Chương 90: Rừng rậm Hắc Ma
-
Đặc Công Hoàng Phi
- Nhất Thế Phong Lưu
- 5728 chữ
- 2020-05-09 06:15:16
Số từ: 5717
Edit: Thủy Tịch Linh
Beta: Leticia
Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu
Hả?
Lạc Vũ nhướng mày nhìn Đông Thiên Vương.
Hắn đã nhìn ra nàng là nữ phẫn nam trang rồi? Không thể nào nha, điểm này thì nàng tự tin lắm.
Nhìn trong mắt Lạc Vũ hiện lên nét hồ nghi và nghi vấn, Đông Thiên Vương không chút khách khí vừa hôn một cái lên mặt nàng, vừa cười nói:
Nam nhân cũng có thể làm phu nhân của ta à nha.
Một cái tát đánh qua, để đẩy đôi môi của Đông Thiên Vương ra, Lạc Vũ trợn mắt liếc Đông Thiên Vương một cái.
Trong lòng đã được giải tỏa nghi vấn.
Đông Thiên Vương vốn là khác loại, nàng đã quên hắn thích nam nhân.
Nhưng, đại khái bởi vì nguyên nhân nàng vốn là nữ giả nam trang, hai bên cũng không có tiếp xúc gì nhiều, nên nàng cũng không thấy Đông Thiên Vương có uy hiếp gì.
Ngược lại, cảm giác giống như tỷ muội? Hay là huynh đệ với nhau?
Nói không nên lời, dù sao đối với hắn rất là thoải mái.
Ta cho rằng, trước mắt đi Tây Thiên là quan trọng nhất.
Hai tay Lạc Vũ ôm ngực nói.
Không sao cả.
Đông Thiên Vương vung tay lên, nam phu nhân tương lai đi nơi nào, hắn sẽ đi nơi đó, dù sao ở Hỏa Ma này không có nơi nào mà hắn không dám đi.
Lạc Vũ thấy Đông Thiên Vương theo quyết định của nàng.
Lập tức cũng không cãi cọ và trốn tránh hắn, trực tiếp nhảy lên Xích Lạc, đi về hướng phía tây sa mạc.
Gió lạnh cuồn cuộn, sa mạc vàng óng ánh như trước.
Hai đạo nhân ảnh đi về hướng phía tây, ấm áp mà đi.
Cuối mùa thu chuyển đầu mùa đông, đảo mắt đã vượt qua hơn một tháng.
Gió lạnh từng trận, gió nhẹ thổi bay, đã bắt đầu có chút xâm nhập vào sâu trong da thịt.
Nhưng, nhiệt độ ở Tây Thiên rất cao, nên cũng không có rét lạnh mấy, vẫn lạnh lùng mà khô ráo như cuối mùa thu.
Sa Nham thành là biên giới giao nhau với Tây Thiên.
Thành nhỏ mà phồn hoa giống như trấn Ngân Hồng, do một phương thế lực chiếm cứ.
Tình cảnh chém giết và hỗn loạn như một dấu hiệu tồn tại mãnh liệt ở Hỏa Ma.
Lúc này, một tửu quán đệ nhất trong trấn nhỏ, đầy người là người, hết sức phấn khởi la hét, trò chuyện tận hứng.
Có nam, có nữ, có già, có người trẻ tuổi.
Nam mặc một thân trang phục, cao lớn như gấu ở Trường Bạch sơn.
Mà nữ thì xinh đẹp, dáng vóc được bao bọc bởi một thân lụa mỏng, lớn mật mà sảng lợi lõa lồ ra bất cứ những nơi nào mà họ muốn lộ ra ngoài.
Nói cười cao giọng không thua gì bậc mày râu.
Này này, nghe nói hay không, tin tức chấn động, tuyệt đối chấn động,
thời tiết
ở Hỏa Ma sắp sửa thay đổi rồi.
Trời, đừng nói đến chuyện Nam Thiên và Bắc Thiên thay đổi à nha, tin này sớm lỗi thời rồi.
Ai nói với ngươi ta muốn nói chuyện này, ta muốn nói đến chuyện Đông Thiên Vương và Trung Võ Môn kìa, lúc này đây bọn họ đang đẩy mạnh bán ra đan dược có thể thay thế nội đan ma thú.
Hả, đúng vậy, đúng vậy, cái này ta nghe nói rồi, nghe nói đang bắt đầu bán ra trong quốc cảnh Đông Thiên, hiệu quả vô cùng tốt.
Lần này ta vừa tiếp nhận nhiệm vụ, chuẩn bị mượn dịp này đi một chuyến Đông Thiên, mua một viên về thử xem.
Ta cũng đang muốn đi qua bên kia đây, có đồ tốt như vậy, lại không có tác dụng phụ, nếu thật sự hay như lời đồn, như vậy rất là tốt rồi.
Không những vậy, sau này chúng ta cũng không cần phải chạy đi đánh ma thú chi cho gặp nguy hiểm, lại có thể không cần dùng nội đan ma thú lo sợ tác dụng phụ, thay đổi này đúng là nghiêng trời lệch đất nha.
