• 454

Chương 21: Dọn vào ở chung


Số từ: 4635
Edit: Thủy Tịch Linh
Typer: Sunny
Beta: Leticia
Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu
Tiểu Ngân vừa nghe vậy, chỉ trong nháy mắt bộ lông đã dựng thẳng lên, móng vuốt be bé hướng về phía trước vung lên, không nói lời nào tuyên cáo vì thịt nướng mà vọt lên.
Ánh sáng màu bạc xẹt qua, Tiểu Ngân đã xuất hiện trên lôi đài.
Trên lôi đài bằng đá đen, một lớn một nhỏ toàn thân đều là màu bạc, ngân báo và Tiểu Ngân đứng đối diện với nhau.
Bốn phía lập tức tĩnh lặng xuống, không một tiếng động, tất cả ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh hai ma thú trên lôi đài.

Đông.
Tiếng chuông khai trận vang lên, tỷ thí bắt đầu.
Tiếng chuông khai trận vừa vang lên, thân ảnh màu bạc của Tiểu Ngân đột nhiên chợt lóe một cái, tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, nó đã đứng tại trên đầu ngân báo rồi.
Ngân báo hoảng hốt, lập tức lắc mạnh đầu.

Tốc độ nhanh thật, đây rốt cuộc là loại ma thú gì vậy?
Liễu Dục Thần đi ra khỏi phòng, gần gũi quan khán, vuốt mắt kinh hãi nói.

Không biết, chưa từng thấy qua.
Giá Hiên Ly cũng trực tiếp dựa người trên lan can, nhìn Tiểu Ngân không chớp mắt.
Giá Hiên Mặc Viêm không nói gì, tốc độ của ngân báo hắn biết rất rõ ràng, mặt đối mặt đấu với nhau, lại để Tiểu Ngân chiếm ưu thế. Hắn thật sự chưa từng thấy một con ma thú nào có tốc độ nhanh như vậy.
Tiểu Ngân đứng trên đầu ngân báo, hai chân sau bấu lấy da lông ngân báo, hoàn toàn không để ý tới nó đang nổi điên giãy dụa.
Hai móng vuốt nhỏ bé điên cuồng cào đỉnh đầu ngân báo. Nương theo tốc độ cào điên cuồng của Tiểu Ngân, bộ lông màu bạc của ngân báo từng chút từng chút một bay lên, rơi xuống nền đá màu đen của lôi đài, màu bạc của lông cùng màu đen của nền đá hết sức đối lập.

Tiểu Ngân đang làm cái gì vậy? Đang nhổ lông sao?
Lạc Lê chớp chớp đôi mắt nhỏ, hỏi một cách khó hiểu.
Vương Hầu, Hoàng Vũ, không ai có thể trả lời hắn, hai người cũng có chút khó hiểu.
Kêu Tiểu Ngân lên đài đánh nhau, chứ đâu có kêu nó đi nhổ lông đối thủ, nó đang làm cái gì vậy nha?
Mà Lạc Vũ thấy vậy lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nhỏ giọng nói:
Nhóc này cũng quá là tự kỷ đi.

