• 454

Chương 51+52: Định Tình Trong Ảo Cảnh


Số từ: 11546
Edit: Thủy Tịch Linh
Beta: Leticia
Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu
Mưa gió phiêu linh, xoay chuyển lên cao.
Ngay lúc hai người tưởng rằng sẽ rơi xuống trung tâm vỏ trái đất, khí tức dưới chân đã biến đổi.
Luồng gió thổi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, dưới chân loáng thoáng hiện lên tia sáng màu xanh ngọc bích.
Hai tay Lạc Vũ dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thí Thiên liên tục xoay tròn 3 vòng trong không trung mới bình ổn vững vàng rơi trên mặt đất.
Ánh sáng xanh ngọc trong suốt, giống như sao trời tinh khiết, chiếu rọi tất cả.
Khoảng không trống rỗng, nhưng lại vô biên vô hạn.
Làm cho người ta có cảm giác đặt mình trong một mảnh đất trời rộng lớn, mờ mịt không thấy giới hạn.
Ngẩng đầu, những ngôi sao sáng nổi bật trên một mảnh bầu trời tối đen, dãy ngân hà như một đoạn tơ lụa.
Cúi đầu, dưới chân như đứng trên một cái võng dày đặc lưới, mịt mờ trên mặt đất.
Lạc Vũ cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, lần đầu tiên nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Nàng chưa bao giờ biết sâu trong lòng đất lại có thể tạo thành một bầu trời rộng lớn như thế.
Là do tri thức của nàng rất nông cạn sao?
Hay là cấu tạo địa cầu nơi đây không giống với bình thường?
Hoặc là nói tinh cầu nơi đại lục Vong Xuyên này rất quỷ dị?
Càng hoặc là nói, bọn họ đã bay từ tinh cầu này sang bên kia?
Kết cấu địa lý nơi này thật sự là…

Là ảo giác.
Trong lúc Lạc Vũ đang kinh ngạc, Vân Thí Thiên đột nhiên cau mày lên tiếng.

Ảo giác?
Lạc Vũ bình tĩnh lại tâm tình.
Thì ra là ảo giác, như vậy mới đúng chứ, đã nói tinh cầu không thể là như thế này mà.

Theo sát ta.
Sắc mặt Vân Thí Thiên cũng không lạc quan như Lạc Vũ, hắn nắm chặt tay nàng, nâng bước đi về phía trước.
Nơi này thật lợi hại, ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng bị ảo giác mê hoặc mất rồi.
Đi bước nào tính bước đó, Lạc Vũ nhìn không thấu huyền cơ của ảo giác trước mắt.
Chỉ nhìn thấy chính mình bị Vân Thí Thiên dẫn đi trong những cánh hoa bay múa rực rỡ, những ngôi sao lóe sáng trên đỉnh đầu, dưới đất con bướm bay bay.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thí Thiên.
Bàn tay Lạc Vũ đang nắm lấy tay Vân Thí Thiên lại càng ngày càng chặt.
Chỉ sợ rằng đằng sau vẻ xinh đẹp kia là chân tướng tàn khốc mà thôi.
Lạc Vũ không quấy nhiễu Vân Thí Thiên dẫn đường, nàng chỉ yên lặng đi sát theo sau.
Xuyên qua thảo nguyên mênh mông, đi qua thác nước chảy róc rách, lướt qua núi cao hùng vĩ, cuối cùng tiến vào một cung điện trên đỉnh núi cao.
Nếu không biết trước mắt chính là ảo giác, Lạc Vũ cơ hồ tưởng rằng nàng đã trèo non lội suối tới nơi thế ngoại đào nguyên này.
Bình tĩnh đứng vững trước cửa cung điện nguy nga, Vân Thí Thiên chậm rãi vươn tay đẩy ra cửa cung rất nặng này.
Hạc tiên kêu to, phượng hoàng giương cánh.
Kỳ lân uống nước bên cạnh ao, cự long bay lượn tùy ý trong phòng.
Lạc Vũ há hốc miệng, ảo giác này…

Trong lòng nghĩ muốn cái gì, nó sẽ xuất hiện cái đó, đừng nghĩ gì cả.
Giọng nói Vân Thí Thiên truyền đến bên tai, hết sức nghiêm túc.
Lạc Vũ nghe vậy, nhãn châu chuyển động một chút, lấy lại bình tĩnh, trong lòng không nghĩ gì nữa.
Lập tức, tất cả cảnh vật xinh đẹp trước mắt cũng biến mất, chỉ còn lại nguyên bản hình dạng thâm cung dưới mặt đất.
Lạc Vũ không nói gì, chẳng lẽ sâu trong nội tâm nàng muốn thành tiên, cho nên mới thấy cảnh vật xinh đẹp như vậy.

Đi xuyên qua cửa cung phía trước, ảo giác sẽ biến mất, đi theo sát ta.
Vân Thí Thiên lại nắm chặt tay Lạc Vũ.
Lạc Vũ không có đáp lời, chỉ tăng thêm sức nắm lấy tay hắn.
Hai tay nắm chặt, dùng sức cơ hồ làm đau đớn da thịt.
Cả hai dìu dắt nhau đi vào thâm cung.
Trong lòng trống rỗng, không nghĩ bất cứ chuyện gì.
Cung điện nguyên thủy, trống trải mà tịch liêu, cái gì cũng không có.
Muốn đi xuyên qua nó, nhìn qua có vẻ đơn giản.
Lạc Vũ vốn không có lòng tham, tới nơi này lại càng không có bất cứ dục vọng gì, mỗi bước đi qua không gặp một trở ngại nào, như một vị quân tử thong thả đi dạo.
Qua cánh cửa cung điện là vào đến điện thờ, đứng phía trước cửa cung đã có thể thấy được.
Vân Thí Thiên đột nhiên dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn lên vách tường đá cao cao phía trên cửa điện.

Sao vậy?
Lạc Vũ quay đầu lại.

Mờ ảo… Thần thông…
Năm ngón tay Vân Thí Thiên nắm lấy tay Lạc Vũ đột nhiên siết chặt.
Lạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trên năm ngón tay.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt Vân Thí Thiên không thể nào kềm chế được kích động, Lạc Vũ hơi nhíu mi, hỗn loạn kinh ngạc nhìn theo tầm mắt Vân Thí Thiên.
Mờ ảo thần thông? Là cái mà nam nhân tang thương đã nói đến.
Chẳng lẽ đây chính là vật mà Vân Thí Thiên vẫn một mực tìm kiếm?
Trong tâm Lạc Vũ khẽ dao động, đôi mắt đảo qua nhìn, nàng bất chợt sửng sốt.
Cái gì mờ ảo thần thông, vách tường đối diện không có gì trên đó mà.
Vân Thí Thiên bị ảo giác rồi? Lạc Vũ cả kinh trong lòng, định làm thức tỉnh Vân Thí Thiên.
Nhưng thật bất ngờ, chỉ trong một cái chớp mắt, vách tường đối diện đột nhiên xuất hiện tia sáng chói mắt, bốn chữ to
mờ ảo thần thông
hiện trên vách tường.
Lạc Vũ sửng sốt, nàng đã nhìn thấy…
Vân Thí Thiên đứng phía dưới tường đá, đầy mặt âm trầm nhìn chính mình.
Người này sao đột nhiên lại chạy nhanh quá vậy?
Lạc Vũ thấy vậy nhất thời nâng bước vừa chạy đến vừa nói:
Sao động tác của ngươi lại…

Vừa mới mở miệng nói, Vân Thí Thiên đang đứng ở dưới vách tường, thân hình đột nhiên chuyển dộng, vung chưởng đánh về phía ngực nàng.
Sắc mặt lạnh như băng, khí tức sắc bén như đao.

Mờ ảo thần thông đã tìm được, ngươi không còn giá trị lợi dụng rồi.

Lạc Vũ dừng bước, hai mắt hiện lên vẻ khó tin cực độ.
Vân Thí Thiên là muốn lợi dụng nàng tìm ra bí mật này sao?
Hắn cũng cho rằng phụ thân nàng đã lấy đi vật gì đó, cho nên mới bắt đầu ra tay từ nàng?
Này, này…
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên mạnh mẽ vọt tới gần, nàng cảm giác được một lực lượng mãnh liệt cường hãn, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn ngập phẫn nộ cùng một loại bi phẫn không nói nên lời. (ngũ vị: đắng, cay, chua, mặn, ngọt ; 5 vị tạp trần: 5 vị này trộn lại không ra một mùi vị nào cả => cảm xúc lộn xộn không nói nên lời)
Tay nàng, theo tiềm thức lấy ra một con dao.
Mà Vân Thí Thiên đứng bên cạnh Lạc Vũ, lúc này lại như say như mê nhìn lên vách tường đã hiển hiện ra các chiêu thức của mờ ảo thần thông.
Mờ ảo thần thông, vốn là do Đế Phạm Thiên ngẫu nhiên phát hiện ra bí mật từ nền văn minh bị mất từ ngàn năm trước.
Cụ thể là cái gì, ai cũng không biết rõ.
Nhưng là, lại nghe nói có thể phiên giang đảo hải, biến đá thành vàng. (phiên giang: khuấy sông, đảo hải: đảo biển => lực lượng vô cùng to lớn)
Chính là một tồn tại cao cấp nhất tại đại lục Vong Xuyên.
Hắn cũng là ngẫu nhiên mới biết được tin tức này.
Lần này đến đây, chủ yếu là tìm lại Ma Đan cấp mười một Bá Vương Long, mục đích thứ hai chính là tìm ra tộc nhân đã biến mất, chủ nhân của mờ ảo thần thông.

