• 293

Chương 266: Một cậu nhóc. có người rơi xuống vách đá


Anh ta nói bằng giọng điệu không chút nể nang gì.

Cô gái hung hăng lúc nãy tên Vương Phượng Phượng, là hoa khôi khoa tà8i chính kế toán của bọn họ.
Vì ở trại huấn luyện quân đội mới tăng thêm cường độ tập huấn, cho nên đến cả người có mặt nọng, bụng mỡ như Sở Ninh cũng gầy đi trông thấy.
Huấn luyện quần quật như vậy, sao bọn họ có thể không gầy guộc, mỏng manh cho được.
Cho nên nhóm Vân Tiên mới bị Vương Phượng Phượng và Vũ Hàng chớp lấy cơ hội, mỉa mai họ.

Các người tưởng chúng tôi thích đi cùng các người lắm chắc? Hừ! Chúng tôi sẽ tự đi!
Mấy ai thoải mái khi nghe những lời như vậy. Sở Hướng Nam là người đầu tiên nổi đóa quát trả, sau đó quay người bỏ đi.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được con đường lên núi càng ngày càng dốc, mỗi bước chân cũng trở nên tốn sức hơn.
Mấy người Vân Tiên tốn không ít thời gian để nghỉ chân, trong túi của bọn họ mang rất nhiều đồ ăn vặt, vừa đi vừa nghỉ, hoặc dừng chân uống ngụm nước.

Ơ...
Sau khi Sở Ninh nghe mấy lời của Vương Phượng Phượng và Vũ Hàng, cô ấy đột nhiên có chút ngượng nghịu.

Xem ra bạn của anh không hoan nghênh chúng tôi rồi, vậy chúng tôi không làm phiền nữa.
Đối với những kẻ có hứng thú bắt nạt người khác, Vân Tiên luôn giữ thái độ cực kỳ lạnh nhạt.
Ánh ban mai chiếu lên người cô gái đang từng bước từng bước trèo lên đỉnh núi, một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lên cơ thể Vân Tiên.
Thẩm Nham liếc mắt nhìn bóng hình cô gái trời sinh đã mang trên người sự cao quý, không thể khinh nhờn kia đến ngây ngốc.
Mà Vương Phượng Phượng lại thích Thẩm Nham, nên cô ta đã nổi giận đùng đùng khi trông thấy Thẩm Nham chăm chú nhìn Vân Tiên.
Thêm nữa bộ dạng của bảy người nhóm Vân Tiên quả thật cũng rất mỏng manh yếu đuối.
Cô lạnh lùng nói với Thẩm Nham, sau đó quay người đi về hướng chân núi Uy Vũ.
Xưa nay, Vân Tiên không phải là người chuyện bé xé ra to, thích kiếm cớ gây sự.
Vương Phượng Phượng lại càng thêm bực bội. Sao con ranh kia lại khiến cho người ta ghét đến thế cơ chứ!
Vân Tiên cùng mọi người men theo con đường xi măng mà leo lên đỉnh núi.
Trên thực tế, nhóm sinh viên do Thẩm Nham dẫn đầu đ9ến leo núi Uy Vũ đều là những người từng học võ. Đồng thời, bọn họ cũng là thành viên của câu lạc bộ taekwondo trong trường. <6br>
Họ đã từng tham gia nhiều giải đấu võ thuật, taekwondo và quyền anh, đánh bại không ít tuyển thủ cùng hạng và giành đượ5c vô số giải vô địch!
Bởi vậy, giọng điệu nói chuyện của bọn họ nhẹ tựa lông hồng, trong đó còn xen lẫn đầy vẻ tự hào.
Lúc này anh ta càng không thể dời mắt khỏi bóng dáng của Vân Tiên.

Anh Nham? Anh Nham? Anh Nham!
Vương Phượng Phượng ở bên cạnh Thẩm Nham, vẫy tay trước mắt mấy lần mới khiến cho anh ta thu lại ánh nhìn.
Còn tên đô con nói giúp Phượng Phượng là người theo đuổi cô ta, tên Vũ Hàng.
Cách 3nói chuyện của Vương Phượng Phượng và Vũ Hàng đều tràn đầy tự tin.
Thấy Vân Tiên tỏ thái độ, mấy người khác cũng đi theo.
Còn phía bên này, Sở Ninh đang đứng bên cạnh Thẩm Nham cũng không nhịn được quay sang nhìn anh ta mấy lần, sau cùng chỉ đành nói một câu
tạm biệt
rồi vội vàng đuổi theo Vân Tiên.

Cứu... cứu với! Cứu con của tôi! Cứu nó với!
Lúc này, ngay dưới sườn núi chỗ mấy người Vân Tiên đang đi bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.

Đám người Vân Tiên nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nhấc mấy chiếc ba lô lên rồi quay ngược trở lại. Qua mấy con dốc, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở lưng chừng vách núi nhìn xuống dưới, vẻ mặt bị dọa đến trắng bệch, sợ hãi la hét không ngừng.

Vân Tiên tiến tới, lập tức nhìn thấy ở một vách đá dựng đứng bên sườn núi có cậu nhóc tầm bảy tám tuổi bị mắc kẹt trên cành cây mọc bên vách cao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.