Ngay lúc Lạc Vũ nở nụ cười, những chiếc lông màu bạc bay lên, lôi đài đá đen cơ hồ nhìn không thấy thân ảnh ngân báo và Tiểu Ngân đâu cả, chỉ thấy một tia màu bạc xẹt lên xẹt xuống nương theo đó có vô số lông bay rơi.
Sau một lát hô hấp, chỉ nghe một tiếng hí rống của ngân báo vang lên, tia sáng màu bạc hiện ra, trên lôi đài thân ảnh của Tiểu Ngân và ngân báo đã tách ra rồi.
Bốn phía yên tĩnh, không tiếng động ngóng nhìn cảnh tượng trên lôi đài.
Chỉ thấy ngân báo vốn là một thân khí thế mãnh liệt, lúc này toàn thân trên dưới không tìm thấy một tia màu bạc, mà hiện ra trước mặt mọi người là một con báo trên dưới toàn thịt, trụi lủi không có một cọng lông, hoàn toàn bị nhổ đi hết.
Mà phía đối diện, Tiểu Ngân đứng thẳng lên từ 2 chân sau, móng vuốt nho nhỏ vỗ giữa không trung, kiêu ngạo
phi
một tiếng, nhìn về phía
báo thịt
nhổ ra một chút nước miếng. Sau đó khiêu khích
ngân báo không lông
giơ nắm tay nhỏ bé lên.
Bộ dạng của nó như vậy, chính là đang muốn nói:
Bằng ngươi cũng xứng với màu bạc, sau hôm nay chỉ có ta là màu bạc thôi, cho ngươi màu bạc này, ta nhổ hết lông của ngươi, để xem ngươi làm sao còn màu bạc nữa.


Cười khúc khích.
Trong không khí yên tĩnh, Lạc Lê không nhịn cười được, cười ha ha lên tiếng, ngay sau đó giống như tầng tầng cuộn sóng phản ứng, từng người từng người một trong đại sảnh nối tiếp nhau nở nụ cười.
Ngân báo không lông, ha ha, ngân báo không lông.
Liên đại tiểu thư thấy tình cảnh này, tức giận đến nỗi sắc mặt cơ hồ trở nên xanh mét.
Mà trên lôi đài, ngân báo bị nhổ hết lông, thẹn quá thành giận,
ngao ô
một tiếng đập cánh bay vọt về phía Tiểu Ngân.
Ngươi cứ kiêu ngạo đi, lão tử biết bay, cho dù tốc độ ngươi có mau, cũng chỉ có thể chạy nhảy dưới đất mà thôi.

Không biết phương thức nói chuyện giữa ma thú với nhau là như thế nào, nhưng Tiểu Ngân rõ ràng hiểu được ý nghĩ kiêu ngạo của ngân báo.
Nhất thời cũng đi theo
ngao ô
một tiếng, ngân quang chợt lóe nhảy phốc qua hướng báo tử.
Trong khoảnh khắc, mọi người đang ngồi chỉ nhìn thấy một tia màu bạc và một
cục thịt
va chạm nhau tại không trung, phát ra một tiếng nổ vang, một chút máu bắn ra ngoài.
Ngay sau đó,
cục thịt
xoay người hướng không trung bay lên, mà màu bạc cũng bay sát theo sau.

Ngân báo biết bay, luôn chiếm ưu thế.
Đứng xem ở lan can, Liễu Dục Thần vuốt cằm nói.

Đánh không lại còn có thể trốn, như vậy cuộc chiến sẽ phải dây dưa kéo dài.
Giá Hiên Ly cũng gật đầu nói.

Không đâu.
Ngay lúc hai người đang bàn luận, Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên chen vào một câu, Liễu Dục Thần và Giá Hiên Ly đồng thời khẽ nhướng mi, nói:
Như thế nào…

Câu hỏi còn chưa ra khỏi miệng, bọn họ đã biết.
Chỉ thấy giữa không trung, tốc độ màu bạc vốn đã đình trệ, đột nhiên lại gấp rút tăng tốc, đuổi sát theo ngân báo đang bay giữa không trung.
Huyết sắc bay rơi, ngân báo kêu thảm thiết.