Hắn vốn không ôm bất cứ hy vọng gì.
Không ngờ rằng lại có thể chân chân thật thật gặp được tồn tại cao nhất này.
Trong mắt Vân Thí Thiên hiện lên tuyệt đối hưng phấn ý cười, chậm rãi nâng bước muốn đi về phía trước nhìn cho rõ ràng.
Không ngờ rằng, vừa bước tới trước một bước, cảnh sắc trước mắt khẽ biến đổi.
Lạc Vũ cầm nhuyễn kiếm trong tay, xoay tay, một kiếm bổ tới người hắn.
Trên mặt nàng vốn là vẻ tươi cười dữ tợn.

Mờ ảo thần thông này là của ta, ngươi đừng mơ chiếm được.

Trong mắt Vân Thí Thiên chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, theo sát sau đó nét mặt liền trầm xuống.
Lạc Vũ không phải là người tham tài, nhưng hôm nay lại vì mờ ảo thần thông mà ra tay với hắn.
Quả nhiên, trên thế giới vĩnh viễn không có người cho ta tuyệt đối tin cậy.
Một khi gặp được lợi ích cực kỳ hấp dẫn, bọn họ cũng sẽ đối với ngươi trở mặt thành thù.
Vân Thí Thiên nắm tay thành nắm đấm.
Trong tích tắc, trước mắt xẹt qua tình cảnh năm đó, huynh đệ tỷ muội của hắn vì lợi ích mà phản bội hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Bây giờ lại thành ra như thế này, thành ra như thế này đây.
Hắn nguyện ý thử tin tưởng nàng, nhưng mà…nàng lại cô phụ hắn như thế.
Được, tốt, tốt lắm, thế giới này đã không cón ai có thể cho ta lại tin tưởng nữa rồi.

Quân Lạc Vũ, ta lại tin tưởng ngươi, ngươi lại…
Vân Thí Thiên giơ cánh tay lên, đấu khí màu tím ngưng tụ trên năm ngón tay, sát khí bao phủ quanh thân.
Gió gào thét mà qua, điện quang hỏa thạch.
Mà ngay lúc cả hai cùng giương cung bạt kiếm về phía đối phương trong cung điện nguyên thủy.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ vẫn nắm tay nhau mà đứng như trước, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là…bàn tay kia của Vân Thí Thiên đã chậm rãi vung lên về phía Lạc Vũ, đấu khí màu tím âm hàn mà cực kỳ kinh khủng.
Mà bên phía Lạc Vũ cũng như vậy, một tay nắm lấy Vân Thí Thiên, tay kia lại đâm về phía hắn.
Hai người chỉ cần ra tay một kích thôi, đối phương không chết cũng tàn phế.
Không có gió thổi, khí tức trong điện băng hàn lãnh liệt vô song.
Nhăn mi, Lạc Vũ phẫn nộ nhìn Vân Thí Thiên xuống tay đối với nàng, người này lại dám lợi dụng nàng, lợi dụng nàng.
Nàng vẫn cho rằng Vân Thí Thiên vốn là loại người dám làm dám chịu.
Sát phạt quyết đoán, cho dù cả tay nhiễm đầy máu tanh.
Nhưng cũng tiếu ngạo giang hồ, là người luôn đứng ngoài ánh sáng.
Ám toán, lợi dụng, những chiêu số của kẻ tiểu nhân này, hắn tuyệt không biết dùng.
Không ngờ rằng, hắn lại, hắn lại…
Nàng bi phẫn đến nỗi ngực muốn nổ tung, nhưng trong tích tắc trong đầu Lạc Vũ đột nhiên lóe lên một tia sáng, suy nghĩ của nàng đã có chút rõ ràng.
Đúng vậy, Vân Thí Thiên không phải là người như thế.
Hắn có thể là ma đầu, hắn có thể quang minh chính đại giết hàng vạn hàng nghìn người, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân.
Lạc Vũ cũng không biết nàng dựa vào đâu mà nghĩ như vậy, nhưng nàng tin chắc như thế.
Trước mắt, Vân Thí Thiên tấn công nàng với vẻ mặt âm trầm.
Đấu khí màu tím mơ hồ chiếu sáng bức người, đã đến gần lông mày ngay trước mắt.
Nếu nàng vẫn không chống cự, chỉ còn con đường chết.
Lạc Vũ thu lại con dao trước ngực, gian nan dừng lại động tác tấn công ngay tức khắc, đôi mắt gắt gao nhìn vào mắt Vân Thí Thiên.
Đen, trong mắt hắn chỉ có sâu không thấy đáy màu đen.
Không có tia sáng tràn đầy màu sắc, không có những tia dao động khiến nàng mất hồn không nỡ rời xa.
Ảo giác, ảo giác, đây nhất định là ảo giác…
Nhưng là, nếu đây không phải ảo giác, như vậy nàng…
Lạc Vũ cầm con dao trước ngực run rẩy không ngừng, ra tay hay không ra tay? Ra tay hay không ra tay?
Thân thể của Vân Thí Thiên đang kề bên cạnh chắc chắn không chịu nổi một kích của nàng.
Trước mắt, thân ảnh Vân Thí Thiên càng ngày càng gần, sát khí cường hãn kia, bức bách tại chân mày. (đuôi lông mày)
Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Thí Thiên.
Mắt thấy chưởng lực của Vân Thí Thiên sẽ đánh tới trên người nàng, như thế điện quang hỏa thạch, tay Lạc Vũ cầm con dao bỗng nhiên nắm thành quyền. (uy lực như sấm chớp hỏa bạo)
Đánh cuộc một lần, đánh cuộc nàng không có nhìn lầm người.
Lấy mạng đánh cuộc một trận, đánh cuộc rằng nàng không thương tổn hắn, và nàng cũng sẽ không bị thương tổn.
Tin tưởng, thì sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Không tin, thì sẽ hoàn toàn không tin
Nắm chặt tay, Lạc Vũ chuẩn bị để nhận toàn bộ đợt tấn công.
Trước mắt, Vân Thí Thiên mang theo lực lượng dũng mãnh cùng thân ảnh mạnh mẽ mà đến.
Lạc Vũ nắm chặt tay, thân hình căng ra giống như một dây cung.
Mặc thân mà qua, như gió nhẹ phất cành liễu, thẳng hướng phía trước mà đi.
Cánh tay của Vân Thí Thiên xuyên qua nàng, thân hình xuyên qua nàng, biến mất sau lưng nàng, vô tung.
Không có cái gì công kích dũng mãnh, cái gì cũng không có.
Hai mắt Lạc Vũ trợn to chậm rãi cong lên, cười.
Nàng, không có nhìn lầm.
Trước mắt, tất cả ảo giác biến mất, chỉ có cung điện nguyên thủy kia nằm ngay tại trước mắt.
Lạc Vũ thở dài một hơi, lúc này mới cảm giác được phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Vân Thí Thiên, ban nãy ta….
Buông lỏng tâm tình quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên, Lạc Vũ vui sướng nói được một nửa, tức thì dừng lại ngay lập tức.
Trước mắt, Vân Thí Thiên gắt gao từ từ nhắm hai mắt, trên mặt kia là phẫn nộ thật lớn cùng sát khí.
Mà trên tay kia, đấu khí màu tím đã ngưng tụ đến cực hạn, đang để ở phía trước thân thể của hắn, chỉ cần tiến về phía trước một thước, ánh sáng tim kia sẽ in vào ngực của nàng.
Vui sướng trong mắt trầm xuống thật sâu.
Hóa ra ảo giác vốn là song phương. (cả hai người cùng chịu ảo giác)
Hóa ra, không chỉ nàng không ngừng tin tưởng hắn trong mọi sự tình, mà còn cần hắn tin tưởng nàng.
Trong cung điện đã trở lại như lúc đầu, yên tĩnh không tiếng động, nhưng trong lòng Lạc Vũ lại ngũ vị hỗn tạp.
Vân Thí Thiên không tín nhiệm nàng sao?
Hắn, đúng là vẫn chỉ tin tưởng chính mình sao?
Lạc Vũ cảm giác được tay nàng bị Vân Thí Thiên nắm chặt, đã đau đến chết lặng.
Đó là lực lượng của Vân Thí Thiên, đó là phẫn nộ của Vân Thí Thiên, đó cũng là áp lực nội tâm của Vân Thí Thiên.
Nhìn đấu khí màu tím trước mắt càng ngày càng gần.
Khóe miệng Lạc Vũ chậm rãi hiện lại một tia cười khổ, nhưng không có trốn, nàng vẫn đứng tại chỗ nhìn Vân Thí Thiên.
Nàng không quấy rầy hắn, nàng chờ quyết định của hắn.
Nàng thích Vân Thí Thiên, nàng muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, trong lúc nguy hiểm nhất nàng sẽ đem phía sau lưng giao cho hắn. (phía sau lưng là vị trí trọng yếu, chỉ giao cho người mình tin tưởng nhất, giao phó vị trí sau lưng cũng đồng thời là giao phó tính mạng mình)
Đồng thời càng muốn, trong lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, hắn cũng có thể giao phía sau lưng lại cho nàng.
Nàng không còn suy nghĩ hỗn loạn nữa, nàng không ham vinh hoa phú quý, quyền lực thiên hạ.
Nàng thầm nghĩ không hề giữ lại chút gì, dành tất cả cho người nàng yêu.
Thầm nghĩ muốn một tình yêu thuần túy, không có bất cứ tâm kế gì.
Nàng chờ Vân Thí Thiên đưa cho nàng đáp án, nếu như không tin, từ nay về sau, nàng tuyệt không bao giờ tin tưởng, kiếp này cùng Vân Thí Thiên không thể tái hợp.
Giữa cung điện không có gió, nhưng Lạc Vũ lại cảm thấy âm hàn tận xương.
Một bên thiên đường, một bên địa ngục.
Đấu khí màu tím càng ngày càng gần, cơ hồ đã in lại trong ngực nàng.
Lạc Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, công lực toàn thân ngưng tụ tại ngực, chuẩn bị đỡ một chưởng này của Vân Thí Thiên, khóe miệng cười khổ bất đắc dĩ nhưng lại ẩn chứa thật sâu thất vọng.
Yên tĩnh không tiếng động, bọt nước rơi tí tách.
Không có cơn đau như trong dự đoán, cũng không có sự tấn công mãnh liệt trong ý nghĩ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một chưởng tuyệt sát kia, nhưng lại không hạ xuống.
Chỉ là một đạo ánh mắt cực nóng, phóng ra từ thân thể của hắn, kẻ khác khó có thể bỏ qua.
Lạc Vũ chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt, Vân Thí Thiên nhìn nàng thật sâu, thật sâu, hai tròng mắt đen như diệu thạch kia phát ra ánh sáng run rẩy, phát sáng mỹ lệ kinh người.
Hai mắt đối mặt, mặc dù ánh mắt như trước.
Nhưng cảm tình trong đó, cũng đã nghiêng trời lệch đất, không còn như ngày hôm qua nữa.
Vân Thí Thiên chậm rãi nâng tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua mặt Lạc Vũ:
Đứa ngốc.

