Chương 614: Người còn dám giết thì có gì không dám
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 741 chữ
- 2022-02-10 12:36:25
Tên lùn lập tức ôm chặt đũng quần, lăn lê bò toài trên mặt đất.
Tất cả mọi người có mặt tại đấy đều kinh hãi vì hành8 động bất ngờ của Tư Dịch.
Cô ta có quen biết gã lùn này, gã chính là điển hình của loại người hay ăn lười làm trong thôn.
Lưu Kỳ vẫn còn nhỡ rõ ánh mắt hắn nhìn mình mỗi khi cô ta đi qua ngõ nhà hắn, thật khiến người khác ghê tởm.
Nhưng5 lúc này, Lưu Kỳ không cách nào thôi sợ hãi khi nhìn thấy người mà mình quen đang ôm đũng quần máu me đầm đìa, đau đớn lăn lê bò toài dưới đất. Nhất là khi thấy cảnh tượng máu chảy lênh láng, Lưu Kỳ sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác.
A! Anh, anh ta thực sự nổ súng kìa!
Lưu Kỳ bị mùi máu tanh dọa sợ mất mật, cô ta sợ hã3i che mắt mình lại, tay vẫn còn run lên bần bật.
Đối với Lưu Kỳ, đây chắc chắn là việc kinh khủng nhất mà cô ta gặp9 trong đời.
Mặc dù Lưu Kỳ lớn lên ở nông thôn, nhưng cô ta chưa nhìn thấy máu bao giờ cả.
Cha mẹ nâng niu cô ta trong lòng bàn tay. Mặc dù hoàn cảnh gia đình có chút khó khăn nhưng dù có cực khổ đến mấy Lưu Thiết cũng không để cho Lưu Kỳ phải chịu chút thiệt thòi nào.
Chính vì vậy chắc chắn Lưu Kỳ đang cực kỳ sợ hãi.
Lưu Tử Vân cũng sợ dựng tóc gáy, anh ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng máu me be bét thế này. Nhưng Lưu Tử Vân vẫn ôm lấy đầu Lưu Kỳ, bảo vệ cô ta. Đây là tình yêu thương của một người anh dành cho em gái.
Lưu Tử Vân quay đầu nhìn Thanh Dứu bởi anh ta sợ cô sẽ sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng máu me này.
Ngạc nhiên thay, khi anh ta quay đầu nhìn Thanh Dứu thì lại chỉ thấy vẻ mặt cô bình thản, không hề hoảng sợ giống như những người bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt.
Anh ta hận Thanh Dứu cũng là vì cho rằng cô sống sung sướng một mình, không sớm tìm đường quay về khiến cho mẹ mình phải ra đi đầy đau khổ.
Nhưng bây giờ mọi hiểu lầm đã được xóa bỏ, Lưu Tử Vân cũng chẳng phải là người tâm địa xấu xa, anh ta đã có ý định sẽ dần tha thứ cho Thanh Dứu.
Anh hất nhẹ mái tóc, miệng khẽ nhếch, dáng vẻ rất đẹp nhưng lại có chút gì đó vô cùng ngông cuồng, anh nói với tên ế vợ kia:
Tao lại muốn xem thử, ai trong số chúng mày có gan dám bắt tao.
Giọng điệu ngông cuồng, bá đạo.
Sao cô em gái này của anh ta lại chẳng có chút sợ hãi nào vậy?
Lưu Tử Vân vô cùng nghi ngờ.
Mày, mày dám nổ súng bắn người bị thương! Mày cứ ở đó đợi bị bắt đi!
Một gã già ế vợ khác chứng kiến cảnh tượng ấy cũng sợ đến nỗi tay ôm đũng quần rồi chỉ vào mặt Tư Dịch.
Bị bắt?
Tư Dịch nghịch khẩu súng trong tay, những ngón tay thon dài của anh nắm lấy khẩu súng, dưới ánh chiều tà của mùa đông, khuôn mặt đẹp trai của anh càng trở nên đầy phong độ.
Nhưng Lưu Tử Vân cũng tái mặt, anh ta quay đầu qua nhìn Thanh Dứu và cha mình.
Thật ra, cho dù Thanh Dứu có từng làm việc trong nhà chứa hay trước đây cô từng nổi loạn đi chăng nữa thì Lưu Tử Vân cũng đã muốn nhận lại đứa em gái này ngay sau khi nhìn thấy vết thương trên người Thanh Dứu rồi.
Nhưng anh thực sự có bản lĩnh này!
Tư Dịch nói xong, mặc kệ sống chết của tên lùn đang nằm bò ra đất, anh vừa cất súng vừa đi về phía Vân Tiên đang đứng đấy không xa. Tới trước mặt cô, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô trước mặt tất cả mọi người.
Chúng, chúng mày dám tùy tiện làm người khác bị thương như thế sao?
Lúc này, mọi người đã nhìn đám người Vân Tiên bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.