác cảm giác thứ này không trân quý đến mức nào.
Vương Hầu cùng Hoàng Vũ thấy vậy, liếc nhau một cái, Vương Hầu cũng sảng khoái, lập tức cười nói:
Được, bằng hữu với nhau không nên nói nhiều, ta đây xin nhận.
Vậy mới đúng chứ.
Lạc Lê nghe nói vậy, cười rộ lên.
Thấy Vương Hầu cùng Hoàng Vũ chịu nhận, Lạc Lê thật là cao hứng, tỷ tỷ cùng với bằng hữu của hắn có thể hòa thuận nhau thật là tốt, thật tốt.
Tay thằng bé lập tức ôm lấy Tiểu Ngân trên vai Lạc Vũ, tuy rằng
bé Ngân
không muốn cho Lạc Lê ôm, nhưng thấy ánh mắt Lạc Vũ uy hiếp sẽ không cho nó ăn thịt nên nó đành phải đầu hàng thôi.
Bốn người bọn họ liền ngồi xuống tám chuyện với nhau.
Bóng đêm nồng nặc, mang theo màu đen thuần túy.
Xuân phong bất chợt nổi lên, hoa đào mười dặm thơm mát khắp thiên hạ.
Những ngày kế tiếp, nói là Lạc Vũ bận rộn thì cũng không phải, mà nói là không bận rộn cũng không đúng.
Học trò mới viết đăng ký nhập học, sắp xếp chọn giáo viên thích hợp, điền vào phiếu khai tên tuổi, quê quán, gia quyến,…
Học viện đế quốc không sắp xếp cấp bậc học trò theo tuổi mà sắp xếp theo thực lực.
Mà trường hợp của Lạc Vũ thì… Ayyy! Thật là làm khó mấy lão sư sắp xếp a.
Lạc Vũ là học trò mới tiến vào Học viện, không có đấu khí, như vậy nên xếp vào học chung với những học trò mới?
Như vậy thì dễ rồi đâu có gì đâu mà phiền, nhưng mà… vấn đề chính là, nàng đã đánh bại cao thủ 3 cấp, như vậy sao mà xếp vào học với học trò mới đây?
Được rồi, vấn đề tuổi tác thì dễ dàng giải quyết rồi, nhưng là… ai sẽ là đạo sư (thầy giáo) của nàng đây?
Học viện đế quốc, tất cả đạo sư tụ tập trong một phòng, bọn họ không biết sở trường của Lạc Vũ là gì, như vậy bọn họ biết dạy cái gì bây giờ?
Đồng thời, công phu ngạc nhiên cổ quái của Lạc Vũ, bọn họ cũng không biết làm sao mà dạy?
Đó là những vấn đề khó giải quyết, hơn nữa trong lý lịch Lạc Vũ viết lại càng có vấn đề.
Nàng không điền nàng là người của Tử Diễn quốc công phủ mà là Quân phủ. Quân phủ? Là nơi nào, ngay cả một người cũng chưa từng nghe qua.
Khi chấp sự phụ trách đến hỏi mới nghe được, Lạc Vũ cư nhiên hời hợt nói một câu; Quân Vân, người con thứ năm của Tử Diễn quốc công phủ, dẫn theo cả nhà cắt đứt quan hệ với Tử Diễn quốc công phủ, tự lập ra Quân phủ. Đây thật là một tin tức nổ mạnh.
Làm người quyền quý lại không chịu, đi ra ngoài làm bình dân, này…
Về phần Lạc Lê, sau khi nghe thấy lời Lạc Vũ, cũng lập tức chạy đi sửa lại tông tộc của mình trong lý lịch.
Mà Tử Diễn quốc công phủ cũng thừa nhận chuyện này.
Đây quả thực vốn là…
Nhiều năm qua, loại người gì, loại tình huống gì mà Học viện chưa gặp qua đâu chứ. Nhưng cũng chưa gặp được người cay độc như vậy a.
Đây thật sự là chuyện làm cho người ta đau đầu mà.
Không thể an bài đạo sư dưới năm cấp dạy nàng, đạo sư cũng chưa xác định là ai, mấy ngày nay Lạc Vũ cơ hồ luôn trong trạng thái nhàn rỗi.
Nhưng, Lạc Vũ vốn không có ý định học được cổ võ ở chỗ này.
Nàng đến đây chỉ vì muốn bảo hộ Lạc Lê, thứ hai là nàng muốn tìm một người tên Vô Nhai theo lời cha nàng nói, thứ ba là giải quyết chuyện hôn ước giữa nàng và Tam vương tử Giá Hiên Mặc Viêm.
Không tìm được đạo sư dạy nàng, vừa hay, nàng càng có thời gian làm chuyện của nàng.
Mặt trăng lặn về phía tây, ánh mặt trời mọc lên từ phương đông.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt toát ra bao phủ lên tầng tầng màn đêm, tại chân trời chiếu ra ánh sáng.
Một ngày mới lại dần dần nâng lên.
Sau khi Lạc Vũ tới nơi này, nàng liền dọn vào ở chung với Lạc Lê.
Mà Vương Hầu cùng Hoàng Vũ thì ôm đồ tới cái phòng cách vách, không ở chung với những người trước kia nữa.
Học viện đế quốc vốn có phân chia nơi ở riêng biệt cho nam và nữ.
Nhưng cũng không biết bọn họ đã quên, hay là thật sự cho rằng với tướng mạo của Lạc Vũ là rất an toàn, để cho nàng dọn vào ở trong khu nhà dành cho nam.