Nhưng ánh mắt kia lại hiện lên tia ôn nhu, phảng phất như tất cả mọi điều trên thế gian đều đã ở trước mặt hắn.
Tình thâm không cần giải thích, nhiều ngôn ngữ không thể nói ra khỏi miệng, chỉ còn một câu cực kỳ sủng nịnh, một câu khắc sâu trong lòng
đứa ngốc
.
Khóe miệng thất vọng chậm rãi giương lên, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên từ trong ảo ảnh bước ra, nhìn chăm chú thật sâu vài lần, nhẹ nhàng mỉm cười:
Tại sao lại đến vương cung tìm ta trước?

Tại sao không đến mật địa trước để tìm bí mật của mờ ảo thần thông
Nàng vẫn không có hỏi, ngay tại lúc đó nàng đã suy đoán ra đáp án.
Đầu ngón tay Vân Thí Thiên lướt qua đôi môi đang mỉm cười của Lạc Vũ, nghe vậy, đầu ngón tay trên môi nàng đè xuống một chút.
Âm thanh trầm thấp:
Một bí ẩn trong truyền thuyết, cùng một người sống sờ sờ, chẳng lẽ còn cần ta phải lựa chọn sao?

Chẳng lẽ còn cần phải lựa chọn.
Lựa chọn giữa một bên là xưng bá đại lục, một bên chỗ tốt gì cũng không có.
Này chẳng lẽ không muốn lựa chọn?

Ta đủ mạnh mẽ rồi, không cần mờ ảo thần thông, cũng đã có thể xưng bá thiên hạ.
Vân Thí Thiên nhìn ra nghi vấn của Lạc Vũ, trừng phạt miết nhẹ cằm của Lạc Vũ, khẩu khí cực kỳ càn rỡ.
Cho nên, ta quyết định cho ngươi cơ hội.
Cho ngươi cơ hội giải thích với ta.
Nếu đã là người của hắn, hắn có thứ gì tốt tự nhiên sẽ cho nàng, không cần nàng phải đi đoạt.
Cho nên, hắn không có dứt khoát đánh ra một chưởng lấy mạng Lạc Vũ.
Hắn tin tưởng ánh mắt của hắn, hắn quyết định thử một lần tin tưởng.
Mà, bây giờ, không có uổng phí tín nhiệm của hắn.
Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói, trong mắt nhìn Vân Thí Thiên rung động.
Trong nháy mắt, trái tim giống như mùa đông giá lạnh gặp mùa hè nóng bức, băng tuyết hòa tan, muôn hoa nở rộ, cảm giác, tuyệt không thể tả.
Trở tay, dùng sức rút khỏi tay của Vân Thí Thiên đang nắm chặt tay nàng, không chờ cho Vân Thí Thiên tức giận.
Lạc Vũ nhón chân, ôm chầm lấy cổ Vân Thí Thiên, kéo xuống, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mỏng mà lạnh như băng.
Trong lúc thân mật, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ kiên quyết nói:
Từ nay về sau, chàng là của ta.
Sinh là người của Quân Lạc Vũ ta, chết là quỷ của Quân Lạc Vũ ta.

Nàng nhận thức rồi, từ giờ khắc này trở đi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Vân Thí Thiên, tuyệt đối không.
Ánh mắt sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, biểu tình kinh ngạc.
Lạc Vũ chưa từng chủ động hôn qua hắn, Vân Thí Thiên sau khi sửng sốt, lập tức cong cong hai mắt, cực kỳ bá đạo nói:
Những lời này là để ta nói.

Đồng thời bàn tay to ôm lấy, cúi xuống làm một cái hôn môi sâu sắc.
Không coi ai ra gì, kiếp này đã định.
Cung điện yên tĩnh, không còn âm trầm lạnh như băng như ban nãy, mà ôn hòa như xuân.

Không hành động giả dối, tương huề gần nhau, có thể vượt qua chân thật hư ảo cảnh, không sai.
Ngay lúc hai người không coi ai ra gì đang hôn môi, một đạo âm thanh thê lương vang lên.
Đại điện trống rỗng, bỗng nhiên, bầu trời trên đỉnh đầu biến hóa.
Vô số hỏa cầu đỏ rực, bay qua lại, nối tiếp nhau bay vù vù qua.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nghe tiếng xé gió, sau khi Vân Thí Thiên chưa thỏa mãn hôn nhẹ một cái, hơi tách ra, dắt tay nhau ngẩng đầu quan sát.
Những ngôi sao lóng lánh rực rỡ, bay qua bay lại.
Không phải cao không thể chạm tới, mà là cho người ta có cảm giác chỉ cần vươn tay ra là có thể hái chúng.
Nhìn giống như ngôi sao, thật ra là những đấu khí sắc hồng bao lấy vật phẩm bay qua lại.

Lấy sức mạnh thúc đẩy, có điểm bản lãnh.
Lúc này tâm tình Vân Thí Thiên đang rất tốt, nhướng mày lãnh đạm, âm thanh như tiếng xé gió nói.

Nhân tiện xem các ngươi có duyên phận với chúng hay không.
Âm thanh thê lương kia lại một lần nữa vang lên, nhưng trong đại điện lại không nhìn thấy người của hắn.
Vân Thí Thiên nghe vậy, trong mắt hắc quang chợt lóe, cúi đầu nhìn Lạc Vũ một cái.
Lạc Vũ nghe xong cũng đang hiểu, những
ngôi sao
bay qua bay lại này là để cho bọn họ hái.
Lập tức, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngẩng đầu quan sát trên đỉnh đầu bay qua vật gì đó.
Đấu khí bao vây, bay nhanh mà qua, cái gì cũng thấy không rõ lắm, Lạc Vũ phát hiện chính mình rất bất lợi, nàng không biết nơi ấy là cái gì.
Vân Thí Thiên thì trái lại, không phải Lạc Vũ có thể sánh bằng.
Sau khi suy nghĩ một chút, chỉ thấy Vân Thí Thiên phi thân nhảy lên, từ trong hư không bắt được một đám lớn những tinh thể đấu khí màu tím.
Rơi xuống đất, tay Vân Thí Thiên run lên.
Đấu khí hồng sắc kia rất nhanh thối lui.
Có thể thấy bị bao lấy bên trong là một thanh đao, một thanh loan đao màu đỏ hiện ra trong tay Vân Thí Thiên.
Là một chuôi kỳ lân đao, thân đao ánh lên màu tím hồng, không biết làm từ vật gì, một khi triển khai, phả vào mặt là khí phách cùng sát khí kinh người, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Kỳ lân la sát đao.
Tay Vân Thí Thiên khẽ run lên.
Kỳ lân la sát đao, ngàn năm trước, trong đại chiến Phật Tiên Nhất Thủy bị mất, là quỷ đầu thần đao đứng hàng thứ 3 trong Thần Binh Phổ tại đại lục Vong Xuyên.
La sát vừa ra, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hôm nay, lại rơi vào tay hắn.