Đúng vậy, đúng vậy, ta nghe nói nha…
Trong khắp tửu quán, âm thanh trò chuyện liên tiếp đều tập trung vào đan dược mà Đông Thiên và Trung Võ Môn hợp tác bán ra.
Ngồi trong góc tửu quán, Lạc Vũ mặc một thân trường bào màu lam nhạt, vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa uống một ngụm rượu, thong thả ăn thức ăn.
Xem ra Hoàng Vũ đã cùng Đông Thiên an bày tất cả, bắt đầu đẩy mạnh bán đan dược ở Hỏa Ma rồi.
Lạc Vũ, ngươi rất xấu rồi.
Đang nhàn nhã uống rượu, đối diện ngồi Đông Thiên Vương mặc một thân trường bào màu đỏ, cười tà nói một câu.
Lúc này tâm tình Lạc Vũ rất tốt, nghe vậy nhướng mi nhìn Đông Thiên Vương:
Ta không chia phần cho ngươi? Hay là lấn lướt ngươi sao?
Ngươi không nói cho ta biết thành phần thần bí chủ yếu điều chế được đan dược.
Đông Thiên Vương tươi cười đầy mặt, nhìn qua Lạc Vũ, tâm tình cũng tốt lên.
Lạc Vũ nghe vậy giương miệng cười:
Ngươi biết cũng vô dụng, ngươi không tìm được.
Nước thuốc chế từ nước tắm của Tiểu Hồng, đưa mắt tìm khắp Vong Xuyên, cũng không tìm thấy phần thứ hai.
Ngươi coi thường ta.
Đông Thiên Vương nghe vậy duỗi chiếc đũa gõ Lạc Vũ một chút, nhưng lại chỉ cười cười không truy vấn tiếp nữa.
Bên cạnh, Tiểu Hồng đang vùi đầu ăn thịt nướng, thì nghiêng mắt nhìn Đông Thiên Vương một chút, nó bĩu môi, đưa mông quay về hướng Đông Thiên Vương.
Hừ, ta coi thường ngươi.
Ta cũng không tin, ta không tắm rửa ngươi có thể tìm ra nước thuốc mới lạ.
Bên cạnh, Tiểu Ngân thấy Tiểu Hồng tỏ ra đắc ý, nó oán hận giơ móng vuốt đoạt lấy khối thịt nướng của Tiểu Hồng, há mồm, giải quyết sạch sẽ.
Lập tức, Tiểu Hồng nhào tới, cùng Tiểu Ngân tranh đoạt thành một đoàn.
Hai tên nhóc này rất thú vị.
Đông Thiên Vương nhìn Tiểu Ngân và Tiểu Hồng
chém giết
lẫn nhau, ánh mắt cũng lóe ra vui vẻ.
Dọc theo đường đi, hai tên tiểu tử này ngươi tới ta đi, rất là thú vị.
Lạc Vũ đã sớm quen với cảnh này rồi, thấy hai đứa nó như vậy cũng để tùy chúng nháo loạn, tự thân đứng lên chuẩn bị đi lên phòng trọ trong tửu lâu.
Đông Thiên Vương cũng đã sớm hiểu biết thói quen của Lạc Vũ.
Lập tức cũng bỏ mặc hai tên kia, theo đuôi Lạc Vũ lên lầu.
Lão tam, chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy? Sao lại bị diệt toàn quân, một mình trở về?
Lúc đi lên thang lầu, phía dưới một đám người có bộ dạng lính đánh thuê, người cầm đầu toát ra vẻ mặt âm trầm, giận dữ nhìn một người đi vào với một thân chật vật không chịu nổi.
Lão đại, đừng nói nữa, vận khí không tốt, đụng độ nhóm lính đánh thuê Phi Vũ, ta có thể chạy thoát đã là may mắn lắm rồi, quá xui.
Nhóm lính đánh thuê Phi Vũ, lại là bọn hắn.
Đúng vậy, cũng không biết nhóm lính đánh thuê này từ nơi nào toát ra, con bà nó, võ công ngạc nhiên cổ quái, nhưng rất lợi hại…
Lạc Vũ nghe vào trong tai nhóm lính đánh thuê đang nghị luận bên dưới, dưới chân vẫn không dừng bước, khóe miệng lại giương lên mỉm cười.
Nhóm lính đánh thuê Phi Vũ, là tên của nhóm lính đánh thuê mà Quân Phi thành lập.
Quân Phi, đã bắt đầu nổi danh trên đất Hỏa Ma này rồi.
Tốt, quả thật rất tốt.
Khóe miệng hàm chứa mỉm cười đi lên lầu, Lạc Vũ trải tốt giường chiếu, vừa định nằm lên, chỉ thấy trước mắt chợt lóe màu đỏ, Đông Thiên Vương đã hiện lên trên giường phía trong, thân hình lười biếng, chuẩn bị cùng Lạc Vũ đồng giường cộng chẩm.