Từ lúc Học viện đế quốc khai thiên tích địa (từ lúc mới thành lập) đến nay, thì đây là lần đầu tiên có chuyện này.
Một ngày nắng ấm chói mắt hôm đó.
Tỷ tỷ, đệ đi học đây.
Lạc Lê sửa sang lại võ phục trên người, phất phất tay với Lạc Vũ, sau đó mở cửa đi ra.
Lạc Vũ nghe vậy còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe Lạc Lê mở cánh cửa, sau đó âm thanh tràn đầy kinh ngạc nói:
Ngươi tìm ai?
Xin hỏi Quân Lạc Vũ có ở nơi này không?
Một giọng nữ nghe qua rất ôn nhu, nhưng kỳ thực lại ẩn chứa đầy trào phúng vang lên.
Lạc Vũ xoay người đi về hướng cửa, ai đến tìm nàng vậy?
Trước cửa, một nữ tử mặc võ phục màu trắng của học trò năm thứ 3 đứng tại cửa, phía sau đi theo hai nam tử cũng là học trò năm thứ 3.
Nữ tử có dung mạo thanh tú, không cần ai giới thiệu tự mình đi tới trước mặt Lạc Vũ, ả ta có thể nhìn ra thân phận Lạc Vũ là do cái bớt trên mặt nàng đã nói lên tất cả.
Trong mắt chợt lóe qua khinh miệt và chán ghét.
Tay đưa ra một thiệp mời màu đỏ cho Lạc Vũ, kiêu căng nói:
Chờ mong ngươi tham gia, hy vọng ngươi sẽ không sợ đến nỗi không dám tới, đến lúc đó sẽ làm cho mọi người của chúng ta thất vọng rồi.
Nói vừa dứt lời, cũng không xem sắc mặt Lạc Vũ có đáp ứng hay không đáp ứng, đã xoay người rời đi.
Tấm lưng kia, nhìn thấy thế nào cũng là mang một thân kiêu ngạo và khinh thường.
Lạc Vũ thấy vậy nhíu nhíu mày, nàng lật xem tấm thiệp mời trong tay.
Thú yến?
Là cái gì vậy, có phải là viết sai
thọ yến
thành
thú yến
rồi hay không? Lạc Vũ duỗi đầu ngón tay búng búng tấm thiệp mời màu đỏ trong tay.
Thú yến?
Đã sớm nghe thấy âm thanh của Lạc Lê bên này, Vương Hầu cùng Hoàng Vũ nhất tề nhíu nhíu mày, bước nhanh đi tới.
Lạc Vũ thấy vậy, trực tiếp cầm trong tay thiệp mời kín đáo đưa cho Hoàng Vũ cho hắn xem.
Khí chất Hoàng Vũ rất trầm ổn, rất nhanh nhìn lướt qua thiệp mời, hạ giọng nói:
Vào trong hãy nói.
Dứt lời, đi vào trong phòng của Lạc Vũ cùng Lạc Lê.
Đồng thời, Vương Hầu đẩy Lạc Lê vẫn còn đang không hiểu là chuyện gì xảy ra đi, nói:
Nhanh đi học đi, mới đến đã nghĩ trốn tiết học, sau này sẽ theo không kịp mọi người.
Dứt lời, không cho Lạc Lê nói gì, trực tiếp dẫn Lạc Lê ném ra cửa.
Trong phòng, Lạc Vũ nhìn sắc mặt lo lắng của Hoàng Vũ, nghiêng người tựa vào trên tường nói:
Nói ra nghe một chút.
Hoàng Vũ nhìn vẻ mặt không có gì thay đổi của Lạc Vũ, trầm ngâm chỉ trong nháy mắt, sau đó lại trầm giọng nói:
Thú yến, vốn là yến hội được tổ chức riêng cho ma thú chiến đấu với nhau. Ngươi cũng biết, năng lực của ma thú cũng được phát triển nhờ vào chiến đấu không ngừng. Cho nên, chúng nó cũng cần có cơ hội luyện tập.
Bởi vậy, trong Học viện thường thường sẽ có đệ tử tổ chức thú yến, để đẩy mạnh sự phát triển của ma thú mình.
Nói đến đây Hoàng Vũ dừng lại một chút, mà Lạc Vũ thì giương cằm lên, ý bảo hắn tiếp tục.
Hoàng Vũ thấy vậy cũng không khách khí chần chừ lựa lời nói, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nói:
Nhưng mà thú yến cũng chia thành hai loại.
Một loại vốn là thuần túy tỷ thí, hữu nghị cùng nhau trao đổi đạt đến mục đích rèn luyện của ma thú.
Mà một loại khác chính là hình thức đánh bạc, lấy sinh tử giải quyết thắng-thua, hơn thua nhau rất nặng và nguy hiểm, chỉ những người có cừu địch với nhau mới tiến hành loại tỷ thí này.
Ta biết người viết thiệp mời này, nàng ta vốn là Liên đại tiểu thư của Ngạo Vân quốc công phủ.
Ta có thể đoán được, thiệp mời này tuyệt đối sẽ không là để hữu hảo trao đổi như vẻ bề ngoài vậy đâu.
Nói một hơi đến đây, Hoàng Vũ nghiêng mắt nhìn về hướng Tiểu Ngân, nó vừa mới từ trong chăn mền bò ra, ngủ đến mơ mơ màng màng, lông trên thân đều đã bù xù cả lên.