Sát tinh xứng sát đao, tới phiên ngươi.
Âm thanh thê lương chuyển hướng sang Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhìn đỉnh đầu, tính toán có phải hay không tùy tiện cầm đại một cái.
Chỉ thấy đi theo ngay sau Vân Thí Thiên, đã chui vào lòng nàng từ lúc nào, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ xem kịch vui, Tiểu Ngân đột nhiên xuất hiện.
Ngân quang chợt lóe, vọt vào hướng tinh quang trên trời.
Tử hồng quang mang hiện lên, tiểu Ngân bổ nhào về một tia sáng trông rất bình thường ở phía trước, nó ôm lấy một tinh thể lớn bằng một quả trứng gà lớn, trong nháy mắt xoay người bắn trở về.
Cao cao giơ lên móng vuốt trên tay, đưa đồ vật vào tay của Lạc Vũ.
Trong khóe mắt ánh lên tia sáng hưng phấn, trong miệng kêu chi chi, thật cao hứng quá a.
Chương 52: Đại Náo Phi Vũ Quốc
Lạc Vũ đưa tay tiếp nhận, dùng lực đè xuống, tinh thể màu tím vẫn không nhúc nhích.
Lại đè, vẫn là không nhúc nhích.
Này… Lạc Vũ giương mắt nhìn Vân Thí Thiên, ý hỏi: Đó là vật gì vậy?

Chọn một cái khác thôi.
Vân Thí Thiên cũng không thấy thứ này có gì tốt, xen vào nói một câu.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, những tinh thể tím bay trên đỉnh đầu đều biến mất toàn bộ, chui vào 4 phía vách tường.

Thì ra là ngươi.
Các tinh thể biến mất, trong cung điện trống rỗng, không biết từ lúc nào nam nhân tang thương đã khoanh 2 chân ngồi bên cạnh Lạc Vũ.
Lúc này, lão nhân đảo mắt nhìn qua Tiểu Ngân, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Có nó giúp ngươi, xem ra minh minh trong lúc đó thật là do định số a.
Nam nhân tang thương chậm rãi ho khan lên, lời nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

Hắn biết mờ ảo thần thông.
Lạc Vũ kéo kéo tay Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên nghe vậy nhìn nam nhân tang thương khẽ cau mày.

Đáng tiếc, bị trúng một chưởng của ngươi, không thể sống lâu thêm được nữa rồi, ngươi muốn được đến mờ ảo thần thông, nhưng xem ra là không có khả năng này rồi.
Nam nhân tang thương nhìn Vân Thí Thiên, chậm rãi nói.
Lạc Vũ nghe vậy, nhìn kỹ.
Chỉ thấy nam nhân này vốn đã là đèn dầu sắp cạn, lúc này sắc mặt càng thêm khó coi, sợ là giờ này, phút này sẽ…
Nàng không khỏi sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn Vân Thí Thiên dở khóc dở cười.
Vân Thí Thiên hẳn là muốn tìm được người này, đáng tiếc, hắn lại bị Vân Thí Thiên đánh cho một phát…

Những người khác cũng không đạt được là đủ rồi.
Vân Thí Thiên nhìn nam nhân tang thương, sau một chút dao động, lạnh lùng trầm giọng nói.
Nam nhân tang thương nghe vậy nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, không phản cảm cũng không đồng ý.
Ngay sau đó quay đầu nhìn Lạc Vũ:
Bộ tộc Phiêu Miễu của chúng ta, truyền thừa ngàn năm, tới tay ta là dòng dõi cuối cùng, hôm nay rốt cục đoạn tuyệt. (truyền từ đời này sang đời khác)
Nơi đây là do vị tiền bối mà ta sùng kính tu kiến nên, ta ngẫu nhiên du ngoạn đến tận đây.
(xây dựng)
Nói đến đây, Vân Thí Thiên chỉ nhìn thấy môi của hắn vẫn còn đang mấp máy, nhưng lại không nghe thấy âm thanh, không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn đây là chỉ muốn nói chuyện cho một mình Lạc Vũ nghe.

Ngẫu nhiên gặp phụ thân ngươi, được đến tín vật của ta, hôm nay ngươi lại nắm vật ấy trong tay, như vậy sứ mạng của bộ tộc Phiêu Miểu chúng ta sẽ do ngươi kế thừa, mở ra vùng đất bí mật của tộc Phiêu Miểu chúng ta, sau đó mang
Thiên tinh vụ hoa
đến cho gia tộc Lâu Tinh.
Sau khi tặng vật ấy xong, mờ ảo thần thông mà các ngươi muốn, tự nhiên sẽ có người truyền cho ngươi.

Âm thanh bồi hồi vừa hạ xuống bên tai, dần dần trở về yên tĩnh.
Lạc Vũ tương đối kinh ngạc, bộ tộc Phiêu Miểu, tín vật của bọn họ, là vật gì vậy?
Sao nàng lại không biết gì cả vậy.
Thiên tinh vụ hoa, gia tộc Lâu Tinh, những cái này lại là cái gì nữa?
Ý niệm trong đầu vừa mới chuyển động.
Nam nhân tang thương nọ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén tuyệt đối.
Ánh sáng rực rỡ màu làm lóe sáng trên bầu trời, trong nháy mắt cả đại điện bừng sáng.

Từ đâu tới đây thì về lại nơi đó, đi thôi.
Âm thanh thương lão của nam nhân kia vẫn vọng lại trong đại điện.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên chỉ cảm thấy khí tức chung quanh dày đặc hẳn lên, ngay sau đó cuồng phong gào thét, mặt đất dưới chân đột nhiên dâng lên, nâng bọn họ lên phía trên.
Lạc Vũ cúi đầu, cung điện nguyên thủy phía dưới bắt đầu sụp đổ.
Đôi mắt nam nhân tang thương khép lại, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, phát sáng giống như sao trên bầu trời.
Bọn họ không ngừng được nâng lên trên mặt đất, đã không thể lại thấy được tình cảnh bên dưới nữa rồi.
Bộ tộc Phiêu Miểu, người cuối cùng còn sót lại cũng đã ra đi như thế.
Cuồng phong thổi qua, gió di chuyển bốn phía.
Điên cuồng mãnh liệt nâng lên, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên bị ném ra xa xa bên ngoài.
Mật địa nhiều năm qua của Phong Lâm, nương theo Lạc Vũ và Vân Thí Thiên bị tung ra ngoài, đột nhiên lún xuống, tiêu hủy tất cả.
Gió qua bốn phía, ánh bình minh đã sớm chiếu trên mặt đất, màu vàng rực rỡ mọc ở phương đông.

Chủ nhân…
Ngay khi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên bị tung ra ngoài, đám người Yến Lâm lập tức liền cảm giác được, lam quang từ xa xa lóe ra.
Đứng vững ở nơi cao nhất tại nơi này, Lạc Vũ giương mắt nhìn mọi người liếc mắt một cái.
Một mảnh đống hỗn độn, cái gì cũng không có, cái gì cũng không còn lại.

Mật địa mở ra, một người cũng không còn.
Yến Trần nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lạc Vũ, hắn liền ứng đáp ra một câu như vậy.
Cũng may bọn hắn phản ứng nhanh tránh ra, nếu không, lúc này đây chỉ sợ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Lạc Vũ tức cười, theo nàng biết, những người đuổi theo nàng…

Không cần để ý tới.
Lúc này tâm tình Vân Thí Thiên vô cùng tốt, một tay ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ:
Nàng cho ta…


Ô…
Một lời còn chưa nói hết, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng chim ưng kêu.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lập tức nhíu lại thật chặt, là phi ưng truyền tin của ám lâu, chỗ của Quân Phi đã xảy ra chuyện gì rồi sao, lại cho phi ưng đến nơi này truyền tin.
Nàng huýt sáo dài một tiếng, phi ưng bay xuống.

Ám lâu bị thương nặng, bá phụ bá mẫu bị Phi Vũ Quốc vương bắt đi.

Cha nàng, nương nàng đã bị Phi Vũ Quốc vương bắt đi?
Nháy mắt, Lạc Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nàng như nổ
ầm
một tiếng, một cỗ lửa giận vọt lên.
Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, mảnh giấy truyền tin trong tay bị bàn tay giận dữ của nàng trực tiếp nắm đến nát bấy.

Khốn kiếp.
Cắn chặt hàm răng, Lạc Vũ tức giận tận trời.
Đứng bên cạnh nàng, Vân Thí Thiên cũng nhìn thấy tin tức vừa truyền đến, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng lạnh.

Đi Phi Vũ.