Lạc Vũ nheo mắt nhìn Đông Thiên Vương đang nằm bên người.
Đông Thiên Vương cười tà:
Đều là nam nhân với nhau, ngủ chung với nhau có gì đâu.
Ngươi nói gì?
Nét mặt Lạc Vũ là cười, nhưng ánh mắt lại lạnh vù vù.
Ta không có tiền, chỉ có thể mướn được một gian phòng thôi à.
Hai tay Đông Thiên Vương khoanh lại, lời nói dối rõ rành rành ra đấy lại làm một bộ
cây ngay không sợ chết đứng
.
Không có tiền, đường đường là Đông Thiên Vương ở Hỏa Ma lại không có tiền a, tốt lắm, tốt lắm.
Lạc Vũ nghe vậy gật đầu:
Không có tiền hả, hóa ra là như vậy.
Lời vừa hạ xuống, nghiêng người đưa lưng về hướng Đông Thiên Vương, cũng không đuổi Đông Thiên Vương đi.
Đông Thiên Vương nhất thời vui sướng.
Nhưng vui sướng chỉ mới lóe lên, lại nghe Lạc Vũ nói một tiếng:
Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Tỳ Hưu, đi ngủ thôi.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe vù vù, từ cửa sổ nhảy lên ba đạo quang ảnh.
Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Tỳ Hưu, xuyên cửa sổ mà vào, rơi vào trên giường, nằm ở chính giữa Đông Thiên Vương và Lạc Vũ.
Đôi mắt đảo qua ba con ma thú, dọc theo đường đi tình huống này không biết đã phát sinh bao nhiêu lần rồi.
Lập tức, Tiểu Ngân giơ bốn móng vuốt lên trời, một bộ
cá chết lật bụng
, nằm ở chính giữa mà ngủ.
Tiểu Hồng lắc lắc cái mông, nằm ngang, ngủ.
Mà Thôn Vân Tỳ Hưu hô lên một tiếng, thân hình biến lớn hơn một chút, lăn một vòng, ngủ.
Thôn Vân Tỳ Hưu biến lớn thân hình nên khí lực cũng không phải bình thường,
ầm
một tiếng lấn Đông Thiên Vương lọt xuống sàn, ngay lập tức ba bé ma thú chiếm gần hết giường.
Đông Thiên Vương phi thân nhảy lên, thấy vậy chỉ lắc đầu cười to.
Vươn tay vỗ nhẹ một chút đầu Lạc Vũ:
Tên tiểu tử này, ngươi nuôi mấy con ma thú này nha, quả thật tính cách chúng nó hư giống như chủ nhân của chúng.
Quá khen.
Lạc Vũ xoay người ôm lấy Tiểu Ngân và Tiểu Hồng.
Nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng, phải xem ba bé ma thú nhà nàng có chịu hay không nữa kìa.
Đông Thiên Vương thấy vậy lắc đầu bật cười, hắn lại không chút tức giận nào, nói ra cũng không ai dám tin đây lại là Đông Thiên Vương có tiếng hỉ nộ vô thường.
Vậy ngươi ngủ sớm chút đi, ngày mai đã đi vào rừng rậm Hắc Ma rồi, lúc đó muốn có giấc ngủ tốt cũng không được rồi.
Đông Thiên Vương cười tà dặn dò Lạc Vũ một câu, thân hình chợt lóe, nhảy lên cây xà ngang, nghiêng người nằm trên đó.
Lạc Vũ sớm đã thói quen Đông Thiên Vương luôn cùng nàng ở chung một phòng trong giờ ngủ rồi.
Lập tức gật đầu, ừ một tiếng, vẫn nằm giữa ba ma thú.
Ba ma thú bao bọc lại xung quanh Lạc Vũ, cơ hồ không chút nào lộ ra bên ngoài.
Bóng đêm dày đặc, mang theo rét lạnh thuộc về mùa đông.
Hắc Ma rừng rậm, chính thức là rừng rậm của ma thú.
Tại đại lục Vong Xuyên, nó được xếp vào nơi nguy hiểm.
Đứng sừng sững bên ngoài biên cảnh Tây Thiên.
Vốn không phải con đường bắt buộc phải vượt qua nếu muốn tiến vào Tây Thiên, nhưng ngoài tâm nguyện tìm Quả Kỳ lân, Lạc Vũ cũng quyết tâm học hỏi kinh nghiệm, đề cao thực lực của mình.
Như vậy, đây chính là nơi tuyệt hảo nhất để rèn luyện.
Mà ở Hỏa Ma có quặng tàng phong phú, ẩn chứa nhiều trân phẩm.
Nhưng đưa mắt nhìn khắp Hỏa Ma, Đông Thiên Vương hắn nghĩ đến nơi mà Quả Kỳ lân có thể tồn tại, chỉ có rừng rậm Hắc Ma.