Không trung tăng lực, này… Này…
Liễu Dục Thần vàGiá Hiên Ly thấy chấn kinh rồi, cho tới bây giờ chưa từng thấy một con ma thú nào như vậy, vật nhỏ này rốt cuộc là cái gì?
Ngân báo rơi xuống đất, cánh gãy lìa, nằm hấp hối, chỉ trong chốc lát đã giải quyết xong ngân báo.
Tốc độ nhanh đến nỗi không có bất luận kẻ nào thấy rõ Tiểu Ngân di chuyển như thế nào.
Lạc Vũ sớm biết tốc độ của Tiểu Ngân nhanh đến kỳ dị, răng nanh cũng sắc nhọn một cách kinh khủng. Nhưng lại không ngờ kết hợp tốc độ cùng răng nhọn lại có hiệu quả lợi hại đến vậy, chân mày không khỏi nhướng lên.
Mà Tiểu Ngân thì một mình bay vọt về nhảy vào trong lòng Lạc Vũ, đứng thẳng dậy, hướng về phía Lạc Vũ lắc lắc cái mông bé xíu, đôi mắt nhỏ trần trụi biểu hiện ra:
thịt nướng, thịt nướng.

Lạc Vũ thấy vậy cười cười xoa cái đầu nhỏ bé của Tiểu Ngân:
Trở về ta nướng cho ngươi ăn.

Dứt lời, ngẩng đầu, đã không thấy nét mặt ôn hòa tươi cười, thay vào đó là biểu tình lãnh đạm nhìn gương mặt đã không còn chút máu nào của Liên đại tiểu thư.
Liên đại tiểu thư cảm giác được ánh mắt của Lạc Vũ, sắc mặt cực kỳ khó coi, quay đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm ủy khuất hề hề mở miệng:
Tam vương tử…

Giá Hiên Mặc Viêm không thèm liếc mắt nhìn ánh mắt cầu cứu của Liên đại tiểu thư, chỉ lạnh lùng nói:
Chấp nhận đánh cuộc, chấp nhận chịu thua.

Chấp nhận đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua, nếu đã đáp ứng khiêu chiến, thua thì phải nhận thua, đây là bổn phận làm người, hắn sẽ không thiên vị người của mình.
Huống chi, Liên đại tiểu thư căn bản không tính là người của hắn.
Lúc này đây, Liên đại tiểu thư vuốt mông ngựa, lại chụp phải chân ngựa bị đá cho một cái.
Tầm mắt chuyển động, chống lại ánh mắt Lạc Vũ, ánh mắt Giá Hiên Mặc Viêm thâm trầm như lửa, vung tay áo, xoay người rời đi.

Cởi sạch, cởi sạch, cởi sạch…

Có một câu của Giá Hiên Mặc Viêm như vậy, học trò trong khắp đại sảnh lập tức liên tiếp kêu lên.
Lỏa chạy, nữ nhân lỏa chạy, đây đúng là tình cảnh mà từ trước tới nay chưa từng được chứng kiến, thật quá hưng phấn, quá kích động đi hả.
Theo tiếng kêu không dứt trong sảnh, sắc mặt Liên đại tiểu thư âm trầm không nhúc nhích.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói:
Ngươi muốn không tuân thủ cũng được, sau này hễ ta đi qua chỗ nào, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi, nếu không, ta thấy ngươi một lần liền đánh một lần.


Ầm.
Mọi người bị chấn kinh rồi.

Nếu tha được thì tha đi thôi.
Trong tiếng động ồn ào huyên náo, đại dược sư vẫn đứng thẳng bên cạnh Lạc Vũ nhìn nàng, chậm rãi mở miệng.
Lạc Vũ nghe vậy quay đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt, khẽ mỉm cười nhìn dược sư, cũng nhướng mày cười nói:
Nếu hôm nay người thua trận là ta, nàng ta sẽ bỏ qua cho ta sao.

Dược sư mặc trường bào màu trắng nghe vậy nhất thời cười khẽ, nhưng cũng gật đầu, Liên đại tiểu thư luôn muốn làm xấu mặt Lạc Vũ, nếu hôm nay nàng ta thắng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lạc Vũ. Lời hắn vừa yêu cầu Lạc Vũ quả là không phải rồi.
Dược sư gật đầu một cái, xem như không xen vào chuyện này, cười cười nói với Lạc Vũ:
Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không? Hay là muốn xem hết lại đi?

