Chương 148: Khả năng quan sát kinh ngạc. hằn vết lốp xe
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 743 chữ
- 2022-02-04 07:18:44
Khà khà khà...
Sau khi Snigi nghe xong, gã lớn tiếng cười như thể trông thấy khoảnh khắc bản thân trả được mối thù lớn, Vân Tiên phải chìm v8ào địa ngục.
...
Tôi cũng thế, cùng nhau đi!
Lúc này Lăng Dật Trần không hề giống công tử bột chút nào, ngược lại có phần giống một người đàn ông chân chính.
Vân Tiên chớp mắt, mỉm cười.
Mà trên nền đất cát đá này, vết hằn của lốp xe đi qua vô cùng rõ ràng.
Trong lúc mấy người còn lại đang cau mày suy nghĩ, Vân Tiên chợt nói:
Chỉ cần lần theo vết hằn của bánh xe đi qua là được.
Đi theo cô, cậu ta nhất định sẽ gặp phải nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng Trương Thiệu Phong lại chưa có năng lực tự bảo vệ bản thân vì cậu ta vừa mới được huấn luyện.
Vân Tiên chưa bao giờ thích việc để người khác hy sinh một cách vô nghĩa.
Đúng rồi, Thiệu Phong, tôi đã thông báo cho cảnh sát địa phương rồi, tin rằng không lâu nữa họ sẽ đến đây cứu người. Có điều tôi chưa thông báo cho bác trai, bác gái là Hinh Di xảy ra chuyện, sợ họ lo lắng.
Lăng Dật Trần huơ huơ đoạn tin nhắn trong chiếc điện thoại của mình.
Cảm ơn!
Trương Thiệu Phong thấy Lăng Dật Trần suy nghĩ chu đáo như vậy cũng cảm ơn một tiếng.
Mấy người Nguyên Húc Kiêu ngẩn người.
Ở đây nhiều nhà xưởng như vậy, cô biết chính xác ở đâu sao? Không sợ đánh rắn động cỏ?
Nguyên Húc Kiêu thật không hổ là đại ca của băng xã hội đen lớn thứ hai của thành phố Long Môn, quả nhiên có năng lực phán đoán.
Nguyên Húc Kiêu lập tức ngây người.
Không ngờ cô lại quan sát cẩn thận đến vậy.
Sau khi Trần Hinh Di bị bắt đi, cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là khoảng thời gian vô cùng khó khăn với cậu ta. 5
Tuy rằng thường ngày, Trương Thiệu Phong thích tranh cãi và gây lộn với Trần Hinh Di, nhưng cả đời này, cậu ta chỉ có mỗi một cô em gái là cô ấy.
Chiếc xe Jeep từ từ tiến vào khu vực nhà xưởng.
Cuối cùng chiếc xe dừng ở cửa chính nhà xưởng, mọi n3gười lần lượt xuống xe.
Huống hồ đây là chuyện của bản thân cô.
Không, sư phụ, tôi nhất định phải đi, bởi vì Hinh Di là em gái tôi! Trong lúc Hinh Di đang phải đối mặt với nguy hiểm, sao kẻ làm anh trai như tôi có thể thấy khó mà bỏ chạy chứ?
Trương Thiệu Phong kiên định nói ra hết tiếng lòng của mình.
Nguyên Húc Kiêu không hiểu, hỏi thêm Vân Tiên:
Làm cách nào cô có thể chắc chắn rằng đây là vết hằn của chiếc xe đã bắt cóc bạn cô đi qua? Nếu đây là của xe khác thì sao?
Trương Thiệu Phong và Lăng Dật Trần cũng đang thắc mắc vấn đề này.
Nơi Tiểu Vũ nhắc đến chính là chỗ này.
Nguyên Húc Kiêu là người cuối cùng xuống xe, hắn đóng cửa lại, đi mấ9y bước về phía trước, thăm dò tình hình xung quanh.
Nhà xưởng ở đây nhiều như vậy, chúng ta phải tìm thế nào đây?
Trương Thiệu Phon6g có vẻ sốt ruột.
Phải.
Chợt Vân Tiên đưa tay chỉ xuống mặt đất.
Nền đất của công trường ở thời đại này không phải được làm từ xi măng mà do cát đá tạo thành.
Đi thôi.
Vân Tiên đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Trương Thiệu Phong và Lăng Dật Trần:
Hai người có tiếp tục đi cùng không? Snigi có thù với tôi, gã là người nước Y, Trương Thiệu Phong, lần trước cậu cũng đã chứng kiến gã là người có thể dùng đến cả súng lục rồi. Nếu hai người vẫn tiếp tục theo tôi vào trong đó, xảy ra chuyện gì thì phải tính sao?
Trương Thiệu Phong là đồ đệ đầu tiên do đích thân cô thu nhận.
Tuy chỉ là em họ nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn vẫn còn đó.
Tất nhiên, người làm anh như cậu ta không muốn em gái mình xảy ra chuyện.
Đồ đệ của cô, có tinh thần như vậy mới đúng.
Vậy cùng đi.
Vân Tiên bước về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.