Dám động đến cha mẹ người của hắn, Phi Vũ Quốc vương, chính ngươi muốn chết rồi.
Yến Lâm nghe vậy lập tức gật đầu một cái, hai tay để trước ngực làm thành một thủ thế, một đạo ánh sáng màu thâm lam bắn thẳng lên trời.
Đó là tín hiệu triệu hồi.
Chốc lát, ở bầu trời xa xa có một đạo bóng đen bay nhanh như chớp mà đến.
Tốc độ của nó so với Hỏa Linh Phi Bằng cấp tám, không biết còn nhanh hơn tới mức nào.
Linh Thứu cấp mười, được mệnh danh là ma thú không trung tại đại lục Vong Xuyên, tốc độ cực nhanh, nháy mắt có thể đi đến ngàn dặm, lực chiến đấu cường hãn, còn lợi hại hơn nhiều Uẩn Hỏa Kim Sư cấp mười.
Ma thú này là do Yến Lâm hao phí vô số tâm huyết mới bắt được.
Linh Thứu với cái đầu màu hồng, mới đây còn ở xa xa cuối chân trời.
Sau một khắc, nó thét lên một tiếng đã đáp xuống trước mặt mọi người.
Thân hình khổng lồ, thần thái cao ngạo.
Kiêu ngạo nhìn Lạc Vũ đứng đối diện với nó, lại hãnh diện cực kỳ quay đầu đi.
Tiểu Ngân vẫn ngồi xổm trong lòng Lạc Vũ thấy vậy liền bay vọt ra.
Nhảy lên trên đầu Linh Thứu, tiểu móng vuốt duỗi ra, đã xé đi mấy cọng lông màu hồng trên đỉnh đầu Linh Thứu.
Tiểu bộ dáng cố gắng làm cho uy nghiêm, miệng không ngừng chít chít chóe chóe.
Xem bộ dáng, thật giống như là đang giáo huấn cái tên bá chủ trên không trung này.
Mà Linh Thứ sau khi nhìn Tiểu Ngân một cái, lại thật đúng là phục phục thiếp thiếp (cúi đầu phục tùng) không động đậy, tùy ý Tiểu Ngân nhổ lông nó, giáo huấn nó.
Thần thái con ma thú này vốn rất kiêu ngạo với Lạc Vũ, giờ đây thật đúng là hòa hoãn rất nhiều.
Tình huống này làm cho Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của ma thú bá chủ không trung này rồi nha.
Năm đó, ba người bọn họ liên thủ mới có thể khống chế được nó, sao bộ dáng nó hôm nay lại ôn hòa như vậy.
Chẳng lẽ, nó đổi tính?
Đừng nói đám người Yến Lâm, ngay cả Vân Thí Thiên cũng có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn hành động của Linh Thứu và Tiểu Ngân, đôi mắt hắn chăm chú quan sát Tiểu Ngân.
Nhưng cũng không có hành động gì, sau đó Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ lên người Linh Thứu.
Trước tiên hãy giải quyết chuyện của cha mẹ Lạc Vũ rồi mới tính đến chuyện khác đi.
Về phần lai lịch của Tiểu Ngân, hắn tất nhiên còn có thời gian khác có thể hỏi Lạc Vũ.
Mà Lạc Vũ một lòng một dạ sớm đã bay đến bên người cha mẹ nàng, hận không thể mọc thêm cánh bay trở về, nàng căn bản không hề chú ý đến hành động của Linh Thứu và Tiểu Ngân.

Không cần lo lắng.
Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ đứng vững trên lưng Linh Thứu, nắm tay Lạc Vũ thật chặt, âm thanh rất lãnh đạm.
Nhưng lại tràn ngập tự nhiên.
Một Phi Vũ Quốc vương nho nhỏ, nếu dám động đến cha mẹ Lạc Vũ.
Hắn nhất định san bằng Phi Vũ quốc, người trong vương thất Phi Vũ một người cũng đừng mong sống sót.
Lạc Vũ đứng bên cạnh Vân Thí Thiên nghe vậy gật đầu, trong mắt lạnh như băng một mảnh.

Đi.

Ra lệnh một tiếng, Linh Thứu giương cánh bay lên không, cấp bách bay về hướng Phi Vũ quốc.
Ánh dương tươi đẹp nhô lên cao, bầu trời xanh lam phía trên, mây trắng bay phía dưới đằng đằng sát khí.
Bầu trời vẫn xanh, mây vẫn trắng nhàn hạ bay.
Một đạo khiếp sợ tin tức chấn động ba nước, hướng phía bốn phương tám hướng bay nhanh truyền bá đi.
Một đêm trong lúc đó ở Phong Lâm quốc, toàn bộ người của hoàng thất từ thấp đến cao và tất cả cao thủ lam tôn đều không có một người còn sống sót, toàn bộ đều tử vong trong mật địa.
Mà Phong Lâm quốc tồn tại hơn một trăm ngàn năm qua, vẫn luôn bị Phi Vũ và Hạo Tàng dòm ngó, cũng một đêm trong lúc đó, hóa thành hư vô, tất cả đều bị hủy diệt.
Từ nay về sau, mật địa trở thành phế tích, đã không còn tồn tại bất cứ thần tích gì nữa rồi.
Tin tức bùng nổ dưới bầu trời xanh, lấy tốc độ kinh người truyền bá đi.
Phong Lâm vương quốc, chẳng khác gì bị huyết tẩy rồi.
Gió qua ngọn cây, ánh nắng tươi đẹp mặc dù không khác gì mọi năm.
Nhưng lại làm cho người ta cảm giác được hết sức âm trầm cùng lạnh như băng.
Phong Lâm, Hạo Tàng, Phi Vũ.
Khoảng cách giữa Hạo Tàng và Phong Lâm tương đối gần, mà Phong Lâm cùng Phi Vũ bị ngăn cách bởi Hạo Tàng ở giữa, cho nên đường đi có xa hơn một chút.
Tin tức bên đây thu được cũng chậm nhất.
Bóng đêm nặng nề, Hạo Tàng vương cung.

Cái gì, một đêm huyết tẩy, một người cũng không còn sót lại?
Hạo Tàng Quốc vương nghe người đưa tin ngày đêm kiêm trình chạy trở về truyền đạt tin tức, nhất thời cả kinh nhảy dựng lên.
Chỉ có thời gian mấy ngày, toàn bộ hoàng tộc Phong Lâm đã bị huyết tẩy rồi?

Vâng, hoàng tộc Tân thị xuống mật địa, toàn bộ tử vong.

Thừa tướng Hạo Tàng quốc cả kinh, sắc mặt khẽ biến.

Theo tin tức truyền tới, vốn là buổi chiều hôm qua…
Biến sắc thì biến sắc, thừa tướng Hạo Tàng vẫn hồi bẩm tất cả sự tình xảy ra lên trên.
Ánh đèn chập chờn, chiếu rọi nội cung vốn huy hoàng lộng lẫy, nay là một mảnh áp lực.

Mật thất bị hủy, nguyên nhân là…..
Khuôn mặt của Quốc vương Hạo Tàng có chút co giật.
Cao thủ của Phong Lâm cùng hoàng tộc, chủ yếu là bị chết trong mật thất.
Như vậy ngày đó trong mật thất kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là do Lạc Vũ làm?
Lý Huyền vốn ở trong nội cung của Quốc vương Hạo Tàng dưỡng thương, nghe thế, liền vòng vo suy nghĩ, khiếp sợ nói.
Thừa tướng của Hạo Tàng nghiêm túc gật đâu:
Căn cứ vào tin tức được truyền lại, thì không thoát được quan hệ với nàng.

Hạo Tàng và Phong Lâm vốn ở gần nhau.
Tin tức này là vô cùng rõ ràng, một điểm bí ẩn cũng không có.
Quốc vương Hạo Tàng và Lý Huyền nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia tuyệt đối kinh hãi.
Cả hai người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Lạc Vũ đuổi theo người nọ, mà bây giờ hoàng thất Phong Lâm trong một đêm gần như bị diệt tộc, ý tứ này chẳng phải nói chuyện của Phong Lâm quốc là có dính dáng cùng Lạc Vũ sao.
Chuyện này nếu là thật, đắc tội cùng Lạc Vũ, một đêm diệt tộc.
Hậu quả này….
Thật sự là quá cường đại….

Bây giờ, nàng ở chỗ nào?
Lý Huyền điều chỉnh hô hấp một chút hỏi.

Không biết, nhưng chúng ta ở ngoài kinh thành bắt được phi ưng truyền tin, có tin tức này, xem ra người truyền tin không biết địa điểm, truyền tin đi khắp nơi rồi.

Thừa tướng Hạo Tàng quốc vừa nói xong, lập tức lấy tin tức cầm trong tay đưa cho Quốc vương Hạo Tàng.
Quốc vương Hạo Tàng tiếp nhận cùng Lý Huyền nhìn vào.
Nhất thời mắt hai người đều trợn tròn.

Phi Vũ… Muốn tiêu diệt…
Khuôn mặt của Quốc vương Hạo Tàng cơ hồ cũng vặn vẹo rồi.

Đi, đi mau, đi đường tắt.
Mà ngay trong lúc Quốc vương Hạo Tàng nhăn nhó mặt, Lý Huyền bỗng nhảy dựng lên.

Vân Thí Thiên chống lại Phi Vũ, đi, đi.
Quốc vương Hạo Tàng cũng có phản ứng lại rồi.
Đây là trò vui trăm năm khó gặp.
Hơn nữa hoàng tộc Phong Lâm quốc diệt, nếu Phi Vũ quốc cũng diệt.
Vậy chẳng phải Hạo Tàng quốc bọn họ sẽ trở thành thế lực duy nhất sao….

Đi đường tắt, mau…

Trong lúc nhất thời, vương cung Hạo Tàng người ngã ngựa đổ, hỏa linh cấp tám bay đi, bay về phía Phi Vũ quốc.
Bầu trời tối đen, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đằng đằng sát khí từ Phong Lâm bay tới Phi Vũ.
Quốc vương Hạo Tàng quốc và Lý Huyền từ Hạo Tàng, bay nhanh hướng tới Phi Vũ.
Bóng đêm mê hoặc yên tĩnh, nhưng lại không ngăn cản được sự hỗn loạn đang âm thầm diễn ra.
Ngày thứ ba, trong vương cung của Quốc vương Phi Vũ quốc.

Quốc vương, lão phu muốn hỏi ngươi một chút, tại sao lại cố chấp muốn Lạc Vũ làm con dâu của ngươi?
Trong đại điện của vương cung, Nghiêm Liệt cau mày nhìn Quốc vương Phi Vũ quốc trước mặt.
Hắn mới đến được một lúc, lại nhận được tin tức Quốc vương Phi Vũ sử dụng quân đội bắt cha mẹ của Lạc Vũ giam giữ vào hoàng cung.
Việc này không phải việc lớn nhưng cũng không phải nhỏ.
Nhưng hắn tuyệt đối nhìn không ra gây chuyện với Vân Thí Thiên lại có thể coi là việc nhỏ.
Quốc vương Phi Vũ cũng không phải hạng người vô năng.
Hẳn là rất rõ ràng hậu quả của việc lấy cứng đối cứng.
Nhưng là, tại sao lại kiên trì với việc này như vậy.

