Chương 746: Tư dịch xuất hiện. bất cứ thứ gì
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 737 chữ
- 2022-02-10 12:46:58
Cô vừa từ thành phố Hàng trở về, sau khi biết Tần Y Nhu đi chọn váy cưới cô lập tức muốn đến xem cùng bà, nhưng không nghĩ lại8 gặp phải chuyện như vậy.
Vân Tiên biết rõ Tần Y Nhu là một người rất yếu đuối.
Có câu nói
làm người không t3hể quá yếu mềm, nếu không sẽ bị người ta ức hiếp
, lời này quả không sai.
Mày chính là đồ tạp chủng của Tần Y Nhu và tên đàn ông mà cô ta lấy khi bỏ học phổ thông đúng không? Ha ha! Mày nói ai là rác rưởi hả?
Khi còn trẻ, Dương Vĩ Đình đã thích ăn nói thô tục khó nghe, giờ phút này thấy Vân Tiên gọi mình là rác rưởi, bà ta càng không kiêng dè mà nói ra những lời như vậy.
Những người có mặt ở đây đều là bạn học thời phổ thông của Tần Y Nhu, một câu
rác rưởi
của Vân Tiên đã bao gồm tất cả bọn họ.
Mà vừa rồi khi Dương Vĩ Đình nhục mạ Tần Y Nhu, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Tần Y Nhu, Vân Tiên nhìn thấy rõ ràng tất cả những chuyện này.
Hồi còn học phổ thông, Tần Y Nhu bỏ học để lập gia đình, hơn nữa còn lấy một người nông dân, cho nên tất cả mọi người ở đây đều nhất trí cho rằng Tần Y Nhu chỉ là một người phụ nữ chân lấm tay bùn sống ở nông thôn, cả đời cũng không ngẩng mặt lên được.
Vì vậy, buổi trưa lúc họp lớp cũng không ai để ý đến bà, thậm chí có người còn châm chọc nói móc Tần Y Nhu.
Nếu không phải có Đổng Nguyễn đỡ lời giúp thì căn bản Tần Y Nhu không biết phải trả lời như thế nào.
Vân Tiên vừa nói xong, những người ở đây đều sợ đến mức co rụt lại, đến khi hoàn hồn thì cô đã đi đến trước mặt mọi người.
Rác rưởi? Mày nói ai đấy?
Dương Vĩ Đình nghe xong liền lập tức hét lên. Bà ta trang điểm theo phong cách đang thịnh hành, trên tay còn sơn móng tay màu đỏ.
Lúc này nghe những lời Vân Tiên nói, Dương Vĩ Đình không thể nhịn được nữa.
Nhưng tính cách của Tần Y Nhu là vậy đấy, b9à cũng chưa bao giờ to tiếng trước mặt người khác.
Dù Vân Tiên là Chủ tịch của Công ty Tân Khải, nhưng Tần Y Nhu chưa6 từng lấy chuyện này để khoe khoang, khoác lác trước mặt người ngoài, bởi vì bà không phải là người ham hư vinh, phù phiếm, c5ho nên Dương Vĩ Đình mới dám đến tận cửa để bắt nạt bà.
Tuy Vân Tiên không thích tính cách mềm yếu này của Tần Y Nhu nhưng cô cũng không có cách nào, điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ bà thật tốt, không để người khác bắt nạt bà.
Ai trả lời tôi thì chính là người đó.
Vân Tiên lạnh lùng nhìn Dương Vĩ Đình, bình thản đáp lại.
Sau đó cô không để ý đến Dương Vĩ Đình nữa, đi qua cầm tay Tần Y Nhu nói:
Mẹ, cô Đổng, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Vân Tiên liền muốn kéo tay Tần Y Nhu và Đổng Nguyễn đi vào tiệm áo cưới trước mặt.
Mày…
Dương Vĩ Đình bị Vân Tiên chặn họng, chưa kịp nói gì đã thấy Vân Tiên kéo Tần Y Nhu và Đổng Nguyễn rời đi, ánh mắt bà ta cũng nhìn theo, thấy biển hiệu của tiệm áo cưới.
Tiệm áo cưới Cách Lý, đây chính là tiệm áo cưới lớn nhất thành phố Long Môn chúng ta, giá một bộ váy thấp nhất cũng đã mấy chục ngàn nhân dân tệ rồi, các người mua nổi sao?
Nhìn thấy ba người Vân Tiên sắp đi vào cửa hàng, Dương Vĩ Đình không nhịn được liền nói to.
Nói xong, bà ta còn không quên khoe khoang:
Khi tôi kết hôn với chồng tôi cũng tới đây mua váy cưới, ba mươi ngàn nhân dân tệ một bộ đó. Tôi kêu đắt quá mà anh ấy cứ khăng khăng muốn mua cho tôi, haizz, ngăn cản thế nào cũng không được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.