Bởi vậy, Đông Thiên Vương dẫn theo Lạc Vũ đi dạo ngang qua đây, chuẩn bị xuyên qua rừng rậm Hắc Ma này tiến vào Tây Thiên.
Sa Nham thành này là ở bên ngoài rừng rậm Hắc Ma, nơi bắt buộc phải trải qua nếu muốn tiến vào.
Bóng đêm êm đềm, hai người, ba thú cùng nhau ngủ.
Hôm sau, mặt trời mọc lên, gió mát tung bay, sảng khoái.
Đi từ Sa Nham thành, chỉ bay vọt một lát đã đến bìa rừng Hắc Ma.
Đứng vững bên ngoài rừng rậm Hắc Ma, Lạc Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả nàng gặp qua vô số rừng rậm, cũng không thể khống chế có chút rung động.
Một mảnh đen nhánh, đập vào mắt là một mảnh màu đen dày đặc.
Bao phủ khắp nơi, dài liên miên, mắt thường hoàn toàn nhìn không thấy giới hạn.
Cái loại màu đen dày đặc uốn lượn trong thiên địa này, đưa mắt nhìn vào tất cả đều màu đen trầm trọng cùng dữ tợn, làm cho người ta không rét mà run.
Đen, không phải do đất đen hay những thân cây to trời sinh màu đen.
Rừng rậm là một mảnh rậm rạp cây cối tốt tươi, ánh sáng bao quanh.
Còn chưa tiến vào, cũng đã bị khí thế dọa đến.
Sao rồi, có muốn đi theo con đường này hay không?
Đông Thiên Vương hai tay ôm ngực, mái tóc màu đỏ bay bay:
Đây chính là một trong bốn nơi nguy hiểm nhất tại Vong Xuyên.
Đi.
Càng nguy hiểm mới càng có khiêu chiến.
Nếu muốn không bị người khác tính kế và ức hiếp, biện pháp duy nhất là phải càng mạnh mẽ hơn so với người khác.
Sau khi cảm thán một chút về khu rừng, Lạc Vũ cũng không nói những lời dư thừa, trực tiếp tiến bước đi vào rừng rậm Hắc Ma.
Đông Thiên Vương thấy vậy không sao cả nhún vai một cái, theo sát Lạc Vũ vào trong rừng rậm Hắc Ma.
Gió qua ngọn cây, rét lạnh câm câm.
Vừa tiến vào rừng rậm Hắc Ma, trời đông vốn lạnh lẽo, lại càng rét lạnh đến tận xương, băng hàn trận trận, trong trẻo nhưng lạnh lùng khôn cùng.
Nhưng cỏ cây lại tỏa ra mùi thơm ngát, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Lạc Vũ dẫn theo ba ma thú cùng Đông Thiên Vương đạp cây cỏ dưới chân, đi sâu vào trong.
Phía ngoài rừng rậm không có gì nguy hiểm, đều bị những người đến đây săn ma thú san bằng rồi.
Hai tay chắp sau lưng, Đông Thiên Vương vừa đi vừa chậm rãi nói.
Tại sao rừng rậm Hắc Ma còn được gọi là rừng rậm ma thú, chính là bởi vì bên trong ẩn chứa đông đúc ma thú mà con người khó có thể tin được.
Bởi vậy, nơi đây trở thành nơi yêu thích săn bắn ma thú, mua bán nội đan của lính đánh thuê.
Nhưng, những nhóm lính đánh thuê cũng chỉ dám ở phía ngoài rừng rậm Hắc Ma săn ma thú, còn về phần vào sâu bên trong rừng rậm thì có vẻ như không ai dám vào.
Ừ.
Lạc Vũ gật đầu, dẫm lên cây cỏ dưới chân đi tới.
Đi thôi, cho ngươi hiểu biết một chút rừng rậm Hắc Ma.
Đông Thiên Vương phất phất tay, khẽ cười một tiếng, dẫn đầu đi vào trong rừng rậm Hắc Ma.
Muốn từ hướng này tiến vào Tây Thiên, cần phải đi qua một phần ba rừng rậm Hắc Ma.
Không tính ở bên ngoài, cũng không tính tiến vào quá sâu.
Chiếu theo bản lĩnh của hai người bọn họ và ba ma thú, vượt qua đoạn đường này cũng không phải rất khó khăn.
Đông Thiên Vương, đem tất cả đều tính toán tốt lắm.
Cây cối rậm rạp che trời.
Ánh mặt trời chỉ có thể từ đỉnh đầu phía trên loáng thoáng chiếu xuống những tia sáng nhè nhẹ qua kẽ lá, tuyệt vời khôn cùng.
Đi vào bốn, năm ngày, với tốc độ của Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đã vượt khỏi bên ngoài rừng rậm Hắc Ma, có chút tiến vào bên trong.
Ta nói ngươi nè, ngươi vừa muốn Vân Gian Hoa, lại muốn Quả Kỳ lân, ngươi muốn làm gì? Hay chữa bệnh cho ai sao?