Lạc Vũ nghe vậy nhìn vào đại sảnh đang một mảnh kích động điên cuồng, mi mắt hiện lên một tia khinh miệt, đứng dậy nói:
Đi thôi.
Nàng không có hứng thú nhìn nữ nhân trần truồng.
Lập tức, cả đám người Lạc Lê, Vương Hầu, Hoàng Vũ cùng đi ra đại môn diễn võ thính, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh nhìn Lạc Vũ đã thay đổi, thân hình của nàng càng cao lớn lên thêm rồi.
Gió đêm bay cao, mùi cỏ thơm nhè nhẹ truyền đến, tươi mát mà thanh nhã.

Lạc Vũ, 14 tuổi, Ngưng Thần Đan là do ngươi luyện chế đi, có hứng thú gia nhập hiệp hội dược sư của chúng ta hay không?
Ra khỏi diễn võ thính, dược sư áo trắng cười nói với Lạc Vũ.

Hiệp hội dược sư?
Không đợi Lạc Vũ mở miệng, Vương Hầu đã hứng thú mở miệng.
Dược sư áo trắng cười nói:
Đúng vậy, là hiệp hội dược sư của đế quốc, cấp bậc hiện tại của Lạc Vũ hẳn là dược sư trung cấp, sắp đạt đến dược sư cao cấp rồi, ta thấy viên Ngưng Thần Đan này được luyện chế vô cùng tinh thuần, có hứng thú gia nhập không?

Nghe thấy dược sư áo trắng lại mở miệng nói về Ngưng Thần Đan, Vương Hầu và Hoàng Vũ liếc mắt nhìn nhau.
Tại đại lục Vong Xuyên có rất nhiều ma thú, từ mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, ma thú hấp thu linh khí của thiên địa, ngưng kết thành nội đan, vốn là bảo vật tuyệt hảo để gia tăng công lực.
Nhưng ma thú quá bá đạo, ngang bướng khó tìm, con người ăn được nội đan của ma thú, công lực sẽ cấp tốc thăng tiến, đồng thời cũng có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Bởi vậy, để hóa giải cho người bị tẩu hỏa nhập ma thì Ngưng Thần Đan chính là bảo vật trong bảo vật, 1 viên có giá 40 vạn (400.000) kim tệ, cũng thật đáng giá.
Lạc Vũ vừa ra tay đã đưa cho bọn hắn mỗi người 1 viên, là viên dược hoàn trân quý mà bọn họ không nghĩ tới, đồng thời lại càng không ngờ rằng Lạc Vũ đạt tới cấp bậc dược sư trung cấp.
Phải biết rằng, dược sư là nghề nghiệp cao quý nhất trên đại lục, được chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đại dược sư, thánh dược sư. Lạc Vũ chỉ mới 14 tuổi đã đạt tới dược sư trung cấp gần đạt tới cao cấp, đâu quả thật là chuyện càng hiếm xảy ra hơn là 14 tuổi đạt được cấp bậc thanh tôn. (cấp 5)

Hội dược sư, tỷ tỷ…


Ta cần phải suy nghĩ lại đã.

Không đợi Lạc Lê hưng phấn nói cho hết lời, Lạc Vũ trực tiếp cắt ngang lời Lạc Lê, mỉm cười nhìn dược sư áo trắng.
Dược sư áo trắng nghe vậy sửng sốt một chút, nhiều năm như vậy chưa từng có người cự tuyệt gia nhập hiệp hội dược sư.
Nhưng mà phản ứng của hắn cũng nhanh, lập tức trực tiếp cười nói:
Suy nghĩ lại vốn là tự nhiên thôi, ta cũng không có tư cách yêu cầu ngươi gia nhập hội dược sư, ta sẽ bẩm báo với hội trưởng chuyện này. Lạc Vũ, xin hãy tin tưởng ta, gia nhập vào hiệp hội dược sư đối với ngươi có trăm lợi chứ không hại, thế lực hiệp hội dược sư trải rộng khắp vài đại đế quốc, ta tin tưởng hiệp hội sẽ trở thành hậu thuẫn có lợi nhất của ngươi, cho ngươi không cần bận tâm đến tất cả.

