Chương 398: Khắp thiên hạ, thần quân đại nhân
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 784 chữ
- 2022-02-06 11:09:43
Lại nói đến sáu người Sở Hướng Nam ai nấy đều hướng ánh mắt về phía thiếu nữ mặc đồ cổ đại màu đen.
Cô ta vừa gọi Vân Tiên là gì? V8u Thần đại nhân? Đó là gì?
Lam Tố đột nhiên xuất hiện kia mặc một bộ đồ cổ đại màu đen, trang phục tôn lên dáng người cao gầy của 3cô ấy. Gương mặt xinh đẹp, là kiểu mỹ nữ chân mày nhỏ, mi dài, mắt to, da trắng nõn nà điển hình.
Giống như là đang chờ mong câu trả lời của Vân Tiên.
Cô…
Vân Tiên giơ tay đặt lên trán, nhìn Lam Tố trước mặt. Cô dừng lại một chút, sau đó mới lắc đầu nói với cô ấy:
Chẳng lẽ tôi nên biết cô sao?
Vân Tiên híp mắt lại, môi hồng khẽ mím, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Lam Tố.
Nhưng điều khiến cho người ta k9inh ngạc không phải là diện mạo của Lam Tố mà là bộ quần áo màu đen cô ấy đang mặc. Đó là cách ăn mặc thời xưa, nhưng lại không giống với 6thời cổ đại của họ.
Vải dệt Lam Tố mặc trên người đều là loại cao cấp, đồng thời kiểu dáng trang phục cổ đại của cô ấy còn để lộ r5a vòng đeo chân.
Khi Sở Hướng Nam kinh ngạc nhìn Lam Tố vừa xuất hiện, Vân Tiên cũng híp mắt. Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Lam Tố, hình như trong đầu cô đã xuất hiện một hình ảnh.
Ôi chao, Vân Tiên, anh nói này, em quen được một cô em xinh đẹp thế này từ khi nào vậy? Sao không giới thiệu cho anh biết sớm? He he!
Sở Hướng Nam vừa thấy Lam Tố đã bị bộ trang phục cổ đại màu đen cùng với dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc, anh ta đi tới vỗ vai Vân Tiên, cười hì hì nói.
Trước kia Sở Hướng Nam chính là một tên công tử ăn chơi điển hình, tuy hiện tại đã biết điều hơn, nhưng bản tính khó sửa.
Cô bỗng đề cao cảnh giác.
Không phải Vân Tiên nghĩ nhiều, vừa rồi Lam Tố đã trốn sau đống rác, may là cô phát hiện kịp thời, phóng con dao bướm tới.
Lam Tố vừa xuất hiện đã gọi cô là Vu Thần đại nhân.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì phát hiện mình chưa từng gặp Lam Tố, chỉ là không biết vì sao cô lại cảm thấy dường như mình đã từng quen biết với thiếu nữ tự xưng là Lam Tố này.
Vu Thần đại nhân, người không nhớ Lam Tố sao?
Thấy Vân Tiên không lên tiếng, Lam Tố bước mấy bước về phía Vân Tiên, vẻ mặt mừng rỡ của cô ấy dần dần bị thay thế bởi vẻ mất mát.
Từ lúc Lam Tố xuất hiện đến bây giờ, thậm chí cô ấy còn chẳng thèm nhìn đám người Sở Hướng Nam hoặc Lâm Mộng Vũ vừa ngã xuống đất lấy một cái, đôi mắt đẹp trong veo như nước chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Tiên.
Tình huống này khá quen thuộc, kiếp trước, Vân Tiên đã từng gặp rồi.
Thậm chí có một số sát thủ để che giấu thân phận của bản thân đã dùng phương thức này để thu hút sự chú ý của cô, nhằm mục đích ám sát cô.
Lần đầu tiên Vân Tiên gặp thiếu nữ tên Lam Tố này, cho dù cô có cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng cô vẫn không thể lơ là.
Diện mạo của Lam Tố hoàn toàn khác với vẻ đẹp sắc sảo thuần khiết của Vân Tiên.
Dáng người Lam Tố cao gầy, mặt cũng rất đẹp, còn Vân Tiên lại mang tới cho người ta cảm giác đẹp một cách trong sáng, vẻ đẹp của Vân Tiên khiến người ta không thể rời mắt.
Sở Hướng Nam, anh bị ngu à! Vân Tiên đã nói là không biết cô ta rồi mà!
Sở Ninh đánh mạnh vào vai Sở Hướng Nam, bĩu môi, thấy Sở Hướng Nam chú ý tới cô gái khác, cô ấy có chút không phục quát lên.
Lam Tố lại chẳng buồn nhìn Sở Hướng Nam một cái, cô ấy vẫn chỉ nhìn Vân Tiên, cuối cùng sau một hồi im lặng, cô ấy lấy từ trong ngực ra một món đồ, nói với Vân Tiên:
Vu Thần đại nhân, người không nhớ tôi, nhưng người không thể không nhận ra nó! Trong thiên hạ này cũng chỉ có người và Thần Quân đại nhân mới có thể mang nó về!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.