Cùng Lạc Vũ sóng vai đi trong rừng rậm Hắc Ma, Đông Thiên Vương nhàm chán nói chuyện với Lạc Vũ.
Có được tuyệt thế trân phẩm như thế, một thứ còn chưa đủ, lại còn muốn thứ khác, ngoaij trừ trị bệnh, hắn quả thật không nghĩ ra được lý do nào khác để sử dụng mấy thứ này.
Đúng vậy.
Lạc Vũ cũng không giấu diếm, đáp cực kỳ dứt khoát.
Cho ai?
Người yêu của ta.
Lạc Vũ trả lời đặc biệt thẳng thắn.
Đông Thiên Vương vừa nghe lại đột nhiên dừng bước, híp lại ánh mắt, trên dưới đánh giá sắc mặt không chút thay đổi của Lạc Vũ, trong mắt chợt lóe qua nồng nặc sát khí.
Người nào?
Hắn muốn giết người kia.
Ngươi đánh không lại.
Lạc Vũ quay đầu lại cười với Đông Thiên Vương, cực kỳ vui vẻ.
Hắn đánh không lại
nàng
kia? Đông Thiên Vương nhướng mày, khí tức giận dữ mới dâng lên đột nhiên lại đè ép xuống.
Cái gì? Phụ nữ mà hắn cũng đánh không lại? Tiểu gia hỏa này là đang gạt người đây. (LV đang giả trai nhá, nên ĐTV nghĩ người yêu của LV là nữ)
Đông Thiên Vương vừa nghĩ thông suốt, sát khí lập tức tiêu tan hết, vươn tay ra nhéo một chút mặt Lạc Vũ:
Ngươi nha, tiểu tử này cũng biết chọc người.
Lạc Vũ né ra, xoay người tránh ra Đông Thiên Vương, quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Đông Thiên Vương, nhẹ giơ giơ mi.
Nàng nói mà hắn không tin, như vậy nàng cũng không có cách nào nữa.
Ta nói, như thế nào ven đường không có gặp một con ma thú vậy?
Lạc Vũ chuyển hướng đề tài, vừa dựa vào một cái cây nhỏ có màu xanh lục bích.
Đi lâu như vậy, đơn giản nghỉ tạm.
Đông Thiên Vương dừng bước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ đang dựa vào thân cây, trong mắt hiện lên nụ cười tà khí, khóe miệng cao cao giương lên:
Ngươi lập tức sẽ bị….
A, có…hả…
Lạc Vũ vừa mới kinh ngạc ra tiếng, đột nhiên kêu sợ hãi lên một tiếng, đưa tay ra che cái mông, mạnh mẽ chạy tới trước.
Có cái gì đó dám sờ nàng.
Có khi nào Đông Thiên Vương được gặp Lạc Vũ có động tác vừa ngố tàu vừa buồn cười như vậy đâu, nhất thời cười ha ha lên tiếng.
Lạc Vũ bị giật mình, không thèm để ý tới Đông Thiên Vương đang cười ha ha, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía thân cây màu xanh mà nàng dựa vào lúc nãy.
Chỉ thấy trên thân cây màu xanh lục, có hai nhánh cây có chút chớp lên.
Một cái đang ở vị trí lúc nãy nàng đang đặt mông lên đó, lúc này lại chậm rãi di động lên trên, duỗi tới đỉnh thân cây.
Xem bộ dạng giống như nó nghe hiểu tiếng thét của nàng vậy.
Lạc Vũ nhất thời vừa quẫn bách vừa sợ hãi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cái cây này là sống? Nó có thể di động? Có thể có suy nghĩ? Thành tinh rồi hả?
Đây là đại lục dị giới, cũng không phải là đại lục yêu quái nha.
Lạc Vũ nhìn nhánh cây nhỏ vừa mới sờ mông nàng, vẻ mặt đặc sắc khó tả.
Không biết sao, đó là ma thú hệ mộc. Thấy Lạc Vũ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Ngân cưỡi trên mình Thôn Vân Tỳ Hưu hướng Lạc Vũ ngụ ý bảo.
Tỳ Hưu vốn là hệ thổ, Tiểu Hồng vốn là hệ thạch, đương nhiên cũng sẽ có ma thú hệ mộc.
Có như vậy mà Lạc Vũ cũng ngạc nhiên, mất mặt a, mất mặt.
Lạc Vũ thấy Tiểu Ngân tỏ vẻ như vậy với nàng, lập tức phục hồi tinh thần lại, nhất thời nhướng cao chân mày nhìn nhánh cây kia đang không ngừng quơ quơ, không biết là đang hôn gió với nàng hay là đang nói
bái bai
nữa.
Ma thú hệ mộc, nàng không hiểu rõ lắm về các hệ ma thú, hay nói cách khác nàng không biết gì về tất cả các hệ ma thú.
Chậc chậc, thì ra cây cối thành tinh gọi là ma thú hệ mộc hả.
Đây là ma thú hệ mộc, nó vẫn còn nhỏ, không cần phải đấu với nó, nể tình nó giống bổn vương đều thích nam nhân, hôm nay bổn vương tha nó đi.