Từng câu nói có chứa thâm ý rót vào tai Lạc Vũ, cuối cùng dược sư áo trắng hào hiệp mỉm cười cáo biệt Lạc Vũ, mới rời đi.
Lạc Vũ đưa tay khẽ vuốt chân mày, ý tứ trong lời nói của hắn không phải ám chỉ rằng, một khi nàng gia nhập vào hiệp hội dược sư sẽ không phải sợ khi đối đầu với tam đại quốc công phủ của đế quốc sao.
Nhướng mày cười khẽ, đôi mắt Lạc Vũ lưu chuyển, cũng không nói thêm gì nữa.
Không có bàn luận gì nhiều, đoàn người trực tiếp trở về kí túc xá.

Đừng có nói từ
không
với ta, ta không muốn nghe, nếu là bằng hữu phải giúp ta chia tiền thắng cược, nếu không thì không phải là bằng hữu rồi.
Vừa vào cửa, Lạc Vũ cũng không quay đầu đã nói ra một câu như vậy.
Vương Hầu cùng Hoàng Vũ đi phía sau còn đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng trả lại viên Ngưng Thần Đan đắt tiền xa hoa thái quá này, đột nhiên lại nghe Lạc Vũ nói như vậy, hai người liền ăn ý quay đầu liếc nhau.
Trong phòng lập tức trở nên trầm mặc.
Ngay sau đó, Vương Hầu cười cười, tiến lên vài bước, dùng sức chụp bả vai Lạc Vũ một chút, nói:
Tốt thôi, chúng ta chờ chia tiền thắng cược, không tính mấy chục vạn tiền vốn của ngươi, chia phần còn lại chúng ta cũng giàu to rồi.

Theo sát sau đó Hoàng Vũ cũng mỉm cười, gật đầu.

Vậy mới được chứ.
Lạc Vũ xoay người cười rộ lên, nàng chưa từng học qua cách luyện chế đan dược của đại lục Vong Xuyên, nàng chỉ biết luyện dược theo phương thức cổ võ, áp dụng tinh hoa chế dược của các môn, các phái Trung Hoa cổ đại mà thôi.
Cái gọi là Ngưng Thần Đan, chỉ là do Tiểu Ngân tìm dược liệu tốt đưa cho nàng chế dược, sau khi nàng thành công chế thuốc giải độc cho cha, cũng nhân tiện luyện chế ra một ít thuốc khác mà thôi.
Ba người nhìn nhau, đồng thời cười to.
Sao sáng trên trời, bóng đêm hoa mỹ.
Trong phong cảnh tuyệt đẹp này, Liên đại tiểu thư phải cam chịu cởi hết đi ra từ diễn võ thính, cũng may, thế lực của Ngạo Vân quốc công phủ cũng không nhỏ. Lấy vải đen che lại bốn phương, mọi người chỉ biết là Liên đại tiểu thư cởi hết, rốt cuộc cũng không nhìn được nàng ta có trần truồng hay không, nhưng xem như Liên đại tiểu thư mất hết mặt mũi rồi, từ nay về sau không ngóc nổi đầu tại học viện đế quốc nữa.
Đêm, càng lúc càng đen.
Trong vương cung Phi Vũ quốc.

Cái gì? Dược sư trung cấp đến gần cao cấp?
Trong tẩm cung của Quốc vương, một giọng nói hùng hậu vang lên, tràn đầy kinh ngạc.

Đúng vậy.


Ha hả, vậy mà lại có khả năng đến thế, Quân Nhiêu Thiên, các ngươi nhìn không thấu năng lực của nàng rồi.
Giọng nói hùng hậu lại cười rộ lên.

Chỉ có tuệ nhãn của Quốc vương bệ hạ mới nhận biết được anh tài.


