Chương 414: Quỳ xuống xin tha, một cái bạt tai
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 668 chữ
- 2022-02-08 11:42:46
Ba người Vân Tiên cũng nghe rõ, những lời nói của ông nội Trương Khâm đã miêu tả lại toàn bộ sự việc vừa qua.
Chẳng qua ông nộ8i Trương Khâm vì muốn thổi phồng sự việc Vân Tiên quét sạch mấy người của mình nên đã kể lại một cách rất chi tiết.
Xin lỗi có thể trả con trai lại cho tôi không? Hả? Dựa vào đâu mà con gái bà có thể sống an ổn trên thế giới này, còn con trai tôi nó nhỏ như vậy lại phải một mình cô độc xuống hoàng tuyền chứ? Hả?
Tinh thần của Trương Chích Danh vô cùng kích động, thậm chí hắn ta còn thở hắt ra một hơi, giọng nói run lên vì tức giận.
Cho nên tôi phải giết chết các người! Giết cả nhà các người. Ha ha ha. Tôi muốn tất cả các người phải chết để đền mạng cho con trai tôi!
Cảm xúc của Trương Chích Danh đã đạt đến đỉnh điểm.
Trương Ch3ích Danh nhíu mày, sau khi nghe xong những lời ông nội Trương Khâm kể, cặp mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Ngay lúc Trương Chích Danh định bước đến chỗ Vân Tiên, mẹ Lữ đột nhiên buông tay Vân Tiên và Lữ Phi Yến ra, chạy đến chỗ Trương Chí6ch Danh, quỳ xuống.
Những giọt nước mắt còn vương đầy hai gò má của mẹ Lữ, bà ấy chưa kịp lau khô nước mắt trên mặt mình đã q5uỳ gối xuống, lết hai bước đến trước mặt Trương Chích Danh.
Những người không có quyền lực và địa vị đều là những người yếu đuối trong xã hội, bởi vì họ không cách nào có thể kết thân hoặc làm quen được với những người có mức sống cao hơn họ.
Vân Tiên và Lữ Phi Yến đều không ngờ mẹ Lữ lại chạy tới, quỳ trước mặt Trương Chích Danh.
Con gái nhà bà vô tội, vậy lẽ nào con trai tôi có tội sao?
Trương Chích Danh lạnh lùng nhìn mẹ Lữ, sau đó nhấc chân đá bà ấy qua một bên. Hắn nhìn bà ấy, nói:
Con trai tôi mới học tiểu học, nó còn nhỏ như vậy...
Xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu...
Mẹ Lữ luôn miệng xin lỗi, nước mắt giàn giụa, bà ấy xin lỗi cho hành động vô ý của chồng mình.
Khi đám người ấy gây nhau đến mức không thể hòa giải, lôi cả cảnh sát vào cuộc nhưng kết quả vẫn không ăn thua thì nghe thấy một âm thanh rành rọt truyền tới.
Bốp!
Một âm thanh rõ ràng vang lên, rơi xuống.
Mẹ, mẹ đừng như thế! Mẹ...
Lữ Phi Yến thấy cảnh tượng đó, cô ấy vừa hét vừa chạy đến, ngồi thụp xuống ôm lấy mẹ Lữ, cố gắng kéo bà ấy đứng lên.
Để mẹ vì mình mà phải quỳ gối trước mặt kẻ khác xin tha, Lữ Phi Yến không làm được!
Tôi cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Chuyện này là do lỗi của cái thân già tôi, xin các cậu giơ cao đánh khẽ, đừng có lôi con gái của tôi vào, con bé không dính dáng gì hết! Con bé không làm gì cả! Vậy nên muốn đánh muốn giết cứ nhằm vào mình tôi là được! Tôi xin các cậu...
Mẹ Lữ khổ sở van xin.
Bản thân mẹ Lữ không sợ chết, nhưng bà ấy không thể nào đứng nhìn con gái của mình phải sống cảnh ngày qua ngày lo sợ mình sẽ bị người ta dùng cuốc chém chết.
Không biết từ lúc nào Vân Tiên đã đứng đối diện với Trương Chích Danh, cô không nói lời nào, giáng mạnh một cái tát xuống.
Cái tát này đã hoàn toàn đánh thức Trương Chích Danh.
Nó cũng khiến nhóm cảnh sát sửng sốt, càng khiến cho Lữ Phi Yến và mẹ Lữ im bặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.