Đông Thiên Vương vừa cười vừa nói với Lạc Vũ, vừa đảo mắt tà khí nhìn quét cái
cây thành tinh
nho nhỏ kia.
Lập tức, nó liền cảm giác được sát khí cường đại, lá cây xanh lục run run, thân cây cũng theo sát sau đó mà lắc lư, bỏ chạy mất tiêu.
Lạc Vũ thấy vậy trừng lớn con mắt, có thể nhìn thấy cây chạy trốn, đây quả thật làm cho thị giác nàng bị đả kích nha.
Mấy ngàn…
Đừng dọa người chứ, tên kia mấy tuổi rồi nha.
Nhìn Lạc Vũ muốn hỏi một câu hỏi của dân thường, Tiểu Ngân vội vàng khua tay múa chân, nhe răng trợn mắt với Lạc Vũ.
Không phải cây cối sống mấy ngàn năm, là có thể trở thành ma thú, nếu có thể thành, như vậy Vân Gian Hoa trong tay ngươi đã sớm thành ma thú rồi.
Chúng nó là ma thú hệ mộc chỉ khoác cái vỏ bề ngoài giống như cây cối mà thôi.
Thì ra là thế, Lạc Vũ đã hiểu rõ rồi, lập tức xấu hổ vuốt vuốt cái mũi, lần tới, nàng phải dành thời gian bổ sung kiến thức về các chủng loại ma thú mới được.
Loại ma thú nhỏ yếu này không tấn công con người, nhưng trưởng thành lại rất hung ác.
Đông Thiên Vương cười nhìn Lạc Vũ xấu hổ.
Lạc Vũ vuốt vuốt cái mũi, cũng sảng khoái thừa nhận chỉ bảo:
Lãnh giáo rồi.
Vừa nói vừa đi về phía trước.
Đông Thiên Vương đi theo phía sau Lạc Vũ, nhìn về nơi lúc nãy ma thú vừa sờ, đến lúc nào đó hắn cũng có thể sờ là tốt rồi. Đông Thiên Vương, cười tà nghĩ.
Ven đường, giống như tiến vào lãnh địa của ma thú loại đó, khắp nơi đều là tiểu ma thú hệ mộc khoác
áo
cây cối.
Xanh xanh, mềm mềm.
Vù vù, gió di chuyển mà qua, Lạc Vũ nhìn trước mắt hai
thân cây
xanh lam chỉ cao tới eo nàng, xoay nhau đánh thành một đoàn.
Thật giống như hai con thú bé nhỏ đang lấy đánh làm vui.
Nhưng nhìn tràng cảnh như vậy, không làm cho người ta có cảm giác dữ tợn và cổ quái, chỉ cảm thấy hết sức mới lạ và đáng yêu.
Đi thôi.
Khóe mắt đảo qua phía trước đường, một
gốc cây
màu lam nhạt chỉ cao đến bắp chân Lạc Vũ, lẫn trốn vào phía sau một thân cây tùng.
Ngay sau đó, Tiểu Thụ Miêu lộ ra một chút lá cây trên đỉnh đầu, từ từ chuyển động về hướng Lạc Vũ.
Tiểu gia hỏa này là đang rình coi nha, Lạc Vũ mỉm cười nghĩ.
Ma thú này rất đáng yêu, nhất thời không khỏi buông lỏng một chút cảnh giác đối với rừng rậm Hắc Ma.
Nhìn
tên kia
đang rình coi, Lạc Vũ dứt khoát quay người lại đi tới trước mặt nó, vươn tay chọt chọt lá cây trên đỉnh đầu nó.
Một thân bích lam của tiểu gia hỏa kia lập tức chuyển thành màu lam đậm trong nháy mắt, lá cây toàn thân hợp lại, vù một tiếng xoay người bỏ chạy.
Giống như một tiểu cô nương bị một tên ác bá đùa giỡn, chọc ghẹo, thẹn thùng bỏ chạy mất.
Lạc Vũ thấy vậy nhất thời cũng khống chế không được, nhất thời cười lớn ra tiếng.
Ma thú này thật là thú vị quá nha.
Bên cạnh Tiểu Hồng nhìn cũng cảm thấy mới lạ.
Thấy vậy vươn tiểu móng vuốt quanh quẩn chọc ghẹo mấy Tiểu Thụ Miêu xung quanh.
Tiểu Thụ Miêu nhất thời khom thân xuống, nhánh cây nhỏ không ngừng giãy dụa, giống như đụng đến chỗ ngứa của nó, không tiếng động thể hiện như nó đang cười vậy.
Tiểu Hồng thấy vậy nhất thời cong khóe miệng, ha ha, thú vị quá đi.
Lập tức, tiểu trảo duỗi ra, nâng một Tiểu Thụ Miêu lên mang theo trên người, trên đoạn đường này cũng có thứ để nó đùa giỡn đỡ nhàm chán.
