• 293

Chương 861: Biết trèo tường không, đưa tay cho tôi


Nghe thấy đánh giá của những người xung quanh về mình, sắc mặt Quý Tuyết Đường tái nhợt trong chốc lát.

Vân Tiên chỉ cả8m thấy buồn cười.

Cuối cùng các giám khảo tuyên bố Vân Tiên thắng Quý Tuyết Đường ngay tại chỗ.
Quý Tuyết Đườn3g mang vẻ mặt trắng bệch bước xuống khỏi sân khấu. Cô ta viện cớ là không khỏe rồi rời đi ngay, mấy trận đấu còn lại cũng khôn9g buồn tham gia nữa.
Bên cạnh đó, cô ta chỉ có thể tự thừa nhận ngầm rằng bản thân xui xẻo quá khi đấu đầu với Vân Tiê6n.
Nực cười, Vân Tiên nhà người ta biết mười mấy ngoại ngữ, đối đầu với cô, không phải là xui xẻo thì là gì?
Cuộc thi trung học lần này chia thành bốn đội A, B, C, D. Học sinh đội A thi đấu xong xuôi hết liền được nghỉ ngơi.
Nhưng trong bốn đội A, B, C, D được chia ra đều có học sinh của trường Long Môn, vì thế, Vân Tiên phải đợi đến lúc thành viên cuối cùng của đội D thi đấu xong thì cô mới có thể cùng các bạn khác lên xe quay về trường.
Khoảng thời gian này khá rảnh rỗi.
Trước mặt hai người là một bức tường cao chừng hai mét.
Vân Tiên chỉ vào bức tường, sau đó mở lời hỏi Ninh Lam Lam:
Qua được cái này là có thể vào được trường cấp ba à?

Ninh Lam Lam thấy hơi sợ nhưng vẫn không giấu nổi phấn khích, gật gật đầu:
Ừ.

Vân Tiên được Ninh Lam Lam dẫn đường nên rất nhanh đã từ khu cấp hai trường Ngoại ngữ sang được bên khu cấp ba.
Do Vân Dịch là học sinh cấp ba nên bọn họ cũng được coi là tới tham gia thi đấu. Khu vực thi đấu là trường cấp ba trực thuộc trường Ngoại ngữ.

Tiên Tiên, chúng ta không qua đó được. Khu cấp hai và cấp ba cách nhau một bức tường. Thường ngày, giáo viên cũng cấm học sinh cấp hai bọn mình qua bên trường cấp ba…
Ninh Lam Lam nói với vẻ thất vọng.
Ninh Lam Lam là thành viên đội B, Vân Tiên đợi Lam Lam thi xong mới cùng cô ấy chuồn sang trường cấp ba.
Vân Tiên muốn tìm Vân Dịch.
Lúc Ninh Lam Lam vừa nghe Vân Tiên nói muốn tới trường cấp ba tìm người thì trong chốc lát khuôn mặt cô đã đỏ lên.
Nhưng vừa nói xong câu này, Ninh Lam Lam lại bỗng phấn chấn lên, cô ấy quay sang Vân Tiên bảo:
Phải rồi, chúng ta có thể nhìn lén qua hàng rào ở sân bóng rổ đấy! Có lẽ sẽ coi được một chút!

Hai chữ
nhìn lén
khiến khóe môi Vân Tiên hơi cong lên.
Cũng đúng lúc này, Vân Tiên đã dẫn Ninh Lam Lam tới phần tiếp giáp của trường cấp hai và cấp ba.
Mãi sau Ninh Lam Lam mới ấp úng bảo rằng cô ấy cũng có quen một đàn anh bên trường cấp ba.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, Ninh Lam Lam nói cho Vân Tiên biết cô ấy là học sinh trường Ngoại ngữ.
Bởi vì Ninh Lam Lam là học sinh Trung học Ngoại ngữ, nên cô rất rành đường đi bên này.
5Đợi thành viên đội A thi đấu xong hết, các giám khảo tuyên bố thành tích ngay tại chỗ.
Ví trí đứng đầu tất nhiên thuộc về Vân Tiên, lần này cô cũng không kiêu ngạo hay tự mãn gì khi bản thân đạt vị trí số một.
Do đó có rất nhiều học sinh tỏ ra vô cùng nể phục cô.

Nào.
Lúc này Vân Tiên đưa tay ra hiệu với Ninh Lam Lam, sau đó cô chỉ vào bức trường, hỏi cô ấy:
Cậu có trèo được tường không?


Ninh Lam Lam nhìn bức tường cao gần hai mét này một lát, bất giác thấy rùng mình rồi lắc lắc đầu.


Đưa tay cho tôi.
Vân Tiên nheo mắt lại rồi nói.

Mặc dù Ninh Lam Lam hơi nghi hoặc nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đưa tay cho Vân Tiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.