Nhìn con bé từ ba tuổi đến lớn, tuy rằng con dâu trẫm xấu, nhưng trẫm vẫn luôn xem trọng nàng, ha hả, nàng đã có khả năng như vậy, trẫm lại càng không thể cho phép nàng giải trừ hôn ước này được, người đâu, hạ chỉ…

Bầu trời đêm lặng im, sao trời nhấp nháy như hai tròng mắt long lanh.
Sáng sớm ngày thứ hai.

Quốc vương bệ hạ có chỉ, Tam vương tử và vị hôn thê đã nhiều năm không gặp, không khỏi sẽ cảm thấy mới lạ, cho phép trước tiên bồi dưỡng tình cảm, đặc biệt hạ chỉ chuẩn cả hai ở cùng nhau…


Đang đùa phải không, ai muốn ở chung một chỗ với người quái dị.
Một mình ở tại trong một tòa tiểu lâu độc lập, Giá Hiên Mặc Viêm nghe chỉ, lửa giận bừng bừng nổi lên.

Phản kháng không có hiệu quả.
Người đến truyền chỉ đáp lại với hắn một câu như vậy.
Cùng khắc, tại nơi hẻo lánh mà Lạc Vũ đang ở, nàng đang dựa lưng vào cánh cửa, hai tay ôm ngực, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, không phản kháng cũng không giận dữ, bình tĩnh nhìn người đến đây truyền chỉ.
Người đó thấy vậy lắc đầu cười nói:
Bệ hạ phân phó, nếu ngài dọn qua ở chung trong nửa năm, vẫn thật sự thấy không thích hợp, bệ hạ sẽ cho phép giải trừ hôn ước này, Lạc Vũ tiểu thư, ngài có đồng ý hay không?


Quyết định vậy đi.
Lạc Vũ tươi cười xán lạn, xoay người, dứt khoát lưu loát.
Ở chung nửa năm lại có thể giải trừ hôn ước, không đánh mà thắng, đáng giá, huống hồ Quốc vương bệ hạ chỉ nói ở cùng một chỗ. Ở cùng một chỗ, từ này có rất nhiều loại giải thích nha.
Vì vậy, nắng sớm bay lên, ánh mặt trời chiếu vào các màu sắc rực rỡ của những tiểu lâu nơi quý tộc đế quốc đang ở, trong ánh sáng rực rỡ, vả mặt Giá Hiên Mặc Viêm xanh mét, nghênh đón vị hôn thê xấu nữ của hắn.
Thừa dịp này, Lạc Vũ lại dẫn theo một chuỗi người phía sau: Lạc Lê, Vương Hầu, Hoàng Vũ và Tiểu Ngân.
Trên thang lầu màu đen, Giá Hiên Mặc Viêm hai tay ôm ngực, áp chế lửa giận, lạnh lùng nhìn Lạc Vũ đang đi vào cửa, nghiến răng nghiến lợi nói:
Đừng tưởng rằng được vào trong này ở, ta sẽ đối với ngươi kính trọng thêm vài phần.

Lạc Vũ nhìn quét Giá Hiên Mặc Viêm liếc mắt một cái, căn bản không để ý tới hắn, mang theo đám người Lạc Lê trực tiếp đi, chỉ là lúc đi ngang qua Giá Hiên Mặc Viêm, đầy mặt mỉm cười ném cho hắn một câu:
Muốn tìm cũng không thấy.


Ngươi…


Đến, đến, ăn cơm đi.
Liễu Dục Thần và Giá Hiên Ly ở sát vách Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy, lập tức tiến lên lôi kéo Giá Hiên Mặc Viêm đi ra ngoài, chỉ là làm thế nào cũng che giấu không được khóe miệng tươi cười của bọn họ.
Nắng sớm bay múa, ký túc xá hẻo lánh không thể so sánh với nơi này, tuy Lạc Vũ không hài lòng ở chung với người đáng ghét, nhưng rất hài lòng với nơi ở mới nha.

