• 3,752

Chương 1351: Cuộc dã ngoại sinh tồn. đêm trước khi bắt đầu


Đột nhiên Lâm Thục Nhã bị Tư Dịch đá một cú, sau đó máu của con ếch xanh lại còn bắn lên người, cô ta hoảng hốt đến mức cả 8người co giật.

Nếu như vừa rồi Lâm Thục Nhã còn cảm thấy ngưỡng mộ Vân Tiên và Tư Dịch khi hai người họ ở cạnh nha3u, thì lúc này đây Lâm Thục Nhã và tất cả những cô gái đang có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng sợ Tư Dịch.
Nhưng không, ở nước Z, vì cô, anh sẽ không giết người. Bây giờ, ngay đến việc mang súng, anh còn cố gắng làm một tờ chứng nhận sử dụng súng.
Vì dù sao Vân Tiên vẫn còn sinh sống trong nước Z, Tần Y Nhu và Vân Dịch đều đang ở đây. Nếu xảy ra chuyện gì thì họ sẽ không thể yên ổn mà sống tiếp được.
Nhẫn là do Tư Dịch đeo giúp cô, còn cố ý đeo vào ngón áp út.
Vân Tiên không nhìn theo Tư Dịch nữa, cô khẽ cười:
Đôi mắt của Tư Dịch khẽ đảo. Anh ôm Vân Tiên, không buồn nhìn vị huấn luyện viên kia lấy một cái. Một tay anh đút vào túi quần, lấy ra một cuốn sổ da bên cạnh sổ kết hôn rồi đưa cho người nọ.
Mặc dù bây giờ là buổi tối nhưng xung quanh đốt lửa, mấy học sinh quanh đó cũng có thể nhìn rõ những chữ được viết trên cuốn sổ:

Vâng.

Người bình thường chắc chắn không thể có được giấy chứng nhận sử dụng súng! Nói cách khác, Tư Dịch không phải người bình thường!

Chứng nhận được phép sử dụng súng.

Vân Tiên cũng khẽ nhướng mày.

Điều này... chuyện này...

Tay run lên, ông ta ngước nhìn Tư Dịch rồi lại nhìn tờ giấy chứng nhận cầm trên tay.

Anh đi đây. Nếu có người ức hiếp em thì cứ ra tay thẳng thừng là được, xảy ra bất cứ chuyện gì đều có anh xử lý!

Tư Dịch vừa dứt lời, Vân Tiên mới đáp lại:
Lâm Thục Nhã và Tương Trì Thi sợ tới mức không dám nhúc nhích. Lo rằng Tư Dịch thật sự sẽ nổ sún bắn mình.
Nhưng mà anh lại không hề quan tâm đến phản ứng của mọi người xung quanh. Sau khi cài súng lại bên eo, trước mặt mọi người, Tư Dịch ôm Vân Tiên vào lòng một lần nữa. Đồng thời anh trầm giọng xuống và nói với cô:

Đồng chí này, lẽ nào cậu không biết mang súng là phạm pháp hay sao? Mau giao nộp súng ra đây!

Mặc dù không biết Tư Dịch này là ai nhưng huấn luyện viên chỉ có thể làm việc theo nguyên tắc.
Anh ta 9còn dùng cả súng nữa sao?
Lâm Thục Nhã chỉ định nhân cơ hội trêu chọc anh mà thôi, không những bị anh đá một cái m6à thậm chí còn muốn khử người luôn sao!
Mặc dù vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy mấy chữ ghi trên đó, nhưng khi nghe được lời chứng thực của huấn luyện viên, bên tai họ như vang lên chấn động.
Nói cách khác, việc Tư Dịch mang súng ngắn là hợp pháp phải không?
Anh ấy còn làm cả giấy chứng nhận được phép sử dụng súng của nước Z nữa sao?
Trước đây khi Tư Dịch tới nước Z, không bao giờ anh quan tâm tới những điều này cả. Dựa vào thân phận và địa vị của anh, dù cảnh sát truy tìm cũng khó mà tìm ra được tung tích.

Ấy, Vân Tiên, tay cậu đeo nhẫn à? Đẹp quá!

Lúc này, Lâm Uyển đột nhiên chạy tới trước mặt Vân Tiên, nâng ngón áp út của cô lên nhìn thử, sau đó vui vẻ thốt lên.
Có thể thấy, Tư Dịch đã thay đổi rất nhiều vì cô.
Đường đường là người đứng đầu của tổ chức Ám Hồn mà anh lại có thể nhẫn nhịn đến thế, chỉ vì cô.
Lúc này đây, đến cả huấn luyện viên cũng ngẩn người.
Cho tới khi Tư Dịch lấy lại cuốn sổ trong tay ông ta rồi rời khỏi nơi này, mọi người vẫn còn đang đờ đẫn.
Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, nhưng sao anh ta lại tàn nhẫn đến như 5vậy?
Lúc này, huấn luyện viên đang đi tuần tra cũng nhìn thấy. Ông ta vội vàng lao tới cản Tư Dịch, sợ anh sẽ giết người ngay trước mặt đám đông:

Đây đúng là giấy chứng nhận được phép sử dụng súng, cậu...

Lời của ông ta khiến tất cả các học sinh xung quanh đều ngạc nhiên, hoảng sợ.
Nếu hiện tại họ không phải là đang ở nước Z, chắc chắn kết cục của Lâm Thục Nhã đã giống như con ếch xanh kia rồi.
Lúc huấn luyện viên nhận lấy chứng nhận được phép sử dụng súng, mắt ông ta cũng trợn tròn.
Còn Lâm Thục Nhã và Tương Trì Thi đã sợ hãi tới mức co rúm cả lại.
Không chỉ hai người bọn họ mà những nam sinh đứng xung quanh cũng run rẩy sợ hãi.

Ừ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.