Nhìn Tiểu Hồng hết sức phấn khởi đùa với ma thú hệ mộc, Tiểu Ngân khinh thường hừ một tiếng.
Không có chút hiểu biết nào cả, có như vậy cũng cao hứng, hừ, đúng là thô kệch, thô kệch quá đi.
Tiểu Ngân cưỡi Thôn Vân Tỳ Hưu ngẩng đầu đi ở phía trước mở đường, nó không thèm chấp nhặt với cái tên Tiểu Hồng không có chút kiến thức này làm gì, hừ.
Gió nhẹ thổi, cây cối xanh lục mọc thành bụi.
Nương theo từng bước xâm nhập của Lạc Vũ, cây cối trong rừng càng thêm xanh biếc.
Hoàn toàn không phải là màu sắc ánh sáng thuộc về đầu mùa đông, quả thực còn xinh đẹp hơn mùa xuân.
Vù, vù…
Mà ngay trong hoàn cảnh tươi mát này, rừng cây phía trước đột nhiên thoát ra vài con thỏ nhỏ.
Thân thể của chúng nó còn nhỏ hơn so với Tiểu Ngân, ẩn vào trong rừng cây, nháy đôi tròng mắt màu hồng, nhìn không chuyển mắt vào Lạc Vũ.
Bộ dạng như vậy quả thật làm người ta càng xem càng thích.
Ma thú ở rừng rậm này rất dễ thương.
Lạc Vũ nhìn những con thỏ nhỏ hiện ra trong những bụi cỏ, khóe mắt vung lên vẻ tươi cười.
Ma thú trong rừng rậm Hắc Ma này rất làm cho người ta ngạc nhiên rồi.
Nàng chưa từng thấy qua có con thỏ chỉ lớn có bấy nhiêu đó, nếu mang về, nhất định sẽ làm các tiểu bằng hữu thích.
Đông Thiên Vương nghe Lạc Vũ nói như vậy, nụ cười tà khí nhất thời càng thêm mở rộng.
Nhìn chung quanh càng ngày tụ tập càng nhiều tiểu bạch thỏ, Đông Thiên Vương chậm rãi cười nói:
Cũng đừng xem nhẹ chúng nó.
Ngươi không phải muốn lịch lãm sao, đi thôi.
Lạc Vũ nghe vậy có chút nhướng mi, dùng mấy con thỏ trắng này để lịch lãm? Đối tượng này…
Trong lòng còn đang hoài nghi, Lạc Vũ liền nhìn thấy thỏ trắng càng ngày tụ tập càng nhiều lại đây, cơ hồ bao phủ khắp cả một phương, dưới ánh mặt trời lộ ra răng nanh.
Hàm răng trắng um tùm, dưới ánh mặt trời phiếm hàn quang âm lãnh, cơ hồ có thể so với lợi khí hàn băng.
Trong đầu Lạc Vũ lóe lên ý niệm, bộ dạng như thế có phải hay không…
Trong lòng suy nghĩ chưa dứt, mấy con thỏ tụ tập chung quanh đột nhiên mạnh mẽ đánh về hướng Lạc Vũ và Tiểu Hồng.
Hàm răng âm trầm, pha lẫn bộ dạng cực kỳ đáng yêu, cái loại cảm nhận này…
Thế tới hung hung, Lạc Vũ cũng không dám chậm trễ, thoáng một cái thân hình chợt hiện tới.
Bang bang…
Ngay tức khắc, tiếng va chạm the thé vang lên.
Những con thỏ nhỏ bé này có một hàm răng cơ hồ có thể so sánh với răng của Tiểu Ngân, nơi đi qua đá vỡ tan, cây cối bị cắn đứt.
Răng của chúng thật sắc bén, Lạc Vũ thầm khen một tiếng, cũng không dám chậm chạp.
Hàm răng Tiểu Ngân lợi hại đến mức nào, nàng biết rất rõ, bây giờ đối mặt cả đàn thỏ trắng này, nàng cũng không muốn bị cắn trúng một cái nào cả.
Lập tức, chỉ thấy thân ảnh Lạc Vũ hiện lên.
Bay nhanh mà qua, không ngừng tấn công đàn thỏ.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy Lạc Vũ liên tiếp xuất hiện trong đàn thỏ trắng, tàn ảnh không ngừng lộ ra.
Thuật phân thân? Có chút bản lãnh.
Đông Thiên Vương nhìn thân ảnh Lạc Vũ không ngừng hiện lên trong đàn thỏ, sau khi kinh ngạc trôi qua, cho rằng chiêu
Vạn ảnh mê tung bộ
của Lạc Vũ là
thuật phân thân
, liền khen ngợi một tiếng.
Trái ngược với thân hình liên tục hiện lên của Lạc Vũ, Tiểu Hồng thì chỉ
ngồi chờ thời
.
Không thèm để ý đến mấy tiểu bạch thỏ nhào tới cắn nó.
Hàm răng của Tiểu Ngân nó cũng không sợ, nói chi mấy đứa nhãi nhép này.
