Chương 594: Tiếp tục việc khi nãy
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 688 chữ
- 2022-02-08 11:47:45
Tần Y Nhu mở cửa vào phòng, cảm nhận được bầu không khí có gì đó khác thường.
Bà nhíu mày nghi ngờ nhưng giờ phút nà8y trong phòng đang tối mịt.
Xem ra mình nghĩ nhiều rồi, có thể Tiểu Trúc nhìn nhầm, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ.
Tần Y Nhu nhỏ giọng tự nhủ.
Nói xong, bà đi tới cửa định tắt đèn trong phòng, sau đó bà nhìn lại trong phòng lần nữa, phát hiện cửa sổ cạnh giường còn đang mở, tấm rèm cửa bị gió đêm thổi rung nhẹ nhưng chỉ rất khẽ mà thôi.
Nếu như có người đứng bên ngoài nhìn vào biệt thự lúc này, hơn nữa lại là ban ngày thì sẽ thấy Tư Dịch người cao một mét tám lăm đang bám một tay vào tường, thân thể treo giữa không trung.
Lúc này nếu có ai thấy chắc sẽ sợ tới mức hét ầm lên mất.
Không nhìn thấy gì, cuối cùng Tần Y Nhu mới yên tâm đóng cửa sổ lại rồi tắt đèn trong phòng Vân Tiên, đóng cửa rồi khóa lại.
Lần này khóa cửa là bởi vì Tần Y Nhu sợ nếu thật sự có trộm mò vào lúc này, không phải trộm sẽ từ bên ngoài mò vào phòng Vân Tiên sao?
Ánh đèn màu trắng chiếu sáng cả căn phòng.
<9br>Tần Y Nhu đi tới cạnh giường, không ngờ lại thấy...
Vân Tiên đang yên lặng ngủ say trên giường, ngoài điều này t6hì không có điểm kỳ lạ nào khác.
Con bé này! Ngủ mà còn quên đóng cửa sổ.
Trong giọng nói của Tần Y Nhu có chút bất đắc dĩ. Bà khẽ lắc đầu, khoan vội tắt đèn rồi đi thẳng tới bên cửa sổ.
Tần Y Nhu không hề biết ngoài cửa sổ lúc này, một cánh tay trắng nõn thon dài đang bám vào vách tường.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào trong phòng nhưng cũng chỉ là vài tia sáng mà thôi. 3
Tiểu Tiên?
Tần Y Nhu nhíu mày, vịn tường đi tới bật đèn.
Còn nếu Adam và Mạc Sâm nhìn thấy thì chắc cả hai sẽ hét lên rằng: Không ngờ cậu chủ nhà họ lại làm chuyện mất mặt như thế chỉ vì một cô gái.
Tần Y Nhu cứ có cảm giác hơi kỳ lạ, bà thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Không thể nào? Chẳng lẽ Vân Trúc thật sự nhìn nhầm rồi sao?
Tần Y Nhu khôn5g đánh thức Vân Tiên, hơi thở của Vân Tiên đều đều nặng nề, vừa nghe là biết cô đang ngủ say.
Tất nhiên Vân Tiên cũng phát hiện ra hành động đóng cửa sổ của Tần Y Nhu, mà Tư Dịch lại đang trốn ngoài cửa sổ.
Cô nghĩ ngợi một chút, xuống giường, mang dép đi tới chỗ cửa sổ. Khi cô vừa định mở cửa thì chợt nhớ tới Tư Dịch - người khi nãy còn không chịu rời đi mà cứ ôm chặt mình. Lúc cô cho rằng sắp bị Tần Y Nhu phát hiện thì anh đã nhanh như chớp nhảy ra ngoài qua cửa sổ.
Nhưng bà lại không biết, hành động khóa cửa này lại tiếp tay cho hành vi
ăn trộm
của
tên trộm
.
Cho đến khi Tần Y Nhu đóng cửa lại, Vân Tiên mới tỉnh lại sau khi giả vờ ngủ say.
Cũng chỉ có người quá mệt mỏi vào ban ngày mới thở nặng nề như thế nên Tần Y Nhu không gọi cô dậy.
Sau khi Tần Y Nhu nhìn thấy Vân Tiên ngủ say, bà rón rén bước ra khỏi phòng, nhưng vì còn lo lắng trong phòng thật sự có kẻ trộm mò vào, bà vẫn mở tủ quần áo trong phòng ra kiểm tra.
Nghĩ ngợi mãi, Vân Tiên quyết định không cho Tư Dịch vào phòng mình nữa nhưng lại lo anh ở ngoài bị cảm lạnh, cô không nhịn được mà nói một câu:
Anh về phòng đi, ngày mai gặp nhau.
Nói xong, nhờ vào ánh trăng chiếu rọi, Vân Tiên lần mò leo lên giường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.