Nghiêm hiệu trưởng, việc này không cần ngươi quản.
Sắc mặt của Quốc vương Phi Vũ rất trầm.

Không cần chúng ta quản, Quốc vương bệ hạ, tốt nhất ngươi nên cấp cho lão phu một câu trả lời thuyết phục, đệ tử của lão phu không phải để cho Quốc vương bệ hạ ngươi muốn làm thế nào thì được thế ấy.

Hội trưởng Hiệp hội dược sư Phủ Hạc Vu ngồi ở bên cạnh Nghiêm Liệt, sắc mặt cũng rất khó coi.
Mọi chuyện vốn đều rất tốt.
Nhưng từ hai ngày trước Vương Hầu cùng Hoàng Vũ và Lạc Lê cùng nhau tìm tới cửa, thỉnh cầu hỗ trợ.
Hắn mới biết được Quốc vương bệ hạ, lại bắt đi cha mẹ của Lạc Vũ.
Lại còn tìm bắt Lạc Lê.
May mà Vương Hầu và Hoàng Vũ cơ trí, giấu Lạc Lê đi nơi khác.
Nếu không, hẳn cũng bị Quốc vương Phi Vũ giam giữ rồi.
Lạc Vũ lúc này mới dành được danh hiệu đệ nhất trong đại hội trao đổi giữa ba nước, đáng nhẽ là chuyện tình cực kỳ vinh quang.
Quốc vương Phi Vũ chẳng những không ban thưởng, ngược lại còn đuổi bắt cha mẹ nàng.
Điểm này, thật sự làm cho hắn không nghĩ ra.
Nếu là muốn chèn ép Lạc Vũ, muốn bắt giữ cha mẹ của Lạc Vũ, định không chế nàng.
Như vậy cũng phải xem hắn đáp ứng hay không đáp ứng.
Hiệp hội dược sư ba nước của hắn, cũng không phải dễ chọc.

Ta không có ý tứ làm khó dễ Lạc Vũ.
Quốc vương Phi Vũ thấy Phủ Hạc Vu có thái độ cứng rắn, nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.

Không làm khó? Ta nhìn không ra việc làm của ngươi cũng gọi là không làm khó.
Sắc mặt của Phủ Hạc Vũ rất trầm.

Hội trưởng, việc này ngươi không biết rõ chân tướng…
Quốc vương Phi Vũ muốn nói lại thôi, nói một nửa rồi lại không nói gì nữa.
Phủ Hạc Vũ nghe vậy muốn mở miệng, Nghiêm Liệt khoát tay với ông.
Sau đó nhìn Quốc vương Phi Vũ nói:
Quốc vương, không phải chúng ta đứng về phía Lạc Vũ, mà là chuyện ngươi làm không quang minh chính đại.
Tình huống hiện giờ, rất đơn giản.
Lạc Vũ có quân vương Vọng Thiên hậu thuẫn, cuộc sống của Phi Vũ quốc chúng ta sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.
Mà mặc kệ Quốc vương bệ hạ ngươi xuất phát từ bất cứ lo lắng gì, làm ra quyết định như thế, hậu quả này
, Quốc vương, ngươi hẳn là rõ ràng.
Quốc vương, lão phu rất muốn biết, vì cái gì?

Một bên, Phi Vũ quốc phồn vinh hưng thịnh.
Một bên, Phi Vũ quốc gặp phải đại địch.
Này, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn khó khăn.
Mà sự lựa chọn như thế này, trừ phi việc Lạc Vũ gả cho Giá Hiên Mặc Viêm làm con dâu của Quốc vương Phi Vũ mang lại chỗ tốt lớn hơn, mới khiến cho Quốc vương Phi Vũ gặp phải vương giả tím tôn vẫn không thoái nhượng.
Thật sự làm cho người ta nghĩ không ra nguyên nhân là cái gì.
Quốc vương Phi Vũ nghe Nghiêm Liệt phân tích, mày gắt gao nhíu chặt, không có mở miệng ngay.
Đại điện huy hoàng lộng lẫy, nhưng không khí lại làm cho người ta thấy áp lực.

Về vấn đề này, Lạc Vũ nàng vốn là…

Trầm ngâm một lúc lâu, Quốc vương Phi Vũ chần chừ chậm rãi mở miệng.
Mà lúc này, phía bên kia vương cung của Phi Vũ quốc.
Mặt Giá Hiên Mặc Viêm xanh mét cùng Tân Thần Tinh một đường xông vào thiên lao của vương cung.

Tam vương tử, nơi này ngài không thể vào…


Cút.

Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm rất lạnh, vài nắm đấm tức thì đánh vào thị vệ đang cản đường.
Tân Thần Tinh theo sát bên cạnh Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy, nhẹ giọng nói:
Ngươi đừng nóng giận, chúng ta đi thả bọn hắn là được rồi.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không trả lời, đằng đằng sát khí chạy vào trong.
Hôm nay hắn mới biết được phụ thân của hắn lại bắt cha mẹ của Lạc Vũ giam giữ tại vương cung.
Vậy là sao, sợ Lạc Vũ không lấy hắn làm chồng, nên dùng cha mẹ của nàng để uy hiếp?
Hắn Giá Hiên Mặc Viêm còn chưa suy bại đến mức ấy.
Hắn còn không cần một cái hôn sự ép buộc như thế.
Càng huống chi, Lạc Vũ là do hắn hủy hôn.
Là chính miệng hắn nói không muốn, thối hôn, mặc dù sau này hắn hối hận rồi.
Không nghĩ khinh địch buông tha Lạc Vũ như vậy.
Nhưng nếu dùng thủ đoạn như thế này, hắn khinh thường.
Tân Thần Tinh thấy Giá Hiên Mặc Viêm không trả lời nàng, vẻ mặt phẫn nộ xông tới phía trước, mắt thoáng chốc buông xuống một chút.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe được tin tức này, ngay cả phụ vương của hắn cũng không thèm bẩm báo, trực tiếp chạy tới đây, muốn thả cha mẹ của Lạc Vũ.
Tính tình Giá Hiên Mặc Viêm cao ngạo như vậy, khinh thường coi đây là uy hiếp làm cho Lạc Vũ đáp ứng.
E rằng sâu trong nội tâm của hắn không muốn Lạc Vũ cùng hắn đối địch đến mức không thể cứu vãn được.
Trong mắt Tân Thần Tinh hiện lên vẻ hiểu rõ.
Giá Hiên Mặc Viêm thể hiện ra khinh thường Lạc Vũ.
Kỳ thật trong lòng, lại dành một vị trí đặc biệt cho Lạc Vũ.
Không nói cái khác, trong mấy ngày nay, Giá Hiên Mặc Viêm mỗi ngày như nghĩ tới cái gì, chỉ cần có người nói chuyện với nhau về Lạc Vũ, lập tức bất động thanh sắc dựng lỗ tai lên nghe, chỉ như vậy hắn cũng đã thỏa mãn rồi. (tỉnh bơ, không biến sắc)
Nhìn Giá Hiên Mặc Viêm đã đi xa, bóng lưng hừng hực lửa giận, trong mắt Tân Thần Tinh hơi vòng vo xoay chuyển.
Cha mẹ của Lạc Vũ không thể giết.
Nếu không, Vân Thí Thiên tức giận, Phi Vũ quốc sẽ kết thúc.
Nàng suy nghĩ mọi chuyện phải làm sao cho tốt, như thế nào mới có thể làm cho Lạc Vũ và Giá Hiên Mặc Viêm không có lại bất cứ quan hệ gì, chấm dứt chuyện này.

Ngươi đừng vội, bệ hạ vốn đau lòng ngươi, ngươi nói muốn kết hôn, bệ hạ tất nhiên là nghĩ biện pháp, mặc dù việc làm này không quá…

Tâm cơ dấu diếm còn chưa nói hết, Giá Hiên Mặc Viêm đi trước bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tân Thần Tinh.
Tân Thần Tinh sửng sốt, ánh mắt này.

Ta mang ngươi trở về, là bởi vì ngươi đã cứu ta, đừng nghĩ ta là kẻ đần độn mà đùa giỡn.