Lạc Vũ, ngươi nghĩ như thế nào mà không chịu lấy hắn làm chồng hả?
Trong lúc sắp xếp giường chiếu, Vương Hầu hiếu kỳ hỏi.
Lạc Vũ nghe vậy, cười nhẹ một cái, cũng không giấu diếm:
Lấy tướng mạo để đánh giá một con người, làm sao có thể phó thác chung thân đại sự cho người như vậy.

Hoàng Vũ và Vương Hầu vừa nghe nhìn nhau liếc mắt một cái, có điểm hiểu rõ rồi.

Hắn chắc chắn sẽ hối hận.
Hoàng Vũ xem thường nói.
Lạc Vũ nhún nhún vai:
Không sao cả, ta không hối hận là được, về phần hắn, ta không quan tâm.

Hoàng Vũ và Vương Hầu nghe Lạc Vũ nói một câu chẳng chịu trách nhiệm như thế, nhất thời nở nụ cười.

Tỷ tỷ, đến giờ ăn cơm rồi.
Âm thanh Lạc Lê vang lên ngoài cửa.
Không ngủ chung một chỗ, nhưng ít nhất phải duy trì ăn cơm chung với nhau, đây cũng là ý chỉ của Quốc vương bệ hạ.
Chỉ thấy trong đại sảnh to lớn như vậy, các món ăn thịnh soạn đã sớm dọn lên trên bàn gỗ, Giá Hiên Mặc Viêm, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly ngồi cùng một cái bàn; mà Lạc Vũ, Lạc Lê, Hoàng Vũ, Vương Hầu lại ngồi ở một cái bàn khác.

Đứng lên, ai cho ngươi ngồi xuống.
Chân mày Giá Hiên Mặc Viêm nhíu lại, vẻ mặt lạnh như băng.
Hôm nay tâm tình Lạc Vũ vô cùng tốt, nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, nhướng nhướng chân mày nhìn Giá Hiên Mặc Viêm.

Vọng tưởng muốn làm người của hoàng thất, thì phải hiểu quy củ của hoàng thất, bổn vương tử không cho ngươi ngồi, không cho ngươi ăn cơm trước, ai lại có lá gan cho phép ngươi làm vậy?
Giá Hiên Mặc Viêm lãnh khốc nói.
Lạc Vũ nghe vậy, tay chống cằm, cười mỉa nghĩ, Giá Hiên Mặc Viêm là muốn dằn mặt nàng đây mà, nàng làm ra biểutình thương tiếc, nói:
Tuổi điện hạ cũng không lớn, sao lại dễ quên như vậy, đây là điềm báo trước sau này sẽ mắc chứng lão niên ngu si.


Cười khúc khích.
Mấy người ngồi trong bàn ăn chưa từng nghe qua chứng bệnh lão niên ngu si là ý gì, nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa của từng chữ, như vậy cũng hiểu được rõ ràng ý tứ trong đó.
Lạc Vũ không phải muốn gả vào hoàng thất, mà ngược lại thì có. (ý nói: Tam vương tử mau quên quá)
Giá Hiên Mặc Viêm giận dữ, giơ tay muốn chụp cái bàn.

Điện hạ, khoan hãy chụp.
Lạc Vũ phóng Tiểu Ngân lên bàn, ngay sau đó rất nhanh bưng vài món đồ ăn trên bàn lên, đứng dây, mỉm cười:
Ngươi tiếp tục chụp bàn đi.

Sau đó quay đầu sang nói với đám người Hoàng Vũ:
Động tác nhanh lên một chút, cái bàn bị chụp sẽ không có đồ ăn ăn đâu.