Nhất thời chỉ nghe tiếng nổ lớn
bang bang
, nhưng một chút xíu dấu răng cũng không hề có trên người Tiểu Hồng, có chăng là hàm răng bị gãy của mấy tiểu bạch thỏ.
Màu trắng bay lên, đàn thỏ trắng liên tiếp tấn công Lạc Vũ và Tiểu Hồng, nhưng lại không hề nhìn đến Đông Thiên Vương, Tiểu Ngân và Tỳ Hưu, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Trên người ngươi có vật gì hấp dẫn bọn nó vậy?
Đông Thiên Vương thấy vậy, nhất thời tò mò hỏi Lạc Vũ.
Lạc Vũ cũng đã nhìn ra tình hình này, giơ giơ mi:
Ta làm sao mà biết được.
Nàng vừa đánh vừa nói chuyện, Tiểu Ngân đột nhiên đánh một móng vuốt về phía mặt đất.
Nhất thời, một đạo ánh sáng màu bạc từ dưới mặt đất phóng lên, giống như một tầng hào quang mạnh mẽ đánh văng tất cả đám thỏ trắng hung ác này.
Hừ, Tiểu Hồng chỉ có thể để cho nó cắn, mấy đứa ma thú khác dám đến cắn, ta giậm chết các ngươi.
Đám thỏ trắng hung ác bị một móng vuốt của Tiểu Ngân đánh văng ra, Tiểu Hồng thấy vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Ngân một cái, đôi mắt to nhìn lướt qua, không nhìn Tiểu Ngân, tiếp tục chơi đùa vơi ma thú hệ mộc.
Lạc Vũ thấy vậy phất ống tay áo, đứng vững thân mình, đang muốn mở miệng.
Nghe kìa.
Đông Thiên Vương đột nhiên lên tiếng cắt ngang Lạc Vũ vừa muốn mở miệng nói.
Lạc Vũ nhất thời khuynh tai lắng nghe.
Sạt sạt sạt, tiếng bò sát rất nhỏ, và loáng thoáng truyền đến tiếng ong ong.
Cái gì vậy? Lạc Vũ nhướng mày.
Oa oa, chạy mau, chạy mau, chân mày mới vừa nhíu lại, Tiểu Ngân mới vừa rồi còn diệu võ dương oai đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về phía Lạc Vũ giương nanh múa vuốt ra hiệu.
Là ngươi hấp dẫn bọn chúng đến.
Đông Thiên Vương đột nhiên cũng cười khổ nói ra một câu như vậy.
Mà lời Đông Thiên Vương vừa dứt, Lạc Vũ đã thấy rõ ràng rồi.
Xa xa, đen nhánh một mảnh là Độc Vĩ Phong cấp bảy(ong độc), phô thiên cái địa bay về hướng bọn họ, tiếng
ong ong
là do bọn chúng bay mà phát ra.
Cấp bảy, không thể sợ, nhưng là phô thiên cái địa, chỉ cần đâm trúng một chút sẽ đi gặp diêm vương gia, cho dù bách độc bất xâm cũng bị Độc Vĩ Phong làm cho sợ. (rất nhiều, dày đặc)
Lạc Vũ nhất thời biến sắc.
Ngay lúc này, phía cỏ xanh xa xa trên mặt đất lộ ra từng con bọ cạp màu đỏ lớn bằng ba bàn tay, đang thành quần kết đội chạy lại đây.
Xích Hồng Hạt cấp tám. (tên của bọ cạp)
Hai loại ma thú kịch độc khuynh sào xuất động, vừa ở trên không vừa ở mặt đất.
Lạc Vũ lập tức không nói lời nào, ôm Tiểu Hồng lên, hướng xa xa chạy đi.
Hai đội ngũ này, nàng cũng không muốn trêu chọc vào.
Lạc Vũ nâng bước bỏ chạy, Đông Thiên Vương cùng Tiểu Ngân, Tỳ Hưu nhất thời theo sát rút lui, hai loại ma thú kịch độc này không nên động đến, tốt nhất là tránh thật xa.
Như bay qua, trong nháy mắt Lạc Vũ và Đông Thiên Vương bỏ rơi đám kia phía sau.
Mặc dù Độc Vĩ Phong bay trên không trung, nhưng tốc độ của chúng cũng không quá nhanh.
Ta nói… rừng rậm Hắc Ma này có phải hay không…Tiểu Ngân?
Vừa chạy vừa mở miệng, Lạc Vũ còn chưa nói hết, ở chỗ sâu trong rừng rậm đen thui phía trước, một đạo ngân bạch chợt lóe lên, phóng lên cao rồi lại xuống dốc.
Cũng không phải bạch quang rất thu hút, nhưng lại làm cho Tiểu Ngân có chút ngẩn ra, nó đột nhiên bay lủi đi, đuổi theo ngân quang chớp động phía trước phóng vào sâu trong rừng rậm Hắc Ma, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiểu Ngân…
Lạc Vũ cả kinh.