Hắn sinh ra trong vương thất, sao lại không biết một ít thủ đoạn trong hoàng thất.
Hắn chỉ nghĩ muốn ở trước mặt Lạc Vũ, mượn Tân Thần Tinh làm cho Lạc Vũ tức giận.
Nhưng kết quả lại là hắn bị tức giận đến giậm chân.
Lạc Vũ xấu xí tuyệt đối là người dứt khoát lưu loát.
Tân Thần Tinh này muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn xinh đẹp có xinh đẹp.
Một câu nói nhưng lại muốn lừa gạt người, đem ý tứ mịt mờ giấu ở bên trong, nhìn qua như là đối tốt với hắn, muốn bảo toàn cho hắn.
Nhưng suy nghĩ tinh tế, chính là muốn hắn lui hôn, chính là muốn hắn không cưới Lạc Vũ.
Tâm cơ, tâm cơ, đùa giỡn tâm cơ với hắn.
Thực khiến cho người ta phiền lòng.
Đem ra so sánh, Lạc Vũ tốt hơn cô ta không biết bao nhiêu lần.
Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên cảm giác hắn có điểm nhìn sai.
Bản tính, bản tính, bản chất xinh đẹp thuần khiết, thì bề ngoài khiếm khuyết cũng không quan trọng.
Hắn sẽ không cần phải lúc nào cũng đề phòng, phải nghĩ về ý tứ trong mỗi lời nói, lúc nào cũng phải đề phòng bị người ta nắm mũi dắt đi. (bị lợi dụng)
Mấy ngày nay không nhìn thấy Lạc Vũ, hắn ngược lại suy nghĩ rất nhiều.
Những sự tình hắn không nhận rõ được trong cơn tức giận trước đây, bây giờ bình tĩnh lại cũng đều đã nhìn ra manh mối.
Nhớ tới ngày ấy Tân Thần Tinh nhảy tới che cho hắn, do hắn tức Lạc Vũ che cho người kia mà lờ đi hắn, lí trí bị che mờ hắn liền lui hôn ước.
Giá Hiên Mặc Viêm cảm giác được một cỗ lửa giận vô danh bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Giờ nghĩ lại mới thấy, ngày đó Lạc Vũ cũng đã dàn xếp tốt tình thế của hắn, đem hắn giao cho Nghiêm Liệt trước, mới chạy đến bên Vân Thí Thiên, khi ấy nàng…cũng không có bỏ quên hắn.
Kết quả, hắn bị Tân Thần Tinh với một thân máu tươi nằm trong lòng hắn, khơi mào lửa giận trong lòng hắn nên hắn không nghĩ được gì nữa.
Tân Thần Tinh lúc nào nhảy vào mà không được, thế mà lại chọn ngay lúc đó lại đột nhiên nhảy vào đỡ cho hắn, lúc đó cũng quá là đúng dịp rồi đi.
Giá Hiên Mặc Viêm lạnh lùng liếc Tân Tân Tinh, hung hăng phất tay áo bào, quay đầu bỏ đi.
Đôi mắt Tân Thần Tinh rất nhanh chuyển động, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia tàn lệ, xem ra…

Tam điện hạ, xin dừng bước, bệ hạ có lệnh, thiên lao trọng địa, người nào xông vào, giết ngay lập tức.

Ngay lúc trong mắt Tân Thần Tinh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, thì trước cửa thiên lao đột nhiên có hai lão nhân mặc áo lam đi ra.
Đó là hai vị cao thủ lam tôn trong hoàng thất Giá Hiên.

Kể cả bổn vương tử.
Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm đen nhánh.

Vâng.


Được lắm, vậy cứ thử xem.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy cũng không nói nhiều, năm ngón tay trực tiếp vung lên trước khoảng không.
Một trường kiếm đấu khí màu xanh trống rỗng hiện ra, đánh tới hai đại cao thủ lam tôn.

Tam vương tử cố ý muốn xông vào, như vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Hai đại cao thủ lam tôn thấy vậy vươn hai tay tiếp chiêu.
Lập tức, trước cửa thiên lao là một mảnh đấu khí tung hoành.
Tân Thần Tinh theo sát ở phía sau lặng yên không một tiếng động dời bước xoay người, định chạy đi mật báo cho Phi Vũ Quốc vương.
Nhưng chỉ mới chạy được vài bước.

Ầm.
Chỉ một tiếng nổ nặng nề vang lên từ phía sau, cả thiên lao đột nhiên rung chuyển.
Này… Này là chuyện gì xảy ra?
Bốn người, nhất tề sửng sốt.
Ngay sau đó, hai cao thủ lam tôn cùng Giá Hiên Mặc Viêm nhất tề phục hồi tinh thần lại, xoay người chạy vào trong đại lao.
Nhưng trong một khoảnh khắc ngay lúc đó.
Chân trời xa xa hiện ra một đạo bóng đen, mạnh mẽ tuyệt luân bay nhanh mà đến.
Khí tức uy hiếp mạnh mẽ đến vậy, cho dù thân ảnh còn chưa đến đây, cũng đã bao phủ khắp bầu trời vương cung Phi Vũ.

Phi Vũ Quốc vương, đi ra cho ta.

Tiếng nói lạnh như băng pha lẫn tuyệt đối phẫn nộ từ xa vươn đến đây, âm thanh phóng đại trên cả một phương thiên không.
Lạc Vũ, là Lạc Vũ tới đây.
Từ cửa thiên lao Giá Hiên Mặc Viêm nghe tiếng, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn.
Trên bầu trời bay nhanh mà đến là một ma thú có khí tức kinh người, trong mắt hắn chợt lóe sáng, lúc này không thể đi thiên lao tra xét rồi, Giá Hiên Mặc Viêm xoay người chạy gấp về vương cung của Quốc vương Phi Vũ.
Ma thú cấp mười trên không.
Uy áp khổng lồ như vậy, mọi người trong kinh thành Phi Vũ từ trước đến giờ chưa từng thấy một ma thú cấo bậc đến vậy, làm sao có khả năng chịu nổi uy áp này chứ.
Trong lúc nhất thời, nương theo Linh Thứu cấp mười, bá chủ không trung bay gần đến.
Mọi người trong kinh thành Phi Vũ cơ hồ toàn bộ kinh sợ đến trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ chạy tán loạn, cả kinh thành là một mảnh hỗn loạn.

Lạc Vũ đã trở về.

Bên ngoài vương cung, người của Ám lâu được Quân Phi phái đến 4 cửa cung lớn ngày đêm chờ đợi, nhảy ra từ chỗ ẩn nấp.

Đi.
Vung tay lên một cái, toàn bộ cao thủ Ám lâu đi theo Quân Phi chạy về hướng vương cung Phi Vũ.
Đồng thời, trong Học viện đế quốc.
Vương Hầu và Hoàng Vũ với vẻ mặt sốt rột, cùng với một nhóm bình dân tạo thành phe cánh chế dược, đang ở bên ngoài Hiệp hội dược sư, ẩn dấu tung tích tuần tra.
Để phòng ngừa Phi Vũ Quốc vương xuống tay với Lạc Lê.
Lúc này vừa nghe được âm thanh, tinh thần đều bị chấn động.

Tỷ tỷ…
Lạc Lê từ bên trong căn phòng được Phủ Hạc Vu bày kết giới chạy vọt ra.

Đi.
Vương Hầu và Hoàng Vũ lập tức che chở bên người hắn, quát khẽ một tiếng, chạy về hướng vương cung.
Bóng người rõ ràng, từ bốn phương tám hướng tập trung mà đến.
Trên bầu trời, bóng đen càng lúc càng lớn, thân thể cao lớn, khí tức kinh người làm cho vương cung Phi Vũ loạn thành một đoàn chỉ trong nháy mắt.
Up áp của ma thú cấp mười, một chiêu của nó cũng có thể phá hủy vương cung Phi Vũ.

Vọng Thiên quân vương tới, chuyện này mệt rồi đây.
Nghiêm Liệt cả kinh, cùng Phủ Hạc Vu liếc nhau, nhất tề chạy vọt ra bên ngoài cung điện.
Hai cánh mở rộng, che thiên tế nhật. (che khuất bầu trời)
Linh Thứu cấp mười lượn vòng quanh trên bầu trời phía trên vương cung Phi Vũ, toàn thân phát ra một luồng uy áp làm cho người ta chân run.
Mà trên đầu Linh Thứu cấp mười, Tiểu Ngân cao ngạo ngồi, tựa như đang điều khiển Linh Thứu.
Mà phía sau nó, Vân Thí Thiên chắp hai tay sau lưng lạnh lùng đứng trên lưng Linh Thứu.
Một thân hắc bào, tóc dài màu bạc sáng chói bay lên, quân lâm thiên hạ, bao quát thương sinh.
Yến Lâm, Yến Trần, Yến Phi, chia ra đứng phía sau, không giận tự uy.
Chỉ có mấy người và hai ma thú, khí tức cũng đã cường đại đến nỗi ngay cả lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể làm cho đất rung núi chuyển, phá hủy tất cả.
Gió bất chợt thổi mạnh, đằng đằng sát khí mà đến.
Bá chủ không trung cấp mười thét dài một tiếng, vung cánh lên.
Những người chạy ra từ các cung điện trong vương cung, trong nháy mắt bị cuồng phong đánh lên, la hét té thành một đoàn.
Các cao thủ và Quốc vương Phi Vũ lập tức biến sắc.
Mà ngay trong lúc Linh Thứu đập cánh tạo thành cuồng phong thổi quét như thế này.
Lạc Vũ mặc một thân lục y, nhảy từ trên Linh Thứu xuống.

Giao cha mẹ của ta ra đây.
Âm thanh trong trẻo nhưng lại pha lẫn tức giận khó có thể nói nên lời.
Tóc đen bay bay, sát khí đầy mặt.
Dung nhan xấu xí phẫn nộ càng thêm dữ tợn, làm cho người ta không dám nhìn vào.

Dừng, dừng lại.
Ngay lúc mọi người trong vương cung Phi Vũ câm như hến, Hạo Tàng Quốc vương và Lý Huyền cũng đã bay từ Hạo Tàng đến đây rồi.

Tới thật đúng lúc.
Lý Huyền kiềm chế ma thú cấp tám Hỏa Linh Phi Bằng đang run rẩy muốn bay loạn do vị uy áp của ma thú Linh Thứu làm cho run sợ.
Hai người nhảy xuống từ trên không trung, cũng đi về hướng này.
Phong vân tụ hội, tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi.

