Chương 401: Giết rồi chôn, vẽ một con rùa
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 662 chữ
- 2022-02-08 11:42:28
Nhưng Vân Tiên cô sẽ không đi, chí ít gần đây sẽ không đi.
Người thân của cô, tất cả những người mà cô quan tâm đều đang ở đây, c8ho nên Vân Tiên không định rời đi.
Là vì vậy sao?
Lam Tố thất vọng rũ mắt, nhưng lát sau cô ấy lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt3 kiên định nhìn Vân Tiên:
Vu thần đại nhân, bất kể sau này người có bằng lòng quay về với tôi hay không nhưng xin hãy cho phép tôi ở lạ9i bên cạnh người! Lam Tố không muốn rời xa người nữa!
Ừ ừ!
Lam Tố vừa nghe, đã biết Vân Tiên cho phép mình đi theo, cô ấy chợt mỉm cười, gật đầu với Vân Tiên.
Đi thôi, bọn họ đợi cũng lâu rồi.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Vân Tiên thuận thế đứng lên, cô thanh toán rồi rời tiệm cà phê với Lam Tố.
Bọn họ đương nhiên chính là mấy người Lưu Thế Doãn.
Với tư cách là tọa tiền đệ nhất hộ pháp của Vu thần đại nhân, Lam Tố vất 6vả lắm mới tìm được Vân Tiên, đương nhiên không muốn rời xa lần nữa.
Tùy cô.
Vân Tiên thờ ơ đáp, nói xong cô đẩy hộp gỗ đàn hư5ơng trả lại cho Lam Tố:
Cái này cô lấy lại trước đi.
Vân Tiên biết hộp gỗ đàn hương thu hút rất nhiều ánh mắt, trước đó em trai cũng vì hộp gỗ đàn hương mới bị bắt rồi mất mạng.
Sau khi Lam Tố và Vân Tiên đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê, sau lưng còn truyền đến giọng nói của một đứa bé tinh nghịch.
Ơ, mẹ ơi, sao chị gái đó lại mặc quần áo kỳ cục như thế ạ?
Mẹ đứa bé xoa đầu của nó, sau đó dạy dỗ:
Chắc là bị điên đấy, con à, sau này con không được học theo chị ấy nhé!
Vân Tiên biết, mấy người Lưu Thế Doãn sẽ không đi.
Còn tại sao Vân Tiên cho Lam Tố ở lại.
Chắc trực giác mách bảo cô như vậy. Lam Tố đến từ đại lục Ngự Long, khiến Vân Tiên có cảm giác giống như đã từng quen biết.
...
Lúc này Vân Tiên và Lam Tố đã rời khỏi tiệm cà phê, đi vào hẻm nhỏ lúc nãy.
Vân Tiên, em quay lại rồi. Mấy người này xử lý thế nào đây?
Đám người Lưu Thế Doãn tiến lên đón, nhìn Vân Tiên hỏi.
Nhưng Vân Tiên không nói rõ được cảm giác này, chỉ là cảm thấy quen thuộc, không hề có cảm giác xa lạ.
Hơn nữa vừa nãy Lam Tố lấy hộp gỗ đàn hương ra, cũng đã đủ chứng minh cô ấy đến từ đại lục Ngự Long, điểm này không phải giả.
Vả lại ánh mắt của một người có thể nói, ánh mắt của Lam Tố nói cho cô biết, cô ấy không nói dối.
Vân Tiên không muốn mạo hiểm lần nữa.
Còn Lam Tố lại là người của đại lục Ngự Long, trả hộp gỗ đàn hương lại cho Lam Tố là cách tốt nhất.
Còn nữa, sau này nếu cô muốn ở bên cạnh tôi thì đừng gọi tôi Vu thần đại nhân nữa.
Vân Tiên nhếch môi, sau đó khẽ cười, lộ hàm răng trắng tinh với Lam Tố:
Tôi tên Vân Tiên.
Lâm Mộng Vũ đã bất tỉnh, Chu Ngọc Hạo bị dây thừng trói chặt từ đầu đến cuối run lẩy bẩy.
Giết rồi chôn đi.
Vân Tiên nhướng mày.
A, đừng mà! Lần sau chúng tôi không dám nữa, đều là Lâm Mộng Vũ, là cô ta bảo chúng tôi làm như thế, không liên quan đến tôi!
Đám người kia nghe xong thì cuống hết cả lên.
Nhất là Vân Tiên thật sự sẽ cầm dao đâm vào đầu Lâm Mộng Vũ, cô nói được làm được, mặc dù sau đó không hề làm cô ta bị thương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.