Vương Hầu, Hoàng Vũ, Lạc Lê, lập tức cấp tốc bưng vài món đồ ăn trên bàn.
Mà Tiểu Ngân đã sớm để ý thịt nướng trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm rồi. Nhất thời nhảy phốc xuống một cái, mang theo cả bàn thịt nướng,
dát băng dát băng
ăn vào bụng.
Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời cứng ngắc đứng tại chỗ, tay đã vung lên rồi, giờ muốn chụp bàn cũng không phải mà không chụp cũng không được, cả khuôn mặt biến đen hoàn toàn.
Tĩnh lặng, chỉ trong nháy mắt tĩnh lặng.
Ngay sau đó Liễu Dục Thần và Giá Hiên Ly cũng không nhịn nổi nữa rồi, điên cuồng cười ra tiếng.

Ha ha, thú vị, thú vị…
Nhiều năm như vậy chưa từng thấy qua Giá Hiên Mặc Viêm đen mặt là như thế nào, bây giờ mỗi ngày đều có thể thấy được rồi, thật sự thú vị, thật là thú vị.
Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Lạc Vũ vừa ăn, vừa đi về hướng cửa, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, lửa giận càng thêm bùng phát.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám không nể mặt hắn như vậy cả.
Cho tới bây giờ, hắn đều là cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử, có thiên phú, có gia thế, có dung mạo, nữ tử khắp thiên hạ cơ hồ đều tranh giành đến trước mặt hắn.
Mà hiện nay, đột nhiên lại có một vị hôn thê xấu xí cũng không nói đi, thế mà lại bị nàng ta ăn gắt gao (đấu không lại), quả thực là tội không thể thứ.
Giá Hiên Mặc Viêm đứng phắt dậy, phẫn nộ quát:
Ngươi…


Ha hả, có chuyện gì mà cao hứng đến như vậy, nói ra để lão đầu ta cùng nhau cao hứng với.
Chưa kịp phát ra âm thanh phẫn nộ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười trung khí mười phần.
Ngay sau đó, cửa phòng tự động mở ra, hai vị trung niên đi đến.
Liếc mắt một cái, nhìn thấy người tới là ai, Giá Hiên Mặc Viêm đang đầy ngập lửa giận, cố gắng kìm nén xuống, ngược lại cứng ngắc chào hai người kia:
Sư phụ, đại dược sư.

Giá Hiên Ly và Liễu Dục Thần đang cuồng tiếu bên cạnh cũng lập tức thu tiếng cười lại, đứng lên cung kính nói:
Hiệu trưởng, đại dược sư.


Thật là náo nhiệt nha.
Một thân trường bào màu xám, nhìn qua khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, tướng mạo cao gầy, nam nhân trung niên cười, mở miệng nhìn Lạc Vũ đang bình tĩnh đứng một bên, nói:
Ngươi chính là vị hôn thê của tiểu tử này?


Cả hai chúng ta đều rất muốn là không phải.
Lạc Vũ mỉm cười trả lời.
Tâm lý đã có chút kinh ngạc, hai người này đến đây gần như vậy, mà nàng lại không phát hiện ra thực lực của bọn họ chút nào cả, công lực quả thật cao thâm hơn nàng.

Ha ha, nữ búp bê này rất thú vị.


Sư phụ…
Giá Hiên Mặc Viêm đen mặt.
Người vừa ra tiếng là hiệu trưởng của học viện đế quốc, là sư phụ của Giá Hiên Mặc Viêm, Nghiêm Liệt thấy đệ tử như vậy càng cười lớn thêm.

Lạc Vũ.
Nam nhân trung niên còn lại sắc mặt hồng hào, tóc đã có điểm bạc, nhưng dung mạo nhìn qua cũng không quá bốn mươi, năm mươi tuổi, tự giới thiệu với Lạc Vũ , chỉ chỉ chính hắn, nói:
Phủ Hạc Vu, lão sư thỉnh giảng của học viện, là hội trưởng hiệp hội dược sư.

Lời nói vừa rơi xuống, Hoàng Vũ, Vương Hầu, Lạc Lê đều hít vào một hơi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Hoàng Phi.