Tỷ tỷ, là bọn hắn đả thương Quân Phi đại ca, bắt đi cha mẹ, tỷ tỷ, diệt bọn hắn, diệt bọn hắn.

Lạc Lê lấy thân phận đồ đệ của Phủ Hạc Vu cùng Nghiêm Liệt mà chạy vào vương cung, vừa thấy Lạc Vũ tới đây, điên cuồng chạy tới, lại cực kỳ phẫn nộ rống giận.
Vương Hầu và Hoàng Vũ đang bảo hộ Lạc Lê cũng nhất tề chạy vọt về phía Lạc Vũ.
Phía sau, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly chạy theo lại đây.
Bên cạnh thị vệ tuôn ra, muốn ngăn trở.
Yến Phi vẫn sừng sững đứng trên Linh Thứ cấp mười liền trừng mắt uy hiếp.
Lập tức, những người muốn đến bắt người giống như bị một dòng điện xẹt trúng, không dám động đậy di chuyển.
Một màn này làm cho những thị vệ chung quanh hoảng sợ, cả người run lên, cơ hồ muốn tiểu ra quần.

Hắn, chính là bọn hắn, bọn hắn bắt cha mẹ đi.

Lạc Vũ vươn tay ôm Lạc Lê, trên mặt băng lãnh hiện lên vẻ túc sát chưa từng có.
Ngăn cản Lạc Lê đang bi phẫn, Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Quốc vương Phi Vũ đứng trên đài cao.

Quốc vương bệ hạ, nể tình trong dĩ vãng ngươi chưa từng làm khó cả nhà ta, ta nói lại lần nữa, giao cha mẹ của ta ra đây, việc xảy ra hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra.
Nếu không, Quốc vương bệ hạ, ngươi đừng trách ta ỷ thế hiếp người.

Tiếng nói lạnh như băng vừa dứt, tất cả mọi người trong vương cung Phi Vũ quốc đều rùng mình một cái.
Ma thú cấp mười phía trước, ma tôn tóc bạc phía trên.
Ngày ấy vương giả tím tôn tóc bạc đại náo buổi đấu giá, mọi người trong hoàng thất đều biết.
Tình cảnh hôm nay…

Lạc Vũ, ta chỉ là mời bọn họ ở tạm trong vương cung của ta, tuyệt đối không có chuyện làm khó bọn họ.
Dưới áp lực của khí thế cường đại, Phi Vũ Quốc vương trầm gọng nói.

Cho nên, ta cho ngươi cơ hội.
Lạc Vũ sắc bén nói, giọng trầm như nước.

Ta không muốn nói lại lần thứ ba.
Hai mắt híp lại, Lạc Vũ khí tức kinh người.
Cùng khắc, Linh Thứu cấp mười vẫn xoay quanh trên bầu trời, ngay khi Lạc Vũ vừa nói xong, thét dài một tiếng, triển khai ra khí tức của ma thú cấp mười.
Khí thế này làm cho cả vương cung Phi Vũ cũng rung rung.

Lạc Vũ, có chuyện gì thì từ từ nói.
Nghiêm Liệt và Phủ Hạc Vu thấy vậy nói một câu, dưới chân lại nhanh hơn đến bên cạnh Lạc Vũ.
Lúc này nếu đứng về phía đối địch với Lạc Vũ, như vậy thật đúng là ngu xuẩn nha.
Huống chi, bọn họ cũng là thiệt tình ủng hộ Lạc Vũ.

Lạc Vũ, ngươi không quan tâm đến an nguy của cha mẹ ngươi sao?
Phi Vũ Quốc vương thấy vậy, nghiến răng nói.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Lạc Vũ càng thêm lạnh.

Nếu cha mẹ ta bị một chút thương tổn nào, ta muốn cả hoàng thất Phi Vũ một người cũng không để lại.

Muốn động đến người nào nàng cũng không quan tâm, nhưng tuyệt đối đừng động đến người nhà của nàng.
Động đến người nào cũng có thể thương lượng được, nhưng là động đến người nhà của nàng rồi thì đừng trách Quân Lạc Vũ nàng trở mặt vô tình.

Quân Lạc Vũ, ngươi không nên quá phận.
Lúc này, Giá Hiên Mặc Viêm chạy từ thiên lao tới, nghe Lạc Vũ nói như vậy nhướng mày, trầm giọng quát.
Lạc Vũ nhìn quét Giá Hiên Mặc Viêm một cái, giơ tay lên một chút.
Lập tức, Yến Phi vẫn đang đứng thẳng trên lưng Linh Thứu, giơ một ngón tay xé khoảng không bắn xuống.

Ầm.
Cung điện bên cạnh chính điện vương cung Phi Vũ, trong nháy mắt nổ tung sụp đổ xuống.
Bụi đất bay lên, một tòa cung điện hùng vĩ đã bị Yến Phi dùng lực của một ngón tay san thành đất bằng.
Mọi người phía dưới vương cung, nhất thời xôn xao kêu lên sợ hãi.
Bọn họ bối rối chạy trốn mọi nơi, cơ hồ như những con ruồi không có đầu bay loạn.
Bụi đất bay lên, vẻ mặt Lạc Vũ lạnh lùng giương tay lên, một ngón tay chỉ hướng về hướng Quốc vương Phi Vũ:
Kế tiếp, chính là ngươi.


Quân Lạc Vũ, ngươi đừng quá tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Chỉ có ta đối với ngươi không tốt, chẳng lẽ phụ vương ta đối với ngươi không tốt sao?
Mặc dù lần này có ra tay bắt bá phụ bá mẫu, nhưng tuyệt đối không có bạc đãi, Giá Hiên Mặc Viêm ta khinh thường lấy cha mẹ ngươi ra ép ngươi gả cho ta, ngươi phát thần kinh cái gì.

Giá Hiên Mặc Viêm cấp bách chạy ra, ngăn ở trước người Quốc vương Phi Vũ, rống giận với Lạc Vũ.
Mà Tân Thần Tinh cũng theo sát Giá Hiên Mặc Viêm đến đây, thấy vậy xoay chuyển ánh mắt suy nghĩ, đây chính là một cơ hội tốt để lập công lớn.
Lập tức, ngón tay co lại trong ống tay áo.
Một lọ ngọc bình nho nhỏ bị mở ra trong nháy mắt, một mùi thơm nhẹ theo gió bay về chỗ Lạc Vũ, lan tràn trong không khí.

Phụ vương ngươi rất tốt với ta…
Lạc Vũ lạnh lùng cười, lời còn chưa nói xong, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, sắc mặt liền xanh mét.
Gương mặt xấu xí mạnh mẽ chuyển hướng nhìn Tân Thần Tinh đứng thẳng một bên, năm ngón tay giơ ra phía trước đánh ra một chưởng.
Nhất thời, một cỗ mãnh lực đánh tới Tân Thần Tinh làm nàng ta té ngã trên mặt đất.
Ống tay áo bị xé rách, bình sứ trong ống tay áo bị rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất.
Đôi mắt Lạc Vũ lạnh như băng, sâm nghiêm nhìn lướt qua nét mặt đã biến sắc của Tân Thần Tinh, lạnh lùng vô cùng nói:
Ta đã nói cho ngươi hay chưa?
Bốn ngày trước, toàn bộ Phong Lâm quốc bị diệt, hoàng thất Phong Lâm các ngươi không còn người nào sống sót.

Âm thanh lạnh băng vang vọng trên bầu trời vương cung Phi Vũ.
Ánh mặt trời cực nóng, nhưng lại không thể che lấp đi khí tức âm hàn đang lan tràn.

Cái gì, ngươi… ngươi…
Tân Thần Tinh sợ ngây người.
Mà Phi Vũ Quốc vương, Giá Hiên Mặc Viêm, cũng bị rung động trừng lớn mắt.

Dám hạ độc cha ta và ta, có dũng khí hại ta, đây là kết quả.
Lạc Vũ sắc bén nói, âm thanh lạnh như băng.
Lời này vừa nói ra, Giá Hiên Mặc Viêm khiếp sợ.
Là Phong Lâm hại Lạc Vũ? Vậy bóng đen hắc y nhân vốn là người của Phong Lâm? Này…
Nhất thời, hắn khống chế không được nhìn về phía Tân Thần Tinh, sắc mặt nàng ta bi thảm tái nhợt.

Ngươi… ngươi… ngươi không có… trúng độc…, không thể nào, mặt của ngươi…
Tân Thần Tinh nhìn cái bớt xấu xí trên mặt Lạc Vũ, lắp bắp nói.
Lạc Vũ nghe vậy, quay đầu lạnh như băng nhìn Quốc vương Phi Vũ.

Năm đó, cha ta và ta trúng độc, việc này…Quốc vương bệ hạ cũng biết đi, rất tốt với ta, nhất định muốn ta gả cho Giá Hiên Mặc Viêm, rốt cuộc ngươi có dụng ý gì, tiện thể hôm nay nói rõ ra luôn đi.
Quân Lạc Vũ ta không phải là người cho ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, ta che dấu lâu như vậy, hôm nay chúng ta cứ nói rõ ràng ra hết đi.

Tiếng nói băng lãnh vang vọng tại thiên không, Lạc Vũ vươn tay trực tiếp kéo cái bớt trên mặt xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Hoàng Phi.