• 293

Chương 307: Hỏi ra địa chỉ, còn xứng sống à?


Vì thế, khi nhìn thấy Tư Dịch rút súng lục chĩa thẳng vào đầu Châu Châu, họ sợ hãi tới mức hét toáng lên.


A! A! A! Súng!
Các nữ sin8h không ngừng thét chói tai, tiếng thét vang dội tạo thành một bầu không khí hỗn loạn.

Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi tôi tôi… Các người muốn biết cái gì tôi sẽ nói hết, cái gì cũng nói, nói, nói cho các người biết…

Châu Châu sợ hãi ngồi bệt dưới đất, dường như cô ta rất sợ Tư Dịch sẽ bóp cò súng nên vội vàng đổi từ tư thế ngồi bệt thành tư thế quỳ, quỳ gối trước mặt Vân Tiên và Tư Dịch.
Tuy Châu Châu biết dùng một vài trò mèo5 nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một nữ sinh trung học mà thôi.
Khi cô ta nhìn thấy ngón tay thon dài, trắng ngần của Tư Dịch cầm khẩu súng sáng ngời chĩa về phía đầu mình, cô ta sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, vô thức giơ tay lên làm tư thế đầu hàng.
Vừa rồi, Châu Châu còn đang suy nghĩ Tư Dịch đột nhiên ngăn cản Vân Tiên ép hỏi mình, có phải anh có cảm tình v6ới mình không.
Kết quả một giây sau, anh đã lập tức rút súng lục chĩa về phía cô ta.

Khách sạn nào?
Vân Tiên nhanh chóng hỏi tiếp.

Khách sạn bên kia đường.
Châu Châu cũng vội trả lời.
Thật không ngờ, Triệu Dịch Sơn đề nghị đưa Vân Dịch về nhà vì mục đích đó!
Điều khiến người ta càng kinh ngạc hơn là Trần Ngọc Băng lại là loại con gái như vậy.
Mà những lời này của Châu Châu lại khiến cho tất cả mọi người ở đây trợn to hai mắt.
Có chuyện này nữa sao!
Mặc dù các nam sinh tỏ ra bình tĩnh hơn nhưng3 tất cả đều sợ tới sắc mặt tái nhợt, vì thế, có thể thấy rõ là không ai có thể bình tĩnh nổi.
So với bọn họ, Châu Châu còn bị Tư Dịc9h chĩa súng vào đầu.

Có phải các người muốn biết Vân Dịch đang ở đâu không? Tôi nói cho các người biết! Đừng giết tôi mà…
Châu Châu vô cùng run sợ, cô ta sợ hãi nhìn khẩu súng lục trong tay Tư Dịch, vội vàng khai báo tất cả những gì mình biết.

Là Trần Ngọc Băng, đều do Trần Ngọc Băng! Cô ta bảo tôi mời mọi người tụ hội, sau đó lừa Vân Dịch uống ly rượu mạnh kia, trong ly rượu mạnh đó có bỏ thêm thuốc kích thích, dược tính rất mạnh. Sau đó, tôi tìm đại một cái cớ để Triệu Dịch Sơn đưa Vân Dịch đi… Hu hu hu, những chuyện còn lại thì tôi không biết…
Châu Châu sợ vỡ mật, cô ta quá khiếp đảm nên nói ra tất cả.

Người ở đâu?
Nhân lúc Châu Châu đang sợ hãi, Vân Tiên ép hỏi.

Vân Dịch bị Triệu Dịch Sơn đưa tới khách sạn rồi.
Đối mặt với họng súng đen kịt, Châu Châu không dám giấu giếm dù chỉ một chút.
Vân Tiên vừa nghe xong, cô không quan tâm tới những người này nữa mà hấp tấp xoay người rời đi.

Thấy Vân Tiên bỏ đi, Châu Châu hơi sợ hãi nhìn gương mặt hoàn mỹ không một khuyết điểm của Tư Dịch thêm mấy lần. Bởi vì sợ nên cô ta không thể không thu hồi ánh mắt.


Tôi cũng đã nói hết rồi, anh có thể… Có thể thả tôi chưa? Cầu xin anh, tôi van xin anh, tôi không dám nữa!
Châu Châu chỉ còn thiếu nước dập đầu với Tư Dịch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.