Chương 503: Khóc không ra nước mắt. cái ôm như thế
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 607 chữ
- 2022-02-08 11:45:16
Hôm nay cô may mắn được nhìn thấy, đúng là rất vui.
Đợi đấy.
Tư Dịch đứng bên cạnh Vân Tiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười đầy8 xấu xa của cô. Anh nhìn tới nhìn lui Vân Tiên một lượt, thậm chí còn di chuyển ánh nhìn xuống cơ thể đầy đặn và cân đối của cô, từ tốn mở mi3ệng.
Ánh nhìn của Tư Dịch khiến Vân Tiên khẽ rùng mình, chính là cái kiểu cảm giác bị nhìn chằm chằm đến phát hoảng.
Em phải9 về nhà rồi.
Vân Tiên dẩu môi, sau đó cô đứng dậy.
Pha lộn người này của cô chẳng khác nào như đang đứng trên mặt đất nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Vân Tiên lộn nhào nửa vòng trên không sau đó hạ cánh xuống đất.
Ông lão vừa mới nói đến đây, lại trông thấy ở phía trên đầu mình có một bóng người cao lớn, lộn người nhảy xuống.
Lần này, ông lão sợ đến mức vứt luôn chiếc lò sưởi trong tay xuống đất.
Làm một chuyện rất là đặc biệt.
Tư Dịch khoác vai Vân Tiên, sau đó đi vòng qua căn nhà rồi tiến về cửa nhà Trương Mai Hoa.
Ông lão đứng chôn chân một chỗ, khóc không ra nước mắt:
...
Ông lão đang ngồi dưới mái hiên của căn nhà, đột nhiên thấy một bóng người thanh mảnh lộn nhào qua đỉnh đầu mình, ông lão giật mình đến mức tim muốn ngừng đập.
Đến khi nhìn rõ Vân Tiên, ông lão bất ngờ giật mình, thốt lên một câu:
Ối chà, mẹ tôi ơi! Cô bé à, lúc cháu nhảy xuống liệu có thể nói trước một tiếng không? Dọa chết ông rồi...
Cô nhào người qua cửa sau của căn nhà. Bởi vì lúc này Lữ Lan Hoa đang đi ra bằng cửa trước, nếu như lộn người xuống cửa trước thì sẽ trực tiếp đụng mặt Lữ Lan Hoa.
Phía sau căn nhà có một ông lão tay bưng một lò sưởi đang nhàn nhã ngồi bắt tréo chân, miệng khẽ ngâm nga.
Cửa ngoài nhà đột nhiên bật mở, Cát Quân Kiến bất ngờ giật mình, buông tay mình khỏi vai Tần Y Nhu.
Vân Tiên cười ngượng, mình quay về không đúng lúc rồi...
Rõ ràng là đã hiểu lầm gì đó rồi.
Vân Tiên và Tư Dịch quay về nhà Trương Mai Hoa, vừa mở cửa đã nhìn thấy ngay chính giữa căn nhà, Cát Quân Kiến đang đặt tay lên vai Tần Y Nhu, trông như đang an ủi bà.
Nhưng người bình thường nhảy từ mái hiên có độ cao này xuống thì không chết cũng gãy xương.5
Từ phía sau mái hiên, Vân Tiên xoay người nhảy xuống.
Mẹ ơi, gặp ma rồi! Lại một người nữa nhảy xuống!
Hai đứa cùng nhau trốn trên mái hiên nhà ông? Làm... làm cái trò gì đấy?
Ông lão ngây người nhìn Vân Tiên và Tư Dịch vừa mới nhảy xuống, có chút bất ngờ.
Chỉ thấy ngay giây sau, cô đã đứng lên trên mái hiên.
Mái hiên không quá 6cao, chắc khoảng chừng hai, ba mét gì đó.
Lúc này, giọng nói của bé Vân Trúc vọng lại từ phía cầu thang:
Chị, anh Tư Dịch, em cũng muốn được ôm, muốn được ôm giống như chú Cát ôm mẹ Tần vậy đó...
Vân Trúc vừa mới ngủ trưa dậy, khuôn mặt ngái ngủ của cậu nhóc trông hồng hào đến mê người.
Bây giờ, Tần Y Nhu đã xem Vân Trúc như con ruột của mình và Vân Trúc cũng gọi bà là
mẹ Tần
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.