• 293

Chương 1018: Tôi không nghe thấy, phế chân cô


Công viên trò chơi thường bố trí lan can xếp hàng rất dài, mà bên ngoài lan can là đất trống không xếp hàng.

Vừa nãy, vì muốn quay lại giúp Dư8ơng Thái Điệp nên đám người Dư Huy đã nhảy qua lan can để quay lại.

Mà Tư Dịch vừa rồi cũng nhảy qua lan can mới có thể đạp một phát vào Dư 3Huy đang định động chạm tới Vân Tiên.
Có điều bây giờ đang ở công viên trò chơi, cô không muốn gây ầm ĩ.
Nhưng đối với người bình thường thì hành động của Vân Tiên như thế này đã là quá đáng sợ rồi.
Nếu đổi lại là bất cứ một người bình thường nào, cho dù có tận mắt nhìn thấy bạn của mình bị giẫm lên mu bàn chân như thế, nếu như yêu cầu đối phương xin lỗi mà lại bị từ chối, thậm chí còn là người ngang ngược như Dương Thái Điệp thì có lẽ cũng chỉ có nước bỏ qua.
Còn có thể làm sao được chứ? Coi như mình xui xẻo thôi!
Dù sao thì cũng không có ai có thể giống như Vân Tiên, vừa đánh vừa mắng, vừa bắt người ta phải xin lỗi thế này, làm gì có ai dám?
Điều này không chỉ là hành động rất dễ gây chuyện ầm ĩ, hơn nữa đánh một người khác trước mặt bao nhiêu người như thế, có lẽ mọi người sẽ cho rằng bản thân mình là một người không ra gì.
Vân Tiên chỉ hơi đưa mắt nhìn xuống, sau đó khẽ nhếch miệng.
Giờ phút này cô cảm thấy trái ti9m mình tràn ngập ấm áp, bởi đằng sau cô đã có anh.

Bốp!
Vừa nghĩ tới cái chân nhỏ của Đoàn Lị vẫn chưa hết đau, Vân Tiên lại cho Dương Thá6i Điệp một cái tát.
Nhất là con gái thì càng phải chú ý hình tượng.
Làm gì có ai giống như Vân Tiên, không hề kiêng dè gì hết chứ?
Dĩ nhiên là càng không ai có thể có thực lực như Vân Tiên.
Cuối cùng, Vân Tiên nắm tóc của Dương Thái Điệp, kéo đầu của Dương Thái Điệp đến trước mặt mình, chân cô vẫn giẫm lên chân của Dương Thái Điệp không hề thả lỏng.

Có chịu xin lỗi không?
Vân Tiên nói rồi tay còn lại cho cô ta một cái tát.
Thực ra Vân Tiên đã vô cùng nhẹ tay rồi, với tính cách của cô ở kiếp trước, chắc chắn Dương Thái Điệp đã bị cô xử gọn luôn rồi.
Đoàn Lị vốn chỉ là một đứa nhỏ, cô bé còn quá nhỏ, còn phát triển, mà mu bàn chân chính là chỗ yếu ớt nhất.
Cho5 dù là Vân Tiên thì mu bàn chân của cô cũng vẫn rất mềm mại, chứ đừng nói là Đoàn Lị.
Cho nên, nghĩ tới việc mà Dương Thái Điệp đã làm với Đoàn Lị mà cô ta còn không chịu xin lỗi, cô chẳng kiêng nể gì mà cho Dương Thái Điệp mấy cái bạt tai.

Xin lỗi, tôi xin lỗi… A! Cầu xin cô tha cho tôi! Đau đau đau… Đau quá…
Dương Thái Điệp bị Vân Tiên giữ lấy tay rồi lại bị kéo tóc không hề thương tiếc, cô ta đau tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Vừa nãy ngang ngược bao nhiêu thì giờ đây cô ta yếu đuối bấy nhiêu.

Cơ thể của Dương Thái Điệp đang run rẩy dữ dội.

Giờ phút này, tất cả du khách đang đứng ở xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ.

Sao một cô gái trẻ như vậy mà có thể làm ra chuyện này, đã vậy còn tàn nhẫn như thế?


Tôi không nghe thấy!
Khi mọi người nghĩ rằng Vân Tiên nghe thấy lời xin lỗi sẽ buông tay thì lại nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Vân Tiên vang lên một lần nữa.

Một lát sau, khi giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của Vân Tiên cất lên thì cùng với đó, một cái tát cũng đồng thời vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.